Trang chủ » Già Thiên » Chương 226: Sơn Hà Đại Ấn, Lưng Gánh Trời Xanh

Chương 226: Sơn Hà Đại Ấn, Lưng Gánh Trời Xanh

Ở vùng đất được sắc màu nâu đỏ bao phủ như Bắc vực này, bởi vì Khương gia và Dao Trì có những tồn tại vô thượng như Đại Đế và Hoàng Mẫu, khai sáng ra cổ kinh chấn thế và lưu lại vũ khí Cực Đạo, nên mới giúp cho hai nhà này có địa vị siêu nhiên, truyền thừa hai mươi mấy vạn năm mà vẫn thịnh vượng.

Từ những dòng chữ được lưu lại trong Tử sơn, có thể thấy những người xưa rất sùng bái Vô Thủy Đại Đế.

Đáng tiếc, vị Đại Đế này không để lại đạo thống, một vị Đại Đế vô thượng từng chấn động cả thời đại Hoang cổ cứ như thế mà bị bụi bậm lịch sử bao phủ, không có mấy người biết được danh hiệu của hắn.

Ở thời xa xưa có Cổ Thiên Thư, mấy ngàn năm qua có Khương Thái Hư, cả hai đều là cường giả tuyệt thế và đều có khát vọng với Vô Thủy kinh, không thể nhìn thấy được kinh này quả thật là nỗi tiếc hận lớn của đời người.

Thứ Diệp Phàm thiếu nhất bây giờ chính là pháp môn tu hành, có thể nói hắn rất khát vọng có được Vô Thủy kinh. Thậm chí, hắn hận mình ngay bây giờ không thể tiến vào chín nhánh long mạch bảo vệ xung quanh Tử sơn kia một lần nữa, để mở cuốn sách bằng đá dày cộm kia ra.

- Tổ sư, ngài ngàn vạn lần không thể để tên đạo sĩ này chạy mất, con tin chắc hắn là đồng môn của tên đạo sĩ mập kia.

Hai con mắt Đỗ Thành Côn muốn phóng ra lửa, khó khăn bò dậy.

- Thái thượng động chủ, ngài nhất định phải đánh chết tên này!

Lý Du Nhiên tức giận trong lòng, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử xung quanh:

- Phong núi lại, phong toàn bộ phái Thanh Hà lại, không để cho hắn chạy thoát!

Diệp Phàm nhìn qua bọn hắn một lượt, lắc đầu nói:

- Cứ để ta làm đi!

Hắn ném một trăm linh tám cây cờ lớn ra ngoài, hoàn toàn phong mười tám ngọn núi lớn nhất của phái Thanh Hà lại.

- Ngươi...lại còn dám phong chúng ta lại ở bên trong sao?

Thấy Diệp Phàm hành động như thế, đầu tiên Đỗ Thành Côn và Lý Du Nhiên cảm thấy rất giật mình, nhưng sau đó cười chế nhạo không thôi.

- Ngươi tưởng mình là đại tông sư thật sao?

- Mới bấy nhiêu tuổi mà đã đòi đánh thắng thái thượng chưởng giáo? Thật là...ha ha ha...

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, mái tóc bạc tung bay theo gió. Bỗng nhiên lão ta mở hai mắt to như hai viên minh châu sáng rực ra, rồi nói:

- Ngươi rất tự tin, muốn đánh chết toàn bộ chúng ta sao?

- Ta cảm thấy mình làm được, chắc có thể đó.

Diệp Phàm cười cười.

- Dựa vào cốt cách của ngươi, rõ ràng ngươi chỉ là một thiếu niên, đúng là hậu sanh khả úy.

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động vươn người đứng dậy, nói:

- Nhưng cũng không biết ngươi có thực lực này hay không?

- Thử qua sẽ biết.

- Dù là truyền nhân của các Thánh Địa, nhưng khi còn trẻ như ngươi thì họ cũng không dám đi lại trên thế gian, ngươi quá tự phụ rồi.

Thái thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo cũng từ trong thác nước đi ra.

- Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, các ngươi chờ ở đây là muốn chém ta.

Diệp Phàm phất tà áo một cái, đi thẳng về phía trước rồi nói:

- Ta quay về đây cũng là vì muốn giết các ngươi, có thể nói, trong chúng ta chỉ có thể có một người sống sót mà thôi.

Các đệ tử chung quanh thấy vậy đều nghị luận sôi nổi, hầu hết mọi người không tin một thiếu niên có thể đánh bại hai cường giả bí cảnh Đạo Cung già lão.

- Hắn điên rồi sao? Tuy hắn có thể đánh bay Lý sư huynh, nhưng sao có thể sánh với thái thượng chưởng giáo?

- Chẳng lẽ các ngươi còn không biết trên thế gian này có không ít người vô cùng tự phụ ư? Mấy người này luôn muốn xem thử thế gian này cao dày tới bao nhiêu, nhưng cuối cùng lại là tự đào hố chôn mình, ha ha ha...

Ở một khu vực hoang vắng như thế này, và đối với một môn phái ở tầng dưới chót như vậy, cách nghĩ của bọn đệ tử này chính là: ngay cả những người được gọi là thiên tài cũng không thể tu hành đến một cảnh giới kinh người.

Bởi vì bọn họ đã từng nghe nói rằng, cho dù là đệ tử kiệt xuất của Thánh Địa, nhưng các đệ tử kiệt xuất ấy vẫn khó đạt đến cảnh giới như hai vị thái thượng Giáo Chủ khi còn trẻ như Diệp Phàm.

- Chẳng lẽ hắn có sư môn gì thật sao? Hay là bọn họ đã tới đây rồi? Nếu không, hắn làm như vậy thì có khác gì là tự sát?

- Có vài người muốn chết, ngươi lo làm gì? Ta chỉ mong thái thượng chưởng giáo cứ tát hắn một cái làm gãy hết xương cốt trong người. Nhưng mà, cứ để hắn sống lâu thêm mấy canh giờ để chịu khổ đã, phải để cho hắn hiểu rõ được hậu quả của việc cuồng vọng tự đại.

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn một cái, mặc dù ánh mắt của hắn rất bình thản, nhưng làm cho những người này không tự chủ được ngậm miệng lại.

- Để ta xem thử rốt cuộc ngươi có thủ đoạn gì!

Thái thượng Giáo Chủ Ly Hỏa giáo đang đứng trước thác nước bỗng nhiên chuyển động, thân thể tiến tới gần Diệp Phàm như một u linh, bàn chân không hề chạm đất.

Khi còn cách nhau mười mấy trượng, cánh tay của hắn phát lực mãnh liệt, tay phải biến hóa thành trảo, mỗi một ngón tay đều dài ra thêm mấy mét trông như những gốc rễ cây màu xanh dài ngoằng vậy. Ở đầu các ngón tay có từng đạo tia chớp màu tím lượn lờ, phát ra âm thanh bùm bùm rung động.

Nhất thời có một cỗ khí tức làm người ta phải kinh sợ tràn ngập khắp bầu trời, đây là một cỗ lực lượng mang đầy tính hủy diệt, tàn bạo và kinh khủng!

Cái trảo lớn màu xanh ấy còn tiếp tục biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả bầu trời, sấm sét liên tục đánh ra. Nhìn qua giống như có một đám mây đen bao phủ hoàn toàn Diệp Phàm ở dưới mặt đất vậy.

"Răng rắc"

Từng tia chớp màu đỏ đan xen với nhau, rồi cùng với cái trảo lớn kia đánh xuống Diệp Phàm. Đây là một chiêu thức được kết hợp giữa bí pháp và thần lực, nhanh chóng và bá đạo!

Cái trảo đó hóa lớn che phủ cả trời đất, công kích cường đại như thế gây cho người ta cảm giác hít thở không thông.

Diệp Phàm bình tĩnh đối mặt, và chỉ tung một chiêu đơn giản ra để đối chiến - một quyền.

Quả đấm màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi tứ phương, trông giống như một thanh thần binh vừa được trui luyện xong, chứ không phải là thân thể máu thịt của con người.

Tất cả mọi người ở đây đều tin tưởng thái thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo hoàn toàn, dù sao đây cũng là một cường giả đã tu luyện đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung nhiều năm. Đối phó với một cao thủ thiếu niên như Diệp Phàm, mặc dù không dám nói là dễ dàng, nhưng chắc cũng không khác nhau nhiều lắm.

"Ầm"

Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, quả đấm màu vàng ấy đi ngược lên trên, chỉ trong nháy mắt đã đánh nát cái trảo lớn khổng lồ kìa. Không những thế, uy thế của nó còn không suy giảm, vẫn phát sáng lấp lánh.

"Ầm"

Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm có lực phá hoại không có vật gì so sánh được, kiên cố không gì phá nổi, thoáng cái đã đánh tan trảo của thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo.

Lập tức có một tia máu tươi bắn ra, rồi thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo bị đánh bay ra sau như một con diều đứt dây, cả người vẫn còn run rẩy.

Thật khó tưởng tượng nổi quả đấm màu vàng của Diệp Phàm có lực lượng mạnh mẽ đến mức nào, bởi vì trong lần đối chiến khi nãy, vật tiếp xúc trực tiếp với quả đấm của Diệp Phàm chính là cái trảo lớn kia, còn thân thể vị thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo chỉ tiếp xúc với quyền kình mà thôi. Tuy vậy, quyền kình do Diệp Phàm phát ra vẫn làm cho cánh tay phải của vị thái thượng chưởng giáo này biến dạng hoàn toàn, đau đớn không thể nào chịu nổi.

- Sao có thể như vậy? Trông hắn còn rất trẻ, làm sao thân thể mạnh mẽ đến như thế? Lại Có thể đánh bại được một cường giả đã tu luyện bí cảnh Đạo Cung đến cảnh giới thứ ba nhiều năm.

- Thật không thể tin nổi, thân thể có thể so với trọng bảo sao? Lực lượng thuần túy của cơ thể có thể đánh nát bấy cánh tay của thái thượng chưởng giáo, này...

Những đệ tử kia đều hít vào một ngụm khí lạnh, không thể nào ngờ rằng lại có kết quả như vậy. Lại nghĩ tới những gì mình đã nói vừa rồi, bọn họ thấy cả người run lên vì lạnh lẽo.

Tiểu đạo sĩ này quả nhiên là yêu nghiệt, sợ rằng còn đáng sợ hơn cả những truyền nhân Thánh Địa cùng thế hệ. Khi đối diện với một địch thủ như vậy, không có ai dám cười nữa.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Phàm. Thấy hắn đứng chắp tay, tà áo phiêu động theo gió, tỏ ra một chiêu khi nãy chỉ là một đòn tùy ý thì mọi người đều cảm thấy phát run.

- Ngươi...

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo rung động trong lòng, không thể diễn đạt cảm xúc bằng lời nói được.

Đầu tóc bạc bù xù của hắn bay theo gió, hắn nhanh chóng chặt đứt cánh tay phải của mình rồi quát to một tiếng. Lòng bàn tay của hắn từ từ lay động, phát ra một cổ khí tức vô cùng kinh khủng, giống như đang lay động một ngọn núi lớn vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ầm"

Bỗng nhiên ngay trong lòng ngực của hắn hiện ra một ngọn núi lớn thật, thế núi cao vút. Ngọn núi này tản phát một cổ áp lực cường đại, làm cho những người khác có cảm giác mình bị đè nén xuống.

- Bão Sơn ấn!

Đệ tử Ly Hỏa giáo kinh hô, đây là tuyệt học trấn phái của Ly Hỏa giáo, chính là bí mật lớn nhất của giáo phái này. Đã có mấy đời chưởng giáo không thể tu thành, thật không ngờ thái thượng chưởng giáo mạnh nhất có thể luyện thành được.

Đây là một ngọn núi lớn chân thật! Tuy nó không lớn, có thể nói ra rất nhỏ, nhưng nó lại tản phát áp lực đáng sợ làm chấn động tâm trí con người, từng đạo từng đạo sương mù từ bên trong lưu chuyển ra.

Ngọn núi lớn này từ từ thoát khỏi lồng ngực của thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo, tạo nên chấn động kinh khủng giống như sóng vỗ mãnh liệt, vô cùng nặng nề, hư không ở ngay dưới chân lão ta cũng phải sụp đổ xuống.

- Trấn!

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo quát một tiếng, Bão Sơn ấn theo đó áp xuống, khí thế to lớn không thể ngăn cản!

Một ngọn núi lớn đứng sừng sững trên bầu trời, tản phát khí thế có thể xé rách cả hồn phách người khác, rất nhiều người sợ hãi đến nỗi hít thở không được.

Một vài đệ tử tu vi không cao ở xung quanh liền quỳ xuống đất, áp lực này giống như có một ngọn núi ma quỷ trấn áp cả người bọn họ, bọn họ không thể nào chịu nổi.

Diệp Phàm rùng mình một cái, lão tu sĩ tu luyện đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung quả nhiên đáng sợ. Một cảnh giới chính là một phương trời đất khác, tăng lên một cảnh giới giống như là bước lên một tầng trời mới cao hơn vậy.

Sự chênh lệch này giống như là khoảng cách giữa "tiên""phàm", là một khoảng cách không thể nào vượt qua được. Đối với các tu sĩ bình thường không thể nào đi ngược được với quy luật trên, chắc chắn bị giết chết tại chỗ.

Nhưng Diệp Phàm lại khác, thể chất của hắn đặc thù, cả cơ thể giống như một cái động không đáy. Số lượng tinh khí trời đất hắn cần trong quá trình tu luyện cao hơn người thường rất nhiều.

Tuy nhiên, cũng nhờ lý do này nên hắn có thể đứng ở vị thế "phàm" đánh thắng được "tiên", có thể vượt qua cái kênh rạch to lớn ngang trời kia để đánh chết cường giả có tu vi hơn mình một cảnh giới!

- Bão Sơn ấn không thể giết chết ta được!

Tuy Diệp Phàm quát lên như thế, nhưng hắn cũng không dám khinh thường. Vẻ mặt hắn lúc này trở nên nghiêm túc, hai tay chậm rãi chuyển động, tản phát ra một cỗ khí tức kinh khủng.

Bỗng nhiên ngay trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một ngọn núi vô cùng lớn, ngọn núi này giống như vượt qua mọi tang thương của thời gian, xuyên xuốt qua nhiều tầng hư không đến đây. Khí thế hùng vĩ và to lớn của nó làm cho cả tâm - hồn - thần - phách người nhìn thấy không nhịn được mà phải run sợ.

Ban đầu ngọn núi này còn rất mơ hồ, nhưng nó nhanh chóng thành hình. Nó có hình thế giống như một con thiên long bay lên trời cao, lại tựa như một cột trời chấn trụ cả mặt đất.

Núi lớn như trời cao tỏa ra khí thế bàng bạc huyền phù sau lưng Diệp Phàm, trông Diệp Phàm lúc này như một người lưng đang gánh cả trời xanh!

Ngay giây phút này, một cỗ năng lượng cường đại như sông lớn gầm thét lấy Diệp Phàm làm trung tâm càn quét ra mười phương, tàn sát mọi thứ ở trên đường đi qua!

Có thể nhìn thấy rõ được trên ngọn núi cao lớn hùng vĩ ấy có một thác nước chảy xuống, còn có rất nhiều đại thụ chọc trời, thú chạy chim bay...

- Sơn Hà đại ấn!

Diệp Phàm hét lớn, hai tay giang rộng ra. Ngọn núi lớn như trời cao ấy đánh tới phía trước, xé rách cả hư không!

Đây là một loại bí pháp vô thượng trong đại thuật sát sinh, cũng chính là một loại bí pháp trong Cửu Bí.

Đại thuật vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.

Ngọn núi lớn ấy rơi xuống, trấn áp mọi ngọn núi ở xung quanh.

Sơn Hà đại ấn tỷ thí với Bão Sơn ấn!

Ngay khoảng khắc hai ấn va chạm với nhau, một cỗ khí tức như muốn chấn tan cả trời đất, hủy diệt mọi thứ, làm cho người ta phải sợ hãi tản phát ra bốn phương tám hướng.

Nơi nơi đều là kình khì, nơi nơi đều là ánh sáng rực rỡ, và lực lượng hủy diệt tràn ngập xung quanh làm cho vùng đất vốn thanh tĩnh này trở nên cuồng bạo khác thường.

"Ầm"

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, cả đất trời phảng phất như bị lật úp.

Bão Sơn ấn bị đánh bại!

Sơn Hà đại ấn vẫn đứng sừng sững trong không trung, chấn động cả thiên địa!

Lồng ngực của thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo bị lõm sâu vào, thân thể già nua thoáng cái khô quắt hơn ban đầu rất nhiều, rồi bị đánh bay ra ngoài xa vài trăm thước.

Xương cốt cả người lão ta không ngừng phát ra tiếng vang lách cách, rõ ràng bị gãy xương nhiều chỗ, thậm chí có vài chỗ còn bị biến dạng hoàn toàn.

Diệp Phàm ngẩng đầu đứng trong không trung, không bị hao tổn dù là một cọng lông tóc. Tà áo của hắn phiêu động theo gió, hắn bắt đầu bước đi trong hư không. Dáng đi của hắn nhẹ nhàng tự nhiên, một bước đi qua cả trăm thước, nháy mắt đã đến trước mắt thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo.

Sơn Hà đại ấn lại huyền phù trên đỉnh đầu của hắn, ngọn núi này vẫn trầm trọng như trời cao, tản phát uy áp trấn áp bốn phương.

Đôi mắt Diệp Phàm bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén, Sơn Hà đại ấn từ từ trấn áp xuống làm cho cả tâm thần và linh hồn người khác phải rung động không thôi.

Mặc dù hình thể thái thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo đã bị biến dạng, nhưng lão ta vẫn là một tu sĩ vô cùng cường đại. Lão ta há mồm phun ra một lò lửa bằng đồng sáng chói.

Lò lửa bằng đồng này chỉ cao khoảng một tấc, toàn thân trong suốt tản phát ánh sáng ngọc. Lò lửa này nhanh chóng biến lớn, thoáng cái đã chắn ngang trước người lão ta để chặn Sơn Hà đại ấn lại.

"Coong"

Sơn Hà đại ấn áp xuống đụng vào bên trên lò lửa đó, phát ra những tiếng vang khổng lồ như một cái chung to lớn bằng kim loại đang chấn động, tạo nên âm thanh dằng dặc không dứt.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, không ngờ cái lò lửa này không bị tổn hại gì. Hơn nữa, nó còn không ngừng lớn hơn, đứng vững trong trời đất tạo thành hình thế vĩnh hằng bất hủ.

- Giết!

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, tiếp tục thúc giục Sơn Nhạc đại ấn đánh tới phía trước. Hắn không tin cái lò lửa này có thể chống đỡ được Đấu chiến thánh pháp.

"Coong"

Âm thanh dằng dặc lại phát ra vang dội cả trời đất, cái lò lửa kia tiếp tục chấn động, còn lớn hơn lúc nãy không ít. Bỗng nhiên nó tản phát ánh sáng ngọc rực rỡ, rồi biến lớn như một ngọn núi cao đứng sững trong hư không.

Cùng lúc đó, thân thể đang héo quắt của vị thái thượng chưởng giáo kia phát ra âm thanh lách cách, rồi xương cốt cả người được khôi phục lại, cơ thể phồng lên.

Tuy nguyên khí bị hao tổn rất nhiều, máu huyết mất đi, nhưng lão vẫn còn sức đánh trong một thời gian ngắn nữa. Lão ta muốn dẫn phát toàn bộ tiềm năng và đạo lực của mình.

"Ầm"

Lò lửa kia phát ra những ngọn lửa dữ dội, thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo cũng nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài rồi huyền phù ở trên không trung. Lão ta nhìn Diệp Phàm mà không thể tin nổi những gì đã xảy ra, thất bại hoàn toàn như vậy làm lão ta thấy lạnh cả người.

Đến giờ phút này, tất cả mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi rồi. Chỉ là một đạo sĩ thiếu niên, nhưng chiến lực lại kinh khủng đến vậy, hắn ta chỉ dùng một đại ấn mà đã đánh bại được thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo, thật sự làm cho người ta hoảng sợ.

Các đệ tử quỳ rạp trên mặt đất khi nãy đã đứng dậy, nhanh chóng lui ra xa. Khi quay đầu lại nhìn thấy Diệp Phàm cười cười, bọn họ lạnh run cả người.

Nụ cười bình thản của tiểu đạo sĩ này làm cho bọn họ rất sợ, khi nhớ tới những lời mình đã nói khi nãy, mọi người không tự chủ được run lên.

Sắc mặt của Lý Du Nhiên - đệ tử của động chủ Huyền Nguyệt động, và Đỗ Thành Côn - đại đệ tử chưởng giáo Ly Hỏa giáo, trong thoáng chốc đã đỏ lên như màu đất ở Bắc vực. Tuổi tác của tên đạo sĩ thiếu niên này còn nhỏ hơn hắn, nhưng chiến lực lại mạnh mẽ đến vậy, thiếu chút nữa đã đánh chết một cường giả già lão.

- Đệ tử kiệt xuất các Thánh Địa cũng không thể hơn được ngươi.

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo thở dài, nói.

- Bọn họ ư...

Diệp Phàm cười cười, chậm rãi đi về phía trước.

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động nãy giờ vẫn chưa ra tay bỗng nhiên từ trên đỉnh núi đáp xuống, nói:

- Nếu như ngươi không phải là truyền nhân Thánh Địa thì thật sự càng làm cho người ta phải giật mình hơn. Ta nghĩ, chắc chắn tương lai ngươi sẽ trở thành đại địch của toàn bộ Thánh nữ và Thánh tử các Thánh Địa.

Diệp Phàm nhìn thẳng vào hai đối thủ ở phía trước. Hai người này đều là cường giả cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung, chính là những đối thủ rất mạnh.

- Nếu để hắn lớn lên, chúng ta sẽ có đại nạn. Hôm nay chỉ còn cách liên thủ…

Vẻ mặt thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo ngưng trọng.

- Được thôi! Hôm nay ta phải làm chuyện diệt tuyệt một lần, bóp chết thiên tài này rồi.

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động cũng gật đầu.

- Muốn bóp chết ta sao? Sợ rằng rất khó đó, hay là để ta tiễn các ngươi lên đường đi!

Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, nhưng sát khí vô hình lại tràn ngập khắp nơi.

Vào giờ khắc này, dường như hắn, đại ấn và bầu trời cao đã hợp nhất với nhau, đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Mỗi lần giơ tay nhấc chân lại có khí tức của đại đạo tự nhiên luue chuyển, vị thần ở phổi bên trong cơ thể thấu phát ra một cỗ lực đạo đáng sợ lưu chuyển khắp thân thể, tạo thành đại thế của trời đất, thật giống như có một phương trời đang rơi xuống.

Lưng hắn gánh trời xanh, Sơn Hà đại ấn huyền phù ở trên đỉnh đầu. Trên đỉnh núi cao như trời ấy còn có thú bay chim chạy, thác nước cao đổ xuống...tất cả tạo nên một cỗ uy thế bàng bạc, tản phát khí tức cổ xưa và to lớn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật