Trang chủ » Già Thiên » Chương 554: Gặp An Diệu Y (hạ)

Chương 554: Gặp An Diệu Y (hạ)

Lần này có thể tiến vào một là vượt qua hư không sai lầm, hai là Đại hắc cẩu tinh thông trận văn ít người địch nổi, một đường hóa aiải tình thế nguy hiểm, thành công xông vào.

- Chỗ Nguyên khố này cũng không dễ mở đây. Ta thấy thì mang luôn nó vượt qua hư không luôn đi.

Đại hắc cẩu hưng phấn đưa ra ý kiến.

Bùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Ánh sáng rực trời lập tức mang bọn họ và Nguyên khố vào hư không.

Đệ tử Tử Phù hoàn toàn ngây dại, cho tới giờ còn chưa từng gặp cường đạo nào kiêu ngạo như vậy, cướp nguyên cả Nguyên khố.

Ngay cả mười ba đại cường đại cũng chưa bao giờ làm thế này.

- Không tốt, có đại cường đạo tới cướp sạch rồi.

- Mở tất cả trận văn ra, ngãn cản bọn họ vượt qua hư không.

Khu mỏ khai thác của Tử Phủ đại loạn. Tuy nhiên vùng cổ Quáng này cũng tương đối hẻo lánh, cách chỗ Thái thượng trưởng lão khá xa, cao thủ không thể tới nhanh được.

- $%#, đây là cường đạo cùng hung cực ác ở đâu, ngay cả Nguyên khố cũng thu. Chưa bao giờ gặp loại người nào thế này.

Tu sĩ Tử Phủ đều nguyền rủa.

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Đám người Diệp Phàm đã vượt qua hon mười vạn dặm, rời khỏi cổ Quáng của Thánh địa.

Ầm, ầm ầm!

Đám Diệp Phàm tốn rất nhiều thời gian mới mở được Nguyên khố này ra. Đây là một trọng khí nhưng cuối cùng cũng bị đánh thành bột mịn.

Bên trong kho Nguyên chất đồng mười mấy khối Nguyên thạch, đều có khí tức Thái Sơ dày đặc, vừa nhìn đã biết là một đám Nguyên thạch vô cùng quý báu.

Diệp Phàm không nương tay chút nào, trực tiếp chém tới. Mười mấy khối Nguyên thạch bị đánh nứt ra xong liền có bảy tám khối tỏa ánh sáng tới tận trời.

- Thần Nguyên. bọn họ lại đào được thần quáng. Có thể đã nhìn ra nên mới phong ấn, không ngờ lại mang lợi cho chúng ta.

Lý Hắc Thủy rất kích động.

Sau khi rửa sạch đi thì những khối Thần Nguyên này để một chỗ ước chừng có giá trị tới hai trăm ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, có thể coi là một Thần Tàng lớn.

- Lại có thể aiết một Thánh tử rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ta dám khẳng định rằng Thánh tử Tử Phủ kia sẽ sớm đối phó với ngươi.

Diệp Phàm gật đầu. Bọn họ đã từng phân tích ra trong đám Thánh tử thì người có khả năng nhất mời Nhân Thế Gian ra tay thì đứng hàng đầu là Thánh tử Tử Phủ.

- Hiện tại dùng Nguyên của các Thánh địa để thuê Sát Thủ Thần Triều viễn cổ aiết ngược lại bọn chúng, đúng là một ý kiến không tồi.

Lý Hắc Thủy cười ha hả.

Nhân Thế Gian và Địa Ngục ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thực lực nhất định đã tới mức khủng bố cực hạn rồi, ngay cả Thánh nhân đương thời cũng từng dám khiêu khích, thuyết minh bọn họ có chỗ dựa đáng sợ không thể tường tượng nổi.

Đại hắc cẩu nhắc nhở.

Ngay trong ngày này, đám Diệp Phàm vượt qua hư không tiến vào Thần Thành. Bọn họ không tùy tiến vào Khương gia mà chuẩn bị để Lý Hắc Thủy đi liên hệ đại cường đạo thứ mười ba - Khương Nghĩa, thỏng qua hắn mà tìm Tiểu Đình Đình.

- Tốt, ta đi tìm gã họ Khương để hắn mời gia gia hắn rời núi.

Lý Hắc Thủy rời đi.

Một lần nữa bước vào Thần Thành, tất cả đều cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trong này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đại chiến đổ thạch, đánh vỡ nguyền rủa, đối kháng thiên kiếp...

Vô tình đã hon một năm trôi qua. Diệp Phàm lại một lần nữa trở lại. Đi cùng hắn còn có một con chó đen lớn và một cô bé, lập tức khiến mọi người chấn động.

- Thánh thể không chết, lại trở về rồi!

- Đáng tiếc. Tương lai có thể tranh hùng với Đại đế cổ mà vận mệnh lại ngắn như vậy, tự chém tu vi, khiến người ta phải thở dài.

- Tu vi của hắn chưa chắc đã phải phế đi, có khi chỉ là tung hỏa mù thôi. Hiện giờ bên ngoài có rất nhiều truyền thuyết đó.

- Nhân Thế Gian và Địa Ngục không phải đã phát Tất Sát Lệnh rồi sao? Đã qua nửa năm mà hắn vẫn còn sống tốt thế này, đúng là quá kinh người.

Rất nhiều người trong Thần Thành nhận ra hắn. Ngày xưa Diệp Phàm rất nổi danh trong này, nếu muốn không khiến người khác chú ý cũng không được.

Đây cũng là lần đầu tiên sau nửa năm yên lặng hắn lộ diện trước mặt thế nhân, biểu hiện Thánh thể đã trở về.

Rất nhiều người đều nghị luận. Cả đám người xông tới, phi thường thân thiện, ánh mắt nóng bòng vô cùng.

- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi tới đổ thạch sao?

- Diệp huynh hiện giỜ còn đổ thạch gì chứ? Ai dám tỷ thí với hắn. Khẳng định là tới tham gia sự kiến Dao Trì không lâu nữa sắp bắt đầu rồi.

- Cổ Phong huynh đệ, nghe nói ngươi aiết chết Thánh tử và Thánh nữ của đại giáo vô tận Trung Châu, có phải là thật chăng?

Có người vẫn chưa thay đổi cách sọi, dùng tên giả aọi hắn.

- Ngươi đánh bại kẻ kế thừa Độc Nhân là Hoa Vân Phi, thật sự khiến chúng ta giật mình. Hiện giờ ngươi đã tự chém tu vi rồi sao?

- Không cần nghĩ cùng biết, Diệp tiểu huynh đệ tới để thăm Thần Vương tuyệt thế rồi.

Những người này nhiệt tình như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy không chịu nổi nhưng từ đó cùng có được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Sự kiện Dao Trì lại sắp bắt đầu rồi, không ngờ có kéo dài tới hiện tại. Hắn quả thực muốn tới xem một phen.

Màn đêm buông xuống, Diệp Phàm xoa đầu cô bé, giao nàng cho Đại hắc cẩu chăm sóc rồi sau đó biến mất trong bóng đêm.

Hắn thi triển bí quyết chữ Hành, siống như một làn khói nhẹ xẹt qua bầu trời đêm, đi tới Diệu Dục Am.

Hồ nước trên mặt đất trong vắt, tỏa ra hào quang dịu dàng trong đêm tối. Ngàn vạn vì sao lóe sáng trên bầu trời, khiến quỳnh lâu ngọc điện lơ lửng trên không càng xuất thế.

Tiếng đàn sáo dễ nghe vang vọng. Nơi này vô cùng yên bình, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười và tiếng hoan hô. Diệu Dục Am đúng là rất thịnh vượng, là một trong tam đại phong nguyệt địa của Thần Thành.

Phàm là tu sĩ có thể ra vào nơi này đều có tiếng tăm nhất định, người bình thường không thể tiến vào.

Diệp Phàm tới chỗ này trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Hắn tới gặp An Diệu Y, ngoài việc muốn thăm nàng còn muốn chứng thực một chuyện.

Người kế thừa của Độc Nhân và nữ tử này có quan hệ thế nào?

Ngày xưa An Diệu Y từng báo cho hắn biết là chớ tới đàn tràng của Độc Nhân đoạt thánh vật, hiển nhiên là nàng biết sè phát sinh chuyện gì.

Sau đó Diệp Phàm còn đi tới Nam Vực, không lâu sau lại truyền tới tin tức thế hệ trẻ suýt bị mất mạng hết trong đàn tràng của Độc Nhân.

Nàng và Hoa Vân Phi có liên hệ gì không? Diệp Phàm không biết, đi nhanh vào trong Diệu Dục Am. để người bẩm báo là muốn gặp nữ nhân đẹp nhất Đông Hoang.

Diệp Phàm tới bên ngoài cung của An Diệu Y, cũng chưa tiến vào. Những thị nữ kia đều nhận ra hắn, biết hắn có thâm giao với am chủ tương lai.

Ở bên ngoài cung điện, Diệp Phàm nghe được một giọng nói của nam nhân rất lạnh lùng:

- Thì ra là Thánh thể kia tới. Hắn đã là cái gì. Để hắn về đi. Lúc này ta ở đây, không có chỗ cho hắn đâu.

Không bao lâu sau thì một thị nữ đi ra, mời Diệp Phàm đi vào. Hắn cười cười, rất nhanh đi tới, muốn nhìn xem là kẻ nào vừa nói chuyện.

Cung điện vẫn như trước, bao phủ trong ánh trăng mông lung, bên trong mây mù mờ ảo, giống như một tòa Tiên Cung.

Diệp Phàm đi nhanh bên trong cung điện quen thuộc này, liếc mắt một cái liền thấy An Diệu Y. Nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trong quá khứ, giống như tiên tử cung Hàn giáng trần.

An Diệu Y đứng dậy, duyên dáng yêu kiều, tha thướt yểu điểu đi tới. Nàng băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp vô cùng, cơ thể trắng nòn trong suốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trên mặt nàng hiện lên nụ cười động lòng người, đôi môi đỏ ướt át, mắt như

nước hồ thu, dung mạo hoàn mỹ không có chút tỳ vết.

- Ra mắt An tiên tử.

Diệp Phàm mỉm cười.

An Diệu Y mời hắn ngồi xuống. Diệp Phàm nhìn quét qua hai người khác, trong đó có một người mà hắn biết, chính là Vương Trùng Tiêu, vương giả trẻ tuổi của Trung Châu, đang không ngừng đánh giá hắn.

Người còn lại thực trẻ tuổi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn nhưng lại tương đối kiêu ngạo, nhìn lướt qua Diệp Phàm rồi nói:

- Chúng ta có hẹn với An Diệu Y trước, ngươi tới làm gì? Nơi này không có chỗ cho ngươi ngồi đâu.

An Diệu Y cười cười khẽ lắc đầu, rót trà cho Diệp Phàm, sau đó dùng lời nhẹ nhàng hòa giải, không muốn không khí quá căng thẳng.

- Hắn là...

Diệp Phàm hỏi.

Vương Trùng Tiêu rất lạnh nhạt nhưng lúc này lại giới thiệu. Người này là đệ đệ của Trung Châu Song Tử Vương, tên là Cao Lâm Phong.

- Trung Châu Song Tử Vương, là hai lão vương bị Thần Vương tuyệt thế chém chết đó sao?

Diệp Phàm nghi hoặc.

Vương Trùng Tiêu nghe thấy những lời này thì thực kiêng dè nói:

- Hậu nhân của bọn họ lại xuất hiện Song Tử Vương.

Cao Lâm Phong lạnh siọng nói:

- Ta nghe nói ngươi lại một lần nữa trở lại thành phế thể, còn dám đi lại xung quanh, lá gan đúng là không nhỏ, không sợ bị người ta giết sao?

Tổ tiên của hắn bị Thần Vương tuyệt thế giết chết, nghe nói Thần Vương lại có đại ân với Diệp Phàm, thế nên căm thù lây sang hắn.

- Ngươi quá quan tâm rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười.

Sắc mặt Cao Lâm Phong lúc này âm trầm hẳn, nói:

- Nhờ Vương lão ca đưa hắn ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy một phế nhân.

- Giọng điệu của ngươi cũng không nhỏ. Ngươi tin rằng có thể mời ta ra ngoài sao?

Diệp Phàm nhìn thẳng vào hắn.

- Đêm nay ta mời một số bạn bè, một bán phế nhân như ngươi không có tư cách ngồi nơi này.

Cao Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Ta có tư cách ra vào nơi này hay không thì ngươi có thể phán xét sao?

Diệp Phàm liếc nhìn hắn, nói:

- Ngươi đả kích ta là vì muốn trút giận cho hai tổ tiên của ngươi à?

- Đừng có bức ta aiết ngươi.

Thần sắc của Cao Lâm Phong âm trầm hẳn.

Vương Trùng Tiêu muốn nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng.

- Nếu là hai ca ca của ngươi tới đây nói với ta như vậy thì còn miễn cường một chút, chỉ dựa vào ngươi...

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.

Chát.

Hắn đột nhiên ra tay, thân thể triển bí quyết chữ Hành vọt tới như quỷ mị, căn bản không thể phòng ngừa nổi.

Diệp Phàm tát một cái khiến Cao Lâm Phong bay ra ngoài, đánh sụp cả vách tường cung điện.

- Hai ca ca của ngươi tới đây rồi sao? Nếu bọn họ tới rồi thì không ngại mời vào uống trà cùng ta. Còn ngươi thì tốt nhất là cút xa cho ta...

-o0o-

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật