chỉ có Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ mới thật là đáng sợ, dù chỉ là một vật phỏng chế mỏng manh cũng không thể đoán trước được uy lực, đứng vững dưới một kích của âm đồ, bản thân tỏa ra vạn đạo ô quang.
- Thánh thể thật cường đại, không hề dùng vũ khí mà có thể đánh lại cả ba đại địch...
Mỗi người xem trận chiến đều thấy có khí lạnh bốc lên trong lòng.
- Ba người trẻ tuổi này là cao thủ tuyệt đỉnh ở đâu ra vậy?
Có người nghi hoặc hỏi.
Diệp Phàm đứng đó, sắc mặt thật bình tĩnh, giằng co với ba người. tiếp tục muốn bắt giết bọn chúng.
Trong lòng hắn đã nghi ngờ. Theo hắn đoán thì ba người quấy rầy hắn này liệu có phải là người của đối phương cử tới thử không? Nhưng cường giả trẻ tuổi có thể tranh đấu với hắn như thế này thì sao có thể là loại người vô danh tùy tiện nghe lời người khác.
Bọn họ rốt cục có lai lịch gì, tuyệt đối có thể so sánh với nhân vật cấp Thánh tử, bất kể là ở Trung Châu hay Đông Hoang đều hiếm thấy trong đám thanh niên.
Mà cầm Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ phỏng chế, gồm cả cái nắp không sứt mẻ thì dù là Thánh chủ muốn phục chế cũng rất khó khăn.
những thứ không tầm thường này khiến hắn chấn động. Chẳng lẽ đối phương chiếm được kế thừa của độc nhân? Có khả năng này lắm.
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, thân thể màu vàng lóe lên dưới bầu trời đêm. bàn tay ấn vào hư không, dùng Thanh Liên hộ thể, đánh ra âm đồ và dương đồ, muốn bắt giữ cả ba người.
Vút. vút...
nam nhân cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay và nam nhân tóc tím như Yêu tộc kia đều rút lui, chỉ còn lại nữ tử cầm Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ kia lao về phía hắn.
Mặt quỷ vừa khóc vừa cười, hai mắt tỏa ra ánh sáng đen kịt khiến Diệp Phàm cảm thấy hàn khí ập tới. Hắn chấn động thân thể mạnh mẽ, huyết khí xông lên tận trời mới hóa giải được nó.
- Nếu chỉ có thể thì nạp mạng đi.
Diệp Phàm vọt về phía trước.
- Thân thể của Diệp huynh ngươi. ha ha...
nữ tử này cười khẽ.
Diệp Phàm nghiêm nghị hẳn. Đối phương đến thử thương thế của hắn sao? nghĩ lại tất cả mọi dấu vết, người nào lại đáng sợ như vậy, giờ vẫn còn hoài nghi hắn chứ?
Hắn tự hỏi rằng mình không có sơ hở, biểu hiện luôn luôn vừa đủ. thậm chí còn bắt chước cả khí tức của vết nứt đại đạo, khiến nó lưu chuyển mờ mờ.
- Không cần các ngươi quan tâm. Ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Diệp Phàm giơ tay lên đánh tới đối phương.
Vút!
Nhưng thân ảnh ba người đột nhiên mờ đi, bước vào trong hư không, chuẩn bị xuyên qua hư không. Thần sắc Diệp Phàm biến đổi, vung quyền vang trời, đồng thời hai mắt bắn ra thần quang, với Nguyên Thiên Thần Giác xuyên thấu hư thực của bọn họ.
- Đây là thần thuật khắc đạo văn lên thân thể, có thể vượt qua hư không, trăm dặm vô tung, khó có thể đuổi theo, sớm đã biến mất nhiều năm rồi không ngờ lại có thể tái hiện thế gian.
Có những nhân vật trong lớp cao tuổi ngạc nhiên than thở.
- những kẻ này tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ cũng không biết ta đã tu thành Thần Nhãn...
Diệp Phàm thầm nhủ.
Hắn khó có thể bình tĩnh lại. Đối thủ thực khó đối phó, quả là kẻ địch vô cùng khủng bố.
Ba người kia lại không phải là chân thân mà là ba thần linh tế ra từ Đạo Cung, Đồng Nguyên nhất thể, tuy hai mà một.
Nhưng cẩn thận suy tư xong thì hắn lại nhíu mày. Kẻ này vô cùng giả dối và cẩn thận, trong ba thần linh này lại không hề lưu lại chút ấn ký đặc biệt nào, không thể phán đoán ra được.
- Một kẻ thật cường đại, có thể nuôi dưỡng ra ba thần linh có thể so đấu với Thánh tử, mà lại còn có thể hóa nam hóa nữ, không khác gì thân thể huyết nhục thật, không có Thần Nhãn thì không thể nhìn thấu được.
Nếu muốn tìm ra kẻ này thì chẳng khác gì mò kim đáy biển. Diệp Phàm trầm tư, cẩn thận cân nhắc, hồi tưởng lại tất cả chuyện cũ.
Không thể nhận ra từ sinh mệnh ấn ký, chỉ có thể từ các chi tiết mà lần ra. Hắn rất muốn lôi được kẻ này ra. bằng không sẽ không thể an lòng được.
- Giống...lại giống hơn một chút rồi.
Hắn đứng thẳng rất lâu. bỗng nhiên hai mắt sáng bừng lên. nam nhân cầm Phương Thiên Họa Kích xé rách thiên địa có một loại thần vận không ai bì nổi, rất giống với một cảnh tượng mà hắn đã từng thấy qua. trong thần niệm của hắn liên hệ chặt chè với tình cảnh ngày xưa.
Khi ở Bắc Vực, mới tới vùng cấm Thái Sơ không lâu có hai sinh vật thái cổ toàn thân lông rậm đáng sợ, cầm đại kiếm trong tay chém rách thiên địa, bắt hoang lục hợp, duy ngã độc tôn.
Khi đó mọi người đều phỏng đoán đó không phải là sinh vật thái cổ mà là lão Đao Bả Tử. Từ những điểm đáng ngờ sau đó, lão Đao Bả Tử hoàn toàn biến mất, có thể thấy tất cả dấu hiệu đều hướng về hắn.
Nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy lạnh ngắt. Hắn nghĩ tới Diêu Quang Thánh tử kia. Tuy rằng chỉ có một chút tương tự chưa tới một phần vạn mà thôi.
- Ngày đó khi hai sinh vật thái cổ kia chém trưởng lão của Diêu Quang, đại khai sát giới, mười bước giết một người...
Nghĩ tới việc Diêu Quang Thánh tử hành tẩu trong thế gian giống như thần linh, không nhiễm chút bụi bậm. vĩnh viễn có thần hoàn bao phủ hắn liền cảm thấy sợ hãi.
- Tuy rằng chỉ có một chút xíu khả năng nhưng vẫn phải đề phòng...
Diệp Phàm chấn động.
Hắn tập trung tất cả đầu mối trên người Diêu Quang Thánh tử xong mới tự nhủ:
- Hắn chiếm được thừa kế của độc nhân sao? Cũng tiến vào đàn tràng của độc nhân, bản thân bị trọng thương suýt chết nhưng lại lấy được kế thừa sao?
Diệp Phàm nhíu mày. Lúc trước hắn vẫn chưa hoài nghi Diêu Quang Thánh tử nhưng hiện giờ không thể không đề phòng. Người này không thể khinh thường.
- Còn một người khác nữa.
Diệp Phàm nghĩ tới Hoa Vân Phi. Năm đó nếu không phải trong hỏa vực hắn nghe được đối phương nói chuyện với một lão già thì vĩnh viễn không thể ngờ là hắn muốn giết Cơ Tử Nguyệt.
Diệp Phàm vĩnh viễn không quên được khi Hoa Vân Phi nói những lời đó, thân thể Thánh thể ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, nếu hắn đã biết thì cần phải lấy đi căn nguyên.
Diệp Phàm ở bên ngoài chính tai nghe được mới hiểu ra mọi chuyện. Nếu không thì ai lại có thể ngờ được Hoa Vân Phi chẳng màng danh lợi thực mới là kẻ kế thừa của độc nhân?
Hoa Vân Phi xuất trần giống như tiên, thanh nhà cao thượng, lại rất khiêm tốn, chưa bao giờ gây nên một gợn sóng, quả thực giống như khoác trên người một tầng thánh ý, không chút tỳ vết nào, thế nhân tuyệt đối không hoài nghi hắn.
- Mặc kệ hắn có phải là kẻ kế thừa độc nhân hay không nhưng khẳng định là muốn gây bất lợi cho ta. Hắn nếu đã muốn thu căn nguyên của Cơ Tử Nguyệt thì cũng sẽ chẳngbò qua cho ta...
lão nhân Lý Nhược ngu khi đối chiến với nửa bước đại năng đã từng kinh ngạc. Khí tức của đối phương có một tia quen thuộc. Hắn ẩn cư ở Chuyết Phong, ngay cạnh Tinh Phong, điều này khiến Diệp Phàm lại càng khẳng định.
- Có phải là Diêu Quang Thánh tử hay không có khó bề phân biệt được, chỉ có một chút xíu khả năng...
Tuy nhiên đối phương tối nay chủ yếu là muốn thăm dò xem cuối cùng thương thế của Thánh thể tới mức nào, tâm tư rất thâm sâu. Mặc kệ là hắn muốn gì thì cũng phải đề phòng thật cẩn thận.
- Ta tin chắc rằng Hoa Vân Phi muốn giết ta.
Diệp Phàm lộ sát ý. Chi thông qua chuyện hắn chứng kiến ở hỏa Vực thì cũng đủ dự báo hắn và Hoa Vân Phi khó có thể cũng tồn tại.
Ngày sau đó Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn cũng tiến vào Yên Đô. Diệp Phàm tới nghênh đón, trực tiếp ra tay trước, tránh để đối phương bố trí cẩn thận.
bằng không nếu cứ phải chống đỡ mưu kế của đối phương, sau khi tiến vào Yên Đô khẳng định còn chuẩn bị những thứ lợi hại hơn để diệt trừ hắn. Nếu vậy thì Diệp Phàm quyết định ra tay trước, không để cho đối thủ có cơ hội.
Bố cục này vốn hắn cũng chuẩn bị cho Hoa Vân Phi, giải quyết sớm cho an tâm.
- Diệp huynh vì sao lại thế này?
Hoa Vân Phi bị huyết khí màu vàng mênh mông bao phủ, thần sắc đại biến.
- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì? Lấy oán báo ơn sao?
Lý Tiểu Mạn ở bên cạnh cũng sợ hãi kêu lên.
Diệp Phàm không nói gì. Hắn đến là để giết người, không muốn phân tâm. Chỉ có ra tay sấm sét giết chết người này mới có thể yên tâm được.
Các loại dị tượng như Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Hỗn Độn Chủng Thanh Liên hiện ra, bao phủ lấy Hoa Vân Phi. chỉ cần giam cầm hắn vào bên trong thì tất cả mọi chuyện dễ dàng rồi.
Chín tầng trời hiện ra, Tiên Vương ngồi tít trên cao, duy ngã độc tôn. Âm Dương Đồ bao phủ bầu trời. Cả một vùng đất này như biến thành tiên thổ. Kim quang quanh thân thể Diệp Phàm bốc lên tận trời, giống như một Thánh linh cường đại vậy.
-Ầm!
Hoa Vân Phi tất nhiên không thể ngồi yên chịu chết, từ mi tâm lao ra một ngôi sao, lưu chuyển tiên quang vô tận, bao phủ lấy toàn thân.
- Thánh thể sao lại đại chiến với Hoa Vân Phi của Thái Huyền Môn?
Tất cả tu sĩ đều giật mình, cảm thấy rất khó hiểu.
- Trời ạ, đó là chí bảo của Tinh Phong, truyền thuyết nói là do một ngôi sao luyện chế thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một số nhân vật cao tuổi khiếp sợ nói.
- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì đó? Hoa sư huynh đưa cho ngươi Cửu Khiếu Linh Lung Đan giữ mạng, ngươi sao lại lấy oán trả ơn như vậy?
Lý Tiểu Mạn biến sắc.
- Hắn...
Diệp Phàm cười khinh miệt, căn bản không thèm để ý, vẫn vọt nhanh về phía trước, dùng uy lực như lôi đình muốn giết Hoa Vân Phi. Hắn giống như thần linh thượng cổ, khiến cả thiên địa đều rung chuyển.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật