Thải cổ(giẫm trống) là một trong những ngày hội lớn nhất Miêu Cương, phố lớn ngõ nhỏ, người người tấp nập, rất là náo nhiệt. Tuy nhiên Diệp Húc từ trước vốn chuyên tâm tập võ, chưa từng tham gia ngày hội như thế này bao giờ.
Hai người tới dưới thành, còn chưa vào thành liền nghe thấy tiếng cổ nhạc truyền tới, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đỉnh một tòa tháp trong thành có một cái trống da trâu cực lớn. Những cô gái Miêu Cương mặc quần áo mới, xích lõa cánh tay, chân nhảy múa trên mặt trống. Các nàng giống như những con bươm bướm thanh xuân, điên cuồng, hoang dã. Những bước chân nện xuống mặt trống, tạo thành những tiếng động, âm thanh phối hợp, phấn chấn lòng nười.
Đợi khi vào thành, đã thấy ngựa xe như nước, người nhiều vô kể. Mà hai bên đường phố, những của hàng mở rộng của, bán đầy các loại hàng hóa. Có thượng đẳng tơ lụa, đồ sứ, trang phục từ Trung nguyên chuyển tới. Cũng có vũ khí, lương mã ở Tây Vực truyền tới, hoặc là ngọc, trang sức, lá trà của bản địa. Thậm chí có người còn mang theo thiếu nam thiếu nữ ở phần đất bên ngoài tới, coi như là hàng hóa bày ra bán.
Diệp Húc thậm chí còn nhìn thấy, có người bắt được yêu thú ở Bách Man Sơn, cũng nhốt vào trong lồng rao bán. Một yêu thú có hình thể thật lớn, tản mát ra khí tức khủng bố, không có bao nhiêu người can đảm tới nhìn xem.
Có thể mua được yêu thú thật tốt, đều là thế gia đại phiệt, người bình thường căn bản không có tài lực này. Cho dù có thể mua được đi nữa, cũng không thể nuôi nổi!
Diệp phủ ở liễu Châu thành có sản nghiệp khổng lồ, nắm giữ mấy cái cửa hàng ở mặt phố. Không chỉ như vậy, Diệp gia còn có hai mỏ khoáng sản sản xuất ra ngọc thạch kim thiết ở Bách Man Sơn. Những khoáng sản thứ đẳng thì bán ra cho vu sĩ thành Liễu Câu, còn về phần hàng thượng đẳng thì đưa vào trong Diệp phủ tinh luyện kinh loại cất trữ.
Vu sĩ luyện chế phù văn, vũ khí, vu bảo, cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên.
Chưởng quản Võ Bị Các là Hôi Ưng Diệp Phan, lá cờ đen trong tay hắn là vu bảo, trên là Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên. Nó ước chừng hao phí mất năm trăm cân thượng phẩm lương ngọc, 200 cân kim ti được thợ thủ côn nghiền mài cẩn thận. Cán phiên cũng là dùng mấy trăm cân bách luyện tinh cương rèn luyện mà thành.
Diệp Phan nguyên là ma đạo kiêu hùng của Liễu Châu, bởi vì luyện chế Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên không ngờ tiêu phí một số tiền rất lớn. Mua tới 99 đồng nam, 99 đồng nữ, giết hết thảy, lấy hồn phách, nhốt vào trong phiên, ngày đêm tế luyện.
Hắn quá độc ác, cuối cùng bị phủ chủ Diệp Tư Đạo ra tay, thu phục hắn, lệnh hắn trông giữ Võ Bị Các.
Lá cờ đen này nặng chừng hơn một ngàn cân, võ đạo cao thủ bình thường cầm cũng không nổi, nếu chẳng may bị lá cờ kia đè vào người, gẫy xương chứ chẳng chơi.
Mà lá cờ đen trong tay Diệp Phan này cũng chỉ là một kiện vu bảo cấp thấp, so với thượng đẳng vu bảo, tài nguyên hao phí cũng không tính là nhiều.
Bởi vậy, vu hoang thế gia Liễu Châu thường thường chiếm cứ một hai cái mỏ. Nắm tài nguyên chặt chẽ trong tay mình, những người phụ trách xử lý ở trong cửa hàng đều là quản sự nội phủ Diệp gia, tận tâm và trung thành với Diệp gia.
Về phần hai đại vu hoang thế gia khác của Liễu Châu thành, cũng có sản nghiệp như vậy, tu nhiên quy mô hơi nhỏ hơn một chút thôi.
Hàng năm ba đại thế gia đều vì tranh đoạt mỏ tài nguyên mà đánh đập tàn nhẫn, thậm chí vu sĩ cũng tham dự trong đó!
Dù là như thế vu bảo cũng không gặp nhiều ở Liễu Châu thành này. Tam đại vu hoang thế gia hợp lại cũng chỉ có không quá mười kiện, có thể thấy được vu bảo quý báu khó có được.
Tam đại thế gia chủ yếu kinh doanh ngọc thạch kim thiết, mặt khác buôn bán rải rác vài thứ khác mà sinh tồn. Bởi vậy buôn bán ở thành Liễu Châu cũng coi như sầm uất.
Tô Kiều Kiều lôi kéo bàn tay Diệp Húc, hưng phấn đi lang thang trên đường. Một cửa hàng trang sức nhỏ cũng khiến cô bé lưu luyến quên đi. Tuổi của nàng tuy không lớn, nhưng đã bắt đầu dậy thì, trổ mã động lòng người. Dáng người của nàng so với những thiếu nữ khác thì còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn nhiều.
Diệp Húc âm thầm nhéo túi tiền của mình, cười khổ một tiếng. Trong lúc kinh mạch của hắn bị đoạn, tu vi bị hủy đi, lúc mời y sư chữa bệnh, số tiền của hắn đã tiêu sạch. Thậm chí ngay cả Tô Kiều Kiều cũng phải mang vòng cổ đồ trang sức của mình đi cầm cố. Nàng thay một bộ đồ vải, trâm gỗ, trong rất giống một thiếu nữ nhà nông dân bình thường.
Hiện giờ trong túi Diệp Húc cũng không có nhiều, chỉ có mấy lượng bạc vụn, ngay cả mua cho nàng một ít trang sức cũng không đủ.
"Sau này ta đông sơn tái khởi, tuyệt đối không thể Kiều Kiều tiếp tục chịu khổ…." Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ.
Tô Kiều Kiều trong lúc hắn gặp nja thì không chịu rời đi, toàn tâm toàn ý đối với hắn. Hai người sống dựa vào nhau trong khốn cảnh, tự cứu lẫn nhau trong hoạn nạn, loại tình cảm này không phải người ngoài có thể hiểu được.
Tô Kiều Kiều đi dạo một lát, quay đầu nhìn lại thấy nàng đã bỏ Diệp Húc một đoạn khá xa. Nàng đang muốn quay đầu lại tìm hắn, thì một thanh âm chói tai đột nhiên truyền tới.
"Đây không phải là muội muội Kiều Kiều sao? Sao lại ăn mặc giống ăn mày thế này mà cũng dám đi lại trên đường phố?"
Tô Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy một nữ nhân chừng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục hoa mỹ đang đứng đó không xa, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Hơn nữa còn ra vẻ ngạo mạn, vẻ mặt mỉa mai.
Bộ quần áo trên người nàng ta hoa lệ xa xỉ, bất luận một món nào cũng đắt hơn toàn bộ quần áo trên người Tô Kiều Kiều gấp trăm lần!
Bên cạnh nàng, một thiếu niên đứng đó, hắn chừng mười ba mười bốn tuổi, được ba bốn thiếu nữ mặc hoa phục vây quanh, giống như mặt trăng nhỏ được các vì sao bay quanh, rất thích ý.
Thiếu niên kia nhìn thấy bộ dạng của Tô Kiều Kiều, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nhỏ giọng nói với nữ nhân hoa phục kia.
-Tử Quyên tỷ, cửu thiếu gia…
Tô Kiều Kiều nao nao, nữ nhân này từng cùng nàng hầu hạ Diệp Húc, nha hoàn Tử Quyên. Sau khi Diệp Húc bị phế đi tu vi, bị bắt làm nô, Tử Quyên và Phượng Trúc hai người này đã lấy một ít tài vật của Diệp Húc đi tìm thiếu gia khác nương tựa, đó chính là Diệp gia cửu thiếu gia Diệp Kiên.
Tử Quyên và Diệp Kiên châu đầu ghé tai nói vài câu, chần chừ một lát, đột nhiên Tử Quyên cười khanh khách nói: "Kiều Kiều, ngươi vẫn còn đi theo thiếu gia phế vật kia sao? Nói cho ngươi tin tức tốt, cửu thiếu gia coi trọng ngươi, ngươi nên rời khỏi phế vật kia đi, tới phụng dưỡng cửu gia đi! Đợi khi là người của cửu gia, ngươi chính là nha hoàn thông phòng của cửu gia rồi, thân phận tăng lên gấp bội, thậm chí có thể ngồi cùng ăn với ta nữa!"
Diệp gia tông thất đệ tử bởi vì luyện võ nhiều năm, thân thể dậy thì khá sớm. Diệp Kiên tuy rằng nhỏ hơn Diệp Húc mấy tháng, nhưng đã tinh thông chuyện này. Ngày thường hắn cùng đám nha hoàn lêu lổng, làm đủ mọi trò…
Tử Quyên tìm nơi nương tựa vào Diệp Kiên, ngay hôm sau bị hắn cho lên giường thị tẩm.(hầu hạ giấc ngủ)
Trong Diệp Phủ rất nhiều tông thất đệ tử sinh hoạt cá nhân vô cùng thối nát. Cũng không phải chỉ có một người như Diệp Kiên, chỉ là Diệp Húc say mê võ đạo, Tử Quyên từng câu dẫn hắn vài lần, đều bị Diệp Húc không nhìn.
Tô Kiều Kiều cũng nghe nói qua việc này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thổi một câu: "Không biết xấu hổ…"
Tử Quyên giận tím mặt, cười lạnh nói: "Tiểu tiện nhân, cửu gia coi trọng đó là vinh hạnh của ngươi. Đừng cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ!" Dứt lời liền giơ tay hung hăng đánh lên mặt Tô Kiều Kiều.
Nàng tập võ từ nhỏ, tuy rằng là võ học thấp nhất của Diệp phủ, nhưng tự nghĩ so với nha đầu Tô Kiều Kiều chưa từng học võ thì mạnh hơn vô số lần.
Nàng biết rằng chưởng của nàng vừa mới giơ lên, còn chưa hạ xuống thì một bàn tay nho nhỏ đã dừng trên mặt nàng!
Ba!
Thanh âm trong trẻo vang dội.
Tử Quyên không khỏi ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên hình bàn tay đỏ rực.
Tô Kiều Kiều cũng ngẩn ngơ, si ngốc nhìn bàn tay mình, nàng thấy Tử Quyên đánh nàng, không cần nghĩ ngợi liền tát một cái ngược lại. Không ngờ cái tát này đi sau mà tới trước, đánh ở trên mặt Tử Quyên trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một chưởng này, là Diệp Húc truyền cho nàng, Phác Điệp Thủ, một môn võ học của Diệp phủ, lấy tốc độ mà nổi tiếng.
"Thiếu gia truyền võ học cho ta, quản nhiên rất lợi hại!" Tô Kiều Kiều trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng bình tĩnh hơn nhiều.
"Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta?"
Tử Quyên vừa thẹn vừa giận lại giơ tay lên, nào biết tay nàng còn chưa hạ xuống, lại một tiếng BA vang lên, không ngờ lại bị ăn cái bạt tai!
Tử Quyên vừa giơ tay lại ăn một bạt tai, thế mới biết Tô Kiều Kiều đánh trúng nàng cũng không phải là may mắn. Trải qua hơn mười ngày ngắn ngủi, cô gái nhỏ này thực lực đã vượt xa chính mình.
Tô Kiều Kiều càng đánh càng thuận tay, trong chớp mắt đã hạ thủ hơn mười Phác Điệp Thủ.
"Cửu gia, ngài phải làm chủ thay nô tì à!" Tử Quyên xoay người quỳ xuống trước mặt Diệp Kiên. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã biến thành đầu heo rồi, khóc lóc kể lể nói.
Diệp Kiên hừ lạnh một tiếng, phất tay đẩy nàng ra, chậm rãi đi tới Tô Kiều Kiều, cười lạnh nói: "Dám đánh nữ nhân của ta, tiểu nha đầu, ngươi không được dạy dỗ rồi!"
Tô Kiều Kiều ánh mắt hoảng loạn, có chút khiếp đảm, nàng có thể đánh thắng Tử Quyên, nhưng còn xa mới là đối thủ của Diệp Kiên. Tử Quyên tu luyện là võ học thô thiển, mà Diệp Kiên cũng tu Thương Minh Luyện Thể quyết!
"Tuy nhiên, thiếu gia ta thích dạy dỗ loại tiểu nữ nhân như ngươi…"
Diệp Kiên liếm liếm môi, cười một tiếng, tay giơ lên đánh thẳng xuống mắt của Kiều Kiều. Hắn còn chưa hạ tay xuống, đột nhiên một trận kình phong chính diện đánh tới, một tiếng BA dòn vang, mặt hắn bị một cái bạt tai thật mạnh!
Một chưởng này lực lượng rất mạnh, không ngờ làm cho hắn quay mấy vòng mới dừng lại được!
Chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên: "Dám đánh nữ nhân của ta, cửu thiếu gia, ngươi thật thiếu học đi. Tuy nhiên, thiếu gia ta thích dạy dỗ loại tiểu nam nhân như ngươi!"
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật