Bạch Kỳ Phong mắt chợt sáng lên, giọng châm chọc:
- Tuy rằng trước nay chưa từng có chuyện một thiếu niên có thể trở thành người thủ hộ của Thiên Thánh Cung, nhưng thiếu niên này lại là người có căn cơ Không Linh Thể Chất từ viễn cổ… Để có được người này, Thiên Thánh Cung tất nhiên sẽ nguyện ý phá lệ một lần, điểm ấy có thể tin chắc không thể nghi ngờ!
Ở phòng bên cạnh, Hải Vô Nhai cùng Hài Tri Thu ngơ ngác nhìn nhau.
Bạch Kỳ Phong này tuy rằng kiêu ngạo điên cuồng nhưng phân tích của hắn nửa điểm cũng không sai. Hai người đúng là có chủ ý này.
Nhưng chỉ nghe được đến đấy thôi, sau đó lại trở về trạng thái im lặng. Hiển nhiên, Bạch Kỳ Phong mắt thấy không còn hy vọng có thể khiêu thích, thành thành thật thật giảm thanh âm xuống, dù sao trong cuộc nói chuyện này cũng chứa không ít nội dung cơ mật của Huyễn Phủ, không nên để cho người của Tam Đại Thánh Địa biết được. Ở bên trong vòng khí tràng bao phủ cường đại của Tào Quốc Phong, hai người Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu tu vi không bằng vị Thánh Hoàng tam cấp Tào Quốc Phong này, cho nên không thể nghe thêm được gì…
- Tiếp tục suy đoán có thể thấy, Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu ngoài mặt tuy đáp ứng với Triển Mộ Bạch nhưng chắc chắn cũng sẽ lập tức báo về Thiên Thánh Cung!
Bạch Kỳ Phong cười hắc hắc:
- Tào lão đại, chỉ cần những người Tam Đại Thánh Địa tới, hay hoặc giả người Thiên Thánh Cung xuất hiện, suy đoán này liền có thể hoàn toàn xác định, coi như không phải mười phần cũng phải được bảy tám phần chính xác.
- Cuối cùng, có thể chính là cao thủ của Thiên Thánh Cung đã ra tay, cướp đi tiểu tử đó. Hơn nữa khả năng lớn nhất là có hai gã cao thủ ra tay. Một người theo một hướng khác ly khai, mà tên còn lại, thì mang theo con thứ hai của Trần lão gia dẫn dụ chúng ta rời đi, hơn nữa ở thời điểm mấu chốt một chưởng giết chết, cho Huyền Phủ chúng tay không còn hy vọng… Cho dù sau này tiền bối Huyễn Phủ có đến, bọn hắn cũng có thể một câu nói người đã chết, mọi chuyện chấm dứt.
- Có đạo lý!
Tào Quốc Phong nói:
- Hắn vốn tưởng rằng, người này đầu đã chém nát vụn, không còn cách nào nhận ra được, chỉ sợ cuối cùng Triển Mộ Bạch kia phải chịu nỗi oan này, thậm chí phải hy sinh Triển Mộ Bạch để làm dịu chuyện này cũng không tiếc, chỉ cần cuối cùng có thể giữ lại đứa bé kia, tất thảy đều đáng giá, nhưng Trần gia gia chủ lại có thể dựa vào một cái bớt để nhận ra thân phận của cổ thi thể kia, chuyện này chắc hẳn đã làm rối kế hoạch của bọn họ, ngược lại xuất hiện lỗ hổng, giúp chúng ta có thể phỏng đoán được thực sự đã xảy ra chuyện gì!
Hắn mặc dù miệng nói mọi chuyện chỉ là dự đoán nhưng lông mày càng lúc càng nhíu lại. Nếu đúng là như thế, đệ tử này của hắn, chỉ sợ thật sự không thể đến tay…
- Chưa hẳn là không thể cướp về!
Bạch Kỳ Phong nhìn thấu lo lắng của Tào Quốc Phong, cười hắn hắc nói:
- Đồ đệ của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng để bọn chúng cướp đi được? Việc này chưa hẳn là không còn biện pháp.
- Còn có kế gì sao?
Mọi người đồng loạt hỏi.
- Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta xưa nay hình thành một thể, không giống như Tam Đại Thánh Địa tuy tồn tại lợi ích nhưng cũng tiềm tàng mâu thuẫn xung đột. Chỉ cần chúng ta báo lên trên, thỉnh phủ chủ ra mặt hòa giải đem tên đồ đệ này trở về. Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục hướng phủ chủ thỉnh cầu, thu người đệ tử này làm môn hạ… Các người cũng biết rõ phủ chủ sẽ không để ý đến việc này, chỉ cần là người của Huyễn Phủ, hắn cũng không để ý cuối cùng là môn hạ của ai, chỉ cần là người ở Huyễn Phủ là không thành vấn đề, thậm chí nếu như phủ chủ cũng coi trọng đứa nhỏ này, khiến cho đứa bé kia bái thêm một vi sư cũng không có quan hệ gì, dù sao cũng tốt hơn so với việc đứa bé như một viên minh châu kia bị lưu lạc bên ngoài hay hoặc giả sau này trở thành đối thủ của chúng ta…
- Đây cũng là một biện pháp!
Tào Quốc Phong cau mày, cân nhắc xem việc này có khả thi không.
- Nếu như vậy, sau này Huyễn Phủ cùng với Thánh Địa tất nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng…Kể từ hôm nay, mâu thuẫn giữa hai bên cũng đã không thể hòa giải. Cho dù đắc tội bọn họ thêm một lần nữa, cũng không ảnh hưởng đến đại cục, hơn nữa, tiền bối bọn họ vẫn tốt vô cùng. Hơn nữa, toàn bộ chuyện tình bên ngoài của Huyễn Phủ mấy năm nay đều do một mình Tào lão đại lãnh trách nhiệm, càng vất vả công lao càng lớn, phủ chủ như thế nào lại không cấp cho mặt mũi này, bằng không, chẳng phải muốn tâm can mọi người nguội lạnh sao? Càng khỏi nói, nếu đứa bé kia quả thật rơi vào tay Tam Đại Thánh Địa, tương lai chính là trở thành đại địch của Huyễn Phủ chúng ta!
Tào Quốc Phong càng nghe ánh mắt càng sáng, rốt cục vỗ tay một cái, nói:
- Không sai, quả đúng như thế! Vẫn là đầu óc của Kỳ Phong ngươi nhạy bén a, vừa rồi lão phu ta cơ hồ lo lắng không yên…
Bạch Kỳ Phong cười ha ha, nói:
- Lão đại ngài cũng giống như Triển lão nhi, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, chính là suy nghĩ quá nhiều, ngược lại nhìn không thấu quan hệ phức tạp trong chuyện này. Mà ta thì lại khác, các người cũng biết ta luôn luôn là người không có tim không có phổi…
Mọi người đồng loạt nở nụ cười, mỗi người đều cảm thấy trong lòng thoải mái đi rất nhiều, đối với việc đoạt lại đồ đệ
"Không Linh Thể Chất" này, một lần nữa dấy lên hi vọng.
Mọi người bắt đầu chuyển hướng thảo luận, xem làm thế nào tránh được Tam Đại Thánh Địa, nhanh chóng đem tin tình báo ở đây về báo phủ chủ, đợi một loạt sự tình tiếp tục như đã định, tự nhiên thanh âm cuộc bàn luận càng ngày càng nhỏ.
Việc này đích thực là cơ mật, nếu để ngoại nhân nghe được, chính là đã phá hỏng đại sự. Hai đại Thánh Hoàng ở bên cạnh tuy rằng tăng cường đề tụ công lực của bản thân, lại còn đem ngũ cảm, linh giác phát huy tới cực hạn, tưởng chừng như đem cái lỗ tai dựng đứng lên, nhưng nửa điểm cũng không thể nghe thấy được, không làm gì được.
Bảy vị Thánh Hoàng mặc dù cùng nhau hợp sức lập mưu, cùng nhau thương nghị, nhưng Bạch Kỳ Phong lại có tâm sự khác, hắn ngoài miệng không nói rõ, nhưng trong lòng lại là cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thầm nghĩ, hảo đồ đệ hiếm có bực này nói bỏ liền bỏ, tuy rằng sau đó đem Triển Mộ Bạch kia hảo hảo đánh cho một trận, phát tiết ra không ít buồn bực, nhưng đúng là với tình thế hiện tại, Triển Mộ Bạch kia kỳ thật cũng là người bị hại, hai kẻ đầu têu chân chính Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu tự nhiên còn đi theo dõi chúng ta, nhưng chúng ta vẫn không thể làm được gì… Xem như không có chuyện gì xảy ra? Chính là rất khó chịu!
Nếu không lấy lại mặt mũi, cơn giận này làm sao có thể trút bỏ, thật sự cố gắng nuốt vào cục tức này chẳng phải để cho bọn chúng thấy Huyễn Phủ chúng ta là người rất dễ khi phụ sao?
Tào lão đại tuy rằng nổi cơn thịnh nộ, nhưng thái độ làm người lão luyện thành thục, không thể tùy tiện chính thức vạch mặt, đem sự tình nói ra… Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơn tức này làm sao mà trút ra? Bạch Kỳ Phong cúi đầu, ánh mắt lóe ra, trong lòng âm thầm quyết định, bọn hắn không phải từ chỗ Triển Mộ Bạch thu được chỗ tốt sao? Một lát nữa bổn Thánh Hoàng sẽ cho hắn biết tay!
Đúng lúc này, Quân đại thiếu thản nhiên ẩn thân bay đến, yên lặng như không, ở trên khách điếm hạ xuống. Hắn cũng không trực tiếp dừng ở trên nóc phòng, mà dừng lại trên không trung cách đỉnh một khoảng cách.
Mặc dù hiện tại hắn đang sử dụng Âm Dương Độn để ẩn thân nhưng bọn họ đều là cường giả cấp Thánh Hoàng, nếu trực tiếp dừng ở đỉnh, chỉ cần tạo ra một chút lưu động không khí bất thường, chắc chắn sẽ bị phát hiện, tin rằng mấy đại Thánh Hoàng Huyễn Phủ kia hiện giờ nhất định là cẩn thận đề phòng, lưu ý từng chút dấu vết để lại, nếu quả thật không cẩn thẩn để người ta bắt được thì thật hỏng bét, trộm gà không được còn mất cả nắm thóc.
Vẫn nên phải cẩn thận tránh hết mọi chuyện ngoài ý muốn, cẩn tắc vô ưu.
Mọi phòng bị hết thảy đều làm tốt, Quân Mạc Tà cũng không do dự nữa, tung thần thức ra!
Căn cứ vào quỹ đạo vận hành của thần thức, có thể không phải là tung sao!
Quân đại thiếu gia trước lệnh thần trí của mình hướng lên trên trời, sau đó ở giữa không trung đem thần thức phát tán, vô thanh vô tức bao trùm xuống dưới, đến khi rơi xuống khách điếm thì vô số thần thức đã tạo thành cự võng to lớn không gì sánh được, đem toàn bộ khách điêm bao phủ bên trong. Tuyệt không bỏ sót thứ gì.
Đây cũng là thủ pháp độc môn của Quân Mạc Tà, trên thực tế, chỉ có thần công Khai Thiên Tạo Hóa mới có năng lực biến hóa cường đại như vậy và không sợ bị người khác phát hiện tác dụng của thần thức, cho dù đó là cường giả bậc Thánh Hoàng cũng không ngoại lệ.
Cự võng thần thức vô thanh vô tức quay đầu chụp xuống, Quân Mạc Tà trong nháy mắt tập trung vào hai gian phòng. Không khỏi có chút kinh ngạc: Nhiều cao thủ Thánh Hoàng như vậy, không lẽ lại có thể ngủ chung giường sao?
Lén lút nhìn một chút mới biết những người của Huyễn Phủ đang họp, người Thánh Địa thì lại ở bên cạnh rình nghe lén, mắt thấy song phương đều là đại nhân vật đương thời, nhưng lại làm việc lén lút như thế, Quân đại thiếu gia nhất thời suýt ngất.
Mấy nhà này chính là đã thật lòng hợp tác cùng nhau suốt mấy trăm năm, cuối cùng lại vì hai ba chiêu của mình mà toàn bộ tín nhiệm trước kia đều sụp đổ.
Điều này làm cho Quân Mạc Tà nghĩ tới một câu danh ngôn: Không thể nói cái gì gọi là trung thành, sở dĩ trung thành đơn giản là chưa đủ lợi ích để phản bội! Ở thời điểm trước mặt có được lợi ích, cho dù đã trải qua mấy trăm năm tình nghĩa thâm hậu, cũng sụp đổ như thường!
Đương nhiên, từ xưa đến nay bọn hắn vốn bằng mặt không bằng lòng, đó cũng là một phần nguyên nhân. Sự kiện hôm nay tuy rằng cũng chiếm quan hệ không nhỏ, nhưng xét đến cùng, Thánh Địa cùng Huyễn Phủ kiêng kị lẫn nhau, đó mới là nhân tố rạn nứt chính.
Quân Mạc Tà đảo mắt, vô thanh vô tức bay vào một căn phòng trống, chỉ cần ở trong Âm Dương Độn thần bí, bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện, cho dù có là cường giả bậc Thánh Hoàng cũng không ngoại lệ!
Bảy đại Thánh Hoàng Huyễn Phủ tập trung ở bên trong phòng họp, còn Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu thì ở phòng bên phải nghe lén. Cũng có thể nói, bên phải, đó chính là phòng của những người Huyễn Phủ còn lại, Quân Mạc Tà đếm, vừa đúng sáu phòng, mà bên phải thì lại chỉ còn một phòng trống.
Trừ bỏ chín phòng ở ngoài và phòng của hắn không có liên quan. Thần thức thoáng đảo qua là hắn đã xác định.
Quân Mạc Tà tiến vào một phòng, đúng là phòng Chí Tôn Kim thành Hà Tri Thu.
Hà Tri Thu, có chút phong cách của người trí thức, thường than thở: Đời người là một giấc mộng lớn, việc đời như một giấc mộng mùa thu mát mẻ. Bi xuân tổn thương thu, rất có hương vị như một thi sĩ đa sầu đa cảm. Trước khi hắn trở thành Thánh Hoàng, lấy
"Sắc thu Chí Tôn" làm tên, lúc sau là
"Sắc thu Tôn Giả", nhưng đến bậc Thánh Hoàng lại là
"Tri Thu Thánh Hoàng"Khi nào gió thu thổi [Diệp], [Tiêu Tiêu] khắp thiên hạ đều là thu!
Thu Phong kiếm, Thu Phong chưởng, Thu Phong thối, thu sắc thần công!
Thu Phong chuyển động dưới Càn Khôn, Thu Phong Chưởng ra quỷ thần lo sợ, sắc thu thần công lăng vũ nội, Thu Phong kiếm rít thiên hạ lui!
Vừa động thì nhân gian lo sầu, đúng là chiêu bài tuyệt vời của Hà Tri Thu! Tuyệt học
"Vạn Lý Bi Thu" của hắn căn bản cũng nhờ hắn đã lĩnh ngộ được thiên địa chi lực!
Quân Mạc Tà bên này vừa mới bước một chân vào phòng đã biết ngay đây là phòng của ai. Bởi vì chỉ cần là phòng của Hà Tri Thu đã ở qua, tự nhiên sẽ tồn tại một dòng ý tiêu sát bi thương! Chỉ cần có người tiến vào phòng này, liền cảm nhận được thiên địa thẫn thờ, giống như nước chảy về hướng đông khó có thể quay về.
Quân Mạc Tà thầm nghĩ, nếu như mỗi ngày tên này đổi một phòng mà nói, phỏng chừng khách điếm khắp thiên hạ đều phải đóng cửa. Có người nào lại nguyện ý ở một gian phòng mà vừa bước vào đây ở liền cảm thấy đầy đau buồn xót xa? Đây mới chân chính là một quái nhân a!
Một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, Quân Mạc Tà thuận tay quét qua, hành lý của Hà Tri Thu đặt ở đầu giường đã sớm bị quét vào trong Hồng Quân Tháp.
Bất kể như thế nào, hành lý của Thánh Hoàng, làm sao cũng phải có chút giá trị. Quân đại thiếu cảm giác mình cũng phải được bồi thường một chút, tuy rằng bản thân ta và gia đình căn bản là không thèm để ý đến những vật nhỏ này…
Nhưng bất kể như thế nào, chiếm được lợi ích rồi nói sau, đã có tiện nghi để sẵn mà không chiếm, là đồ đầu đất sao?
Có vẻ như là một sự trùng hợp, trong nháy mắt Quân đại thiếu gia vừa mới đắc thủ, một động tĩnh rất nhỏ vang lên; Quân Mạc Tà không khỏi lắp bắp kinh hãi: Hai người kia không phải ở phòng bên cạnh trao đổi sao? Chẳng lẽ nghe trộm xong không cần bàn bạc? Chính mình đã rất cẩn thận rồi, chẳng lẽ còn bị người khác phát hiện! Đành phải nín thở, ẩn thân trong góc tường không dám nhúc nhích.
Cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, Quân Mạc Tà âm thầm lấy làm lạ: Vị Tri Thu Thánh Hoàng này đường bình thường không đi, lại muốn vào phòng mình bằng cửa sổ, quả nhiên là quái nhân a…
Đang suy nghĩ đã thấy bóng người chợt lóe, trong phòng vô thanh vô tức có thêm một người.
Quân Mạc Tà vừa thấy, suýt chút nữa hô lên kinh ngạc, chỉ thấy người này im lặng, lén lút, bộ dạng giống như kẻ trộm, dáng người cao to, gương mặt gầy gò, cũng chính là Huyễn Phủ Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong!
Bạch Kỳ Phong này là người thuộc dạng có thù tất báo! Mặc dù có cơ hội đánh Triển Mộ Bạch một trận, nhưng vẫn chưa xong, sau đó lại bị hai đại Thánh Hoàng giám thị… Tuy rằng người ta cũng chưa chắc là đến để giám thị, nhưng chính Bạch Kỳ Phong cũng không thèm lý giải, hơn nữa Bạch Thánh Hoàng còn nhận định, cục diện khó xử hôm nay chính là do hai lão gia hỏa này sắp đặt.
Cho nên, vị Bạch Thánh Hoàng này liền muốn cho bọn chúng biết tay.
Còn chưa tan họp, Bạch Kỳ Phong tìm một cái cớ chạy ra ngoài, biết chắc Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đều đang ở bên cạnh nghe lén, Bạch Kỳ Phong tất nhiên muốn tới trước chỗ không có ai. Mục tiêu của hắn, đúng là vật gì đó mà Quân đại thiếu đã thu vào Hồng Quân Tháp: Bọc hành lý của Hà Tri Thu!
Các phòng cũng không nhiều lắm, đảo mắt qua cũng đã thấy hết, lại hoàn toàn không phát hiện thứ mình muốn tìm, Bạch Thánh Hoàng tức giận đánh vào không khí, thì thảo lẩm bẩm: Con mẹ nó, chẳng lẽ đi nghe lén còn mang theo hành lý bên mình? Hà Tri Thu này cũng quá là cẩn thận? Hay là hắn căn bản là không đem hành lý theo, để ở lại Trần gia sao?
Thì thào nói thầm hai câu, Bạch Thánh Hoàng hừ một tiếng rồi lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Quân Mạc Tà thở dài nhẹ nhõm, chính là muốn di động một chút, lại thấy bóng người chợt lóe, Bạch Kỳ Phong lại trở lại. Vẻ mặt đắc ý, trong tay bưng một cái bồn lớn đầy đồ ăn thừa, có bột khiếm thảo, có xương cá, có rau quả, rơi đầy chăn, trong miệng đắc ý nói:
- Ta cho ngươi con mẹ nó trời thu mát mẻ!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật