Trang chủ » Già Thiên » Chương 242: Hoàng Huyết Động Nhân Tâm

Chương 242: Hoàng Huyết Động Nhân Tâm

Hoàng huyết xích kim chính là thánh vật cực đạo, hàng trăm ngàn năm cũng hiếm khi xuất hiện. Mười mấy vạn năm từ thời Hoang cổ đến nay, chỉ có Hằng Vũ đại đế từng chiếm được.

Sự trân quý của nó là không thể nào tưởng tượng được!

Đây chính là thánh vật dành riêng cho Đại Đế, người thường đừng nói là chiếm được, chỉ nhìn thấy một chút thôi cũng không thể. Đối với người thường, nó cũng như một giấc mộng trăm ngàn năm, mãi mãi không trở thành hiện thực.

Không thể nào đo đếm giá trị của nó, từ xưa đến nay chỉ có vài vị Đại Đế, và chỉ có đúng một vị may mắn chiếm được Hoàng huyết xích kim!

Đây là thứ các Đại Đế thượng cổ tha thiết mơ ước, rất nhiều Thánh Hiền cũng mong muốn nhưng không thành.

Khi cầm một đồ vật quý hiếm như vậy trong tay, đầu tiên Diệp Phàm cảm thấy kích động, sau đó lại cảm thấy như đang cầm một củ khoai nóng. Khối đá màu đen này quá quý giá, ẩn chứa trong đó là báu vật vô giá, nhưng có thể giữ được hay không mới là quan trọng.

- Vì sao lại nặng như vậy?

Trong lòng hắn oán giận, nếu như cẩn thận không để rơi ra trên đất, trực tiếp thu lại ngay từ lúc đầu thì đã không gặp phải tình cảnh trước mắt này.

Năm đôi mắt bên cạnh đều đang chìn chằm chằm vào khối đá màu đen trong tay hắn, không khí nóng rực này có thể làm tan chảy cả kim cương a.

Sau đầu Diêu Quang thánh tử phát ra ánh sáng, thánh quang bao phủ cơ thể, từng đạo từng đạo ánh sáng buông xuống bảo phủ lấy. Tài năng người này ngút trời, từ nhỏ đã có ý định trở thành Đại Đế, bây giờ nhìn thấy thánh vật như vậy, làm sao không động lòng được.

Khối đá này giống như một phôi thô vũ khí Cực Đạo, là đồ vật làm người ta điên cuồng, chính là thánh vật chỉ dành riêng cho Đại Đế.

Diêu Quang thánh tử thường ngày đều có bộ dáng vui vẻ ôn hòa, nhưng vào lúc này cũng khó mà bình tĩnh được, trong mắt có ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Ngay lúc này, bỗng nhiên lão Đao Cầm trực tiếp bước tới vài bước rồi dừng lại, tỏa ra một cỗ khí thế làm cho người ta phải kinh sợ, có dáng vẻ khác hẳn một lão già bình thường.

Lúc này trông lão ta mạnh hơn lúc bình thường rất nhiều, như một con giao long đang ngủ đông bỗng chốc nhảy ra khỏi mặt nước, làm người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm và kinh khủng.

Dung nhan xinh đẹp của Diêu Hi cũng khó giấu được được sóng gió trong lòng, đôi mắt tản phát từng đạo ánh sáng mơ hồ, tay ngọc nhỏ nhắn khẽ bắt một đạo tiên ấn, Hoàng huyết xích kim làm cho nàng không thể bình tĩnh được. Tuy nàng không tiến lên trước, nhưng cũng đang đứng tại vị trí thuận lợi nhất. Nếu có người ra tay cướp đoạt, nàng có thể dễ dàng đưa ra quyết định, đánh hay lui tất cả chỉ trong tích tắc.

Trong lúc này, Lý Đức Sinh là kẻ ít uy hiếp nhất đối với Diệp Phàm. Tuy ánh mắt hắn thể hiện rõ sự thèm muốn, nhưng người này cũng biết điều lùi lại mấy bước, nhanh chóng biểu lộ quyết định của mình.

Trời sinh hắn có Âm Minh nhãn hiếm thấy trên thế gian, có thể nói là dị bẩm, và cũng là lực lượng kỳ lạ hiếm có, nhưng nó không được dùng để chiến đấu, vì thế hắn là người yếu nhất trong những người ở đây, không thể không lùi bước

.

Tuy nhiên, trong những người ở đây thì Dao Trì thánh nữ lại là người tương đối bình tĩnh. Măc dù đôi mắt đẹp có chút dao động, tâm tình lung lay nhưng nàng ta lại không có ý xuất thủ.

Nàng lẳng lặng đứng yên đó, tay áo phấp phới tung bay, tâm tình trong sáng. Dao Trì Thánh Địa từ trước đến nay không tranh với đời, nên tâm tính của các đệ tử phái này cũng rất thiện lương, ít khi tranh đấu cùng người khác.

Diệp Phàm nhìn thấy hết mọi việc, trong lòng bỗng nhiên có quỷ. Những người này cứ nhìn hắn chằm chằm, muốn bảo vệ Hoàng huyết xích kim thuộc về mình quả thật khó khăn.

- Các vị như vậy là có ý gì?

Hắn không nói không được, cứ để tình thế giằng co như vậy thật không hay.

- Hoàng huyết xích kim là đồ vật thậm chí các Đại Đế thời cổ cũng không có được, chúng ta ai cũng động lòng, muốn xem qua nó một chút.

Diêu Quang Thánh Tử tiến lên, cơ thể hắn được bao phủ trong một quầng sáng, vô hình chung tạo ra một cỗ áp lực không gì sánh nổi.

Dục vọng của Diêu Hi như muốn xé rách cả dung nhan như ngọc của mình, hiển lộ phong tình làm động lòng người. Nàng ta cười nói:

- Đạo trưởng muốn nói điều gì khác sao?

- Ta muốn nói... tại sao khối đá này nặng như vậy!

Đến lúc này, tâm tình của Diệp Phàm quả thật rất giận dữ.

Khối đá đen thui chỉ to bằng nắm tay nhưng lại nặng đến vạn cân, nhưng cũng chỉ có như vậy mới cho thấy bên trong nó có đồ vật quý hiếm.

Lão Đao Cầm cũng bước lên phía trước, uy thế càng lúc càng mạnh mẽ. Lão ta nói:

- Bảo vật thuộc về người có duyên! Nếu như ngươi đã cầm trên tay thì chúng ta sẽ không cướp lấy, nhưng bọn ta thực sự muốn nhìn kỹ qua một lần.

Diệp Phàm nghe lão nói như thế, thực sự cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì hắn vừa cảm giác được sát ý của lão già này. Nhưng lão ta nói như vậy cứ như muốn làm người hộ tống hắn vậy.

- Đạo trưởng cứ yên lòng, tuy chúng ta động lòng nhưng cũng chưa đến mức ra tay giết người cướp của. Nếu đạo trưởng muốn trao đổi, ta nguyện giao ra bất cứ vật gì để được đổi lấy nó.

Khuôn mặt Diêu Quang thánh tử tỏa ánh sáng rực rỡ.

Tuyệt đối không thể trao đổi được, Diệp Phàm còn muốn dùng vật này để đúc đỉnh. Đây chính là vật các Đại Đế thời cổ cầu còn không có đó, không có vật gì có thể đổi được.

Diêu Hi chớp chớp hai mắt, cử chỉ lúc cười nói trông rất lẳng lơ, hàm răng sáng bóng làm động lòng người. Nàng ta nói:

- Đạo trưởng đừng lo, đưa bảo vật ra cho chúng ta xem một chút đi.

Lý Đức Sinh thấy mấy người này không tranh chấp, cũng tiến tới một chút.

Dao Trì thánh nữ bước từng bước nhẹ nhàng, tiến lên phía trước, nói:

- Đạo trưởng cứ yên tâm, sẽ không có ai ra tay đâu.

Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn bây giờ sẽ không có tranh đoạt. Dù sao bọn họ vẫn còn ở trong cấm địa Thái Sơ, nơi đây chỉ có hắn thông hiểu nguyên thuật, cùng lắm là lưỡng bại cầu thương, mấy người này vẫn cần hắn chỉ đường.

Nhưng tới khi rời khỏi cấm địa Thái Sơ, tất cả mọi chuyện lại rất khó nói.

- Mời các vị xem.

Diệp Phàm nắm chặt khối đá màu đen trong tay, không phong ấn lại.

Vỏ đá đã tróc một miếng to như đồng xu, lộ ra một phần thần vật bên trong. Trông nó có một màu sáng như ngọc bích, tản phát vạn đạo cầu vồng thần thánh, ánh sáng rực rỡ bắn ra xung quanh.

Thật là đẹp đẽ, đẹp đến mức làm cho người ta phải mê say. Từng tia sáng óng ánh lưu chuyển bên trong làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào, chỉ loáng thoáng thấy được những hoa văn Phượng Hoàng được khắc trên đó, mỹ lệ mà thần bí.

- Đây chính là Hoàng huyết xích kim a!

Mấy người đều kinh thán, dục vọng hiện rõ lên trong mắt.

- Chỉ có một lớp vỏ đá mỏng manh, khối Hoàng huyết xích kim nặng hơn vạn vân này không nhỏ hơn một nắm đấm đâu, đủ để tế luyện vũ khí rồi!

Lão Đao Cầm mở miệng.

Một khối tài liệu to bằng nắm tay, đúng thật có thể luyện ra một cái vũ khí, nhưng cũng không ai biết được một vũ khí Cực Đạo cần đến bao nhiêu tài liệu, ngoại trừ Đại Đế ra người khác không thể biết rõ.

Diệp Phàm không bóc hết vỏ đá ra, ngược lại còn lấy mảnh vỏ đã bị tróc ra che lại, để cho tinh hoa trong thánh vật không bị trôi mất đi. Nếu như không có vỏ đá phong ấn tinh hoa, sau này hắn không thể dùng khối Hoàng huyết xích kim này để luyện chế vũ khí được nữa.

Hào quang rực rỡ bị che đậy đi, đại điện khôi phục lại dáng vẻ mờ mờ ảo ảo. Diệp Phàm thu hồi Hoàng huyết xích kim lại, trừ khi có người dùng kinh cổ Đại Đế để trao đổi thánh vật này, chứ những vật khác khó làm hắn động tâm được.

- Chỉ nhiêu đó mà muốn tế luyện ra vũ khí Cực Đạo thì sợ rằng còn chưa đủ, chắc hắn khối này là một phần còn dư của Hằng Vũ đại đế năm xưa.

Diêu Quang thánh tử phán đoán như thế.

- Hoàng huyết xích kim là thánh vật có thể so với Phượng Hoàng, thế gian này không có mấy đồ vật có thể so sánh được.

Lão Đao Cầm cảm thán, nói:

- Thánh vật ở Đông Hoang đều bị mấy vị Đại Đế tiêu tốn hết.

- Nếu như có một ngày lại xuất hiện Đại Đế quân lâm thiên hạ, e rằng rất khó tìm ra thánh vật.

Diêu Hi cũng nói như vậy.

Mấy người tìm kiếm kĩ lưỡng trong đại điện, phát hiện mấy dòng chữ được Hằng Vũ đại đế lưu lại, ý chính là để cho người có duyên.

Hằng Vũ đại đế tài năng ngút trời, tu vi thâm sâu vang dội cổ kim. Mặc dù ông ta nhận được cơ duyên lớn, nhưng cũng không lấy hết đi, chung quy còn lưu lại một đường cơ duyên cho người đời sau.

Sáu người tỉ mỉ tìm kiếm cũng không thấy vật gì khác trong đại điện, các loại bí pháp cũng không có, chỉ có tro tàn sau khi tế luyện vũ khí Cực Đạo, ghi lại phong thái năm đó của Đại Đế.

Đi ra khỏi tòa kiến trúc cổ này, mọi người nhìn lại đều thấy mặt trên tấm biển khắc hai chữ Hằng Vũ cứng cáp mạnh mẽ, tản phát khí thế xé trời.

Mỗi người đều đứng im tại chỗ, lặng lẽ quan sát, hy vọng có thể ngộ ra được điều gì đó. Đây không phải là một cách truyền pháp cụ thể, mà là ý cảnh của đại đạo, có khi làm người ta chợt hiểu được.

Diệp Phàm có cảm giác kỳ lạ trong lòng, hai chữ kia làm hắn rung động. Hắn muốn sử dụng Đấu chiến thánh pháp ngay lập túc, nhưng chỉ có thể áp chế trong lòng, dùng tâm cảm nhận.

Không thể không nói Diêu Quang thánh tử đúng là nhân vật phi phàm, người này đang ở trong một trạng thái kỳ diệu, thánh quang tản phát ra lại có thể động đến thần uy của Đại Đế, tràn khắp cả tòa kiến trúc cổ xưa này.

Dao Trì thánh nữ và Diêu Hi, cả hai đều là những nhân vật phi phàm, đồng thời có thu hoạch, yên lặng lĩnh ngộ. Còn Lão Đao Cầm lại trầm tĩnh, đứng yên không nhúc nhích tựa như một cây khô.

Còn Lý Đức Sinh không thể bình tĩnh được, Âm Minh nhãn lấp lóe, hắn nói:

- Hình như ta cảm giác được có vật gì đó trong bóng tối đang lén quan sát chúng ta.

Không lâu sau, mọi người đều từ trong trạng thái kỳ ảo kia tỉnh lại, khôi phục thần thái như cũ. Thần thức phóng về bốn phương tám hướng để thăm dò, nhưng không thấy có gì lạ.

Đọa Thiên lĩnh vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ vầng mặt trời màu đen in bóng trên mặt đất ra, bọn họ không cảm nhận được gì nữa.

Tâm Diệp Phàm chợt động, vội lấy Ly Hỏa thần lô ra. Tuy cái lò lửa này vẫn còn lồi lõm, nhưng đã khôi phục hơn trước rất nhiều. Hắn mở nắp lò ra, sau đó quăng cái lò lửa cao khoảng một tấc này về phía trước.

"Xoẹt"

Hào quang lóe lên một cái, Ly Hỏa thần lô rơi vào chính giữa mặt trời màu màu đen, cùng lúc có ngọn lửa màu đen cháy lên hừng hực.

- Đạo trưởng đang làm gì vậy?

Lý Đức Sinh kinh ngạc

- Đại Đế thời cổ lựa chọn nơi đây để tế binh, chứng tỏ Đọa Thiên lĩnh chính là nơi tập hợp dương khí cường thịnh trong thiên hạ. Ta lấy đi một ít, sau này còn luyện một cái vũ khí Cực Đạo.

Lý Đức Sinh há mồm líu lưỡi, không biết nói gì thêm. Ngoại trừ các Đại Đế cổ đại kia, còn có người muốn luyện ra vũ khí Cực Đạo ư, lời này rõ là nói hươu nói vượn mà.

Mấy người này biết Đọa Thiên lĩnh có ngọn lửa cực dương trong thiên hạ, chí cương chí dương, thần hỏa được súc tích dưới đất cũng là một loại bảo vật, nếu có thể thu được nó thì chắc chắn có chỗ dùng sau này.

Ly Hỏa thần lô tiến vào trong mặt trời màu đen rồi tiến sâu vào trong lòng đất, thu lấy ngọn lửa màu đen.

- Ngươi đừng có làm bậy!

Lão Đao Cầm cau mày nhắc nhở, lão sợ lỡ tay kinh động tới vật gì trong lòng đất.

- Cứ yên tâm, ta sẽ có chừng mực.

Diệp Phàm gật đầu, hắn có học tập Nguyên thuật nên biết được giới hạn.

- Bếp lò nát của đạo trưởng muốn nóng chảy kìa.

Âm Minh nhãn của Lý Đức Sinh nháy động, nhìn xuyên không gian, bỗng nhiên buồn cười nói.

Diệp Phàm cau mày, lò lửa này bị thiêu có chút biến dạng thật, hắn vội thu hồi lại.

Càng tiến sâu vào trong lòng đất, nhiệt độ càng tăng cao, ngọn lửa càng bất phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn chỉ có thể thu lấy một phần ngọn lửa trên đất, sau khi để đầy lò thì dùng nắp lò che lại, thu vào trong thể nội.

Diêu Quang thánh tử, lão Đao Cầm, Diêu Hi, Dao Trì thánh nữ cũng nghĩ ngợi một chút, rồi cũng ra tay. Bốn người này lấy vũ khí thần bí của mình ra, tìm cách thu lấy ngọn lửa màu đen. Nhưng mà bọn họ chỉ lấy được một tia liền thu tay lại, bời vì cảm thấy nhiệt độ quá nóng.

- Nếu ngọn lửa này bất phàm như vậy, ta cũng phải thu một ít.

Lý Đức Sinh tự mình lấy ra một cái hồ lô màu bạc

"Xoẹt"

Một chuyện làm người ta giật mình xảy ra, hồ lô màu bạc bị nấu chảy trong nháy mắt, bị hủy ngay trng mặt trời màu đen.

- Chuyên này... vũ khí của tu sĩ bí cảnh Đạo Cung cứ như vậy mà bị phá hủy, bảo bối của ta a!

Hắn đau lòng kêu gào thảm thiết không ngơi.

Diệp Phàm âm thầm đánh giá một lúc. Mặt trời màu đen trên đất này có ẩn chứa một ngọn lửa vô cùng khủng bố, chỉ là mấy tia lửa màu đen ở bên ngoài thôi đã đủ đối kháng với ngọn lửa màu tím ở tầng thứ sáu Hỏa vực rồi. Như vậy phần ngọn lửa ở dưới mặt đất càng kinh khủng hơn nữa, không thể nào tưởng tượng được. Như vậy thì còn nói gì đến ngọn lửa trong lòng đất, căn bản không thể nào tưởng tượng được sự kinh khủng của nó. Hằng Vũ đại đế lựa chọn nơi này để tế binh, quả nhiên là bất phàm!

Hắn cảm thấy ngọn lửa hắn thu được dưới đất so với ngọn lửa đã đốt chết thái thượng trưởng lão Cơ gia kia cũng không thua kém hơn bao nhiêu.

Đây đúng là đồ tốt a!

Sắc mặt Diệp Phàm không đổi. Nếu như buộc phải ra tay khi thoát khỏi cấm địa Thái Sơ, hắn cảm thấy cứ phỏng hỏa trước rồi tính tiếp cũng được.

Sau đó, mấy người này tiếp tục cẩn thận tiến tới. Được Diệp Phàm dẫn đi, mọi người đều an toàn vượt qua, từ từ rời xa khỏi tuyệt địa này.

Sau khi đi được một lúc, mọi người liền nhìn thấy một vùng đất trống trải, dường như đã thoát khỏi cấm địa Thái Sơ.

- Thật sự đi ra được rồi!

- Phía sau xuất hiện hai vật gì đó!

Lý Đức Sinh đột nhiên biến sắc.

- Đi!

Đến lúc này mọi người không lo sợ nữa, tất cả đều phóng lên trời, bay về phương xa

Đi ra được bên ngoài cấm địa Thái Sơ, mọi người không còn bất kỳ lo lắng gì, rốt cuộc cũng thoát khỏi vùng đất ma quỷ.

Lúc này đã quá nửa đêm, trời đất tĩnh lặng, ánh sáng trăng mỏng manh như một màn nước, soi rõ vạn vật.

- Đạo trưởng, xin dừng bước.

Diêu Quang Thánh Tử mỉm cười ôn hòa, chặn ngang đường đi của Diệp Phàm.

Diêu Hi cũng cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất mê người, đứng ở một phía khác. Lão Đao Cầm cùng Dao Trì Thánh Nữ cũng đứng cách đó không xa/

Trong phương viên xung quanh có sát khí nhàn nhạt, nhưng không biết rõ là do ai phát ra.

Diệp Phàm chợt sáng tỏ. Hoàng huyết xích kim động lòng người, là đồ vật dành riêng cho Đại Đế, làm sao có khả năng không dậy sóng gió đây?

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật