Trang chủ » Độc Bộ Thiên Hạ » Chương 234: Người tinh cung đến

Chương 234: Người tinh cung đến

"Sáu trăm mười ba điều bậc một linh mạch…"

Trưởng Tôn Sư Thiếp sắc mặt kịch biến, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, nói thầm trong lòng: "Đem bán cả ta và Tiểu Tước Nhi cũng không đổi được mấy điều linh mạch… Chẳng lẽ để lôi kéo một gã đệ tử tinh cung, cái giá phải trả thật sự cao như vậy?"

"Tiểu muội có thể làm chủ, giảm giá cho sư huynh, chỉ cần sáu trăm điều linh mạch là được." Thiếu nữ váy tím khẽ cười nói.

Diệp Húc trầm ngâm nói: "Sáu trăm điều linh mạch, giá cả cũng không tính quá đắt, chẳng qua chỉ đủ luyện ra một trăm chín mươi tám mặt tinh phiên, vẫn quá ít…"

Tròng mắt Trưởng Tôn Thịnh gần như sắp nhảy ra, hơn sáu trăm điều linh mạch, gần như tương đương một nửa gia sản Trưởng Tôn gia, hắn lại còn nói không đắt!

Chỉ cần nghĩ một chút thôi, ông ta đều thấy xót của, xót thay Diệp Húc!

Nhưng với số lượng linh mạch đó, Diệp Húc thật sự không có cảm giác gì.

Linh mạch hắn đạt được rất dễ, từ trong Thiên Sơn Thanh Điện Đồ ở đại mạc Tây Hoàng, hắn đoạt được hơn ba mươi điều, lại từ trong tám tòa Vu Hồn giới trên Hoàng Tuyền Ma Tông Quan Tinh Phong vơ vét được hơn một ngàn điều, sau khi luyện chết La Tế Xuyên, cũng từ trong tay La Tế Xuyên được hơn bốn mươi điều nữa.

Bởi vậy, chưa bao giờ hắn cảm thấy linh mạch quý trọng ra sao, nếu chỉ dùng nhuyễn thông hóa đến tính tiền theo lời thiếu nữ áo tím kia, như vậy hắn mới cho là quý.

Diệp Húc suy nghĩ một lát, ngẩng đầu cười nói: "Vị sư muội này, ta còn cần một số lượng lớn tinh thần nguyên từ tinh thạch, không biết quý hiên có sẵn bao nhiêu?"

Bàn tính trên đỉnh đầu thiếu nữ gạt một lát, thanh âm trong trẻo, cười nói: "Trước đây không lâu trưởng lão Đại La giáo đi vào Hải Ngoại Tiên Các, mua đi không ít tinh thạch chuẩn bị luyện chế trận đồ, hiện tại tinh thần nguyên từ tinh thạch trong hiên ta chỉ có hai trăm vạn cân, trữ hàng không nhiêu lắm, bảy đại thương minh cùng thêm vào, chỉ sợ cũng không vượt quá một ngàn năm trăm vạn cân. Diệp sư huynh là khách hàng lớn, lại mua nhiều tài liệu như vậy, nếu mua hết hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, tiểu muội chỉ lấy ba trăm điều bậc một linh mạch."

"Một ngàn năm trăm vạn cân, quả thật không nhiều lắm, ta lấy hết, làm phiền sư muội." Diệp Húc lập tức nói ngay.

Thiếu nữ váy tím lộ ra dị sắc, đánh giá hắn trên xuống dưới vài lần, cười nói: "Không nghĩ tới Diệp huynh lại quyết đoán và bút tích lớn như vậy, ngươi mua những tinh thạch đó rồi, chỉ sợ Hải Ngoại Tiên Các ta trong vòng mấy năm nữa đều không có tinh thạch để bán." Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nàng khẽ lắc chuông, sau một lúc lâu, lại có sáu gã chưởng quỹ tầng thứ tư đi lên, khom người nói: "Thiếu hiên chủ, có gì cần chỉ bảo?"

"Các ngươi chia nhau đi mấy đại thương minh khác, lấy hết tinh thần nguyên từ tinh thạch của bọn họ đến đây, nói là nơi đây có khách hàng lớn."

Sáu gã chưởng quỹ này nhận lệnh, vội vàng đi xuống lầu.

Diệp Húc trong lòng không khỏi có chút vui mừng, tinh thần nguyên từ tinh thạch hắn nhét vào trong Đại chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, nhiều nhất cũng chỉ có tầm tám trăm ngàn cân, xử lý Mai Đạp Sơn, nuốt trận đồ của hắn ta rồi, cộng lại tạo thành mười hai tòa trận pháp nhỏ.

Nếu có thể mua một ngàn năm vạn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, liền có thể tạo thành ba trăm sáu mươi lăm tòa trận pháp nhỏ, một tòa tinh đấu đại trận cỡ trung!

"Một chu thiên đại trận cỡ trung, đủ để giải quyết vấn đề tinh lực không đủ, thậm chí còn dư thừa, đại khái có thể tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, hơn nữa còn không kiêng nể gì. Xem ra, linh mạch quả là một thứ tốt, không ngờ nó lại là ngạnh thông hóa để lưu thông giữa các vu sĩ. Sau này nếu tìm được linh mạch, không thể bỏ qua, nhất định phải cướp hết."

Qua thật lâu sau, Diêm Nhu và các chưởng quỹ cuối cùng cũng chuẩn bị xong, tiến đến giao hàng, các loại tài liệu được bảy người bọn họ lấy ra khỏi ngọc lâu, phân loại, xếp đống như núi, ước chừng xếp thành mấy ngàn ngọn núi nhỏ, xếp đầy tầng thứ năm Tử Uyển Hiên, châu quang bảo khí, hướng thẳng trời cao, thậm chí kiện vu bảo Tử Uyển Hiên này cũng không che lấp được, nhìn từ xa đến, rực rỡ lóa mắt!

Diệp Húc kiểm kê qua một phần, tế khởi ngọc lâu của mình, lập tức từng núi tài liệu được hắn dùng bàn tay chân nguyên bốc lên, chuyển vào trong ngọc lâu.

Lập tức, từng điều linh mạch trong ngọc lâu của hắn rơi ra, lăn qua lộn lại trong tầng thứ năm của Tử Uyển Hiên, giống như nơi đây đột nhiên xuất hiện tám trăm con giao long trắng, làm cho người ta thấy mà hoa hết mắt.

Thiếu nữ váy tím thu hồi những linh mạch đó, đưa tới một tấm tạp phiến tử tinh luyện chế thành, cười nói: "Diệp sư huynh, đây là thẻ mời của đại hội bán đấu giá mà Hải Ngoại Tiên Các ta sắp tổ chức, đại hội bán đấu giá sẽ tổ chức ở ba tháng sau, mong sư huynh nhận lấy."

Diệp Húc nhận lấy tờ Tử Tinh tạp này, chân nguyên đảo qua trên mặt, không khỏi nao nao.

Không ngờ tấm tạp phiến Tử tinh luyện chế này lại là một kiện vu bảo, cấu tạo bên trong cực kỳ phức tạp, tuy rằng không có uy lực gì, nhưng kết cấu tinh vi, khó có thể phỏng chế, hẳn là một loại bảo vật mà bảy đại thương minh Hải Ngoại Tiên Các dùng để công nhận thân phận.

Bảo vật Trưởng Tôn Thịnh muốn mua cũng đã lấy đến, nhưng so với Diệp Húc, tiền tài Trưởng Tôn gia tiêu phí, thật sự nhỏ bé không đáng kể.

Diệp Húc chuyến này thu được hàng hóa khá phong phú, lại được tâm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công tầng thứ hai, cảm thấy thỏa mãn, cùng đám người Trưởng Tôn Thịnh xuống lầu, thiếu nữ váy tím kia tự mình đứng dậy đưa tiễn, cười nói: "Đại hội bán đấu giá, sư huynh nhất định phải tới nhé."

Mọi người rời khỏi Tử Uyển Hiên, Trưởng Tôn Thịnh thở dài nói: "Diệp lão đệ, lão hủ đời này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều linh mạch như vậy, vừa nãy Tiểu Tước Nhi đắc tội nhiều, mong lão đệ đừng chê trách."

Diệp Húc cười ha ha nói: "Cháu gái bướng bỉnh một chút, tiểu đệ sao lại để ở trong lòng? Đáng tiếc, Tử Uyển Hiên không bán kẹo…."

Trưởng Tôn Tước tức giận đến hai má phồng lên, hung hăng trừng hắn.

Diệp Húc chỉ làm như không thấy, Trưởng Tôn Thịnh cười nói: "Lão đệ, Tử Uyển Hiên và các thương minh khác, đều là những đại thương gia bán ra những bảo vật đúng chuẩn, nếu muốn mua những thứ lạ thì ra bên ngoài, những quầy nhỏ lung tung kia, thường thường là tán tu bày bán những vật phẩm thiên kì bách quái, cũng thường có người đem minh châu thành rau cải trắng để bán đó."

Diệp Húc lúc này tảng đá trong lòng đã buông, cũng không còn mấy tâm tư, cười nói: "Một khi đã như vậy, mời lão ca ca dẫn đường."

Trong Vu Đạo Hiên, một gã thiếu niên môi hồng răng trắng đáng yêu khẽ nhíu mày, nhìn chưởng quỹ Vu Đạo Hiên trước người, không hài lòng nói: "Đường đường Vu Đạo Hiên, một trong thất đại thương minh, ngay cả một lượng tinh thần nguyên từ tinh thạch cũng không có! Thất đại thương minh các ngươi thật sự đúng là chỉ có hư danh! Hay là, các ngươi tư tàng tinh thạch, định ép giá lên?"

Tên chưởng quỹ Vu Đạo Hiên kia mồ hôi lạnh vã đầy trên trán, cười khổ nói: "Tả công tử chắc không biết, vừa mới nãy, Tử Uyển Hiên phái người đến, thu hết tất cả tinh thần nguyên từ tinh thạch của thất đại thương minh ta, nói là có một khách hàng lớn đến, hiện giờ Vu Đạo Hiên ta, quả thật dù chỉ một lượng tinh thạch cũng không có!"

Tên thiếu niên tên Tả Nguyên Lưu này nghe vậy ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Tinh thạch của bảy đại thương minh đều thu đi? Kẻ nào mạnh tay như vậy, một lần tính ăn nhiều tinh thạch như thế sao? Tuần sư tỷ, chẳng lẽ trong tinh cung ta cũng có những người khác xuống núi?"

Thiếu nữ Tuần Ngọc Chiếu lạnh nhạt đứng bên cạnh hắn nghe vậy khẽ lắc đầu, nói: "Trừ đệ ra, chưa từng có người xuống núi. Chắc là có người mua từng đó tinh thạch để kiến tạo hộ sơn đại trận."

Miệng nàng lộ ra ý cười, thản nhiên nói: "Tả sư đệ, trận đồ của đệ còn chưa luyện thành, cần rất nhiều tinh thạch, cùng lắm thì sư tỷ và đệ, ra Tiên Các, cướp kẻ đó."

"Ý kiến này hay!"

Tả Nguyên Lưu vỗ tay cười nói: "Chỉ là không biết ai đã mua tinh thạch…" Ánh mắt hắn nhìn về phía chưởng quỹ Vu Đạo Hiên kia, hơi hơi cười lạnh.

Chưởng quỹ kia cái trán toát ra từng giọt mồ hôi, cười khổ nói: "Quy định của thương minh ta, không thể dò la riêng tư của khách quý…"

Tả Nguyên Lưu hừ lạnh một tiếng, phất tay chém một cái: "Xem ra Vu Đạo Hiên không muốn tiếp tục kinh doanh, một khi đã như vậy, ta liền diệt Vu Đạo Hiên này! Ta ngược lại muốn xem, thế lực sau lưng Vu Đạo Hiên, có dám xuất đầu cho các ngươi hay không, đắc tội Chu Thiên Tinh Cung ta!"

Chưởng quỹ kia mồ hôi chảy ra như suối, không biết làm sao.

Lại vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt từ bên ngoài truyền đến, cười lạnh nói: "Vu Đạo Hiên ta là sản nghiệp của Vu Đạo tông xếp hàng thứ năm, có gì không dám đắc tội tinh cung các ngươi? Cho dù giết hết các ngươi, tinh cung còn dám thả một cái rắm đến?"

Tả Nguyên Lưu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại hán dáng người khôi ngô diện mạo hiên ngang đi đến, sắc mặt không khỏi trầm xuống, khiển trách: "Tiểu tử, ngươi là ai?"

"Thằng nhóc thối kia, nơi này ngươi không có tư cách nói chuyện!"

Đại hán kia cực kỳ khinh thường Tả Nguyên Lưu, nhìn về phía Tuần Ngọc Chiếu, nhếch miệng cười nói: "Phạm Linh Phổ Vu Đạo tông, gặp qua Tuần sư tỷ! Tuần sư tỷ chắc còn chưa lập gia đình phải không? Tiểu đệ đã khát khao rất lâu rồi…"

Sắc mặt Tuần Ngọc Chiếu chuyển lạnh, mi tâm vỡ ra, một con mắt dựng thẳng, bên trong như dấu một mảng vũ trụ tinh không, những ngôi sao lóe ra, sát khí nảy sinh.

Tả Nguyên Lưu giận tím mặt, điềm nhiên nói: "Dám nói chuyện với ta như vậy…"

"Câm miệng!"

Phạm Linh Phổ hừ lạnh một tiếng, khí thế đột nhiên tỏa ra, ép hắn tới mức không thể thở được, giận dữ nói: "Nếu không phải Lão Tử không muốn mạo phạm Tuần sư tỷ, sớm đã một chưởng đập chết ngươi rồi! Vu Đạo tông ta không muốn đắc tội tinh cung ngươi, cũng không phải sợ ngươi, mà là không muốn vì một chuyện nhỏ mà đánh lẫn nhau. Hai vị nhớ cho kỹ, ta chỉ là không muốn, chứ không phải là không dám!"

Sắc mặt Tả Nguyên Lưu đỏ bừng lên, không nói ra lời.

Phạm Linh Phổ thu khí thế lại, nhàn nhạt nói với chưởng quỹ kia: "Ngươi đi xuống, tìm hiểu xem là ai mua tinh thạch đi. Tuần sư tỷ, thu trận đồ của ngươi lại, nếu không ta cảm thấy uy hiếp sẽ lập tức ra tay giết người, tuy rằng tiểu đệ không nắm chắc được có thể thắng ngươi, nhưng vẫn có thể dễ dàng đập chết tiểu sư đệ của ngươi."

Tuần Ngọc Chiếu hừ lạnh một tiếng, mi tâm khép lại.

Phạm Linh Phổ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Tả Nguyên Lưu không nhịn được nói: "Sư tỷ, tên đó thật vênh váo hung hăng!"

Tuân Ngọc Chiếu thản nhiên nói: "Phạm Linh Phổ Vu Đạo tông, quả thật vênh váo hung hăng, người này là đệ tử thiên tài của Vu Đạo tông, rất được coi trọng, không nghĩ tới hắn cũng đi vào Tiên Các. Nếu không phải có đệ bên cạnh, mà tu vi của đệ quá yếu, ta chắc chắn sẽ phải giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết, sở dĩ tam cung xếp hạng trên lục phái, đều không phải là hư danh!"

Tả Nguyên Lưu hổ thẹn, nắm chặt nắm đấm, dứt khoát nói: "Sư tỷ yên tâm, xử lý kẻ mua tinh thạch, đoạt được tinh thạch rồi, tiểu đệ nhất định cần tu khổ luyện, không để sư tỷ phải lùi bước!"

Tuần Ngọc Chiếu liếc hắn một cái, sắc mặt vui mừng, dịu dàng nói: "Hiện giờ đệ đã sắp tu luyện đến Đan Đỉnh kỳ, tốc độ tăng trưởng tu vi này, mặc dù là sư tỷ năm đó, cũng kém hơn đệ, sau này tiền đồ của đệ không nhỏ, nhưng cũng không được buông thả. Xưa nay có không biết bao nhiêu thiên tài, bởi vì ỷ vào tư chất của mình cao hơn người một bậc, cho nên trọn kiếp thành tựu không lớn."

Trong thành cổ Hải Ngoại, Diệp Húc đang cùng đám người Trưởng Tôn Thịnh đi dạo xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhín hướng Vu Đạo Hiên, nhíu mày, khi con mắt ở mi tâm Tuần Ngọc Chiếu mở ra, chu thiên tinh lực hơi hơi dao động, lập tức làm hắn phát hiện ra, trong lòng không khỏi thấy có chút kỳ quái.

"Chẳng lẽ gặp được chính chủ rồi?" Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật