Rất nhiều hư ảnh cấm bảo đánh ra những thông đạo, xuyên vào trong Nam Thiên Môn, từ xa nhìn lại như những sợi ruy băng, tản ra các tia sáng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Những ruy băng đó tuy đẹp, nhưng ẩn chứa năng lượng khủng bố, thậm chí cả không gian cũng bị méo mí đi, cho dù là cường giả
Tam Thần cảnh tới gần cũng sẽ bị cắn nát nguyên thần và thân thể, hồn phi phách tán!
Lỗ trưởng lão cười ha ha nói: "Những môn phái khác chỉ sợ không ngờ được, trong những đệ tử mà Thánh Tông ta phái ra lần này, có cường giả Tam Thần Cảnh Vinh Lâm đến. Lần này Thánh Tông ta chắc chắn sẽ kỹ áp quần hùng, đem những môn phái khác thành hư không, độc chiếm kho báu Tây Hoàng!"
Những trưởng lão khác nghe vậy, mìm cười đồng ý, Lã trưởng lão cười nói: "Bảo vật bọn chúng đạt được, sung công sáu phần, trong sáu phần này, hai phần nộp lên cho kho báu Thánh Tông ta, bốn phần thuộc về tất cả chúng ta. Đây chính là một món của cải không nhỏ!"
Diệp Húc ánh mắt sáng lên, mặt dày mày dạn nói: "Khụ khụ, các vị sư huynh, chờ bọn Vinh sư điệt trở về, lúc chia của có một phần cho tiểu đệ hay không? Tốt xấu tiểu đệ cũng là sư đệ của các huynh, Phong chủ Quan Tinh Phong, trưởng lão Thánh Tông, theo lý mà nói cũng phải được chia một phần nhỉ."
"Tiểu sư đệ, lúc triệu tập Luân Hồi Thiên Bàn, ngươi dường như một chút lực cũng không có xuất ra thì phải." Tiết trưởng lão lườm hắn một cái, bất đắc dĩ nói.
Ngụy Hiên âm trầm nói: "Diệp sư đệ, ta chưa từng thấy kẻ nào vô lại như ngươi, ngươi cả đánh rắm cũng không còn muốn chia một phần lời sao? Nghĩ thật đẹp a! Xong chuyện nơi đây, ta lập tức sẽ giết ngươi báo thù!"
Diệp Húc mỉm cười nói: "Ngụy sư huynh, ngươi đã lành sẹo rồi nên quên đau rồi sao, thân thể của ngươi đều bị ta chém, còn dám láo xược như thế sao? Cái cơ thể này là của vu sĩ khác nhỉ? Tin là ta sẽ lại chém ngươi một lần nữa không?"
Lúc này Ngụy Hiên đang duy trì Luân Hồi Thiên Bàn, giận dữ quát một tiếng, định thu hồi nguyên thần giết chết hắn, Lỗ trưởng lão vội vàng nói: "Hai vị, chính sự quan trọng hơn, thù riêng chờ đến lúc xong chính sự các ngươi so đấu sau!"
Diệp Húc phất tay áo ngồi xuống, cười lạnh nói: "Ngụy sư huynh, ta tha cho ngươi một mạng trước. Nhớ kỹ, là ta tha cho ngươi một mạng, nếu không hiện giờ ta có thể lập tức chém ngươi ra!"
Ngụy Hiên tức giận đến suýt hộc máu, nếu không phải vì duy trì Luân Hồi Thiên Bàn, giờ phút này chỉ sợ lão đã bạo rồi.
Đột nhiên, dao động tản ra từ trong Nam Thiên Môn càng thêm dữ dội, chấn cho hơn mười sợi ruy băng lay động lên xuống, cùng với hư ảnh đám cấm bảo cố chống đỡ, luồng dao động này mãnh liệt dị thường, gần như có thể so với hư ảnh của cấm bảo!
"Trong Nam Thiên Môn có trọng bảo đang chống lại chúng ta!"
Lỗ trưởng lão đứng dậy, lạnh lùng nói: "Kiện bảo vật này, dù không phải cấm bảo, chỉ sợ cũng không kém mấy!"
Đám người Tiết trưởng lão đều đứng dậy, đỉnh đầu bốc sương mù, nguyên thần rống giận, hiển nhiên là xuất toàn lực triệu hoán Luân Hồi Thiên Bàn chống lại áp lực của Nam Thiên Môn.
Không chỉ có Hoàng Tuyền Ma Tông, các thế lực khác cũng cảm thấy áp lực càng ngày càng mạnh, uy năng tản ra từ trong Nam Thiên Môn đã vượt qua cả uy năng của hư ảnh cấm bảo, tấn công làm cho nhiều hư ảnh cấm bảo chớp động không ngớt!
Thứ bọn họ triệu hoán dù sao cũng chỉ là hư ảnh của cấm bảo, so với cấm bảo chân chính có chênh lệch cực lớn.
"Áp lực hùng mạnh như thế này, thậm chí cả mấy trăm vị cường giả Tam Thần cảnh đều khó có thể chống lại, chẳng lẽ trong Nam Thiên Môn thật sự có cấm bảo mà Tây Hoàng luyện chế?"
Diệp Húc không khỏi ngẩng đầu, nhìn đến cánh cửa kia.
Ầm!
Hai cảnh cửa chính của Nam Thiên Môn đột nhiên mở ra, uy năng cuồn cuộn, đánh cho nhiều hư ảnh cấm bảo chớp lên dữ dội, lộ ra tầng tầng lớp lớp cửa vào bên trong cánh cửa chính này.
Những cánh cửa đó đóng chặt, chỉ có Nam Thiên Môn đạo thứ nhất mở rộng ra, vô số vu bảo từ bên trong lao ra, khắp trời đều là ánh sáng xanh tím đen trắng, từng kiện vu bảo phóng lên cao, bay đi bốn phương tám hướng!
Những vu bảo đó, có cái cực kỳ hùng mạnh, uy năng tản ra có thể phá vỡ tầng lớp cấm chế mạnh trên Côn Luân Thánh Địa cổ.
Có cái tốc độ cực nhanh, hóa thành một luồng lưu quanh bay qua, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Có cái vô cùng nặng, đè sụp cả một ngọn núi nhỏ, chui vào trong lòng đất, còn có không biết vu bảo kỳ quái, nhảy vào trong trời mây, bay trốn đi.
Trong Nam Thiên Môn, còn có không biết bao nhiêu kiện vu bảo chen chúc bay ra bên ngoài, trong nháy mắt liền có gần ngàn kiện vu bảo chạy mất!
Vô số vu bảo như đàn rồng bay qua, đâm chết không biết bao nhiêu vu sĩ vừa mới tiến vào Nam Thiên Môn, thậm chí có một số bảo vật đã tu luyện thành yêu, há mồm ăn thịt người!
Đám người Tiết trưởng lão hoàn toàn không ngờ được biến cố lớn này, hơi hơi thất thần, liền có không biết bao nhiêu người chết thảm, chỉ những kẻ có thực lực mạnh mẽ tột cùng mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được.
"Kiện trọng bảo kia muốn từ Nam Thiên Môn trốn thoát đi, mau tán hư ảnh Luân Hồi Thiên Bàn!" Tiết trưởng lão vội vàng thu nguyên thần lại, đứng dậy quát lớn.
Những trưởng lão khác tỉnh lại, đều thu hồi nguyên thần, chỉ thấy hư ảnh Luân Hồi Thiên Bàn ba một tiếng vang nhỏ liền biến mất.
Những cường giả trên những đỉnh núi đều tỉnh ngộ ra, đều tán đi hư ảnh cấm bảo, chỉ thấy Nam Thiên Môn từ từ đóng lại, trong nháy mắt này, lại có mấy ngàn kiện vu bảo từ trong kho báu chạy thoát ra.
Khắp nơi trên không trung đều là bảo khí, có vu bảo to như núi, rung rung bay qua không trung, có vu bảo hình như một cái chuông lớn, ầm ầm chấn vang bay về phía xa xa, còn có một kiện vu bảo như cầm sắt, không người mà tự đàn, từng đạo kiếm khí sắc bén bay múa, bắn phá một ngọn núi lớn thành cái sàng!
Vù!
Vinh Lâm sắc mặt tái nhợt, từ trong Nam Thiên Môn lao ra, tay áo tung bay, bao lấy mười mấy tên đệ tử Hoàng Tuyền Ma Tông.
Những người khác cũng thừa dịp Nam Thiên Môn chưa hoàn toàn đóng lại đều tự chạy ra khỏi kho báu Tây Hoàng.
"Kiện bảo vật có thể sánh với cấm bảo kia, chắc chắn đã nhân cơ hội chạy trốn rồi! Nhiều bảo vật như vậy, kiện nào mới là chân thân của nó đây?"
Đỉnh núi, chúng trưởng lão đều bay lên trời, tầm mắt quét khắp mọi nơi.
Mà các cao thủ các môn phái thế lực khác cũng nghĩ như vậy, đều nhìn hướng đám vu bảo bay lượn đầy trời kia.
Những vu bảo đó tuy là bảo vật có uy lực cực kỳ lớn, thậm chí có vài món là trọng bảo có thể sánh với Thiên Sơn Thanh Điện Đồ, nhưng bị kiện kia đánh văng ra Nam Thiên Môn, so với hư ảnh của nhiều cấm bảo kia, liền không đáng để nhắc đến!
Chỉ có kiện bảo vật không biết tên kia, mới là trọng bảo chân chính, gần như có thể sánh ngang với cấm bảo.
"Chắc chắn là tòa bảo tháp này!"
Đám người Hoàng Tuyền Ma Tông đột nhiên phát hiện một tòa bảo tháp từ giữa không trung bay tới, không biết bao nhiêu kiện vu bảo còn chưa đi đến cạnh nó liền bị uy năng của nó chấn cho dập nát, thậm chí có một khẩu Lưu Ly Đăng tản ra uy năng không kém Thiên Ma Sách cũng bị nó nghiền nát!
Đây là một kiện vu bảo vô cùng mạnh, vượt qua vô số bảo vật khác!
Đám người Tiết trưởng lão vươn người bay lên, đều đuổi theo tòa bảo tháp này, hơn ba mươi nguyên thần gào thét, đều tự tế khởi vu bảo của mình, trấn áp hướng tòa bảo tháp kia! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mà những môn phái thế lực khác, có không ít người cũng phát hiện kiện bảo vật này, đều ra tay ngăn cản, còn có không ít môn phái thế lực phát hiện không ít bảo vật có uy năng còn vượt xa những vu bảo khác.
Trong lúc nhất thời tình thế hỗn loạn, cao thủ Tam Thần cảnh đều ra tay.
Ầm!
Nam Thiên Môn hoàn toàn khép kín lại, rồi đột nhiên hóa thành một luồng lưu quang, lẫn vào trong đám vu bảo kia, biến mất không thấy nữa.
"Nam Thiên Môn đi đâu rồi?" Không biết có bao nhiêu người hét to, dò sét mọi nơi.
Nam Thiên Môn chính là kho báu Tây Hoàng, ngoại trừ kiện bảo vật có thể sánh với cấm bảo kia, thì Nam Thiên Môn là quan trọng nhất, hiện giờ cánh cửa chính này khép lại, nhân cơ hội bỏ trốn, nếu là thu được cánh cảu này, liền tương đương với đoạt được kho tàng của Tây Hoàng!
"Rốt cuộc cái nào mới là cấm bảo chân chính?"
Tống Cao Đức ánh mắt lóe ra, nhìn hướng vu bảo khắp trời kia, kích động vạn phần nói: "Dù không chiếm được kiện bảo vật kia, đoạt được Nam Thiên Môn cũng không tệ…"
Diệp Húc bỗng đứng dậy, tế khởi Thiên Cơ Tán, phóng lên cao, quát to: "Đừng nghĩ nữa, nếu cấm bảo thật sự xuất thế, các giáo chủ tông chủ các mon phái chắc chắn sẽ không ngồi yên, làm sao đến lượt chúng ta? Trước thu vu bảo quan trọng hơn!"
Hắn nhìn thấy một hỏa lô to như dãy núi, rung rung bay qua đám núi, lập tức thúc dục Thiên Cơ Tán, hóa thành thuyền con bay đi.
Phượng Yên Nhu cũng phát hiện một kiện bảo vật, lập tức đứng dậy đuổi theo, Tống Cao Đức ngẩn ra, cũng chọn một kiện bảo vật vừa ý đuổi theo, định thu bảo vật lại.
Diệp Húc khống chế thuyền con bay hướng hỏa lò kia, chỉ thấy trong hỏa lò lửa cháy hừng hực, dường như có thể đốt cháy vạn vật.
"Những bảo vật cấp trọng bảo khác, căn bản không có phần cho ta, chỉ có cường giả Tam Thần cảnh mới có thể thu được, càng đừng nói đến kiện bảo vật có thể sánh với cấm bảo kia. Nhưng cái hỏa lô này, hẳn là không ai đoạt với ta nhỉ? Vừa tiện thu lại giao cho Hùng Bi luyện chế linh đan!"
Diệp Húc vượt qua hỏa lô, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên vách hỏa lô có khắc bốn cổ triện, cũng là mấy chữ Thiên Địa Hồng Lô, liệt hỏa trong lò cũng không phải phàm hỏa, các loại sắc lửa tung bay, có ngọn lửa có nhiệt độ cực cao, lại có ngọn cực kỳ băng hàn, có ngọn lại toát ra tà khí lành lạnh, có cái lại toát ra ma khí dày đặc.
"Cửu Đại Thần Hỏa, đầy đủ mọi loại?"
Hắn trong lòng không nhịn nổi hồi hộp, không ngờ khẩu Thiên Địa Hồng Lô này chứa đựng Cửu Đại Thần Hỏa, cũng không tệ như hắn nghĩ, ngược lại uy năng cực kỳ dũng mãnh, cho dù kém với tòa bảo tháp mà đám người Tiết trưởng lão đuổi theo kia, nhưng không hề kém vu bảo như Thiên Ma Sách là bao!
"Lần này phát tài rồi!"
Diệp Húc mừng rỡ, tế khởi ngọc lâu, cửu đỉnh, thi triển toàn lực định trụ khẩu Thiên Địa Hồng Lô này, liều mạng kéo vào trong ngọc lâu.
Thiên Địa Hồng Lô nặng đến khó có thể tưởng được, bị hắn từng chút từng chút kéo vào trong ngọc lâu, mà vào lúc này, Phượng Yên Nhu và Tống Cao Đức đã thu được vài món bảo vật, thoáng nhìn qua thấy hắn đang đau khổ đối phó khẩu hỏa lò lớn này, vội vàng bay đến, ba người hợp lực, cố gắng hồi lâu mới thu khẩu Thiên Địa Hồng Lô này vào trong ngọc lâu.
"Lão đệ, cái bếp này của ngươi sao nặng vậy?" Tống Cao Đức thở phì phò, lau mồ hôi đổ ra trên trán, nói.
Một gã cường giả Tam Thần cảnh đột nhiên hét lớn, một con Thất Thái Dực Điểu trên đỉnh đầu, cũng là nguyên thần của hắn, hợp thân đánh tới một cái quan tài đen.
Trên nắp khẩu quan tài đen kia có một cái đèn xanh, chầm chậm cháy, đột nhiên quan tài vén lên một góc, hơi thở khủng bố từ trong quan tài tràn ra, làm cho người ta không rét mà run.
Tên cường giả Tam Thần cảnh không kịp rên một tiếng, nguyên thần và thân thể đột nhiên bị hòa tan ra, hóa thành từng làn tinh khí bị hút vào trong quan tài.
Vù! Vù! Vù!
Vu bảo bay lượn đầy trời, đều bị khẩu quan tài đen này hút vào trong, thậm chí cả rất nhiều cường giả cũng không trụ được, bị quan tài ăn vào.
Quan tài đen bay đi, thanh dăng từ từ cháy, bay hướng xa xa.
"Hóa ra khẩu quan tài đen này mới chính là kiện trọng bảo đã đánh mở ra Nam Thiên Môn…" Một vị cường giả lẩm bẩm nói.
"Chẳng lẽ trong quan tài là xác chết của Tây Hoàng? Thân thể của một thế hệ Vu hoàng, khó trách uy năng hùng mạnh như thế, ngay cả hư ảnh của cấm bảo đều bị chấn động…"
Không biết bao nhiêu người đều động thân, đuổi theo cái quan tài kia.
"Diệp lão đệ, chúng ta cũng đi qua đó chứ?" Tống Cao Đức cực kỳ hưng phấn, kêu lên.
Diệp Húc lắc đầu nói: "Không đi."
Tống Cao Đức và Phượng Yên Nhu đều buồn bực vạn phần, nếu là trước đây, với tính cách của Diệp Húc, làm sao có chuyện bảo bối đến cửa mà bỏ qua, không ngờ lần này lại đổi tính.
Diệp Húc không để ý tới bọn họ, lúc này hắn phân ra một sợi ý niệm giáng vào trong ngọc lâu, hóa thành ảo ảnh của mình, từ trên cao nhìn xuống Thiên Địa Hồng Lô. Khiến hắn một lúc lâu không nói gì, vu bảo hắn htu cũng không phải một khẩu Thiên Địa Hồng Lô, trong cái bếp lò đó còn có một vu bảo khác đang dựng đứng.
Một tòa Nam Thiên Môn thật lớn, giờ phút này lẻ loi dựng đứng trong hỏa lò.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật