Trang chủ » Già Thiên » Chương 204: Đổ Thạch

Chương 204: Đổ Thạch

Diệp Phàm bay lên trời cao, đưa mắt nhìn về phía xa. Hắn nhìn khắp nơi một hồi lâu, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ còn cách mang theo nỗi hoài nghi rời khỏi nơi này.

Đã hơn một tháng trôi qua, thôn trại vẫn không có gì thay đổi. Khi Diệp Phàm trở về, hai người Vương Xu và Nhị Lăng Tử rất vui mừng.

- Diệp tiểu ca, rốt cuộc ngươi trở lại rồi. Ta còn tưởng rằng người đã đi xa khỏi nơi này.

- Diệp tiểu ca, ngươi đã đi đâu vậy? Sao vừa đi mà đã lâu như vậy?

Trong hơn một tháng qua, Diệp Phàm phải ở trong chốn cổ mỏ thâm sơn, bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc này có thể nhìn thấy họ một lần nữa, trong lòng hắn cũng rất cao hứng, cười nói:

- Ta nói trở lại thì nhất định sẽ trở lại. Sẽ có ngày dẫn bọn ngươi đi đổ thạch, cho tâm nguyện các ngươi được thỏa mãn.

Sau khi biết được tin tức, Trương Ngũ Gia nhanh chóng chạy tới, thần sắc rung động hiện rõ lên khuôn mặt già nua. Lão ta run giọng nói:

- Trở lại...trở lại là tốt rồi.

Trong mấy ngày vừa qua, lão ta luôn than thở, nỗi buồn tràn đầy trong lòng, luôn luôn tự trách mình, lúc nào cũng tự nói nếu như mình ngăn cản Diệp Phàm lại thì được rồi. Khi đã qua hơn một tháng mà không thấy Diệp Phàm về, lão ta khẳng định Diệp Phàm đã gặp phải chuyện dữ nhiều lành ít, rất có thể đã ngủ chết ở trong Tử sơn giống như vị tổ tiên một ngàn năm trước.

- Hôm nay phải thỏa thích ăn uống một bữa.

Tâm tình u sầu được giải kết, nếp nhăn trên mặt Trương Ngũ Gia giãn ra, vui mừng nói:

- Nhị Lăng Tử, Vương Xu, hai người các ngươi mau đi giết dê, để cho Diệp tiểu ca đón gió tẩy trần.

Diệp Phàm cũng rất cao hứng, nói:

- Hôm nay rất đáng ăn mừng, phải say một lần.

Tuy người nào ở đây cũng rất cao hứng, nhưng chỉ có Diệp Phàm và Trương Ngũ Gia hiểu vì sao họ có thể cao hứng như thế. Đây là thời khắc làm cho tâm trí người ta kích động cỡ nào a? Nếu như để "Nguyên Thiên thư" truyền ra ngoài, chắc chắn làm cho cả Bắc vực phải chấn động.

Bởi vì, rất có thể không lâu sau sẽ có một vị Nguyên Thiên sư xuất hiện trên trần thế.

Sau khi đám người tản đi, Trương Ngũ Gia trực tiếp kéo Diệp Phàm vào trong nhà đá của mình, khóa chặt cửa lại rồi vô cùng kích động, run giọng nói:

- Ngươi...thật...

Một đạo ánh sáng bạc lóe lên, Nguyên Thiên thư đã xuất hiện trong tay Diệp Phàm, tản phát ánh sáng màu bạc lấp lánh như một vầng trăng sáng phản chiếu dưới giếng nước, lại tựa như long châu trong biển, gây cho người ta cảm giác trông nó thật hư ảo.

- Trải qua nhiều gian khổ, gặp nguy hiểm chết người nhưng vẫn còn sống, cuối cùng mang được thiên thư ra ngoài.

- Tốt, tốt...

Trương Ngũ Gia run rẩy rót cho Diệp Phàm một chén trà, bảo hắn kể tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra.

Nghe tới việc Dao Trì Thánh nữ ngủ chết trong Ma sơn, Trương Ngũ Gia tỏ ra buồn bã, nói:

- Không ngờ rằng vị tiên tử Dao Trì kia lại trọng tình trọng nghĩa như thế, vị tổ tông đầu tiên Trương gia ta đã phụ nàng rồi.

Hắn dùng bàn tay dài thô ráp vuốt ve cuốn sách bằng bạc, cảm thán không thôi. Một hồi lâu sau, tâm tư rốt cuộc đã bình tĩnh lại.

Cuối cùng, Trương Ngũ Gia đứng dậy, trịnh trọng cầm quyển sách bằng bạc đi tới trước người Diệp Phàm, nói:

- Ngươi vì cuốn sách này mà không quản sống chết, chịu đựng nhiều đau khổ, ta biết ngươi cần nó.

Nói tới đây, hắn thở dài một hơi, nói:

- Tuy đây là sách quý gia truyền của Trương gia ta, nhưng nếu như không có ngươi, nó đã bị mất đi rồi. Ngươi...cầm lấy đi.

Diệp Phàm không dám già mồm nói khác, hắn nói thẳng ra:

- Đúng là ta rất cần cuốn sách này, nhưng chỉ cần đánh giá rồi nhớ nội dung bên trong là được, bản thân quyển sách là đồ của Trương gia.

Ngón tay Trương Ngũ Gia run rẩy, miệng mở ra định nói gì đó, nhưng đến một lúc sau mới nói tiếp:

- Ta lớn tuổi, không có tinh lực nghiên cứu lĩnh ngộ cuốn sách này rồi, con cháu sau lại là bại hoại, không có người thành tài. Ngươi hãy cầm cuốn sách này đi đi, nếu như tương lai ngươi không cần nữa mà thấy trong Trương gia ta có người thông tuệ, ngươi hãy truyền cho bọn hắn.

- Không cần như vậy, ta quan sát xong là ngài có thể cất nó đi.

Diệp Phàm cười đáp.

- Không! Diệp tiểu ca, ngươi hãy nghe ta nói, tạm thời ngươi hãy cất nó giùm ta đi, làm như vậy sẽ an toàn hơn. Ta biết thọ nguyên những tu sĩ như ngươi rất dài, nếu như tương lai có thời gian, giao lại cho hậu nhân Trương gia ta là được rồi.

Trương Ngũ Gia có một nỗi buồn không ai biết. Hắn nói băn khoăn của mình ra, không chỉ vì hiện tại trong tộc không có truyền nhân thích hợp, mà còn là vì hắn có chút bất an.

Hiện nay Bắc vực rất loạn, giặc cướp hoành hành khắp nơi, hắn sợ mình không giữ được Nguyên Thiên thư. Mà tính tình con cháu hắn lại nông nổi, tư chất không tốt, khó mà tu luyện thành công. Nếu như để lộ tin tức ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn tới đại họa.

- Hiện giờ Trương gia ta không có người nào ra hồn, giữ cuốn sách này ở trong tay chỉ mang đến họa diệt tộc mà thôi. Nếu có ngày nào đó, Diệp tiểu ca cảm thấy Trương gia ta xuất hiện người thích hợp, ngươi hãy giúp ta truyền lại được không?

Nói tới đây, lão ta đã quỳ xuống.

- Tốt, ta ở đây lập lời thề, nhất định trong tương lai sẽ truyền Nguyên Thiên thư về cho Trương gia.

Diệp Phàm trịnh trọng thề.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trương Ngũ Gia phảng phất như thay đổi, mặt nở nụ cười giống như đã giải quyết xong một tâm nguyện lớn trong cuộc đời.

Bữa tiệc được thiết đãi rất thịnh soạn, đống lửa lóe lên, mọi người trong thôn trại cùng nhau ngồi xuống đất, cùng nhau ăn thịt uống rượu. Các nữ tử xinh đẹp nhảy múa trước đống lửa, mùi thịt nướng thơm phức và mùi nồng của rượu lan tỏa khắp nơi, mọi người nâng ly cạn chén, vui vẻ hòa thuận.

Đột nhiên có tiếng kêu sợ hãi vang lên, một người phụ nữ và một đứa bé rối rít tránh né sang một bên.

- Đây là vật gì? Sao lại chạy đâm trúng vào hàng rào?

- Mau ngăn nó lại, đừng để chạy lung tung đả thương người khác.

- Chết tiệt, nó ăn hết hai con dê nướng rồi, mau chặn nó lại.

...........

Điều làm người ta ngạc nhiên là mười mấy thanh niên trai tráng lại không thể ngăn cản bóng đen kia, ngược lại còn bị nó làm ngã lăn ra đất, mặc cho nó chạy trốn đi.

- Hình như là một con chó màu đen, đồ đại bổ đó, mau bắt nó lại để làm thịt.

Nhị Lăng Tử vội vàng đuổi theo.

Không lâu sau, Nhị Lăng Tử mang theo bộ mặt bị sưng vù trở về, lầm bầm nói:

- Con chó chết tiệt, hại ta ngã xuống một con sông.

Diệp Phàm cũng bị kinh động, nói:

- Ta đi ra xem một chút.

Nhưng khi hắn chạy ra khỏi thôn trại thì bóng đen đã sớm biến mất không thấy gì nữa.

- Nhị Lăng Tử, dù ngươi có thích té ngã thì cũng không nên té xuống sông chứ.

Vương Xu cười trêu, nói:

- Thấy rõ đó là cái gì không?

- Không có, nhưng nó ăn mất hai con dê nướng rồi, thật đáng giận.

Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu chỉ là một gia súc hoang dã, sao có thể chạy nhanh đến mức hắn không thấy được như khi nãy?

- Chẳng lẽ là con vật đi theo sau ta?

Sau khi ra khỏi Tử sơn đến nay, hắn luôn cảm thấy có vật gì đó đi theo mình nhìn trộm.

Nhưng mà điều làm hắn an tâm chính là bóng đen kia cũng không đả thương người nào, chắc không phải là hung vật.

Trong những ngày kế tiếp, Diệp Phàm tĩnh tâm tu hành, mỗi ngày đều tìm hiểu Nguyên Thiên thư.

Càng xem hắn càng sợ hãi, cuốn sách này không hổ danh được gọi là kỳ thư, hoàn toàn có thể sánh ngang với kinh cổ các đại Thánh Địa, nội dung bên trong vô cùng thần kỳ.

Theo Diệp Phàm thấy, giá trị cuốn sách này không thể nào đo lường được. Đối với hắn bây giờ, cuốn sách này có thể sánh với cả "Vô Thủy kinh", nắm giữ nó cũng tương đương với việc ngươi nắm giữ một mỏ nguyên khổng lồ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn tin tưởng trong con mắt nhiều người, cuốn sách này hoàn toàn có tư cách sáng ngang với mấy bộ kinh cổ ở Đông Hoang, bởi vì nó có thể định thần nguyên, trấn long mạch. Đúng là bảo vật vô giá!

- Đây chính là chí bảo trong bảo vật!

Diệp Phàm tin rằng nếu thực lực hắn cường đại đến một mức nào đó, chắc chắn sẽ có cơ hội cầm cuốn thiên thư này đi đổi được cơ hội để quan sát kinh cổ của các Thánh Địa.

Nắm giữ Nguyên Thiên thư cũng giống như nắm một mỏ nguyên thần không bao giờ cạn khô, có ý nghĩa khó có thể tưởng tượng được.

Diệp Phàm còn cẩn thận so sánh từng chút một, hắn thấy chất liệu làm nên bìa thiên thư gần như là xấp xỉ với trang giấy màu vàng ghi lại Đạo kinh, không thể nào phá vỡ được, đúng là thần vật.

Dựa theo thủ pháp luyện khí để nói, rõ ràng Nguyên Thiên thư và Đạo kinh là cùng cấp bậc, cả hai đều là bảo vật trân quý.

Nếu dựa theo nội dung để xét, cả hai đều là diệu pháp vô cùng thâm ảo, đã đạt đến đỉnh phong trong lĩnh vực riêng của mình. Nhưng "Đạo kinh" trong tay Diệp Phàm lại không trọn vẹn, chỉ có ghi đến bí cảnh Luân Hải, mà Nguyên Thiên thư lại đầy đủ. Nếu dựa theo ý này mà nói, giá trị của Nguyên Thiên thư còn vượt xa tờ giấy Đạo kinh chỉ ghi lại bí cảnh Luân Hải.

Diệp Phàm vào sanh ra tử tiến vào trong Tử sơn, thu hoạch lớn nhất chính là chiếm được bộ thiên thư này, giá trị không thể nào đo lường được.

Suốt một tháng này, hắn như một người si đang say, tâm thần lâm vào trong một trạng thái kỳ diệu. Trừ tu luyện ra, thời gian còn lại, kể cả lúc ăn cơm, hắn đều nghiên cứu Nguyên Thiên thư.

Ba mươi này ngày, lúc nào Diệp Phàm cũng cầm hạt Bồ Đề trong tay. Dựa vào mầm cây Thánh thụ giúp ngộ đạo này, có thể nói sự lĩnh ngộ của hắn đối với kỳ thư hoàn toàn tăng mạnh lên.

Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn lĩnh ngộ được những kiến thức cơ bản lý giải về nguyên.

- Ta đã nắm được một bộ phận ý nghĩa kỳ thư này rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút.

Diệp Phàm đi ra nhà đá, cảm thụ ánh nắng rực rỡ bên ngoài. Nhưng lúc này hắn lại thấy ánh sáng đó thật nhu hòa, và tràn trề hi vọng.

Nếu như nói thân thể người khác là bể nước, thì thân thể của hắn chính là một đập chứa nước. Nếu như muốn rót đầy hồ, hắn cần rất nhiều nguyên.

Dĩ nhiên uy lực do thân thể hắn bộc phát cũng hoàn toàn khác với những người khác. Ít nhất, từ lúc đối mặt với những tu sĩ đồng cảnh giới đến nay, hắn luôn chiếm được ưu thế áp đảo tuyệt đối, không có một chút thua thiệt nào.

Nói cách khác, nếu như hắn có thể tu luyện đến hậu kỳ, đừng nói là Đại Năng, thậm chí một mình hắn cũng chống lại được các Thánh Chủ vây công.

- Cảnh giới thứ nhất bí cảnh Đạo Cung cần một ngàn cân nguyên...

Nghĩ đến mấy chữ này, hắn không thể nào cười được nữa.

Dù là ở Bắc vực, một môn phái nhỏ đã không thể nào có đủ một ngàn cân nguyên, chứ đừng nói chi đến một cá nhân.

- Nếu cứ gấp mười lần như thế, cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung cần một vạn cân nguyên...

Mấy con số này làm cho khóe miệng hắn hơi giật giật, cảm thấy lạnh cả người. Thật khó mà thừa nhận nổi!

Về mấy con số khủng khiếp khi tu luyện đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung thì hắn buộc mình không được nghĩ tới nữa. Nếu không, chắc chắn trán hắn sẽ nổi đầy gân xanh lên.

Mấy chữ số mà để cho các Thánh Địa nhìn thấy, cả họ cũng phải biến sắc, khó mà thừa nhận nổi.

- Trên thế gian này, luôn có vài người phải tái mặt liên tục, ta hi vọng người đó không phải là ta...

Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Diệp Phàm liền gọi Vương Xu và Nhị Lăng Tử tới, nói:

- Mang bọn ngươi đi đổ thạch.

- Thật sao?

Nhị Lăng Tử hưng phấn đến mức làm ngã cả ghế, nói:

- Ta nằm mộng cũng muốn đi tới đó một lần, thật tốt quá!

Vương Xu cũng rất cao hứng, chà chà hai tay vào với nhau, nói:

- Kể từ khi mấy gia gia bọn ta qua đời, thôn trại này hoàn toàn suy tàn, những người trong trại hầu như chưa bao giờ đi xa.

Diệp Phàm cười cười, nói:

- Hôm nay ta sẽ để cho tâm nguyện các ngươi được thỏa mãn. Nếu như các ngươi biểu hiện tốt, sau này sẽ thường xuyên dẫn bọn ngươi ra ngoài.

- Thánh thành cách đây đến mấy vạn dặm, hình như hơi xa đó. Nhưng mà các đổ thạch phường(1) được các đại Thánh Địa mở ra lại có rất nhiều.

- Mấy tên đạo sĩ đi khắp nơi thường nói những Đại năng trong truyền thuyết, những tu sĩ hoàng tộc ở Trung Châu, rồi mấy nhân vật tuyệt đỉnh ở Bắc vực cũng tụ tập ở Thánh thành, hàng năm cũng đi qua mấy đổ thạch phường.

- Lão đạo sĩ lúc trước còn nói ở đâu đó có tiên tử cắt thạch, Thánh nữ cũng thường xuyên hiện thân, còn có cái gì các tuấn kiệt ở đó đấu pháp. Diệp tiểu ca, ta thấy ngươi cười xấu như thế, chẳng lẽ muốn đổ thắng Thánh nữ thật sao?

Diệp Phàm vội vàng thu nụ cười lại, nói:

- Các ngươi muốn đi đâu tế? Lần đầu tiên đổ thạch sao có thể tới Thánh thành được, hôm nay đi chủ yếu là muốn thử tay nghề.

Hắn cẩn thận căn dặn hai người sau khi đến nơi thì không được nói lung tung. Hai người này không hiểu gì các Thánh Địa, cứ cho rằng mấy người đó là những người làm ăn hiền hòa. Nếu như nói lung tung, có khi còn gặp phải phiền toái.

- Chúng ta hiểu, những người đó giống như các vị thần, chúng ta cũng chỉ dám nghị luận một chút trong hàng rào này thôi.

******

Thành Bình Nham cách thôn trại khoảng sáu trăm dặm, là một tòa thành trì tương đối phồn hoa ở khu vực gần đây, thuộc một ốc đảo có diện tích đến trăm dặm.

Khi ba người Diệp Phàm đi tới đây, mặt trời đã lên giữa trưa. Thành Bình Nham là một tòa thành được xây bằng những khối đá lớn màu nâu đỏ, tràn đầy sự tang thương của năm tháng. Những người địa phương nói rằng tòa thành này đã có lịch sử hơn ngàn năm, và là tòa thành trì trung tâm của ốc đảo này.

Dân cư ở trong thành có khoảng ba mươi vạn, có thể coi là một nơi phồn hoa ở Bắc vực rồi. Đường cái trên thành có rất nhiều xe ngựa chạy tới chạy lui, người đến người đi liên tục.

Ánh mắt Vương Xu và Nhị Lăng Tử mở lớn hết cỡ ra. Đây là lần đầu tiên hai người họ đi tới một tòa thành lớn như vậy, cảm thấy mọi thứ rất mới mẻ.

- Thật nhiều người...

- Đúng vậy a, lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy.

Nghe thấy hai người ngây thơ nói ra những lời này, Diệp Phàm cười, nói:

- Hôm nay hãy cẩn thận học hỏi một chút, sẽ có lúc dẫn bọn ngươi tới Thánh thành.

- Được, hôm nay theo Diệp tiểu ca quen thuộc quy củ trước đã, thông thạo hết các đổ thạch phường rồi đi tới Thánh thành sau.

Diệp Phàm hỏi thăm ở trong thành này có những đổ thạch phương nào, sau đó biết được có khoảng mấy chục nhà.

Mà hắn lại vô tình biết được các đại Thánh Địa đều có mở nơi đổ thạch ngay trong thành này.

Tin tức này làm hắn khẽ động, suy nghĩ một chút rồi quyết định không tiến vào nơi đổ thạch của Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa, làm như vậy là để tránh việc tự đưa đầu mình vào trong ngọn giáo của đối phương.

Trong Nguyên Thiên thư có một môn kỳ học tên là "cải thiên hoán địa", không chỉ có tác dụng làm thay đổi diện mạo sông núi mà còn tự thay đổi được dung mạo chính mình, so với thuật Dịch Dung của các tu sĩ thì còn không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, gần như là biến hóa từ trong ra ngoài.

Đáng tiếc Diệp Phàm còn chưa nắm giữ hoàn toàn kỳ thuật này, vì vậy bây giờ hắn chưa muốn đi tới nơi đổ thạch của mấy nhà kia.

- Dao Trì Thánh Địa có mở đổ thạch phường ở đây không?

- Dĩ nhiên, đổ thạch phường của họ là một trong những nơi có kích thước lớn nhất và có danh dự tốt nhất của bổn thành.

Một lão già đáp.

- Đa tạ lão trượng.

Diệp Phàm ôm quyền đa tạ, sau đó xoay người nói với Vương Xu và Nhị Lăng Tử:

- Đi tới đổ thạch phường của Dao Trì.

- A! Diệp tiểu ca, ngươi muốn đổ thắng Thánh nữ thật ư?

- Đừng có lên tiếng, đừng nói lung tung mấy lời như vậy!

- Yên tâm đi, đây chỉ là bí mật giữa chúng ta mà thôi.

Hai người vội vàng gật đầu.

Diện tích của nơi được gọi là đổ thạch phường rất rộng, xung quanh có tường cao vây lại, còn bên trong thì nơi nào cũng là nguyên thạch.

Đổ thạch phường của Dao Trì Thánh Địa nằm ở phía đông thành Bình Nham, đây là một nơi rất yên tĩnh, chung quanh có rất nhiều cổ thụ vây quanh, bốn phương là một màu xanh mượt.

- Ý, sao hôm nay lại không mở cửa?

Không ít người đang tụ tập dưới cổ thụ, hình như đang nghị luận gì đó.

- Nghe nói có một vị tiên tử Dao Trì tới thành Bình Nham, nên sáng hôm nay không mở cửa tiếp khách, đến chiều sẽ bình thường lại.

- Dao Trì tiên tử danh truyền thiên hạ, các Thánh Địa khác và các thế gia Hoang Cổ đều lấy việc cưới được tiên tử Dao Trì làm niềm vinh hạnh, đáng tiếc không có bao nhiêu người làm được điều đó. Ta rất muốn nhìn thấy nàng ta một lần.

- Đến chiều ngươi có thể nhìn thấy, nhưng ta khuyên ngươi nên nhanh chóng quên đi mấy ý nghĩ không thực tế kia đi.

*****

- Dao Trì tiên tử!

Cặp mắt của hai người Vương Xu và Nhị Lăng Tử sáng rực lên, cùng nhau nhìn Diệp Phàm.

- Đừng có nhìn ta, trông ta rất giống sắc lang lắm sao?

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Xế chiều chúng ta sẽ quay lại nơi này, bây giờ tìm một chỗ nào để thử vận may đi.

Cuối cùng Diệp Phàm lựa chọn một đổ thạch phường có tên là "Vinh Tường".

- Đứng lại!

Nhưng ba người Diệp Phàm lại bị chặn ngay bên ngoài đổ thạch phường "Vinh Tường", một người gác cổng nhìn hai người Vương Xu và Nhị Lăng Tử, nhíu nhíu mày rồi nói:

- Các ngươi các người khai thác nguyên? Muốn bán nguyên thì đi cửa đông, còn đây là chỗ đổ thạch.

- Chúng ta tới đây để đổ thạch.

Có câu nói "nhập gia tùy tục", bởi vì Diệp Phàm sống ở thôn trại một thời gian dài nên quần áo mặc trên người cũng là y phục của những người khai thác nguyên.

- Trên người ngươi có nguyên sao?

Có thêm mấy người bước ra ngoài, tất cả đều nhíu mày. Một người trong đó nói:

- Chỗ của chúng ta không phải bất cứ ai cũng có thể tùy tiện vào trong được.

Diệp Phàm lấy một khối nguyên nặng khoảng nửa lượng nguyên ra, nói:

- Không phải có đây sao?

Bỗng nhiên có tiếng chê cười từ sau truyền đến, nói:

- Chỉ có nửa lượng nguyên mà cũng dám tới đây đổ thạch, thật đúng là tên nhà quê chưa tới bao giờ. Sợ rằng ngay cả một khối nguyên hảo hạng cũng mua không nổi.

- Người nào nói bậy bạ gì đó?

Vương Xu buồn nản, quay đầu lại nhìn.

Ở phía sau có một người công tử thanh niên đang phe phẩy cái quạt trong tay đi tới, người tùy tùng bên cạnh hắn tỏ vẻ khinh miệt, nói:

- Mau mau quay về làm người khai thác nguyên có tốt đi, đây không phải là nơi các ngươi có thể tới.

- Ra là Lưu công tử của Thanh Hà môn, mau mau mời vào trong.

Mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường" vội vười làm lành, tiến lên làm lễ ra mắt.

Lưu công tử của Thanh Hà môn từ đầu tới giờ vẫn không nói gì, chỉ nhìn ba người Diệp Phàm một cái rồi đi vào bên trong. Nhưng người tùy tùng bên cạnh hắn lại quay đầu cười nhạo:

- Thế nào? Không phục hả? Nếu có nguyên thì mau mau đi vào, ta sẽ chơi vài ván với các ngươi. Nếu không có nguyên thì từ đâu tới hãy về lại nơi đó đi, tốt nhất là tập trung khai thác nguyên, đừng có mơ tưởng mấy chuyện viễn công, đây không phải là nơi các ngươi có thể lui tới được.

- Ông bà nhà ngươi!

Thấy bọn họ đã tiến vào trong, Nhị Lăng Tử tức giận mắn một câu.

Dù là làm nghề nghiệp gì, cũng đều có mấy người tiểu nhân thích nói xiên nói xỏ người khác, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không chấp nhặt với mấy người làm trong đổ thạch phường "Vinh Tường".

Vương Xu nói:

- Chỗ làm ăn các ngươi thật cao a, không biết người tới là khách sao?

- Thật xin lỗi, chỗ chúng ta có quy củ của riêng mình, không phải bất kỳ người hầu nào cũng có thể ra vào.

Mấy người gác cổng ôm hai tay lại, lạnh lùng đáp trả. Sau khi Lưu công tử Thanh Hà môn vào trong, bọn họ cũng không tươi cười nữa.

- Bao nhiên nguyên có thể đi vào?

Nhị Lăng Tử ồm ồm hỏi.

- Nguyên thạch ở chỗ chúng ta đều là loại hảo hạng do những người khai thác nguyên kinh nghiệm đào được, nếu không có một cân nguyên, không thể nào bước vào cửa này.

Mấy người này tỏ vẻ khinh miệt, nói:

- Chỉ nói sự thật thôi, ta khuyên các ngươi mau quay về khai thác ở mỏ nguyên đi.

Diệp Phàm không nói gì, trực tiếp lấy ra một cân nguyên. Hắn quơ quơ trước mặt mấy người gác cổng rồi trực tiếp đi vào trong.

Vương Xu đi ngang qua người gác cổng, nói:

- Chờ xem đi, lát nữa bọn ngươi phải khóc.

- Đúng, cho bọn ngươi mở to mắt ra mà nhìn để biết được cái gì gọi là Thánh thủ đổ thạch.

Nhị Lăng Tử cũng mở miệng nói lớn.

- Ài chà, các ngươi vào đây thật sao?

Tên tùy tùng Lưu công tử kia bỗng nhiên dùng một giọng điệu quái lạ nói tới:

- Một cân nguyên a, chắc là tổ tiên nhà mấy người đào rất lâu, tích góp qua nhiều năm mới được như thế, thật là không dễ dàng a? Hay là chúng ta cùng nhau chơi vài ván, đánh cuộc với nhau thử xem?

------------------------------

(1) đổ thạch phường: nơi để tổ chức đổ thạch.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật