Mau để ta xem!
Mai Tuyết Yên vẫn còn trọng thương, chưa lành, Quân Mạc Tà từng nghĩ tới việc làm thế nào đối phó với Tam Đại Thánh Địa. Tuy rằng thực lực của hắn cũng không thể tạo thành hao tổn quá lớn đối với Tam Đại Thánh Địa. Nhưng bằng Âm Dương Độn vô thanh vô tức với Ngũ Hành nghịch thiên thì cũng có thể làm cho Tam Đại Thánh Địa nếu không phòng bị bị hủy diệt tông môn, làm cho bọn chó má nguỵ quân tử hả miệng là nói vì thiên hạ này trở thành chó nhà có tang.
Nhưng hắn lại nghĩ tới nguyện vọng cả đời của Mai Tuyết Yên là bảo đảm chắc chắn Đoạt Thiên chi chiến thắng lợi, Quân Mạc Tà không đành lòng làm hi vọng của nàng tan biến càng không hi vọng mình thật sự trở thành tội nhân phá hỏng an nguy của đại lục.
Cho nên Quân Mạc Tà lựa chọn ở ẩn, đem toàn bộ Quân gia dời tới Thiên Phạt, nhưng quyết định của hắn không được người ta xem như là thoái ẩn mà lại giống như rùa đen rút đầu trốn trong Thiên Phạt sâm lâm.
Đây hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Sự kiện tập kích của Triển Mộ Bạch chân chính làm Quân Mạc Tà nổi giận.
Chính mình suýt nữa chết, Thiên Tầm sinh tử không rõ, kiếp này không biết có phục hồi được hay không, hậu quả nặng như vậy làm hắn cũng không thể chấp nhận được.
Lúc đầu là Mai Tuyết Yên, sau đó là Thiên Tầm, nếu mình còn lùi nữa thì kế tiếp là ai đây?
Ta đã nhường, các ngươi vẫn không buông ta, truy đuổi đến cùng, vậy tại sao ta lại phải nhường nữa?
Đối phó với chó dữ, ngươi không đánh chết nó, nó liền điên cuồng cắn xé không buông. Chỉ có cách đánh cho nó chết hoặc đánh cho nó sợ bỏ chạy mới là cách tốt nhất.
Cho nên Quân Mạc Tà quyết định phản kích. Mà phải là huyết tinh phản kích.
Tất cả tâm tư này, hắn không biểu lộ ra, bề ngoài vẫn thản nhiên, cừu hận trong lòng đem đè nén xuống. Chuẩn bị tâm lý cho một thời khắc bùng nổ.
Cho đến lúc đó, Quân Mạc Tà quyết định sẽ không để cho người khác biết được.
Đây chính là tâm lý quyết tâm trả thù một cách mãnh liệt.
Tâm lý hiện giờ của Quân Mạc Tà giống như là Lang Vương đang săn mồi trên đại thảo nguyên, lẳng lặng chờ đợi đến thời cơ thích hợp nhất. Khi thời cơ chưa đến thì sẽ không lộ ra nanh vuốt của mình.
- Đi, đến chỗ của ta, chúng ta thương lượng một số việc sắp tới.
Quân Mạc Tà đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người, mỉm cười giống như là cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhóm Thú Vương nghe những lời này của hắn thì từ tận đáy lòng dâng lên một cỗ hàn khí tựa như thấy núi thây biển máu sắp xảy ra mà chính là do thiếu niên này sắp đặt.
Đây cũng là thiên phú trực giác của huyền thú, trực giác cảm ứng nguy cơ sắp xảy ra mà nhân loại không thể nào hiểu được.
Chính là trực giác.
- Sự tình tại sao lại như vậy? Quả thực là khinh người quá đáng. Vừa rồi thà liều mạng cũng không để cho bọn hỗn đản đó toàn mạng đi ra. Nói chúng ta là cầm thú nhưng bọn hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Ở trong đại sảnh của Quân Mạc Tà, Lộc Thánh Hoàng từ miệng Hạc Trùng Tiêu biết được Thiên Phạt gặp chuyện gì trong những năm gần đây, không khỏi nổi giận lớn tiếng rống to.
Gần bốn trăm năm vất vả trả giá, kết quả cuối cùng chỉ là sự phản bội trắng trợn mà bất luận kẻ nào cũng không thể thừa nhận được. Nếu Lộc Thánh Hoàng tu vi còn như xưa thì chỉ sợ đã xuất mã giết tới tổng bộ Tam Đại Thánh Địa để đòi lại công đạo.
Đám người Hạc Trùng Tiêu đứng yên, một tiếng cũng không dám ho he.
- Tuyết Yên đâu? Nha đầu hiện đang ở chỗ nào? Thương thế của nàng khôi phục đến đâu rồi?
Lộc Thánh Hoàng nghiêm túc hỏi
- Tuyết Yên trước mắt xem như đã phục hồi tới huyền thú cấp bảy hoặc tám. Nhưng nếu muốn khôi phục toàn bộ thực lực thì phải cần một khoảng thời gian nữa.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
- Tuyết Yên nha đầu đúng là bị đánh trở về nguyên hình? Sao lại như thế được?
Lộc Thánh Hoàng khiếp sợ hắn, thực không thể tin được mình lại nghe những lời như vậy từ hắn, hắn tức đến độ giơ tay đập lên mặt bàn bằng đá khiến cho bàn đá cứng rắn như vậy nhưng dưới chưởng này của hắn lập tức nát thành bột đá.
- Tam Đại Thánh Địa quả nhiên lật lọng, khinh người quá đáng, lão tử thề không cùng bọn hắn đội trời chung.
Tám vị Thánh Vương khác tận đáy lòng đều căm phẫn.
Người khác có thể không biết nhưng bọn hắn sao không biết? Mai Tuyết Yên... chính là huyết mạch duy nhất còn lại trên đời của Thiên Phạt lão tổ tông Mai Thánh Hoàng. Cũng là huyết thống hoàng tộc duy nhất của cả Thiên Phạt sâm lâm. Đây cũng là bí mật lớn nhất của Thiên Phạt sâm lâm.
Thiên Phạt chư thú cho dù tu vi cao tới đâu, không kể là có đạt tới Thánh Hoàng cấp độ hay không cũng chỉ được xưng Thú Vương mà thôi, duy chỉ có con cháu nhất mạch của Mai Thánh Hoàng mới có tư cách xưng là Thú hoàng.
Nếu Mai Tuyết Yên thật sự xảy ra chuyện vậy thì người kế tục đời sau sẽ không còn nữa, chín người đều không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Vạn nhất vị lão tổ tông kia biết được tức giận ra khỏi Thiên Phạt bí động thì không chỉ xảy ra một trường hạo kiếp đơn giản không thôi.
Một hồi lâu sau, bọn hắn mới bình tâm trở lại, liền hỏi Quân Mạc Tà
- Tiểu tử, ngươi là trượng phu của Tuyết Yên, ngươi có tính toán gì hay không?
Quân Mạc Tà đã biết vị này là Lộc Thánh Hoàng, tên thật là Lộc Truy Phong, là một trong bát đại Thú Vương đời trước
Ngoài ra còn có Hạc Thánh Vương, Hạc Mông Lung, Sư Thánh Vương Thạch Phá Thiên, Hầu Thánh Vương Hầu Chí Khí, Xà Thánh Vương Dư Long mẫu, Báo Thánh Vương Bao Bất Đồng, Hổ Thánh Vương Hồ Chấn, Hùng Thánh Vương Hùng Phích Lịch, Lang Thánh Vương Lang Khiếu Phong
Chín người này, năm đó thanh danh rất hiển hách là những đại nhân vật danh chấn Huyền Huyền đại lục.
- Ta có tính toán gì hay không để sau hãy nói, hiện tại mấu chốt chính là chín vị tiền bối có tính toán gì hay không?
Quân Mạc Tà trầm ngâm một lát vẫn không nói mà hỏi ngược lại. Một câu này mặc dù không nói rõ nhưng mỗi người đều hiểu được Quân Mạc Tà hỏi chín vị tiền bối xác định vị trí của mình như thế nào?
Quân không thể có hai tướng, nước không thể có hai vua.
Huyền thú cũng như thế.
Chín người này tất nhiên sẽ vì Thiên Phạt trợ lực rất lớn nhưng lại có thể làm ra phân chia quyền lực ở tầng trên. Việc xuất hiện hai tầng vương giả như vậy sẽ là một chuyện xấu.
Mấy trăm năm nay, Thiên Phạt đã đã hình thành hệ thống quản lý cực kỳ nghiêm khắc, Thú Vương mới nhậm chức thì trong tộc đàn có quyền uy vô thượng không cần phải bàn cãi. Nhưng hiện giờ, Thú Vương tiền bối ẩn cư đã xuất hiện, ảnh hưởng rất lớn tới tình hình hiện tại.
Việc này phải giải quyết trước tiên, phải định rõ vị trí. Nếu không có thể này sinh nguy cơ, hậu họa từ bên trong.
Để diệt thù ngoài, trước tiên phải ổn định nội bộ.
Quân Mạc Tà sẽ bắt đầu kế hoạch trả thù của mình nhưng hắn đương nhiên không muốn phía sau đại bản doanh xuất hiện nội chiến. Cho nên chuyện thứ nhất hắn muốn giải quyết chính là nguy cơ tiềm ẩn này.
- Ngươi hỏi chúng ta có ý định gì? Mấy lão già chúng ta nguyên khí đại thương thọ nguyên gần hết, cho dù muốn tiếp tục thống lĩnh huyền thú cũng là hữu tâm vô lực.
Lộc Truy Phong cười khổ một tiếng nói:
- Chúng ta chín người vừa rồi cũng đã thương lượng qua. Lần này đi ra, sẽ ở trong tộc đàn an dưỡng hết quãng đời còn lại, nhưng nếu có chiến đấu, thì chín lão bất tử chúng ta sẽ tiên phong đi đầu, lực chiến đấu của chúng ta tuy rằng thua xa trước kia nhưng để kéo địch nhân đi theo thì vẫn có thể làm được, từ nay về sau Thú Vương các tộc khi có chiến đấu phải tuân theo yêu cầu này, đây là yêu cầu duy nhất là của chúng ta.
Tám vị Thánh Vương còn lại sôi nổi gật đầu.
Những lời này vừa nói ra, Quân Mạc Tà và Hạc Trùng Tiêu trong lòng đều cảm động
Theo lời Lộc Truy Phong nói thì chẳng khác gì từ bỏ quyền lực địa vị tối cao của Thú Vương vương giả.
- Chư vị tiền bối quả nhiên cao thượng, Mạc Tà và Thú Vương huynh đệ sẽ khắc ghi trong lòng. Hiện tại, ta có điều khó hiểu, mong tiền bối giải thích.
Quân Mạc Tà nhíu mày nói:
- Lộc tiền bối, lúc trước chín người các vị tiến vào Huyễn Phủ mê vụ tu vi thấp nhất cũng là cấp bậc Thánh Vương. Nhưng sau hơn ba trăm năm, huyền thú đời sau cấp bậc cao nhất cũng chỉ tới Chí Tôn, duy nhất ngoại lệ là Tuyết Yên bất quá cũng chỉ tới mức Tôn Giả mà thôi. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ đám người Hạc Trùng Tiêu và Hùng Khai Sơn không cố gắng tu luyện?
Lộc Truy Phong lần thứ hai lộ ra thần sắc phẫn nộ cực độ
- Đây cũng là do một tay bọn hỗn trướng kia an bày. Thiên Phạt có lệ, chỉ đến thời điểm truyền thừa thì Thú Vương mới có thể đem bí pháp truyền thừa của bổn tộc truyền cho Thú Vương mới quật khởi, và cũng chỉ có truyền miệng. Nhưng chúng ta chưa kịp tiến hành truyền thừa thì đã bị lừa vào Huyễn Phủ mê vụ. Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu là đám nhân tài mới xuất hiện sau này dĩ nhiên là không nhận được Thú Vương truyền thừa nên không có kỹ thuật chiến đấu và tâm pháp thì làm sao có thể tiến xa được. Tiểu Mai có thể tu luyện tới Tôn Giả là bởi vì bản thân nha đầu là kỳ tài ngút trời, thiên tư hơn người. Đáng tiếc nàng lại bị đánh cho tới nỗi phải quay về bản thể. Chúng ta năm đó sao lại ngu xuẩn như vậy? Đi tin lời ngon tiếng ngọt của đám hỗn đản kia.
- Thì ra là thế.
Quân Mạc Tà và đám người Hạc Trùng Tiêu đều là tỉnh ngộ. Cũng chẳng trách được thì ra Thiên Phạt Thú Vương đời sau này thực lực lại suy nhược như thế, nguyên nhân thì ra là vì lí do này.
- May mắn thay, ở thời khắc mấu chốt có ngươi xuất hiện. Nếu không thừa dịp chúng ta vắng mặt, bọn hắn có thể càn quét cơ nghiệp của Thiên Phạt thì xem như Thiên Phạt sâm lâm xong rồi. Ta dù có xuống Hoàng Tuyền cũng không có mặt mũi nào gặp các Thiên Phạt tiền bối triều đại trước.
Lộc Truy Phong nói xong vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đồng thời nhìn Quân Mạc Tà càng tỏ vẻ hài lòng.
- Các ngươi nói nguyên khí đại thương, thọ nguyên không còn nhiều? Có thể cho ta xem được không?
Quân Mạc Tà quan tâm hỏi
- Muốn xem cũng không sao nhưng cũng không có biện pháp nào cải thiện, chúng ta tuy rằng không còn để ý đến chuyện sinh tử nhưng nếu có thể không chết thì thật là tốt, nhất là trong thời buổi rối loạn như hiện nay, nếu mất lá chắn cuối cùng là những lão già chúng ta đây, và chỉ dựa vào những tiểu bối này thì thật là khó khăn...
Lộc Truy Phong mang theo ánh mắt áy náy và lo âu nhìn Hạc Trùng Tiêu, giọng không có nhiều hy vọng, ảm đạm nói
- Chỉ còn khoảng 15 năm nữa thôi, từ ngày ta bị phong ấn cắn nuốt đồng thời chịu đựng va chạm của kẻ điên như Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngũ tạng lục phủ của ta gần như suy kiệt, tiềm lực tiêu tán hết sạch từ lâu, thậm chí cả tinh thần cũng bị thương nặng, phải chịu đựng liên tục trong một thời gian dài, còn thần thức hiện giờ tùy lúc cũng sẽ hỏng mất. Chúng ta hiện giờ chỉ còn chờ chết, không thể trông cậy vào ai được.
Lộc Thánh Hoàng càng nói ngữ khí càng ảm đạm, ý thức tựa hồ như sắp gục mất nhưng đột nhiên kinh ngạc nhìn Quân Mạc Tà, toàn thân hắn run rẩy.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật