Tô Kiều Kiều ngồi trong lòng Diệp Húc, Can Sài Giao phóng đi, lao đi như điện, nàng chỉ cảm thấy cây cối hai bên đường nhoáng lên một cái mà qua, ngẩng đầu nói: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Liễu Châu, cực kỳ xa lạ với thế giới bên ngoài, trong lòng mù mịt.
"Chúng ta đi thẳng hướng bắc, đến Lương vương phủ ở Thanh Châu, hoàn thành phủ chủ phó thác." Diệp Húc hồn nhiên không biết hộp ngọc trong ngực kia là một củ khoai lang bỏng, cười nói.
Một lúc lâu sau, Can Sài Giao rốt cuộc chạy tới quan đạo, Diệp Húc ghìm cương lại, chỉ thấy hai con tuấn mã dừng trên quan đạo, Chu Thế Văn và Phương Thần ngồi thẳng trên lưng ngựa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Lão tử và công tử bột biết ngay là ngươi sẽ đi qua nơi này, chờ ngươi đã lâu!"
Chu Thế Văn nhướn mày nháy mắt, cười ha ha nói: "Thiếu Bảo, gần đây có chuyện gì không vui, không ngại cứ nói ra cho mọi người vui vẻ một chút."
Diệp Húc nao nao, biết tòa cự thành tọa trên không trung sau Ưng Sầu Giản kia khiến bọn họ cực kỳ chấn động, bởi vậy hai người cũng muốn rời khỏi Liễu Châu đi du lịch khắp nơi, lập tức mỉm cười nói: "Hay là Chu huynh Phương huynh có chuyện gì không vui?"
Chu Thế Văn cùng Phương Thần sắc mặt lập tức khổ lại, mặt ủ mày chau.
Phương Thần thẫn thờ đáp: "Đúng là có một chuyện không thể nào vui được. Chẳng qua dù chúng ta nói ra, thế huynh ngươi cũng sẽ không vui vẻ được đâu."
Diệp Húc hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
"Khặc khặc, chính là chuyện bọn chúng bị mỗ gia bắt!"
Trong núi rừng bên cạnh truyền đến một tiếng cười quái dị, một vị quái nhân đầu ưng thân người chậm rãi đi ra, nhìn thẳng Diệp Húc, cười nói: "Diệp Tần Diệp Thiếu Bảo, mỗ gia chờ ngươi đã lâu!"
"Diệp Tần Diệp Thiếu Bảo?"
Diệp Húc ngẩn ra, vội vàng giải thích: "Ưng tiên sinh, ta xác thực tự Thiếu Bảo, nhưng không gọi là Diệp Tần, Diệp Tần là đại ca của ta!"
"Diệp huynh, ngươi hiện giờ chỉ sợ cũng không thể nào vui vẻ đi?" Chu Thế Văn nháy mắt với hắn, ha ha cười nói.
Phương Thần thản nhiên nói: "Tần huynh tốt nhất đừng ngụy biện nữa, lúc trước ở Ưng Sầu Giản, Ưng tiên sinh đã thấy mặt ngươi rồi. Lão nhân gia hắn đã gặp qua là không thể quên, chút tâm tư đó của ngươi căn bản không thể gạt được hỏa nhãn kim tinh của hắn đâu."
Diệp Húc trợn mắt nhìn Chu Thế Văn và Phương Thần, hai người kia nhún nhún vai, làm như không thấy, khiến hắn có một loại cảm giác là giao hữu khinh suất rồi.
"Vị Ưng tiên sinh này, thiếu gia nhà ta thật sự không phải Diệp Tần." Tô Kiều Kiều ngồi trên ngựa, dịu dàng giải thích thay Diệp Húc.
"Khặc khặc, tiểu nha đầu, ngươi hoài nghi chỉ số thông minh của mỗ gia sao?"
Ưng tiên sinh nhe răng cười gằn, phất tay nói: "Trước đây ta đã đi một chuyến đến Lương Châu, căn bản không tìm được Ưng Cửu Kiêu con ta, tên Diệp Phan khốn kiếp kia không biết mang nó đi nơi nào! Nếu người hầu của Diệp Tư Đạo bắt cóc con ta, mỗ gia liền bắt cóc con lão, chờ lão tự mình đến chuộc! Còn có hai tiểu tử các ngươi, một tên cũng đừng mong chạy trốn!"
Chu thế Văn kinh hãi thất sắc, vội vàng kêu lên: "Ưng tiên sinh, ngài đã bắt được Diệp Tần, hãy xem hai chúng ta như hai cái rắm, thả chúng ta đi!"
"Bớt sàm ngôn đi, đi mau! Nếu không thì mỗ gia cũng không ngại ăn các hai đứa các ngươi trước!"
Ưng tiên sinh với bọn họ không có sát ý, chỉ muốn bắt cóc, dùng ba người bọn họ đổi lấy con mình, tuy nhiên Diệp Húc vẫn bất an, ai biết được tên yêu nhân này khi nào thì sẽ giết con tin.
Ưng tiên sinh mang bốn người đi hướng đông bắc, Diệp Húc tò mò, hỏi: "Ưng tiên sinh, chúng ta đây là đi nơi nào?"
"Chúng ta đi Việt Châu nơi gần Liễu Châu nhất, tới nơi đó rồi, ta sẽ phái người truyền tin cho Diệp Tư Đạo, khiến hắn tìm Diệp Phan, mang con ta đến chuộc các ngươi."
"Việt Châu…"
Chu Thế Văn và Phương Thần sắc mặt lập tức khó coi vài phần, trước đó không lâu ba người bọn họ ở Hắc Hộc Lĩnh gặp được vu sĩ Loan gia Việt Châu, hai tên thiếu gia Loan gia đánh lén bọn họ, ngược lại chết trong tay bọn họ.
Lần này đi tới Việt Châu, chỉ sợ không vui vẻ gì.
Diệp Húc không nói một câu, lúc này vận chuyện Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, dắt Chu Thiên Tinh Lực cuồn cuộn không ngừng hạ xuống, dũng mãnh vào trong cơ thể, hóa thành nguyên khí.
Hắn vốn tu luyện đến đỉnh Bồi Nguyên tứ phẩm, chỉ thiếu một bước nữa sẽ đến Bồi Nguyên ngũ phẩm, lúc này tác động Chu Thiên Tinh Lức, chỉ thấy nguyên khí thái dương, thất diệu tinh lực, Tử Vi đế khí, nhị thập bát tinh tú tin lực, đủ mọi loại, các loại tinh lực pha trộn vào bị hắn dắt nhập thể, hóa thành tu vi bản thân.
Một lúc lâu sau, nguyên khí trong đan điền hắn đạt tới viên mãn, ầm ầm chanas động, ngạnh sinh sinh đem mở ra đan điền hắn, khuếch trương hơn mười lần!
Ưng tiên sinh chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nghi hoặc nói: "Tiểu tử, tư chất của ngươi không kém, trong thời gian ngắn liền có thể bước vào Bồi Nguyên ngũ phẩm, tuy nhiên nói gì thì nói, ngươi như thế nào mất nhiều năm như vậy mới tu luyện tới cảnh giới hiện tại?"
Diệp Húc không để ý tới hắn, đồng thời vận chuyển Cửu Chuyển Nguyên Công, nguyên khí trong đan điền lại biến đổi, từ màu trắng hóa thành màu lam, bị nguyên công dắt đến các nơi trên toàn thân, làm dịu thể phách thần hồn.
Tô Kiều Kiều ở một bên rụt rè nói: "Ưng tiên sinh, thiếu gia nhà ta thật sự không gọi là Diệp Tần…"
Ưng tiên sinh nổi giận lôi đình, cả giận nói: "Tiểu nha đầu,ngươi còn dám hoài nghi chỉ số thông minh của mỗ gia sao, có tin mỗ gia ăn thịt ngươi hay không!"
Kiều Kiều lè lưỡi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, bị lông vũ sáng rực của hắn hấp dẫn, cực kỳ hâm mộ nói: "Ưng tiên sinh, lông vũ của ngươi thật đẹp."
"Khặc khặc, tiểu nha đầu này còn có chút ánh mắt, từ sau khi mỗ gia luyện yêu nguyên, liền cực kỳ yêu quý thân lông vũ này, mỗi ngày đều dùng yêu nguyên tẩy rửa rèn luyện, cho nên mới xinh đẹp sáng rọi như vậy. Hiện giờ bộ lông vũ của mỗ gia, độ cứng có thể sánh ngang với vu binh, dù vu pháp đánh vào người cũng sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào."
Ưng tiên sinh có chút tự đắc, hảo cảm với Tô Kiều Kiều tăng lên rất nhiều, tiếp tục lải nhải: "…Kỳ thật lông vũ đẹp nhất trên người ta không phải ở cánh, mà là linh mao trên đỉnh đầu ta! Ngươi xem!"
Chỉ thấy trên đầu yêu nhân đầu ưng mình người này đột nhiên dựng thẳng một nắm linh mao, sắc màu diễm lệ, giống như một cây quạt mở ra, gió thổi qua liền hơi lay động.
Tô Kiều Kiều trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, tán thưởng nói: "Thật sự rất đẹp!"
Nàng thầm nghĩ trong lòng: "Thật muốn thu dúm linh mao này xuống, làm thành một cây quạt … Ừm, cắm trên mũ làm trang sức cũng không tệ…"
Ưng tiên sinh đắc ý dào dạt, thiện cảm với nàng nhanh chóng tăng lên, cười nói: "Ánh mắt ngươi không tồi, cũng làm người ta yêu thích. Nếu mỗ gia đói bụng, sẽ ăn tê râu rậm cùng công tử bột kia trước, đem ngươi cùng tiểu tử kia đặt cuối cùng."
"Vì sao ăn chúng ta trước?"
Phương Thần và Chu Thế Văn trợn mắt lên nhìn hắn, yêu nhân kia không thèm để ý, cười lạnh nói: "Hai người các ngươi tu vi thấp nhất, cũng không ca ngợi mỗ gia, giá trị liền giảm đi, không ăn các ngươi trước thì ăn ai? Lấy tu vi của các ngươi, đi ra Liễu Châu chính là tìm chết, chết ở trong tay kẻ khác thì thà để mỗ gia lót dạ dày còn hơn."
Hai người im lặng liếc nhau, thở dài, biết lời hắn không sai, ở cái nơi hẻo lánh như Liễu Châu này, bọn họ còn có thể hùng bá oai phong, nhưng ra thế giới bên ngoài rồi, vu sĩ giống bọn họ có thể bắt được một đám.
Hai người lúc này tĩnh tâm lại, cũng bắt đầu thổ nạp thiên địa nguyên khí, nhân cơ hội tu luyện, nâng cao tu vi.
Ưng tiên sinh lại nhìn Diệp Húc, khẽ a một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử này vừa nãy tốc độ tu luyện nhanh như thế, sao đột nhiên lại chậm lại vậy?"
Diệp Húc vừa rồi chỉ tu luyện Chu thiên tinh đấu luyện khí thuật, tu vi đột nhiên tăng mạnh, với một loại tốc độ khủng bố, mà giờ phút này đồng thời vận chuyển Cửu chuyển nguyên công, tốc độ tăng trưởng tu vi liền đột nhiên giảm xuống, chậm đến đáng thương.
Tu vi của Ưng tiên sinh đã đạt tới Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ, mắt sáng như đuốc, đương nhiên có thể nhìn ra loại biến hóa này.
"Hóa ra là đồng thời tu luyện hai loại tâm pháp khác nhau, một loại gia tăng nguyên khí, loại khác dùng nguyên khí rèn luyện thân thể, tu vi và thân thể cùng tiến, là một biện pháp không tồi."
Ưng tiên sinh gật đầu khen ngợi một câu, ngữ khí vừa chuyển, cười lạnh nói: "Tuy nhiên ngươi cũng thật ngu xuẩn, mỗ gia tuy không biết ngươi tu luyện hai loại tâm pháp gì, nhưng cũng biết trình tự tu luyện của ngươi ra đường rẽ, lấy loại phương pháp tu luyện này, tốc độ chậm đi mấy chục lần!"
Diệp Húc ngừng tu luyện, mở to mắt, nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, ta nên tu luyện như thế nào?"
Ưng tiên sinh cười ngạo nghễ, nói: "Mỗ gia năm nay đã sống được một trăm năm mươi năm tuổi, nếu luận kinh nghiệm tu luyện, Diệp Tư Đạo còn lâu mới bằng ta. Tiểu tử, ngươi hẳn là nên chuyên tâm tu luyện tâm pháp gia tăng nguyên khí trước, chờ tu luyện đến Cố Nguyên kỳ rồi, sau đó mới tiếp tục tu luyện tâm pháp rèn luyện thân thể, khiến cho hai loại tâm pháp này cùng tiến,như vậy mới không làm chậm tu vi tiến cảnh của ngươi."
"Cái gọi là Cố Nguyên kỳ, lượng nguyên khí đã vững chắc rồi, sẽ không tăng thêm nữa, cần tăng chỉ có nâng cao chất. Tu luyện đến Cố Nguyên kỳ rồi, tốc độ dắt thiên địa nguyên khí của ngươi sẽ gấp hiện tại mấy chục lần! Tới lúc đó tiếp tục tu luyện tâm pháp rèn luyện thân thể, không chí có nâng cao tốc độ mà tu vi tiến cảnh cũng sẽ không đình lại."
Diệp Húc nghe đến đó, chỉ cảm thấy trước mặt sáng tỏ, giống như xua tan mây mù gặp trời xanh vậy, lời Ưng tiên sinh nói, không thể nghi ngờ là mở ra một con đường mới cho hắn, khiến tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!
Hắn lập tức sửa sang lại vạt áo, chính sắc nói: "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật