Biên Tập
Miêu Tiểu Miêu trong lòng kỳ thật cũng hiểu được lần này quyết định của hắn là hoàng toàn đúng đắn, nhưng nếu từ chối, hậu quả có chút mất nhiều hơn được!
- Ngoài ra, ngươi còn phải lo cho tính mạng của ngươi nữa. Cho nên lúc này, dù biết rõ có rừng gươm biển lửa đang đợi sẵn, ngươi vẫn phải xông về phía trước, nếu không hậu quả ngươi phải chịu còn nặng nề hơn!
- Lý do nào khiến ta không thể không đi?
Quân Mặt Tà nhăn mặt nhíu mày hỏi:
- Lý do cụ thể là gì? Thỉnh tiểu thư nói rõ!
- Ngươi còn nhớ hai gã hộ vệ đi cùng với ngươi không? Đấy chính là hai ký danh đệ tử của Tào Thánh Hoàng! Lúc trước ngươi ra lệnh cho họ giết tám gã quản sự trong thành, cuối cùng bây giờ nó lại trở thành cái cớ cho Chiến Ngọc Thụ đuổi giết hai người đó. Cho nên nếu giờ ngươi không đi, cao tầng Huyễn Phủ sẽ gộp tội đó và lần này đổ hết lên đầu cả ngươi lẫn họ, và chắc chắn các ngươi sẽ lập tức bị xử lý ở mức phạt cao nhất!
Miêu Tiểu Miêu lo âu nói:
- Bất kể nói thể nào, hai người kia trước đây thủy chung là người của ngươi. Nhưng mà dù cho không có ngươi ở đây, hai người này xảy ra chuyện tin chắc rằng Tào Thánh Hoàng có đến đây cũng khó mà đòi lại công đạo được.
- Ân? Đây là cách nói gì đây? Ta chưa từng bảo bọn họ phải giết ai cả? Cái này căn bản là vu oan giá họa mà! Ta hoàn toàn không hạ bất cứ lệnh nào, bọn họ vì chuyện cá nhân mà đi giết người, cuối cùng tội lỗi lại đổ lên đầu của ta, ta có liên quan gì đâu?
Quân Mạc Tà vui vẻ nở nụ cười:
- Chuyện giết người phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây vốn là việc thiên kinh địa nghĩa! Huyễn Phủ cũng là nơi có luật pháp. Mà cô nương cũng nói sai rồi, với năng lực hiện giờ của ta, ta hoàn toàn không có bổn sự mà đi tìm rắc rối, với lại ta cũng không dại gì đi làm việc gây trở ngại công bằng luật pháp.
- Ai cũng biết cho dù có là hoàng tử mà phạm tội thì cũng đồng tội với thứ dân! Bây giờ Tào Thánh Hoàng có đến đòi công đạo làm sao có thể so được với công đạo luật pháp của Huyễn Phủ? Nhân danh sự công bằng của luật pháp, đây là việc làm hoàn toàn đúng đắn a, Tào Thánh Hoàng cũng là người hiểu đạo lí, làm sao còn đến đây mà mở miệng đòi lại công đạo cho được. Không lẽ các thế gia trong Huyễn Phủ vốn có thói quen phớt lờ luật pháp sao?
Quân Mạc Tà lớn tiếng dạy dỗ một phen, lại còn đưa ra thêm nhiều lý lẽ thuyết phục, trực tiếp đặt ra nghi vấn rằng các thế gia ở Huyễn Phủ có ý đồ muốn chụp mũ hắn!
Chuyện này rốt cục là thế nào a, chẳng hiểu tại làm sao mọi chuyện từ trong miệng đại thiếu gia nói ra trong phút chốc lại hoàn toàn đảo ngược, trăm triệu lần không thể tưởng được Chiến Ngọc Thụ ban đầu vốn định lấy việc bắt được hai tên sát thủ để đối phó với Quân Mạc Tà, ai mà ngờ được lại hoàn toàn vô dụng! Đã thế lại còn bị mang thêm tiếng coi thường luật pháp và có ý đồ chụp mũ lên đầu hắn! Những lời này cũng thật quá sắc bén mà, rất là bá đạo a?
Còn nữa, người này cũng thật quái lạ… Hai gã hộ vệ sống chết thế nào chẳng lẽ hắn một chút cũng không để trong lòng sao? Hai người kia dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ của hắn mà…
Chẳng lẽ người này trời sanh tính đã lãnh đạm đến vậy ư?
Hai người kia tuy nói rằng chỉ là ký danh đệ tử của Tào Quốc Phong nhưng cũng đã đi theo hầu hạ bên người lão suốt mấy chục năm, chịu không ít vất vả cực khổ, vậy mà nghe khẩu khí của người này dường như hắn hoàn toàn không chút để tâm đến sinh tử của họ, thậm chí còn hắn còn có vẻ hi vọng họ bị Huyễn Phủ xử lý nữa!
Trong phút chốc, đột nhiên trong lòng Miêu Tiêu Miêu dâng lên một cảm giác thất vọng, chua xót đến cực điểm, hơn nữa còn cảm thấy việc làm này của Quân Mạc Tà thật sự không thể tha thứ được! Tại sao? Tại sao có thể nhẫn tâm đến mức này…
Miêu Tiểu Miêu khuôn mặt vẫn đang tươi cười bỗng chốc đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nói:
- Mặc huynh, chẳng lẽ sinh tử của hai vị huynh đệ kia… Không đáng để ngươi để tâm sao? Ngay cả cho dù sự việc này không có liên quan đến ngươi, hoặc hai người họ hoàn toàn không chút quen biết gì ngươi đi chăng nữa, nhưng dù sao nói thế nào họ cũng là đệ tử của Tào Thánh Hoàng, là đồng môn sư huynh đệ với ngươi! Vậy mà ngươi vẫn quyết định mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện, ngươi… ngươi nhẫn tâm vậy sao?
Quân Mạc Tà ngạc nhiên nhìn nàng, nói chuyện có chút nhẹ nhàng hơn:
- Miêu cô nương, nàng làm sao vậy… Nàng dường như… kích động quá?
Miêu Tiểu Miêu ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi mình thật thất thố! Chuyện của người ta mình quản làm gì, có liên quan gì đến mình đâu? Chính mình từ trước đến giờ chưa từng thế này mà, hơn nữa càng không có chút giao tình gì với hai gã hộ vệ nọ, chẳng hiểu bị làm sao mà lại nóng giận thế này?
Nhất thời khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng lên, không biết phải nói gì liền cúi thấp mặt xuống, ấp a ấp úng, nhưng liền sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mặt lộ vẻ thất vọng nhìn Quân Mạc Tà.
Bình thường Miêu Tiểu Miêu với thân phận và kinh nghiệm của mình vốn đã xem mọi chuyện diễn ra trước mắt chẳng là gì cả, cho dù có là vương tôn công tử hay cao thủ chí tôn đi chăng nữa, đối với nàng cũng chẳng khác gì.
Thực tế, nếu việc này xảy đối với người của nàng, nàng có thể sẽ vì bảo vệ danh dự mà bỏ qua họ, vậy mà hôm nay hành động và lời nói của Quân đại thiếu gia thế này, lại có thể khiến nàng phải nổi giận, điều này thật khó hiểu quá! Miêu Tiểu Miêu giờ phút này vẫn chưa phát hiện ra, hiện tại nàng không cần biết đó là chuyện gì cũng có thể tức giận được! Tuy thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác, cơn giận của nàng có liên quan đến Quân Mạc Tà, không cần biết hắn chọn cái nào và làm cái gì, cũng có thể khiến nàng nổi giận. Nếu Quân Mạc Tà vừa nghe xong chuyện này lập tức kích động muốn xông vào đòi lại công đạo, Miêu Tiểu Miêu trong lòng nhất định cũng sẽ hết sức thất vọng, chắc chắn cũng sẽ ngăn cản hơn nữa còn trách mắng rằng đây là nơi đầm rồng hang hổ, ngươi không rõ nội tình lại lổ mãng xông vào, cuối cùng lại tự rước nhục vào thân, cái đồ hữu dũng vô mưu! ( DG: haizzz, con gái yêu rồi vậy đó người ơi)
Nhưng hiện tại Quân Mạc Tà dứt khoát cự tuyệt, trong lòng Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn là cực kỳ không thoải mái. Mà nghĩ kĩ thì có thế nào trong lòng mình cũng cảm thấy không thoải mái, rốt cục hắn phải làm sao mới đúng đây, cuối cùng trong lòng mình hi vọng hắn sẽ quyết định ra sao? Tự hỏi bản thân mình, nhưng cũng không có đáp án, cách hắn giải quyết vấn đề này rõ ràng là hoàn toàn có đạo lý, nhưng tại làm sao ta lại không thoải mái đây? Đơn giản chỉ vì tâm tính hắn lãnh đạm hay sao?…
Đây cũng giống như đột nhiên chợt nhìn thấy vết nứt trên món đồ bảo bối của mình vậy… Cảm giác này… là một cảm giác hết sức đau lòng…
- Hai người nọ… Trên danh nghĩa đúng là đồng môn sư huynh đệ với tại hạ, nhưng bây giờ ta vì bọn họ mà quyết chiến, còn bọn hắn lại…
Quân Mạc Tà nghĩ nghĩ, rồi lại tiếp tục nói tiếp:
- Bọn hắn lại hận không thể ngay lập tức giết chết ta! Ta mặc dù đủ nhiệt huyết cùng dũng khí để tiến vào cứu bọn hắn, nhưng suy đi nghĩ lại, mạo hiểm vì những người đối với mình như thế quả thật không đáng chút nào. Cho nên ta mới quyết định không đi!
- Tại sao lại thế? Ngươi là tuyệt đại thiên tài lại có thêm Không Linh Thể Chất trong người, là một đệ tử mà Tào Thánh Hoàng tha thiết mơ ước muốn có được…
Miêu Tiểu Miêu chỉ mới nói ra được nửa câu, đột nhiên a một tiếng, tỉnh ngộ nói:
- Ta hiểu rồi. Nếu đúng như ngươi nói, bọn họ quả là không đáng để ngươi mạo hiểm.
Quân Mạc Tà mặc dù úp úp mở mở không nói rõ ràng, nhưng hai người kia vài chục năm nay luôn kề cận Tào Quốc Phong và luôn hy vọng được trở thành truyền nhân của vị Tào Thánh Hoàng này, việc này ai ai cũng rõ. Vậy mà giờ phút này lại lọt ra tên Quân Mạc Tà, cướp lấy vị trí mà hai người hằng ao ước, đập tan mọi hi vọng của cả hai người, nếu nói hai người này không có chút nào oán hận… bản thân Miêu Tiểu Miêu nhất định cũng sẽ không tin. Miêu Tiểu Miêu lườm hắn một cái, trong lòng lại chợt dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường, thậm chí còn xem lẫn một chút thoải mái nữa. Miêu Tiểu Miêu dùng bàn tay thon ngọc tự nhéo chính mình, thầm nghĩ: chỉ là một câu giải thích bình thường, hơn nữa giọng điệu hắn nói còn có ý trêu đùa ngươi nữa, ngươi cao hứng cái gì? Ta… tại sao hôm nay ta lại kỳ lạ thế này, tâm tình cứ dao động liên tục như thế là sao!
Nhưng mà… cái cảm giác ấm áp dạt dào này, bản thân mình cũng không khống chế được, nó xuất phát tự ra tự đáy lòng… Căn bản là bản thân mình cũng không thể khống chế được…
- Vậy ngươi định tiếp theo sẽ làm gì?
Miêu Tiểu Miêu cố gắng áp chế tâm tình của bản thân, nhưng vẫn không thể khống chế được.
- Tiếp theo phải làm gì ư? Cái gì cũng không cần nữa a. Du ngoạn xong rồi thì bây giờ đương nhiên là về nhà ngủ!
Quân Mạc Tà ngạc nhiên, mở to mắt:
- Chuyện này căn bản là không có liên quan gì đến ta, ta đến đó để tìm phiền phức sao a?
Miêu Tiểu Miêu dở khóc dở cười, Huyễn Phủ mấy hôm nay vì hắn mà thay đổi không biết bao nhiêu rồi… Bây giờ hắn còn dám ở đây mở miệng nói câu chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn? Những lời này mà cũng nói được sao… Một câu của hắn làm cho người ta suýt bật cười…
Chẳng hiểu tại sao tâm trạng của mình cứ liên tục dao động thế này, nó cứ liên tục thay đổi, nhanh đến nỗi so với sự thay đổi trong cả một tháng à không thậm chí một năm cũng không bằng, cứu mạng a, ta ta bị làm sao thế này?
- Mặc huynh làm việc thật bí hiểm, khó có thể đoán được, tiểu muội đây thật không biết nói gì nữa.
Miêu Tiểu Miêu không còn cách gì đành cười cười nói:
- Một khi huynh đã quyết, thì tùy huynh vậy. Bất quá lúc này tiểu muội muốn nương nhờ huynh mà chiếm một chút tiện nghi, mong huynh hiểu cho.
- Nàng muốn chiếm tiện nghi của ta?
Quân Mạc Tà khẩn trương nhìn trên nhìn dưới quan sát kiểm tra tổng thể mình một phen, nói tiếp:
- Ta không biết Miêu tiểu thư đây muốn chiếm tiện nghi gì trên người tại hạ?
- Chuyện là thế này, ta và mười người kia có một cái đánh đố, nếu Mặc huynh đã quyết định không đi, vậy thì tiểu muội đây có hi vọng may mắn chiến thắng rồi.
Miêu Tiểu Miêu mỉm cười nói tiếp, cơ hồ như hoàn toàn không nghe thấy mấy câu trêu đùa của Quân đại thiếu gia.
- Đánh đố? Đánh đố cái gì? Đánh cuộc với phương pháp nào? Cụ thế ra sao?
Quân Mạc Tà hiếu kỳ hỏi.
- Năm ngày tới, chính là ngày Linh Dược Viên mỗi trăm năm mở cửa một lần. Đến lúc đó tất cả các vị tiền bối trong Huyễn Phủ đều có thể tiến vào. Cũng chỉ có duy nhất ngày này các vị tiền bối mới có thể tùy ý tìm kiếm linh dược mình cần trong dược viên. Thêm nữa là Thất Thải Thánh Thụ trong Linh Dược Viên này, trăm năm mới ra cành, năm trăm năm mới nở hoa kết quả. May mắn sao lần này lại trùng hợp là ngày Thất thải thánh quả nở hoa kết trái, thế nên toàn bộ Thánh Hoàng trong Huyễn Phủ đều tập trung lại, định là tập trung thật nhiều linh khí vào trong Linh Dược Viên để thử nuôi cấy ấu cây.
Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nói.
- Mà lúc này, sẽ có cơ hội cho một người trẻ tuổi đi vào theo. Mà đây phải người được sự thừa thận của Thánh thụ. Nếu điều kiện phù hợp thì người này liền chính thức trở thành chủ nhân tiếp theo của Linh Dược Viên. Còn nếu không phù hợp thì người này trong vòng một trăm năm cũng có tư trách hàng năm tiến vào linh dược viên một lần.
- Mà hiện giờ chỉ còn hai người có đủ tư cách cạnh tranh, đó là ta và Đại công tử của Chiến gia, Chiến Thanh Phong.
Miêu Tiểu Miêu cười cười nói:
- Chúng ta cũng đã ước hẹn, ai thua sẽ buông bỏ cơ hội tiến vào Linh Dược Viên lần này, và đồng thời phải nhường phần cơ hội đấy cho đối phương!
- Thì ra là thế!
Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, ánh mắt liền trở nên hết sức thận trọng.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật