Trang chủ » Già Thiên » Chương 549: Rời đi

Chương 549: Rời đi

Tồn tại trước thời kỳ hoang cổ, Vô Thủy Đại Đế tự tay trấn áp, trải qua mười mấy vạn năm mà vẫn còn một phần Nguyên thần chôn trong Tiên Nguyên còn tồn tại.

Đây là một tồn tại khó tin, có khả năng giao chiến với Đại Đế cổ. Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy, Hắc Hoàng đều bị dọa cho chết khiếp, trong lòng tràn ngập sợ hãi, lạnh lẽo toàn thân.

lão đạo trong thực bình thản, toàn thân già nua, đạo bào như sắp rách hết, giống như mới bò từ trong đất ra, bước từng bước đi khỏi vùng đất viễn cổ, toàn thân tràn ngập khí tức cổ kính.

- Mỗi loại trong Cửu Bí xuất thế đều khiến thế nhân điên cuồng vì nó, ẩn chứa chân nghĩa vô tận. Ta nắm giữ hai loại, có thể hoàn toàn truyền cho các ngươi.

Lời nói của lão đạo khiến người ta không thể không động lòng. Đây là bí thuật lưu truyền mãi mãi tới nay, không chỉ nói tới chuyện học hoàn chỉnh mà chỉ cần nắm giữ một hai loại trong đó đã có thể đứng trên cao nhìn thế gian rồi.

Cửu Bí đại biểu cho chín lĩnh vực cực hạn, không thể vượt qua. vốn là một quyển sách hợp lại nhưng đáng tiếc lại bị người ta phân ra.

Từ đó về sau nó bị phân tán khắp trong thiên hạ, không bao giờ có thể hợp nhất nữa. năm tháng từ từ trôi qua, một vài loại đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Đây là một trong những điều tiếc nuối nhất của cao thủ các đời, ngay cả đứng đầu thiên hạ cũng không thể nhìn thấy Cửu Bí toàn vẹn, mất mắt khó có thể bù đắp. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này hai loại trong Cửu Bí lại chuẩn bị xuất hiện, bất cứ người nào cũng không thể bình tĩnh nhưng đám người Diệp Phàm lại không tin lão đạo này.

Cao thủ cái thế do Vô Thủy Đại Đế tự mình trấn áp khẳng định chẳng phải tốt đẹp gì, làm sao lại có thể truyền bí thuật vô thượng cho bọn họ chứ.

Bất Tử đạo nhân, chỉ cái tên cũng đủ để thuyết mình mọi chuyện, rất có thể là tồn tại đến từ Bất Tử Sơn, hơn phân nửa không phải là Nhân tộc.

Trước thời hoang cổ, Bất Tử Sơn náo động hắc ám, cũng không biết đã khiến bao nhiêu người chết, máu chảy thành sông. Nhân tộc sẽ không bao giờ quên những năm tháng đó.

- Các ngươi không tin ta sao?

Bất Tử đạo nhân thấy bọn họ không nói gì thì tiếp tục bước từng bước trên sơn đạo đi tới.

Thân thể Lão Phong Tử đã biến mất từ sớm. chỉ còn lại một tấm cổ đồ chi chít tiên thiên văn lạc, truyền ra giọng nói:

- Muốn đánh thì đánh đi.

- Bần đạo chưa bao giờ có ý định ra tay, thật tình muốn kết giao, truyền tiên thuật vô thượng của Nhân tộc, khiến Cửu Bí không đến mức thất truyền.

Lão đạo lắc đầu.

- Đây là nhân vật có thể tranh hùng với Đại Đế cổ, thân thể của hắn hơn phân nữa đã sớm bị Phong Thần Bảng xóa đi, nhưng một phần Nguyên thần này lại mượn Tiên Nguyên mà tồn tại, cũng khủng bố tới cực độ rồi.

- Vô Thủy...

Trong mắt lão đạo lóe lên ánh sáng khác thường.

Đại hắc cẩu trầm tư rất lâu như nhớ lại điều gì, truyền âm nói với mấy người:

- Cẩn thận đó, hắn có lẽ có Cửu Bí thật đó.

Keng.

Cổ đồ do Lão Phong Tử hóa thành đột nhiên chấn động, phát ra âm thanh leng keng giống như một thanh thần binh tuyệt thế reo vang, giết sạch một đám sát ý âm thầm tiến tới.

- ngươi rốt cục vẫn không thể kiềm chế được.

Lão Phong Tử trầm giọng nói.

- Đó không phải là sát ý của ta mà là một tia sát ý truyền ra từ thân thể bị ma diệt bên trong lòng núi.

Bất Tử đạo nhân bình thản nói.

Sau đó hắn lại bước từng bước đi tới. Sơn đạo dưới chân hắn mơ hồ, càng ngày càng lan lên.

- Trảm hóa thế giới tự tại, ngươi muốn chúng ta đều hóa thành hư vô sao?

Lão Phong Tử không hề bận tâm, hóa thành đạo quả chậm rãi xoay tròn, tỏa ra một đám hào quang hỗn độn.

Hắn giống như khai thiên lập địa, tỏa ra lực lượng không thể hiểu nổi, khiến thần sắc Bất Tử đạo nhân cứng đờ.

- Có lẽ hắn nắm giữ Cửu Bí thật đó.

Đại hắc cẩu nhe rằng, thân thể lui lại phía sau, cảm thấy đại sự không ổn rồi.

- Không thể tưởng tượng được thiên địa thay đổi mà lại còn có tồn tại như ngươi.

Bất Tử đạo nhân rốt cục không ngụy trang nữa, thần sắc lạnh lùng hẳn.

Hắn vừa nói như vậy liền khiến mấy người lộ vẻ sợ hãi. bỏ mặt nạ xuống, điều này có ý nghĩa là lão đạo thần bí này chuẩn bị ra tay, không còn che giấu nữa rồi.

- Hắn hẳn không phát huy nổi toàn lực đâu. Trải qua nhiều năm giãy giụa như vậy, phỏng chừng chỉ có thể thoát ra được một chút Nguyên thần mà thôi.

Đại hắc cẩu kêu lên.

-Hừ.

Bất Tử đạo nhân không bình thản nữa mà hừ lạnh một tiếng. Trong thiên địa có vô số thần binh chém xuống, tỏa ra ngàn vạn luồng sát khí chém nát vùng thế giới này.

Keng!

Cổ đồ do Lão Phong Tử hóa thành xoay tròn, che phủ không gian này, chắn sát khí âm u đầy trời ở bên ngoài, khiến chúng không thể vọt vào được.

- Quả nhiên, Vô Thủy Đại Đế đã trấn áp hắn gần chết rồi, lực đạo Nguyên thần căn bản không thể so sánh với Đại Đế nữa.

Đại hắc cẩu lộ vẻ kích động.

- Thằng nhãi Vô Thủy bắt nạt ta quá.

Bất Tử đạo nhân dường như vô cùng thù hận Vô Thủy Đại Đế, nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt bừng lên, diễn biến ra một thế giới trong hư vô áp về phía trước.

Ầm!

Cổ đồ do Lão Phong Tử hóa thành tỏa ra vạn dải tơ, nhìn kỹ mới thấy là khí hỗn độn, áp bức thế giới mà Bất Tử đạo nhân diễn biến ra phải sụp đổ.

- Diễn biến ra thế giới tự tại, quả nhiên là thủ đoạn của cường giả. Đáng tiếc là hắn không thể tái hiện uy thế ngày xưa nữa, sắp bị Phong Thần Bảng xóa sổ rồi.

Đại hắc cẩu nói.

- Đây là chuyện ngươi có thể nói sao?

Bất Tử đạo nhân hừ lạnh một tiếng, đạo bào cũ kỹ bay phất phới. Hắn giống như vực sâu thái cổ không đấy, cắn nuốt tất cả lực lượng.

Giờ khắc này hắn vô cùng đáng sợ, tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa, vươn một bàn tay khổng lồ ra chụp về phía trước, muốn Lão Phong Tử hóa thành thịt nát.

Ngay cả có sự bảo vệ của Lão Phong Tử thì Lý Hắc Thủy và Đại hắc cẩu đều không chịu nổi, da dẻ trên thân thể bắt đầu nứt nẻ, ngã xuống trên mặt đất, tâm thần sắp sửa sụp đổ.

- Một tia đế uy...

Hắc Hoàng hoảng sợ, rốt cục cũng không nói ra lời nữa. chỉ một tia khí tức này cũng đủ khiến bọn họ hình thần câu diệt rồi.

Ầm!

Đột nhiên Phong Thần Bảng trên sườn núi sáng rực lên, tỏa ra một dòng sông ánh sáng đánh lên người Bất Tử đạo nhân, khiến hắn ngã lộn nhào.

- thằng nhãi Vô Thủy.

Bất Tử đạo nhân đứng dậy, nhìn về dòng sông ánh sáng trong hư vô, thần sắc dữ tợn, chẳng còn chút an bình nào.

Ầm!

Dòng sông ánh sáng trên bầu trời hóa thành một bàn tay khổng lồ màu vàng ập xuống, ầm một tiếng liền đánh Bất Tử đạo nhân bẹp xuống đất.

-Ta hận...

Bất Tử đạo nhân gào thét, hai tay kết ấn đánh lên bầu trời.

Keng.

Bàn tay khổng lồ kia không biến hóa chút nào, lại áp xuống một cái khiến hắn bay đi, sau đó đập vào ngọn núi, khiến da thịt hắn nứt ra.

- Hắn chỉ lộ ra một tia khí tức vô thượng sẽ dẫn động Phong Thần Bảng tăng cường áp lực đối với hắn.

Hắc Hoàng phá lên cười. Giờ phút này bọn họ đã thoát khỏi uy áp kia.

- Tồn tại vô thượng tại Bất Tử Sơn không phải là Thánh linh chứ?

Diệp Phàm thầm kinh ngạc.

- Trấn áp hắn là có thể có hai trong Cửu Bí rồi.

Lá gan Lý Hắc Thủy cũng lớn lên, há miệng kêu to.

Cổ đồ do Lão Phong Tử hóa thành chém về phía trước, tỏa ra vạn đạo tơ khí hỗn độn, đánh nát vạn vật, không gì có thể ngăn cản nổi.

Bất Tử đạo nhân tuy chỉ là một đạo Nguyên thần, những cũng là một tồn tại khủng bố vô cùng nhưng lúc này cũng không thể làm sao được. Phong Thần Bảng đang áp chế hắn chặt chẽ.

- Cửu Bí vĩnh viễn không có khả năng hợp nhất. Hai loại này hãy bị chôn vùi cũng ta đi.

Xoạt!

Thân thể hắn nhoáng lên, khiến thời gian gần như đọng lại, biến mất tại chỗ, chìm sâu vào trong lòng núi.

- Bí quyết chữ Hành đã gần đạt tới thần vực thời gian.

Thân thể mấy người lạnh ngắt. Đối phương thực sự nắm giữ Cửu Bí, lời nói không ngoa chút nào.

- Hẳn là hắn cũng giống như chúng ta, chiếm được bí quyết chữ Hành trên Thánh Nhai thôi. Nếu thật sự nắm được Cửu Bí khác thì thực sự loại đó có thể thất truyền từ đây rồi.

Mấy người chẳng còn cách nào khác. ngay cả Lão Phong Tử cường đại như vậy cũng không có khả năng xâm nhập và trong lòng núi truy tìm một bí kia. Ai mà biết trong Thánh Nhai rốt cục thế nào chứ.

- Phong Thần Bảng ở đây thì Nguyên thần của hắn dù có chôn trong Tiên Nguyên chỉ sợ cũng có một ngày bị xóa đi...

Bọn họ đều nhíu mày.

Trừ phi là Đại Đế cổ tái sinh, bằng không hiện giờ không ai dám gạt Phong Thần bằng mà tiến vào trong lòng núi lấy Cửu Bí. Nên biết rằng đối phương hơn phân nữa chính là tồn tại khiến Thánh thể lúc về già phải nuốt hận.

- Cửu Bí đó, thế mà lại để một bí thất truyền. Đáng tiếc là không chiếm được...

Diệp Phàm tự nhủ.

- Thấy đủ chưa, ngươi chẳng lẽ muốn hợp nhất Cửu Bí thật à? Loại bí thuật nghịch thiên này gần như không có khả năng hợp nhất, bởi vì một số đã hoàn toàn biến mất từ lâu rồi!

Đại hắc cẩu thở dài.

Bọn họ một đường tiến về phía chân núi, không gặp phải sự cản trở nào khác nữa, tất cả đều thực thuận lợi. Hai canh giờ sau bọn họ rời khỏi Thánh Nhai.

Năm mươi ngọn núi lớn cũng tồn tại hình thành dãy núi màu đen, cũng không sâu xa lắm nhưng lại khiến người ta đi nửa bước cũng kinh tâm, cần phải có Thánh nhân dẫn đường.

cuối cùng trước khi mặt trời lặn, bọn họ cũng bình an ra ngoài. Tất cả đều thở phào một hơi.

- Ô ô...

Bên cạnh ngọn núi lớn màu đen, trên một gốc cây khô, con quạ mặt người màu đen phát tiếng khóc lớn khiến người ta phát khiếp.

Sào huyệt của nó do xương người xây thành, trắng tới dọa người, âm khí dày đặc, màu thân thể tối đen của nó hoàn toàn tương phản với nơi này.

Vút!

Lão Phong Tử điểm một chỉ liền khiến con quạ đó lập tức biến thành tro bụi. Một tia hắc khí tỏa ra, hóa thành hình dạng của Bất Tử đạo nhân, phát ra tiếng thét chói tai rồi hoàn toàn tiêu tán.

- Không ngờ lại là một tia khí tức của hắn hóa thành, có thể thoát ra xa như vậy. Thảo nào mà một khi tiến vào khu vực này lại không biết là sẽ chết thế nào.

Lão Phong Tử không nói gì thêm mà nhìn đám người Diệp Phàm, sau đó gật gật đầu, vọt đi không quay đầu lại nữa, coi như đó là cáo biệt.

- Bá bá...

Cô bé lưu luyến không rời, vung cánh tay nhỏ bé ở phía sau kêu khẽ.

Vút!

Lão Phong Tử thi triển bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí, bước một bước đã tới cuối chân trời, bước bước thứ hai liền hoàn toàn biến mất trong hư vô.

- Đi thôi, chúng ta cũng mau rời khỏi nơi này. Nơi này không nên ở lâu.

-o0o-

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật