Trang chủ » Độc Bộ Thiên Hạ » Chương 75: Thi độc ban cô

Chương 75: Thi độc ban cô

Diệp Húc cầm quỷ đầu đao trong tay, nhanh chóng đuổi theo hướng Tông Khai Dương, vội vàng nói: "Mau ngăn hắn lại, nếu hắn đuổi theo được đội ngũ Tông gia kia, chúng ta chỉ còn một con đường chết!"

Phương Thần và Chu Thế Văn rùng mình, biết lời Diệp Húc nói không sai, một Tông Khai Dương liền làm cho bọn họ phải đem hết toàn lực, cũng không thể lưu y lại, vậy những người mà Tông gia phái tới khai hoang khẳng định có nhân vật càng lợi hại hơn Tông Khai Dương.

Nếu đại đội nhân mã Tông gia đánh tới, chỉ sợ bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!

Phương Thần cười nói: "Chu huynh, tốc độ của ngươi nhanh nhất, ngươi đuổi theo bắt hắn đi."

Chu Thế Văn cả giận nói: "Công tử bột, ngươi muốn ta chết hả? Một mình ta đuổi theo chẳng phải là mang đầu tới cho hắn chém? Thân pháp của ngươi nhanh như quỷ mị, so với ta cũng không kém là bao, không bằng ngươi đi quấn lấy hắn đi!"

Phương Thần phẫn nộ không nói gì, thân pháp hắn đích xác giống như quỷ mị, tuy nhiên tu vi Huyết ma nguyên hồn đại pháp của hắn còn thấp, không thể phá vỡ nguyên khí của Tông Khai Dương, đối phó với vu sĩ ngang cấp tất nhiên nhất kích tất sát, nhưng đối phó với cao thu đã tu luyện nguyên khí tới Cố nguyên kỳ liền lập tức lộ ra nhược điểm uy lực không đủ.

Dù hắn có đuổi theo Tông Khai Dương, cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.

Hai người đồng thời nhìn về phía Diệp Húc, chỉ thấy thiếu niên áo lam vẫn long tinh hổ mãnh như trước, lao nhanh ra phía trước, sát khí đằng đằng.

Hai người không khỏi ai thán một tiếng trong lòng: "Thiếu Bảo kẻ này, không biết đến tột cùng hắn tu luyện như thế nào, ngay cả Cố nguyên kỳ vu sĩ cũng có thể bị hắn đả thương! Người này, quả thực chính là một con yêu thú cấp tinh quái a! Đáng tiếc, chỉ là tốc độ quá chậm…"

Kỳ thật tốc độ của Diệp Húc cũng không chậm, so với các vu sĩ khác mà nói, bước nhảy hắn rất lớn, một bước cũng phải tầm bảy tám mét, chạy vài dặm cũng chỉ mất thời gian vài cái hô hấp mà thôi.

Tuy nhiên nếu so với hai người Chu Thế Văn và Phương Thần mà nói, tốc độ của hắn có vẻ chậm hơn rất nhiều.

Nhưng sở trưởng của Diệp Húc cũng cực kỳ nổi bật, ra tay tàn nhẫn, uy lực cương mãnh, thậm chí có thể lấy cứng chọi cứng cùng Cố nguyên kỳ vu sĩ, quả thật chính là người sắt đánh không nát mà!

Lực công kích của hắn cũng không phải Phương Thần và Chu Thế Văn có thể vọng theo, sắc bén vô cùng, thủ đoạn chồng chất, rõ ràng nhất là tuyệt chiêu sát phạt!

Nếu đánh chính diện cùng hắn, Phương Thần và Chu Thế Văn dám khẳng định, tên này tuyệt đối có thể dùng một chiêu đánh chết mình!

Kết quả này, tuy rằng trong lòng bọn họ cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thực lực của Diệp Húc quả thật vượt ra bọn họ rất nhiều!

Tông Khai Dương lòng như lửa đốt, toàn lực đuổi theo đội ngũ Tông gia, trong tai vù vù rung động, độc tố đã xâm nhập huyết dịch y, khiến y cảm thấy cực kỳ suy yếu.

Tuy y đem hết toàn lực ra nhưng tốc độ cũng chậm đi rất nhiều, rất nhanh bị ba người rút ngắn khoảng cách.

"Lão ca Tông gia đi thong thả!"

Diệp Húc cười vang nói: "Để tiểu đệ tiễn huynh một đoạn đường!"

Hắn đã nhìn ra tình trạng Tông Khai Dương có chút không tốt, hiển nhiên là độc tố đang không ngừng ăn mòn cơ thể y.

Tông Khai Dương không nói câu nào, sau lưng y đã bắt đầu toát ra khói trắng, mà y như không phát giác, vẫn vọt nhanh về phía trước.

Đột nhiên, cả người y như không còn xương cốt vậy, thân thể càng ngày càng thấp đi, cuối cùng hóa thành một đống thịt nát rơi từ trên không trung xuống, vu binh hình chữ vạn không người khống chế vẫn tiếp tục phóng về phía trước với tốc độ cao, bay đi tầm một trăm mét liền đinh một tiếng đụng vào trong vách núi, chỉ lộ ra cái đuôi!

Ba người Diệp Húc vội vàng dừng chân lại, liếc nhau, cùng nhìn ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương.

Độc tính của loại dị quả này vượt qua tưởng tượng của bọn họ, Chu Thế Văn chỉ bôi loạn một tầng lên chủy thủ, liền độc chết một cao thủ Cố nguyên kỳ!

Bình thường người luyện võ tu luyện đến Võ đạo tiên thiên rồi, có rất ít loại độc có thể uy hiếp được bọn họ, tu vi tới vu sĩ rồi, có thể coi khinh hết thảy kịch độc thế gian, nào là hạc đỉnh hồng đoạn tràng thảo đều có thể trở thành cơm ăn, trong lúc nói chuyện liền bức độc tố ra khỏi cơ thể!

Làm cho bọn họ không ngờ chính là, loại dị quả này có thể độc chết một cao thủ Cố nguyên cảnh, trước không nói việc này có thu hoạch gì khác với bọn họ hay không, chỉ cần thứ dị quả này, liền có giá trị xa xỉ, nếu sử dụng thỏa đáng, hiệu quả không thua gì vu binh, vu bảo!

"Khụ khụ, tiểu đệ thân vô xu, loại quả này cần chọn thêm một ít, bán đổi chút ngân lượng bổ sung gia dụng." Diệp Húc lập tức đi đến vách núi, ho khan hai tiếng, cười nói.

Hắn trong tâm cũng không có tính toán gì đặc biệt, thầm trù tính, nếu tam đại thế gia khai chiến, dùng bao nhiêu quả mới có thể độc chết vu sĩ hai nhà Chu Phương.

Chu Thế Văn tròng mắt đổi tới đổi lui, đánh cái ha ha, cũng đi đến cạnh vách núi, cười ha hả nói: "Lão tử từ trước đến nay tiêu tiền như nước, trên người luôn nghèo đến tận cùng, cũng muốn hái một ít đổi chút ngân lượng. Công tử bột phú khả địch quốc, chắc cũng không cần dùng."

Phương Thần trong mắt lóe ra tinh quang, mỉm cười nói: "Phương mỗ tuy rằng có chút thân gia, nhưng bạc thứ này ai sẽ ngại nhiều đây?" Cũng động thủ ngắt lấy quả đằng tử.

Ba người liếc nhau, lộ ra vẻ cảnh giác, hiển nhiên bọn họ cùng suy nghĩ, tính toán dùng loại kịch độc hiếm thấy này để đối phó vu sĩ các thế gia khác.

"Thiếu Bảo quang minh lỗi lạc, loại chuyện đầu độc Phương gia ta này, hẳn là không làm được đi?" Phương Thần vung quạt, ra vẻ thoải mái, trên trán lại toát ra mồ hôi tinh mịn, mỉm cười nói.

"Đó là đương nhiên."

Diệp Húc lau mồ hôi trên trán, lúng ta lúng túng cười nói: "Phương huynh khẳng định cũng không làm như vậy đi?"

"Ha ha, loại hành động tiểu nhân này, Phương mỗ tự nhiên là khinh thường nhất cố."

Phương Thần cất trái cây mình thu thập được vào trong ngọc lâu, nhìn về phía Chu Thế Văn, cười lạnh nói: "Nhưng ngược lại Chu huynh làm cho người ta không thể yên tâm, bộ dạng ngươi đê tiện vô sỉ mới có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi này! Diệp huynh, không bằng chúng ta liền ở trong này làm thịt Chu huynh thôi!"

Chu Thế Văn cả giận nói: "Diện mạo ông đây có điểm nào đê tiện vô sỉ? Ta dám thề nếu ta làm ra loại chuyện này, ta đó là cẩu, là súc sinh!"

Khóe mắt hắn nhảy nhảy, thầm nghĩ: "Sau khi độc chết hết người Phương gia các ngươi, lão tử ở mộ phần các ngươi học vài tiếng chó sủa, cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Tuy nhiên nói gì thì nói, Thiếu Bảo và công tử bột ngay cả thề độc cũng không dám, lão tử vẫn là bị thiệt rồi…."

"Được rồi, hai người các ngươi đều nói ít đi một câu nào."

Diệp Húc vội vàng làm người giảng hòa, cười nói: "Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng xuất phát thôi, miễn cho toàn bộ bảo tàng trong Ưng Sầu Giản đều bị người Tông gia cướp đi."

Phương Thần và Chu Thế Văn đồng thời hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Húc, ánh mắt bất thiện, thầm nghĩ: "Vừa rồi ngươi hái nhiều nhất, giờ còn giả làm người tốt!"

Tông Khai Dương chết rồi không hề lưu lại bảo vật nào, chỉ có một thanh vu binh hình chữ vạn kia, loại vu binh này thuộc binh khí kỳ môn, chỉ có tu luyện vu pháp tương ứng mới có thể thao túng, với Diệp Húc mà nói công dụng không lớn.

Phương Thần cũng chướng mắt loại vu binh này, tuy nhiên giá trị của nó tuyệt đối không thấp, đủ để đổi lấy một môn tâm pháp hoặc vu pháp từ trong vu khố.

Chu Thế Văn thu lấy vu binh của Tông Khai Dương, cẩn thận bôi một tầng dịch quả lên trên lưỡi đao, cười nói: "Lão từ còn chưa có binh khí, kiện vu binh này về ta, nếu như còn thu hoạch gì khác, ta tuyển ít đi một chút."

"Chu huynh phải cẩn thận một chút, loại vu binh này rất khó khống chế, ngàn vạn lần đừng tự cắt tay mình đó!" Phương Thần châm chọc.

Chu Thế Văn cười lạnh nói: "Lão Tử đích xác cần phải cận thẩn hơn, nếu là thao khống không được, khó tránh khỏi sẽ cắt phải cái mông trắng kia của Phương huynh."

Hai người bọn họ ở chung một chỗ không phải là đấu võ mồm cũng là động thủ, Diệp Húc tập mãi thành quen, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, đội ngũ khai hoang của Tông gia đã xâm nhập vào Ưng Sầu Giản gần mười dặm rồi, vẫn không gặp bắt kỳ con tinh quái nào, thậm chí cả yêu thú cũng ít thấy, trong lòng buồn bực vạn phần. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một vu sĩ Tông gia cười nói: "Tổng quản, Ưng Sầu Giản này cũng chẳng phải loại hiểm địa gì, ngoại trừ độc đằng cùng hoa đào chướng có chút hung hiểm, những thứ khác ta thấy cũng bình thường."

Lại có một người nghi hoặc nói: "Khai Dương và Đức Minh bọn họ sao còn chưa trở về? Ba tên tiểu tử kia khó giải quyết thế sao?"

Tông Khai Nguyên mỉm cười nói: "Cũng chưa đến mức khó giải quyết. Hơn phân nửa là Khai Dương tính toán dùng ba tên tiểu tử kia tôi luyện đám người Đức Minh, bởi vậy vẫn còn bị bám trụ. Ưng Sầu Giản nếu được xưng là hiểm địa, khẳng định có chỗ nguy hiểm của nó, mọi người không thể xem thường!"

Đang nói, Ưng Sầu Giản trở nên chật hẹp lại, hai bên bờ sông dưới đáy khe, loạn thạch san sát, sinh trưởng một ít bụi cây không biết tên cùng nấm to màu tím.

Những bụi cây này rất thấp, mà nấm ngược lại to đến thần kỳ, cao ước chừng một người, dường như một đám ô màu tím, đẹp đẽ khác thường.

Những cây nấm màu tím này vây chặt lại thành đoàn, trên tán sắc màu rực rỡ, che đầy những lỗ nhỏ, thường thường phát ra tiếng ba, phun ra bên ngoài bào tử rất nhỏ, ở trên dòng suối hình thành một mảnh chướng khí màu tím, so với hoa đào chướng có điểm bất đồng.

"Mọi người cẩn thận! Thứ này hẳn là Thi độc ban cô, độc tính rất mạnh, chỉ cần không động vào ban cô sẽ không sao."

Tông Khai Nguyên trầm giọng nói: "Loại thi độc ban cô này thường mọc trên thi thể, dưới mỗi một cây nấm chôn một cỗ thi thể, ủ lên thi độc."

Mọi người phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy thi độc ban cô nơi đây thành đàn thành phiến ước chừng có bảy tám trăm gốc, trong lòng không khỏi hoảng sợ vạn phần.

Nếu như Tông Khai Nguyên nói không sai, nơi này mai táng ước chừng bảy tám trăm cỗ thi thể đi!

Mọi người phát lạnh trong lòng, trong đó một gã vu sĩ Tông gia run giọng hỏi: "Tổng quản, kẻ nào ở nơi này giết bảy tám trăm người? Quá là khủng bố đi?"

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật