Diệp Phàm mở miệng đòi mười vạn cân Nguyên, bắt bọn họ phải đồng ý mới nói.
- Đầu tiên đưa ta tới dãy núi đó trước, nếu manh mối là thật, tự nhiên sẽ không thiếu ưu đãi dành cho ngươi.
Cơ Vân Ca mỉm cười nói.
Không ít người lộ vẻ chán ghét, không ngờ hắn lại dám hướng Cơ gia đòi giải thưởng, khiến bọn họ vừa bất ngờ, vừa khinh bỉ.
Trước kia bọn họ cũng nhận được một chút manh mối, nhưng đều là các tu sĩ khác tình nguyện cung cấp, căn bản không dám đòi Nguyên của bọn họ, chỉ muốn kéo quan hệ với họ mà thôi.
- Ta thấy giải thưởng ghi rất rõ ràng, chỉ cần cung cấp manh mối thì sẽ nhận được nguyên thạch.
Diệp Phàm cũng không nhường chút nào.
- Nhỡ ngươi cung cấp manh mối là giả thì sao?
Cơ Vân Đằng khinh thường cười lạnh nói.
- Trong thiên hạ còn có người dám trêu đùa Cơ gia sao, hơn nữa, ta còn đi cùng bọn ngươi đến đó, chẳng lẽ ta không sợ mất mạng à?
Diệp Phàm vẫn kiên trì.
- Ngươi nói hay đấy!
Cơ Vân Đằng lạnh lùng nói, tới lúc này rồi mà không ngờ hắn lại còn dám đòi Nguyên, chẳng lẽ chê sống quá lâu sao?
- Tốt, chúng ta cũng không có thời gian trì hoãn, đi tới thạch phường cầm năm ngàn cân Nguyên tới đây.
Cơ Vân Ca khoát tay, cho người đi lấy Nguyên, nói:
- Nếu manh mối là thật, tới lúc đó sẽ cho ngươi số còn lại. Nếu từ manh mối của ngươi mà chúng ta bắt được Diệp Phàm thì cho người mười vạn cân Nguyên cũng không phải là vấn đề.
Không lâu sau, có người mang tới năm ngàn cân Nguyên. vô cùng lấp lánh, bay ra một đống nhỏ, Diệp Phàm không chút khách khí, hất tay áo một cái, thu lấy toàn bộ.
- Hiện tại dẫn chúng ta tới dãy núi đó di.
Cơ Vân Đằng liên tục cười lạnh, sát khí trong mắt lóe lên, như có như không.
Còn Cơ Vân Phong thì chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, phất tay cho mọi người cưỡi lên dị thú. Đồng thời bọn họ cũng tìm cho Diệp Phàm một con man thú để hắn cưỡi, thay cho đi bộ.
Mấy chục man kỵ lao ra ngoài Hỏa Vân Thành, khiến cho mọi người đều kinh ngạc, bọn họ vội vàng đi như vậy, chắc chắn có đại sự xảy ra.
Những con dị thú này đều không tầm thường chút nào, sau khi rời khỏi Hỏa Vân Thành thì đều đạp lên không trung mà đi, bay lên trời cao, nhưng một cơn lốc ầm ầm rung động, lao về dãy núi theo lời kể của Diệp Phàm.
- Chính là dãy núi phía trước kia.
Diệp Phàm chỉ tay vào một dãy núi xanh um.
Mấy chục người liền cưỡi thú tỏa ra bốn phía vây lại ngọn núi mà Diệp Phàm chỉ.
- Quả nhiên ở đây có người tu luyện, nơi này còn có đạo văn nữa...!
Một đệ tử Cơ gia tiến lên, hắn đã có nghiên cứu với đạo văn, rất nhanh đã phá giải cấm chế tại đây.
Mấy chục người đằng đằng sát khí, lao vọt tới đỉnh núi, trực tiếp đập nát tòa động phủ ra, khiến cho bụi mù bốc lên tận trời.
- Không có ai!
Lập tức có đệ tử Cơ gia lộ ra sát khí, nhìn về phía Diệp Phàm.
- Đừng có mà nhìn ta như vậy, ta chỉ cung cấp manh mối mà thôi, làm sao biết được hắn đột nhiên rời đi như vậy.
Diệp Phàm tỏ vẻ vô tội.
Cơ Vân Ca khoát tay áo, tự mình tiến vào trong động phủ quan sát, những người khác cũng vào theo.
- Kiện y phục này giống như đúc thứ hắn vẫn thường mặc, quả thật là hắn!
- Xem này, còn có dấu vết Hư Không Đại Thủ Ấn nữa, cái động phủ này là dùng Đại Thủ Ấn lập ra.
Rất nhanh, các đệ tử Cơ gia liền phát hiện ra manh mối quan trọng, tất cả đều tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
- Chết tiệt! Lại để hắn chạy thoát, nếu không thì ta chỉ một cước là đã đạp chết hắn rồi!
Bọn họ tức tới mức khó thở, chỉ mỗi một cái phế thể Đạo Cung nhị trọng thiên mà dám gây mưa gây gió như vậy, mỗi lần lại đều kịp chạy trốn, bọn họ hận không thể lập tức bắt lấy hắn, luyện hóa thành tro bụi.
- Hiện tại các ngươi đã tin ta rồi chứ, ta tuyệt đối không cung cấp manh mối giả.
Diệp Phàm ở bên cạnh mở miệng nói. Lúc này hắn cảm nhận được sát ý, có người muốn ra tay đối phó hắn. Tuy nhiên hắn cũng không bối rối chút nào, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nói:
- Sau khi trở về, các ngươi sẽ đưa ta năm ngàn cân Nguyên còn lại chứ?
- Ngươi không sợ chúng ta sẽ giết ngươi tại đây sao?
Cơ Vân Đằng cười lạnh nói.
- Lúc trước ta tới thì rất nhiều người ở Hỏa Vân Thành đã biết là ta cung cấp manh mối cho các ngươi mà ra khỏi thành, ta vẫn tin rằng Cơ gia luôn coi trọng danh dự.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý, trong nhóm này mặc dù có cường giả Đạo Cung ngũ trọng thiên, nhưng tốc độ thì chắc chắn không nhanh bằng hắn, không cần lo lắng không chạy được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cơ Vân Ca cười cười, nói:
- Sau khi trở về sẽ cho người năm ngàn cân Nguyên còn lại, Cơ gia ta nói được thì làm được.
Sau khi quanh quẩn một lúc lâu tại khu vực này, tất cả mọi người quay lại Hỏa Vân Thành, Diệp Phàm cũng đi vào khu lâm viên này.
- Tên này thực sự là ăn phải gan hùm, mật gấu, dám đòi nhận giải thưởng sao.
Một tên con cháu Cơ gia lạnh lùng nói.
Cơ Vân Ca trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Đây là Cơ gia tự mình treo giải, ngươi không được nói bậy, nếu mà ta biết được có gì tổn hại tới danh dự gia tộc, đừng trách ta vô tình với ngươi.
Không lâu sau, năm ngàn cân Nguyên đã được mang tới, Cơ Vân Ca tự tay giao chúng cho Diệp Phàm, để hắn rời đi.
Trên mặt Diệp Phàm mang theo nét cười, nói vài câu cảm ơn, sau đó bước đi không thèm quay đầu lại.
- Cứ như vậy mà cho hắn một vạn cân Nguyên, manh mối của hắn căn bản là vô dụng, ngay cả bóng dáng tên họ Diệp này cũng không nhìn thấy.
Có người khó chịu nói.
Cơ Vân Ca quét mắt qua bọn họ một lượt, nói:
- Mọi người tại Hỏa Vân Thành đang nhìn vào đây, chẳng lẽ ngươi muốn giết hắn trong này? Điều này không có lợi gì cả, dùng thiên kim mua cốt, sau này chắc chắn sẽ có người cung cấp manh mối có giá trị cho chúng ta.
Nói tới đây, thần sắc Cơ Vân Ca ngưng lại, nói:
- Cơ Vân Đằng và Cơ Vân Bưu đi đâu rồi?
- Bọn họ đi theo hắn rồi, hơn phân nửa là muốn...!
- Loạn rồi, nếu mà lan truyền ra ngoài, người khác sẽ coi Cơ gia chúng ta như thế nào.
Cơ Vân Ca giận dữ.
- Với tính cách của Cơ Vân Đằng, khẳng định là nhìn hắn không thuận mắt, không muốn hắn chỉ dựa vào vài câu nói mà lấy đi vạn cân Nguyên, ta nghĩ hiện tại hơn phân nửa là hắn đã bị giết chết rồi.
Một tên đệ tử khác của Cơ gia nói.
Cơ Vân Ca đập một phát vỡ tan cái bàn đá trong lâm viên, trầm mặc một lát, nói:
- Nếu đã vậy, vài người các ngươi đi theo luôn đi, làm sạch sẽ một chút, ta không muốn có tin đồn gì truyền ra.
Ở ngoại ô Hỏa Vân Thành, Diệp Phàm dừng chân, xoay người lại, cười nói:
- Bằng hữu Cơ gia kia, ngươi nhiệt tình như vậy làm gì, đã tiễn ta ra tận bên ngoài thành rồi, sao còn chưa về?
Xoát... xoát!
Thân ảnh Cơ Vân Đằng và Cơ Vân Bưu hiện ra, cả hai đều mang theo sát khí, từng bước tiến về phía hắn.
- Vì sao các ngươi lại muốn giết ta?
Diệp Phàm giận tái mặt, nhìn về phía hai người này, nói:
- Ta có lòng tốt cung cấp manh mối cho các ngươi, vì sao lại lấy oán trả ơn?
- Tiểu tử, ngươi cho rằng Nguyên của Cơ gia ta dễ lấy vậy sao? Chỉ khua môi múa mép vài câu là được hơn vạn cân Nguyên, làm gì có chuyện đẹp đến vậy!
Cơ Vân Đằng cười lạnh.
- Các ngươi cũng quá bạc bẽo đi, nói kiểu gì thì ta cũng đã cung cấp manh mối cho các ngươi, vậy mà lại còn muốn giết ta!
- Giết ngươi thì làm sao, ngươi dẫn chúng ta tới một cái động phủ trống không, chỉ có vậy mà cầm Nguyên đi, ngươi không thấy có chút bỏng tay sao?
Cơ Vân Bưu đàng đàng sát khí.
Bỗng nhiên Diệp Phàm cười phá lên, lộ ra một bộ dáng vô cùng vui sướng.
- Chết tới nơi rồi, có gì buồn cười cơ chứ, để ta tiễn ngươi tới âm phủ thôi.
- Các ngươi tự nhận là có thể giết được ta sao?
Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch lên một tia cười lạnh, nói:
- Chỉ e các ngươi phải để mạng lại tại đây thôi!
- Chỉ bằng ngươi! Ngươi chỉ mới bước vào Đạo Cung Bí Cảnh mà thôi, đom đóm mà cũng đòi so với ánh trăng sao?
Cơ Vân Đằng liên tục cười lạnh, lộ ra sát khí.
- Giết ngươi không khác gì đập chết một con rệp cả!
Cơ Vân Bưu trực tiếp lao tới, dùng Hư Không Đại Thủ Ấn chụp lấy hắn.
Bàn tay to màu đen bao phủ cả bầu trời, phủ lấy Diệp Phàm, phát ra âm thanh vù vù rung động.
Ba!
Đúng lúc này, Diệp Phàm ra tay, một bàn tay màu vàng hiện ra ngang trời, lập tức đập nát bàn tay màu đen kia, vỗ xuống Cơ Vân Bưu còn đang hoảng sợ.
Phốc!
Không thể tưởng được bàn tay to màu vàng này chứa đựng bao nhiêu thần lực, trực tiếp đập nát Cơ Vân Bưu, đánh hắn thành thịt nát, biến mất không thấy đâu.
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?
Cơ Vân Đằng hét lớn.
Cường giả Đạo Cung tam trọng thiên lại bị đối phương đập phát là chết, thực sự khiến cho hắn hết hồn.
- Ta chính tên Diệp Phàm mà ngươi nói chỉ cần một chân là đạp chết!
- Cái gì, sao lại là ngươi?
Cơ Vân Đằng kinh hãi lui lại, sắc mặt xanh mét.
-Ha ha...!
Diệp Phàm cười to, nói:
- Tất nhiên là ta rồi, đa tạ các ngươi đưa Nguyên, ta sẽ cẩn thận dùng nó để tu luyện.
-Ngươi...!
Cơ Vân Đằng nghe vậy, liên tưởng tới những việc vừa trải qua, tức tới mức run rẩy toàn thân, tới cả ngón tay cũng run run.
Sắc mặt Cơ Vân Đằng xanh mét, tức giận tới run rẩy toàn thân, không thể ngờ nổi Diệp Phàm lại to gan lớn mật, dám làm việc như vậy.
Bị hai đại Thánh địa truy nã mà dám lao vào nguy hiểm, dám tới Cơ gia mạo hiểm lĩnh giải thưởng, điều này quả thực khiến hắn phát hỏa, gân xanh nổi đầy trên trán.
- Tức giận quá sinh bệnh đó, đừng có tức vội. Dù sao thì Cơ gia các ngươi gia sản lớn thế, cần gì chút ít Nguyên như vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Họ Diệp ngươi rất càn rỡ. Hai đại Thánh địa đang truy nã ngươi, ngươi lại dám tới chỗ chúng ta đòi Nguyên. Ngươi không còn đường sống nữa đâu. Thế gia thái cổ không thể bị khinh nhờn.
Cơ Vân Đằng điềm nhiên nói.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật