Bắc Vực vô cương, mười vạn dặm bị băng phong, trăm vạn dặm có tuyết rơi. Không ngừng vượt qua hư không, Diệp Phàm rốt cục về tới Hạo Chậu, cũng là nơi Trương ngũ gia trùng kiến Thạch Trại.
Trên mặt đất là một mảnh băng tuyết, nơi này cũng không có gì khác, bị tuyết trắng bao phủ, hơi thở vừa phun ra lập tức kết thành băng tiết.
- Ha ha ha... Tiểu Diệp Tử, ngươi rốt cục đã trở lại, ta đã nghe được hành vi của ngươi ở Thần Thành, thật sự là kinh thế!
Đồ Phi xuất hiên đầu tiên, lên tiếng.
Hắn ở ngay trong Thạch Trại, nhận được tin tức do Lý Hắc Thủy từ Thánh thành truyền tới, biết Diệp Phàm đã sớm rời đi từ một tháng trước cho nên vẫn chờ nơi này.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cũng cười lớn, cảm giác vô cùng thân thiết.
- Đi đi đi, khoan nói, hôm nay không say không về!
Đồ Phi cười nói.
- Hắc Hoàng chạy đâu rồi?!
Diệp Phàm hỏi. Hắn có thể ở Thánh thành yên tâm hào đổ chủ yếu là do Đồ Phi giả mạo hắn và Hắc Hoàng đi cướp bóc xung quanh, khiến thiên hạ để ý.
- Con chó chết kia mỗi lần chạy đi cũng mất mấy ngày, cướp bóc khắp nơi, không biết cắn biết bao người, nữ đệ tử các Thánh địa còn coi nó là con chó háo sắc nữa!
- Cái tên khốn nạn...
Diệp Phàm cũng không biết phải nói gì cho phải.
- Đi, thừa dịp con chó này còn chưa về, chúng ta đi ăn thịt chó thôi! Trời rét thế này thịt chó là ngon nhất, uống thêm vài chém rượu lâu năm thì đúng là sướng như tiên!
Trong phòng ấm cúng, lò lửa rất lớn, không lâu sau đã có mùi thịt chó mê người bay ra. Diệp Phàm. Đồ Phi và Trương ngũ gia ngồi quanh bếp lửa, không ngừng chạm cốc, ăn nhiều tới độ đầu đổ cả mồ hôi.
Sau đó không lâu, Vương Xu, Nhị Lãng Tử cũng chạy tới, cùng nhau uống rượu ăn thịt chó, vô cùng hào hứng.
Bọn họ không ngừng nâng chén, kể chuyện cũ. Diệp Phàm cũng không giấu diếm, nói hết những gì đã trải qua khiến mấy người không ngừng kinh thán.
- Diệp tiểu ca, khi nào thì mang chúng ta đi Thánh thành kiến thức một chút?!
Vương Xu và Nhi Lãng Tử rất hâm mộ.
Đồ Phi nói:
- Thần Thần là một nơi quanh năm đều như mùa xuân, so với nơi lạnh giá như chúng ta thì thích hơn rất nhiều! Ta cũng muốn tới đó cho qua mùa đông!
đột nhiên mọi người cảm giác không ổn, một cỗ sát khí thấu xương ập tới.
- Các ngươi đang ăn thịt gì?!
Đại hắc cẩu không biết đã trở lại từ lúc nào.
- Thịt lừa!
Đồ Phi liền nói.
- Đúng là thịt lừa, còn có một ít thịt dê nữa!
Nhị Lãng Tử bên cạnh nhỏ giọng thêm vào.
Đại hắc cẩu nghiêm mặt, nhe răng nhếch miệng, lộ ra ánh mắt sát nhân.
- Ta đi lấy thêm ít củi, lửa không to lắm nữa!
Trương ngũ gia là người đầu tiên muốn rời đi.
- Ta đi lấy thêm ít thịt dê!
Vương Xu cũng muốn chạy.
- Đây là thịt lừa, không tin ngươi nếm cái biết liền!
Đồ Phi chột dạ.
Gâu!
Đại hắc cẩu nhảy tới, cả căn phòng là một mảnh đại loạn, tiếng chó sủa và người kêu thành một mảnh hỗn loạn.
Qua chừng nửa canh giờ mọi thứ mới trở lại bình thường. Lần này lại được thay bằng thịt lừa thật, đồng thời còn đặc biệt nướng cho đại hắc cẩu bốn con dê vàng rộp nó mới chịu yên ổn ngồi ăn.
- Bổn hoàng vì yểm trợ cho người mà dãi nắng dầm mưa, ngậm đắng nuốt cay., hừ hừ...
Đồ Phi nghe nó nói vậy, lập tức bĩu môi nói:
- Con chó ngươi nói vậy mà không biết xấu hổ, trên danh nghĩa là yểm trợ cho Diệp Phàm, thực tế lại cướp bóc cho chính mình, quả thực là một tên tội phạm cướp của, còn đi xung quanh kêu gào thu nhân sủng. Mỗi lần không phải đều là ta giúp ngươi giải quyết hậu quả đó sao?!
Gâu!
Một người một chó vừa ăn vừa kêu la.
- ngươi rốt cục thu được mấy nhân sủng?
Diệp Phàm hỏi đại hắc cẩu.
- Từ mấy Thánh đại có bắt được bảy tám người nhưng chúng quá yếu ớt, kết quả hỏng hết! Thật sự tố chất tâm lý còn quá kém!
Đại hắc cẩu khinh thường lắc đầu.
-Ta...
Diệp Phàm dở khóc dở cười. Con chó này thật quá đáng! Dù thần kinh có vững tới mấy nhưng bị một con chó bắt làm nhân sủng thì cuối cùng cũng điên mà thôi.
- Con chó này đúng là một mầm mống gây chuyện...
Đồ Phi ở một bên nói.
Gâu!
Cuối cùng, Diệp Phàm lấy ra một khối Thần Nguyên lớn bằng nắm tay ném cho nó, ánh mắt nó lập tức sáng bừng lên, lao ngay tới, nước miệng suýt nữa thì trào ra.
Hắn tổng cộng còn lại ba khối Thần Nguyên như vậy, một khối cho Tiểu Đình Đình, khối này cho đại hắc cẩu.
Sau đó, Diệp Phàm đưa khối cuối cùng cho Đồ Phi. Thần Nguyên hiếm có lại có các loại tác dụng thần diệu, các Thánh địa đều rất khao khát.
Gâu!
Đại hắc cẩu vô cùng tham lam, cất đi khối của mình, lại bắt đầu có ý đồ cướp khối của Đồ Phi.
- Con chó ngươi dám cắn ta...
Đại chiến người chó lại bùng nổ, thiếu chút nữa khiến cả căn phòng này lần nữa bị lật tung lên. Diệp Phàm vất vả lắm mới khuyên can được nhưng Đồ Phi cũng bị cắn cho hai phát.
- Ta thu được một con linh thú!
Diệp Phàm thả con kỳ thú Khương Dật Thần làm tọa kỵ kia ra.
- Bổn hoàng muốn!
Đại hắc cẩu liền lên tiếng, nước miếng cũng trào ra.
- ngươi cưỡi sao?!
Diệp Phàm là muốn đưa cho Đồ Phi nhưng nó lại tham lam.
- Trân thú tầm bảo không phải để cưỡi mà dùng nó để tìm bảo bối.
- Đây là tọa kỵ của đệ tử trọng yếu Khương gia, không thể để lộ ra được!
Diệp Phàm cảnh cáo.
- Ta trước nuôi nó đã, không có nhân sủng thì trước thu thú sủng.
Diệp Phàm rốt cục nhận ra thứ gì tốt cũng không thể đặt trước măt con chó tham lam này được, nếu không nó sẽ tìm mọi cách cướp đoạt.
Sau đó, Đồ Phi nói tới việc gần đây có một cường giả trẻ tuổi thần bí quật khởi, đuổi giết môn đồ Thánh địa khiến các Thánh tử cũng phải rất chú ý.
- Bổn hoàng biết đó là ai, hai ngày trước ta đã gặp rồi!
Đại hắc cẩu nói.
- ngươi gặp rồi sao? Là ai?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Là một tên hỗn đản giống như ngươi, không lộ hình dáng, sau lưng có một cây côn. May mắn cái mũi bổn hoàng thật tốt, còn nhớ rõ mùi của hắn.
- Con chó mau nói!
- Lấy thêm một khối Thần Nguyên nữa ra đây, bổn hoàng sẽ nói cho ngươi!
- Con chó chết tham lam, Diệp Phàm ra tay, hướng nó chụp tới.
- Đạo Cung ngũ trọng thiên!
Đồ Phi dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn thấy vô cùng khiếp sợ.
- Cảm giác như là một con man long đã thức tỉnh, khí huyết dồi dào khiến lòng người kinh hãi.
- Được rồi, ta nói cho ngươi! Là cái tên... Bàng Bác!
- Cái gì? Bàng Bác, hắn đi ra sao?
Diệp Phàm kinh hỉ nói.
Đi vào thế giới này, hai người ở chung không đủ một năm đã tách ra.
- Hắn ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
Giờ phút này, đại hắc cẩu chỉ nhìn theo bàn tay màu vàng của hắn mà chảy cả nước bọt. miệng nói:
- Thánh thể một khi tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì máu cũng là linh dược. tương lai... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Con chó chết, ngay cả ta mà ngươi cũng dám có ý đồ!
Diệp Phàm tát cho nó một phát rồi nói:
- Nói mau. Bàng Bác ở đâu?
- Hôm trước khi tra gặp hắn thì hắn đang đuổi giết tên Thánh tử dự khuyết của Diêu Quang!
Đại hắc cẩu nói.
Đồ Phi tán thưởng:
- mãnh nhân như vậy phải kết giao mới được!
Diệp Phàm tâm trì thần động, Bàng Bác rốt cục tu luyện thành công. Sau khi đi ra. hắn tin rằng sẽ nhanh gặp lại vì hắn biết Bàng Bác ra tay là vì hắn.
- ngũ gia, lần này ta thiếu chút thạch khí...
Diệp Phàm nói với Trương ngũ gia. Hắn hy vọng có thể có thu hoạch thử Thần Tàng do nguyệt tế sư lưu lại.
Hắn vô cùng cung kính lão nhân này, có thể đi tới hôm nay hoàn toàn dựa vào Nguyên Thiên Thư của gia tộc lão nhân, nếu không tu luyện rất khó có tiến cảnh.
Hắn không cho Trương ngũ gia Thần Nguyên là vì lão không dùng được mà cho rất nhiều dị Nguyên khác, đủ cho mọi người Thạch Trại sử dụng.
- Phá đi, ta cũng muốn nhìn xem rốt cục có thứ gì!
Trương ngũ gia gật đầu.
- Còn mở. Đừng cắt ra một độc quả nữa đó!
Đại hắc cẩu xen mồm vào.
- Con chó chết ngươi. còn không biết xấu hổ sao mà đề cập tới chuyện lần trước. ngươi có biết đó là gì không?! ngươi cắn một phát mất mười mấy vạn cân Nguyên đó! Đó chính là Nhân Nguyên Quả!
- Gâu!
Đại hắc cẩu lập tức nhảy dựng lên, thần sắc vô cùng giật mình.
- Tên bại gia tử ngươi!
Đồ Phi sau khi nghe chuyện cũng tức điên người.
Đại hắc cẩu nghẹn họng nói:
- ngươi là nói độc quả hôm trước hại chết ta chính là Nhân Nguyên Quả. có thể gia tăng thọ mệnh mà những nhân vật cấp Thánh chủ cũng thèm khát sao?!
- Chính là loại quả này!
Diệp Phàm nói.
Đại hắc cẩu nghe được câu trả lời khẳng định lập tức quay đầu chạy như bay ra ngoài. lao nhanh về phía thạch liêu trong băng tuyết.
- Đuổi theo! Con chó này thật đáng chết, lại muốn đoạt bảo!
Diệp Phàm giận tím mặt, nhanh chóng lao ra, đám người Đồ Phi cũng trực tiếp đuổi theo.
- Gâu, làm người phải phúc hậu. Nhiều Thần Tàng như vậy, phải phân cho ta một nửa!
Đại hắc cẩu nói.
- Biến! không nói chuyện với ngươi!
- Làm người phải phúc hậu!
- Con chó chết ngươi từ trước tới nay có phúc hậu không hả?!
Diệp Phàm đá cho nó một phát.
Một đống thạch khí thoạt như rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt nhưng rất khó tưởng tượng đây là do một vị Nguyên Thiên Sư lưu lại.
- Hy vọng có thể cắt ra một số thứ đặc biệt!
Diệp Phàm tự nhủ.
Hắn cũng không nóng lòng ra tay. Không lâu trước hắn tu thành Nguyên Thiên Thần Giác, cảm thấy hiện tại chỉ quan sát hẳn cũng nhìn ra thứ gì đó.
- Đây chính là Thần Tàng Nguyên Thiên Sư lưu lại, khẳng định còn quý báu hơn nhiều so với kỳ thạch giá trên trời của Thánh địa!
Trong lòng hắn vô cùng chờ mong.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật