Trang chủ » Dị Thế Tà Quân » Chương 992: Ma Kiếm?

Chương 992: Ma Kiếm?

Ngự kiếm thuật

- "Khốn kiếp!"

Hắc y nhân bịt mặt hổn hển hét lớn một tiếng. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, tiểu tử này sợ tới mức ngay cả nói cũng nói bậy bạ lại có thể nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn cơ hồ không tin mình vào tai mình nữa.

- Tốt hơn là sớm giết tiểu tử này đi để tránh đêm dài lắm mộng.

Người nói chuyện này không ngờ là Vương Năng.

Quân Mạc Tà xoay người hỏi"

- Các ngươi là cùng một bọn?

Vương Năng có chút xấu hổ quay sang giọng lạnh như băng đáp

- Mặc Quân Dạ, kỳ thật ngươi không nên tới Phiêu Miểu Huyễn Phủ, ngươi đến làm tất cả mọi người đều không vui.

- Ta hiểu

Quân Mạc Tà cúi đầu xuống, tỏ vẻ mất hết hy vọng.

- Chậm đã.

Mắt thấy mấy người này sắp động thủ, Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc chịu không nổi, tháo ẩn thân y đang mặc ở trên người xuống sau đó nhảy ra ngoài. Giờ khắc này, trong lòng của nàng đột nhiên dâng lên một ý tưởng rất kỳ quái: "
Cho dù là không thể gả cho hắn nhưng có thể chết cùng một chỗ thì cũng là chuyện tốt."

Cho nên nàng không hối hận, đứng một bên Quân Mạc Tà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào tám người trước mặt

- Chỉ cần các ngươi mở ra một lối đi, ta cam đoan sẽ không truy cứu sự tình hôm nay.

- Đây có phài là Miêu đại tiểu thư không? Truy cứu? Truy cứu cái gì?

Gã hắc y bịt mặt cầm đầu giận quá hóa cười

- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nếu Huyễn Phủ hoặc Miêu gia cao thủ các ngươi tập hợp lại thì ngươi dĩ nhiên là tiểu công chúa tôn quý nhất, không người nào dám đắc tội với ngươi. Nhưng đây là chỗ hoang vắng, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể tìm đến nơi đây, ngươi nghĩ rằng mình vẫn còn là Huyễn Phủ thiên kim tiểu thư vênh mặt hất hàm có thể sai khiến bao nhiêu người sao. Ngươi tới đúng lúc lắm, ta sẽ bắt ngươi mang về dâng cho công tử nhà ta, hắn đối với ngươi trông mong lâu lắm rồi. Hôm nay mong ước thành hiện thực chắc chắn sẽ rất cao hứng.

- Công tử các ngươi là Chiến Thanh Phong hay Chiến Ngọc Thụ?

Miêu Tiểu Miêu nghe vậy cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi

- Ah, đúng rồi, Chiến gia công tử thường có ba gã bảo tiêu, các ngươi nơi này có sáu người, chắc chắn là Chiến Thanh Phong và Chiển Ngọc Thụ cùng nhau ra tay phải không? Như vậy sau khi các ngươi bắt được ta thì sẽ dâng cho ai đây?

Tên hắc y bịt mặt trong mắt bắn ra quang mang cực độ, cười hắc hắc nói:

- Miêu cô nương, điểm ấy nàng không cần quan tâm, chờ tới lúc ngươi bị cởi sạch quần áo đợi sủng hạnh đi rồi sẽ biết công tử gia chúng ta là ai. Nói không chừng, công tử gia chơi ngán thì chúng ta đây cũng có thể nếm thử mùi vị tiểu công chúa của Huyễn Phủ, không biết so với mùi vị của kỹ nữ trong thanh lâu có khác gì không nhỉ? Để xem khi ngươi bị chúng ta chơi chán rồi còn giữ được vẻ cao quý không đây? Ha ha ha ha

- Vô sỉ! Các ngươi quả thực là chết cũng chưa hết tội!

Miêu Tiểu Miêu giận tím mặt

- Không sai, bọn hắn thật sự chết cũng không có gì đáng tiếc!

Một âm thanh thanh âm lạnh lùng vang lên, vô thanh vô tức, không biết xuất phát từ hướng nào. Trong lúc nhất thời, mọi người chung quanh đều ngạc nhiên, nhưng không ai có thể phát hiện chủ nhân của âm thanh này ở đâu.

Không hề nghi ngờ, người tới tất nhiên là cao thủ. Hơn nữa là cao thủ thực lực rất khủng bố.

- Không còn kịp rồi, mau ra tay giết bọn họ!

Một tên hắc y bịt mặt hét lớn một tiếng, trường kiếm vọt lên.

- Hắc hắc hắc hắc

Một tiếng cười lạnh vang lên, sau đó trong không trung chợt xuất hiện huyết sắc quang hoa. Một đạo kiếm khí uy phong hoành không xuất thế.

Một thanh bảo kiếm tThần dị quang hoa chói mắt xuất hiện ở không trung.

Xuất hiện ở trước mặt Quân Mạc Tà.

Thanh kiếm này xung quanh tỏa ra quang mang chợt ẩn chợt hiện như thể đang phun ra nuốt vào, giống như ánh mắt tử thần đang nháy mắt trong trời đêm làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Không thể nghi ngờ đây chính là một thanh bảo kiếm kỳ dị, trên người nó tỏa ra hào quang màu trắng nhưng lại bắn ra quang mang làm cho cảnh sắc xung quanh trở thành màu đỏ như máu, trông cực kỳ khủng bố.

Trước mắt tuy rằng chỉ là một thanh kiếm nhưng mọi người lại cảm giác giống như một vị ma thần tung hoành ngang dọc trong trời đất xuất hiện. Bản thân thanh kiếm này khi xuất hiện đã tỏa ra phong thái duy ngã độc tôn trong trời đất.

Ma kiếm.

Miêu Tiểu Miêu cũng cảm thấy ngây người.

Kiếm giống như thế này cũng xuất hiện rất nhiều rồi nhưng cũng chỉ có thanh kiếm này là có thể tỏa ra sát khí khiếp sợ, trấn áp toàn bộ địch nhân ở đây.

Miêu Tiểu Miêu có một loại cảm giác khác thường: "
Trước mặt thanh kiếm này, hàng nghìn hàng vạn sinh linh trong thiên hạ cũng chỉ như con kiến mà thôi."

Kiếm quang chợt lóe, đang yên lặng bỗng nhiên gào thét chém xuống, tốc độ nhanh tới cực điểm. Chỉ trong chốc lát Vương Năng và Lý Kiệt ngay cả tiếng thét cũng không kịp kêu, hai cái đầu bị chém bay lên trời. Nhưng kỳ lạ là không có máu tươi bắn ra.

Hai cổ thi thể này cũng trở nên khô quắt!

Bởi vì ngay lúc bị chém bay đầu, chuôi kiếm này đã hấp thu toàn bộ máu trong thân thể bọn hắn. Bảo kiếm dính máu tươi quang hoa vẫn như cũ nhưng một cỗ sát ý càng lúc càng lớn.

- Giết!

Một âm thanh lạnh lẽo tới cực điểm không biết từ nơi nào thoát ra, tràn ngập sự khủng bố. Toàn bộ đám người hắc y bịt mặt khi nghe được âm thanh này đều thất thần trong chốc lát.

Nhưng cũng chỉ trong cái nháy mắt này, ma kiếm này lần thứ hai mang theo nụ cười tử thần lại lao xuống. Lại thêm hai tên hắc y đầu bay lên trời.

- Ma kiếm! Ngự kiếm thuật!

Gã hắc y cầm đầu hét lên

- Mọi người chạy mau.

Ngự kiếm thuật đại biểu cho tu vi đã đạt tới Thánh Hoàng hoặc hơn. Cũng chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nắm bắt được cảnh giới kiếm đạo cuối cùng này.

Trong Huyễn phủ, có thể đạt tới cảnh giới này cũng không vượt quá năm người. Mà trong năm người này, tùy tiện bất kỳ một người nào cũng đều không phải là người mà mấy tên hắc y nhân này có thể ứng phó.

Tu vi Tôn Giả ở trước mặt ngự kiếm thuật căn bản chính là không chịu nổi một kích. Ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có.

Bọn hắn hiện tại muốn chạy thì cũng đã muộn!

Kết cục đã định rồi.

Thần kiếm lần thứ hai phát ra kiếm quang thê lương, vút lên không trung, để lại phía sau một quầng sáng đỏ như máu. Chợt trái, chợt phải, linh động, bá đạo. Thân pháp con người cho dù là xảo diệu đến đâu trước mặt chuôi kiếm này đều vô ích, đều thành cát bụi.

Kiếm quang lóe lên, lại là hai gã hắc y bịt mặt lảo đảo, té trên mặt đất.

Hai người ngã xuống đất, một chạy hướng Đông, một chạy hướng Tây nhưng cả hai lại đồng thời ngã xuống đất, đồng thời mất đầu, đồng thời hóa thành thây khô.

Kiếm quang lại lóe lên, một tên chạy xa nhất cũng ngã xuống, phát ra một tiếng bịch.

Sau đó chuôi kiếm này, bay vòng vòng trên không trung, bay đến trước mắt gã hắc y cầm đầu, dừng trước mặt hắn không ngừng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ý tứ rất rõ ràng: Quay lại.

Chiến gia hai huynh đệ phái ra sáu gã cao thủ cấp bậc Tôn Giả, giờ chỉ còn lại tên bịt mặt cầm đầu. Hắn lúc trước còn trêu đùa Quân đại thiếu gia, nhưng giờ nhìn xung quanh thì lại thấy thi thể của đồng bọn kể cả Vương Năng, Lý Kiệt, tổng cộng bảy người đều biến thành thây khô hình thù kỳ quái, lại nhìn thấy thanh kiếm này giống như thấy ma quỷ, cả người không khỏi run rẩy. Cường giả cấp bậc Tôn Giả tâm tình kiên nghị nhưng vào lúc này không ngờ không còn chút nào.

Từ đầu đến cuối, chủ nhân tuyệt thế ma kiếm này vẫn chưa hiện thân. Toàn bộ quá trình đều là ở từ xa điều khiển thần kiếm làm hết thảy mọi việc, nhưng kết quả lại vô cùng khủng bố, rợn cả người.

Hắn hoàn toàn không chút nghi ngờ, chỉ cần mình hơi lộ chút ý tứ phản kháng thì thanh kiếm này sẽ xuyên qua thân thể của mình, đem mình biến thành thây khô giống như đồng bọn.

Hắn run rẩy, bước lùi lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đột nhiên quát lên:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?

Thanh âm dường như đang đe dọa nhưng đã hoàn toàn mất đi hi vọng, giống như bệnh nhân tâm thần đang gào thét.

Nhưng cũng không có người trả lời.

Lúc hắn lui về phía sau một bước, thanh kiếm cũng di chuyển theo hắn, duy trì trước mặt hắn ba tấc, tạo cho hắn cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Kiếm quang lóe lên, lúc này tên hắc y bịt mặt cầm đầu hoàn toàn có thể cảm nhận được chuôi kiếm này đang truyền ra một loại ý tứ cười nhạo hắn. Chê cười hắn nhát gan!

Nhưng hắn không có biện pháp!

Bị một thanh ma kiếm thần dị uy hiếp, hắn mất đi toàn bộ ý chí chiến đấu!

Đây cũng là chỗ hỏng của đại gia tộc.

Quân Mạc Tà nhìn thấy vị cao thủ cấp bậc Tôn Giả hoàn toàn không có ý chí chiến đấu này mà tự đáy lòng cảm thấy buồn thay. Người này tư chất có chút bất phàm thậm chí tâm trí cũng coi như khá tốt, nhưng so sánh với cao thủ lớn lên trong chiến đấu, chém giết sinh tử, Tinh Phong Huyết Vũ thì còn thiếu rất nhiều ý chí.

Người này tuy rằng có thực lực cấp Tôn Giả nhưng đem so sánh với cao thủ cùng cấp về khả năng chiến đấu thì thua xa. Đối với một cao thủ được rèn luyện trong sinh tử chiến thì khi gặp địch nhân ý nghĩ đầu tiên là có thể thu phục người này dùng cho mình hay không, nếu không thu phục được thì lợi dụng có được không? Nếu cả hai cái đều không được thì tập trung lực lượng tiêu diệt, hủy diệt tận gốc. Cuối cùng mới là ý nghĩ đánh không lại thì chạy, chạy trối chết, không luyến tiếc thứ gì.

Thậm chí nếu chạy trốn không được thì lựa chọn cái chết oanh oanh liệt liệt.

Thà rằng bị đánh chết chứ không thể bị hù chết!

Cho dù bị đánh chết cũng phải làm kẻ thù đổ máu.

Đây mới là khí phách của người trong giang hồ.

Nhưng kẻ trước mắt này tuy rằng có thực lực Tôn Giả, tu vi của hắn cũng đạt tới trình độ tương đối nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, quyết tâm. Hắn hiện tại thậm chí cả tâm tư chạy trốn cũng không có, chỉ còn lại sự khuất phục và tham vọng được sống.

Đây cũng là hậu hoạn mà cuộc sống sung sướng từ xa xưa tới nay mang đến: Bọn hắn căn bản là không có nhuệ khí của người trong giang hồ.

Người như vậy chỉ thích hợp giữ nhà, đã không còn thích ứng bước chân vào giang hồ nữa rồi.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật