Ánh trăng như nước trút xuống như sương như khói, trong Thần Thành là một vùng mông lung.
ở bên cạnh Hóa Long Trì, ánh mắt Diệp Phàm trong suốt nhìn lên tinh không. Hắn vô cùng im lặng, không nhúc nhích chút nào, chỉ có sợi tóc tung bay, áo trắng phất phới.
Hắn không nói gì vì còn có một lượt thiên kiếp nữa chưa giáng xuống. nghĩ tới mưa rền gió dữ, sóng to gió lớn sập ập tới thì hắn liền phải hết sức đề phòng.
Các tu sĩ khác lại không ai giữ được bình tĩnh, trong lòng chấn động mãnh liệt. Tiếng động rầm rĩ truyền tới từ trên trời cao, gần như sôi trào.
- Chẳng lẽ hắn đột phá cửa ải thành công rồi? Ta cảm thấy hắn dường như đã tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh rồi.
- Đây là sự thật sao? Mười mấy vạn năm, Thánh thể Thái Cổ khó có thể tu luyện, chẳng lẽ hôm nay đánh vỡ được nguyền rủa rồi?
- Thật sự khiến người ta khiếp sợ. Thánh thể phá quan thành công được gọi là tiểu thành, tương lai có lẽ có thể đạt tới đỉnh phong, sánh ngang cùng Đại Đế.
Tất cả mọi người đều bàn luận. Diệp Phàm chống được bốn lần thiên kiếp mà vẫn còn sống bình an, dùng lôi điện rèn luyện thân thể, đây là kỳ ngộ tới mức nào chứ?
Từ xưa tới này, tu sĩ gặp phải thiên kiếp là chuyện cực kỳ hiếm thấy, được lôi kiếp tẩy lễ thần niệm và thân thể thì sau này luyện sẽ có lợi ích vô tận, khiến rất nhiều người phải hâm mộ và ghen tị.
- Thánh thể thật sự đột phá, sáng tạo ra kỳ tích sau thời đại Thái Cổ.
- Điều này sao có thể chứ? Thánh hiền cổ chẳng phải đã nói thiên địa này đã thay đổi sao, Thánh thể không thể tu luyện được nữa...
- Thật sự là rung động. Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa có ý nghĩa gì? Tương lai có thể phân cao thấp với Đại Đế.
Vào giờ khắc này không ai có thể khiến lòng ngừng chấn động. Bởi vì rất nhiều người đã nhận ra Diệp Phàm thật sự đã đột phá, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thành công rồi.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương dáng vẻ cao lớn, mạnh mẽ có lực, mái tóc tung bay giống hư hoàng kim, con ngươi tràn ngập dã tính, chiến y trên tòa sáng lạnh như băng, áo khoác tung bay phất phới.
Hắn cảm nhận được một luồng áp lực, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lần đầu tiên biến sắc. Đôi mắt hắn bắn ra hai luồng sáng sắc bén, tràn ngập sát khí, chiến ý dâng cao.
Dao Trì Thánh nữ trông như thần tiên, áo trẳng tung bay, sương mù bao phủ thân thể, đôi mắt đẹp lóe lên những tia sáng kỳ dị. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Diệp Phàm, lại nhìn lên bầu trời đêm.
Diêu Quang Thánh tử ở phía bên kia thần sắc bình tĩnh, một trăm lẻ tám thần hoàn bao phủ thân thể, trông như thần linh. Trên mặt hắn không thể hiện chút biến hóa nhưng trong lòng đã có sóng gợn.
Hắn có thể xưng là kỳ tài xưa nay hiếm có, có thể nói là tư chất ngút trời. Khi hắn đột phát tới Tứ Cực thì cũng từng dẫn phát lôi kiếp, nhưng tuyệt đối không khủng bố như thế này.
Rất nhiều nhân vật cao tuổi đều cho rằng hắn có khả năng so sánh với Đại Đế thời niên thiếu nhưng hiện giờ lại xuất hiện một Thánh thể khiến hắn cảm thấy áp lực trầm trọng.
Tử Phủ Thánh nữ có Tiên Thiên Đạo Thai, thân cận đại đạo, có thần vận Thiên Nhân Hợp Nhất, giống như huyền nữ giáng xuống trần gian nhưng giờ phút này khuôn mặt nàng cũng lộ dị sắc.
Diêu Hi giống như viên minh châu tòa sáng, như đóa Thần Liên mới nở nhưng trong lòng cũng dậy sóng bốn bề, nhìn không chớp mắt vào thân ảnh Diệp Phàm ở phĩa xa xa. Cảnh tượng vừa rồi chứng kiến khiến nàng khó có thể bình tĩnh được.
Trong thế hệ thanh niên có rất nhiều truyền nhân Thánh địa, các đệ tử kiệt xuất của các thể lực, lúc này đều cảm nhận được áp lực. Thánh thể nếu thành công tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì tất sẽ là địch thủ đáng sợ của bọn họ, không ai có thể thản nhiên.
Nếu nói lúc này ai có thể cười nhất thì đó là An Diệu Y, có thể nói là cười một lần khuynh thành, cười hai lần khuynh quốc, dung nhan tuyệt sắc đủ khiến thiên hạ đại loạn, điên đảo chúng sinh. Ngọc thể của nàng thon thả, đường cong hoàn mỹ, y phục nhẹ bay, cơ thể lóe lên ánh sáng trong suốt.
Nụ cười của nàng vô cùng động lòng người, sóng mắt như nước, da thịt trắng nõn như tuyết, khiến trăng sáng trên bầu trời cũng như thất sắc, khến tâm linh rất nhiều tu sĩ lay động, gần như không thể tự kiềm chế.
Các đại nhân vật của các Thánh địa Đông Hoang đều trầm mặc không nói. Khương gia và Phong gia bồi dưỡng ra một Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là tin tức tốt.
Rất nhiều đại nhân vật tới từ Trung Châu lúc này cũng nhíu mày. Thánh thể đại thành có thể sống trên vạn năm. Thiếu niên trước mặt nếu có thể trưởng thành thì chắc chắc là đứng đầu thiên hạ một vạn năm rồi.
Con cháu bọn họ sẽ bị chấn nhiếp không biết bao nhiêu đời, trừ phi xuất hiện nhân vật cấp bậc Đại Đế chứ nếu không thì ai có thể trấn áp Thánh thể đại thành chứ?
Có lẽ không thể cho hắn trưởng thành, bóp chết từ trong trứng nước mới đúng là lựa chọn tốt nhất, làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Diệp Phàm đứng yên cạnh Hóa Long Trì, đợi mãi vẫn không thấy thiên kiếp đợt thứ năm xuất hiện. Bầu trời đêm dịu dàng không hề có chút dấu hiệu, cũng không có một tia khí tức nguy hiểm nào.
- Có lẽ bổn hoàng sai rồi. Vừa rồi lôi điện đánh ngươi quá khủng bố, ngay cả Hỗn Độn Lôi Đình cùng xuất hiện, có thể là ông trời cũng phải ngượng mà không giáng thiên kiếp xuống nữa.
Đại hắc cẩu cũng không dám khẳng định.
- Ha ha ha...
Bốn lão nhân Phong tộc vô cùng sung sướng cười to. Sau này có thể aắn một vị Thánh thể đánh vỡ nguyền rủa vào chiến xa của Phong tộc đã đủ để tộc này cường thịnh cả vạn năm.
- Tốt, hôm nay rốt cục cũng đánh vỡ truyền thuyết rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khổng Tước Vương cũng gật đầu.
Rất nhiều người ở xa xa cùng phụ họa truyền tới tiếng chúc mừng.
Thần Vương áo trắng lộ vẻ vui mừng, tuy nhiên vẫn chưa thả lòng mà cầm Ly Hỏa Thần Lô trong tay, nhìn quét bốn phương, sợ có người bí quá hóa liều ra tay ám sát.
Tuy nhiên Thần Vương cũng lo lắng quá nhiều rồi. Chẳng ai dám động thủ lần nữa. Bọn họ vừa rồi thấy Diệp Phàm có hi vọng phá quan nên mới lựa chọn ra tay quấy nhiễu.
Mà hiện giờ tất cả đều đã đã định, có Thần Vương tuyệt đại bảo vệ, lúc này xuống tay chỉ sợ sẽ tổn hại thảm trọng, còn xa không bằng thay đổi thời gian mà bóp chết Thánh thể.
Dưới bầu trời đêm, cả một vùng sôi trào, rất nhiều người đều la hét ầm ĩ. Thánh thể trầm luân mười mấy vạn năm sống lại, thể chất vô địch lại tái hiện trên thế gian, trong tương lai không xa nhất định sẽ tỏa kỳ quang.
Lúc này có một sinh linh nhỏ màu vàng chẳng thèm quan tâm, bận rộn với việc của mình, hấp thu tinh khí đầy trời, sau đó lại dáo dác lẻn vào bên trong Hóa Long Trì.
Xích Long lão đạo, Khổng Tước Vương nhìn thấy nhưng không ngăn cản. Bởi vỉ Thần Nguyên đã gần hao hết, còn lại không bao nhiêu, chẳng cần phải đuổi tiểu tử này đi.
Đêm nay nó tuyệt đối là người đại thành. Tinh khí Thần Nguyên dày đặc, hơn nữa hơn phân nửa là tiêu tán trong trời đêm, một bộ phận là bị Diệp Phàm hấp thu, còn một nửa thì chui vào trong cái bụng nhỏ của Thần Tàm.
Lần này đối mặt với Diệp Phàm nó gần như lấy lòng, không giương nanh múa vuốt nữa. hai mắt to chớp chớp trông giống như một tiểu tinh linh, sau đó lặn xuống ao nước.
- Thành công...ta tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh rồi.
Diệp Phàm đứng thẳng người. nhìn lên bầu trời trong vắt nói:
- Lôi kiếp, ngươi còn muốn đánh ta sao?
Ầm!
Đột nhiên chín đạo lôi điện đánh xuống. Mọi người đều ngây dại nhìn trân trối lên bầu trời.
Diệp Phàm vừa dứt lời thì lôi điện đánh xuống, chẳng nhẽ trong còi u mình có người thống trị tất cả sao? Hắn không thể để kẻ khác khiêu khích hắn?
- Tiểu Diệp Tử, ngươi khiêu khích ông trời làm cái gì chứ?
- Vừa nói cái đã bị thiên lôi đánh rồi.
- Diệp tử, ngươi đúng là muốn gọi sét đánh thật mà.
Đồ Phi, Lý Hắc Thủy, Bàng Bác lần lượt kêu to, tất cả đều cảm thấy đại sự không ổn.
Lần này Diệp Phàm trực tiếp vung nắm tay đánh lên bầu trời. Sau khi tiến vào Bí Cảnh hắn cũng không còn sợ hãi nữa. nắm tay màu vàng đập tan chín đạo lôi điện tại chỗ.
Ầm!
Lần thứ hai tổng cộng có tất cả mười tám đạo lôi điện đánh xuống, trong đó có chín đạo nhằm về phía Diệp Phàm, còn chín đạo khác đánh xuống Hóa Long Trì.
Ầm!
Diệp Phàm vươn bàn tay màu vàng khổng lồ ra chụp lấy toàn bộ chín đạo lôi điện, lập tức bóp nát. thủ đoạn khiến người ta phải rung động.
ở bên kia, Thần Tàm trong Hóa Long Trì kêu nha nha sợ hãi, ôm đầu chạy trốn nhưng chín đạo lôi điện hoàn toàn tập trung vào nó mà đuổi theo, lôi quang lấp lánh.
- Không đúng, đây là thiên kiếp của Thần Tàm.
- Trời ạ, Thần Tàm cùng độ kiếp. Nó gọi sấm sét tới.
Tất cả mọi người đều giật mình, trợn mắt há mồm. Hiển nhiên là Diệp Phàm bị vạ lây, ở gần nó nên bị động dính vào.
-$%#. con Thần Tàm hỗn đản kia hại chết Tiểu Diệp Tử mất. Vừa bị sét đánh xong giờ tại nó mà lại bị thêm một lần nữa.
Đồ Phi mắng.
- Ta ngất mất. Con Thần Tàm này đúng là tai họa mà. Nó sao lại cũng độ kiếp, lại còn kéo cả Tiểu Diệp Tử vào.
Bàng Bác lo lắng nói.
- Con Thần Tàm không hay ho này. Bản thân bị thiên lôi đánh còn chưa tính lại còn làm liên lụy tới người khác.
Lý Hắc Thủy cũng nguyền rủa.
Không ai không khiếp sợ. Thiên kiếp xưa nay ít có vậy mà hôm nay lại xuất hiện tới hai lần.
Tuy nhiên nếu nghĩ lại thì cũng cảm thấy thoải mái. Thần Tàm là sinh linh thế nào chứ? Trong năm tháng Thái Cổ, chỉ cần trải qua cửu biến là nó sẽ trở thành tồn tại vô địch cả trên trời dưới đất.
Nó nếu đột phá cửa ải thì khẳng định có thiên kiếp. Bởi vì nó cũng rất nghịch thiên. Vừa rồi Thần Tàm nuốt nhiều tinh khí Thần Nguyên như vậy, lúc này sắp sửa lột xác.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật