Trang chủ » Dị Thế Tà Quân » Chương 794: Đột phá, sinh tử!

Chương 794: Đột phá, sinh tử!

Trì Thiên Phong phẫn nộ khiến cả khuôn mặt biến thành huyết sắc, tức giận đến mức cặp môi run run, run rẩy nói:

- Quân Mạc Tà, ngươi dùng nhiều âm mưu quỷ kế như thế, đem chúng ta bốn người người bức vào tuyệt lộ, hiện tại... ngươi cư nhiên còn có bộ mặt nói chúng ta đê tiện vô sỉ?

- Ngươi…ngươi còn có hay không nửa điểm nhục nhã? Còn có hay không nửa điểm lương tâm?"

Quân Mạc Tà ánh mắt lãnh đạm, tràn đầy băng lãnh nói:

- Các vị Thánh Giả, trước mắt bốn người các ngươi đều là sơn cùng thủy tận! ta tự nhiên sẽ không lừa gạt các ngươi, dứt khoát cho các ngươi một cái chết minh minh bạch, cam tâm.

Hắn dừng lại một chút, từ từ nói:

- Từ khi Quân Mạc Tà ta quật khởi ơt Thiên Hương Thành, chưa bao giờ nghĩ tới cùng người nào đối lập! Luôn luôn cho tới bây giờ, người không chọc ta ta không phạm người! Trong mắt ta Tam Đại Thánh Địa các người đều là ăn trên ngồi trước, ta cố nhiên sẽ không trèo cao, lại cũng không tùy tiện đi trêu chọc!

- Từ khi ta biết Tuyết Yên, Quân Mạc Tà ta mới biết được, nguyên lai nhân loại lại có một tràng đại kiếp nạn khó khăn, chính là các ngươi thường xuyên thầm thì nói chuyện về Đoạt Thiên Chi Chiến! Khi đó hai người chúng ta đã nhiều lần thương nghị, khi Đoạt Thiên chi chiến xảy ra, chúng ta ra sức như thế nào, ứng phó bất kể hi sinh như thế nào, cũng muốn đem Dị tộc kháng cự ở bên ngoài Thiên Trụ Sơn! Không chút so đo, khi đó, hai người chúng ta, đều cảm thấy được, cho dù có đem tính mạng mình vùi trên đỉnh Thiên Trụ Sơn, cũng xứng đáng.

Hắn nói tới đây, sắc mặt Trần Trùng không khỏi lộ ra một vẻ hổ thẹn. Hiển nhiên đoán được tiếp theo hắn nói đến là chuyện gì.

- Khi đó Tam Đại Thánh Địa lập kế đối phó với Tuyết Yên, tin tưởng rằng sớm đã có nguyên mẫu, cũng từng thực hiện qua; ngàn vạn lần không cần phủ nhận, nhiều năm trước đã có một lần, nói vậy trong lòng các ngươi hiểu rõ ràng chứ?

- Nhưng chúng ta vẫn chưa nghĩ đến trả thù, hoặc là nói, cho dù muốn trả thù, cũng phải sau khi Đoạt Thiên Chi Chiến diễn ra! Tuyết Yên một lòng một dạ mong muốn đại lục an ổn, nhân loại bình an, chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến, ta đối với hành động của các ngươi cũng rất xem thường, nhưng cũng không nói gì, ta lựa chọn ủng hộ…nhưng Tuyết Yên vì Đoạt Thiên chi chiến tranh thủ thời gian tu luyện, nhưng đổi lấy, cũng là càng sâu thêm thương tổn!

Nhưng, Quý Tộc Đường liên quan tới ta xuất hiện nghịch thiên đan, Tam Đại Thánh Địa các ngươi xuất ra hết các thủ đoạn lừa gạt bỉ ổi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Cái này cũng chưa nói đến, vì Đoạt Thiên chi chiến, chúng ta nhịn! Nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên, đưa hơn chín mươi cao thủ xông vào Quân gia, muốn đẩy già trẻ Quân gia vào chỗ chết, cướp đi phương thuốc luyện đan…Sau đó, lại để chúng ta đi Đông Phương Thế Gia, trên đường đi thiết kế trùng điệp vây đánh!

- Quân Mạc Tà ta ở nhà, các ngươi xông vào Quân gia; Quân Mạc Tà ta đi đón mẫu thân, các ngươi mai phục lúc đi lúc về! Giết chóc trước sau hơn mười vạn dặm đường! Quân Mạc Tà ta ở trên Tuyết Sơn, một nhóm mai phục năm sáu trăm người mai phục sẵn sàng đón đánh! Ngay cả Thiên Hương bên này, cũng có chín vị Thánh Giả!

- Hồng nhan mà ta yêu thương nhất, cũng bởi vì các ngươi vây công, lại thêm lấy người nhà ta ra uy hiếp, dùng loại thủ đoạn cực kì bỉ ổi, bị bắt ăn Thánh Vương đan, hương tiêu ngọc vẫn!

Quân Mạc Tà ha ha cười lên hai tiếng, cắn răng nói:

Trần Trùng, ngươi nói thử xem, nếu ngươi là ta ngươi sẽ làm thế nào? Hay là giơ cổ ra cho các ngươi chém mới tốt? Hay ta đối phó với các ngươi, thì thành đại nghịch bất đạo? Chính là đê tiện vô sỉ? Ta dùng cái gì chiêu số bỉ ổi vô sỉ, thực lực của ta không bằng, một mực dựa vào yếu điểm giao thủ với các ngươi, thì mới là quang minh chính đại sao? Các ngươi sử dụng chiêu số, dụng chưởng dụng kiếm giết người, ta dùng thủy, hỏa, thổ ra chiêu, thì ta bỉ ổi sao?

Trần Trùng im lặng không nói, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng dâng lên nỗi hối hận lớn lao.

- Ngay cả các ngươi vẫn cứ khăng khăng cho rằng ta bỉ ổi, ta cũng người nói đạo lý với các ngươi, ta lại càng không để ý tới, vạn phần không để ý tới!

Quân Mạc Tà nghiêm túc nói:

- Thủy chung từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ nghĩ tới cố tình chủ động cùng Tam Đại thánh địa các ngươi đối địch! Nhưng các ngươi lại từng bước dồn ta đến bực này không chết không thôi! Tất thẩy đều là các ngươi tự chuốc lấy, cùng người có gì khác thường, cùng ta có gì đặc dị chứ?

- Vì muôn dân thiên hạ, quả thật là vĩ đại, cũng là một lý do rất chính đáng…Nhưng, không phải lấy lý do đó mà diệt sạch Quân gia!

Quân Mạc Tà có chút bi ai nói:

- Cho dù các ngươi có vì hòa bình vũ trụ mà giết đi một người, người đó tất nhiên cũng sẽ phản kháng! Trần Trùng Thánh Giả, lời nói của ta, ngươi…có hiểu không?

Trần Trùng trầm ngâm, thản nhiên nói:

- Ý tứ của ngươi, ta đương nhiên hiểu; có lẽ chúng ta đã có sai lầm lớn, nhưng chúng ta…cũng không thẹn với lương tâm!

- Đúng! Các ngươi nhất định là không thẹn với lương tâm, các ngươi chưa từng tự hỏi có thẹn không?

Quân Mạc Tà cười lạnh nói:

- Cho nên, hiện tại, các ngươi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, ngàn vạn lần cũng không nên nói ta vô sỉ, bởi vì ta giết các ngươi, đồng dạng cũng là không thẹn với lương tâm! Các ngươi đáng chết, chết chưa hết tội! Vô luận các ngươi có cái lí do gì cường đại, cũng chỉ phạm đến ta Quân gia một lần, cũng đã đáng chết!

Trần Trùng ha ha lắc đầu cười khổ nói:

- Quân Mạc Tà, quả thật trận chiến này ngươi chiếm thế thượng phong, nhưng ngươi cho rằng chiến thắng dễ dàng sao, là có thể không cần kiêng kị gì sao? Không tính, chúng ta tất cả đều thương nặng, tái chiến mệt mỏi, có thể nói lấy đi tính mạng của chúng ta, bằng ngươi còn không xứng!

Hắn đột nhiên một thân một mình đứng lên, trên người tản mát ra lẫm liệt chiến ý, khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói:

- Quân Mạc Tà, đến đây đi. Lão phu hôm nay cho ngươi biết, thế nào gọi là Thánh Giả! Ngay cả đến đường cùng, nhưng Thánh Giả chi uy, vẫn như cũ không phải để bậc tiểu bối như ngươi có thể khinh nhục!

Hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên trung điệp hỏi:

- Quân Mạc Tà, lão phu hỏi ngươi một chuyện! Âm Dương Thánh Giả Khương Quân Tập…

Quân Mạc Tà cắt đứt lời hắn, lạnh lùng nói:

- Hắn mở đường cho các ngươi rồi, chết vô cùng thoải mái, cũng chỉ bị quần lang phân thây mà thôi!

Trần Trùng thân mình chấn động, sau một hồi lâu mới cười nói:

Hảo! Hảo! Quả nhiên đủ tâm ngoan thủ lạt! Quân Mạc Tà, đến đây đi, để bổn Thánh Giả tiễn ngươi một đoạn đường! Dùng tính mạng ngươi lĩnh hội thực lực khủng bố chân chính của Thánh Giả đi!

Trần Trùng ưỡn ngực, một loại khí thế một loại khí thế lẫm liệt cuồn cuộn trào ra bốn phía, trong giây phút này, hắn tuy rằng quần áo rách rưới, chật vật muôn dạng, nhưng sắc mặt bình tĩnh, khí độ ung dung, ánh mắt lại càng kiên nghị, không ai bì nổi! Một đời Thánh Giả chi uy lộ hết ra đây!

Quân Mạc Tà cười lạnh:

Thực lực Thánh Giả sao? Ha ha, được rồi, ta ở trước mặt mấy vị chật vật như mấy tên khất cái chứng kiến xem có bổn sự kinh người gì nào!

Nói xong, hắn cười lớn nói:

Nhìn bổn thiếu gia một kiếm chém chết tứ đại Thánh Giả! Trường kiếm trong tay, hàn quang lóe sáng, bạch y phiêu lãng không gió mà bay.

Trần Trùng thiếu chút nữa tức giận mà chết! Nếu mà ở trong hoàn cảnh khác, tiểu tử ngươi tùy tiện nhìn thấy một vị Thánh Giả đều lập tức trốn chạy, thậm chí trốn chạy cũng có vấn đề khó khăn! Hiện giờ lại có thể trâng tráo nói cái gì tự mình cho bốn vị Thánh Giả nhận biết…

Nhưng Trần Trùng cũng biết, hiện nay trong bốn người, cũng chỉ còn mình có tí chiến lực mà thôi, ba người còn lại, có thể nói nửa điểm để chống cự cũng không còn! Nếu là mình bị đánh bại, như vậy, lời nói của đối phương biến thành sự thật! Quá trình không trọng yếu, kết quả mới là hết thẩy!

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh trong lúc đó, thân ảnh Quân Mạc Tà cũng đã ở trước mắt! Trần Trùng quát lên một tiếng, thân mình đột nhiên phóng lên, trên không trung cùng Quân Mạc Tà quấn lấy ở một chỗ! Chẳng biết rút kiếm ra cầm trong tay từ khi nào, "
bình" "bình" "bình"chiến một hồi. Trần Trùng càng đánh, trong lòng càng cảm thấy bi thương lạnh lẽo.

Chính mình công lực còn lại, thật sự quá ít ỏi, căn bản là không đủ để đả bại đối phương! Trái lại Quân Mạc Tà càng đánh càng hăng, quyết ý không buông tha cho người, đại khai đại hợp, càng đánh càng mãnh liệt, đánh cho cái gọi như là…hồ lạc bình dương, long vi thiển than!

Trần Trùng càng đánh trong lòng càng thấy ủy khuất, đột nhiên hét lên một tiếng, thân mình tung lên quay về phía sau quát to:

- Ba vị nếu có thể trở về, nói Trần Trùng ta phụ sự kỳ vọng của Thánh Vương, không thể tận lực tại Đoạt Thiên chi chiến!

Trì Thiên Phong chấn động, bất chấp toàn thân đau đớn không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ nhày dựng lên, quát to:

- Trần huynh ngươi…

Trần Trùng ha ha cuồng tiếu, tóc dài trên đầu bạo tán, nhất thời trong ánh mắt bắn ra tinh quang chói lòa, toàn thân đột ngột hồng lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ tươi như máu, trong tiếng cười điên dại, tóc đen trên đầu nháy mắt trở nên trắng như tuyết, phốc phốc phốc đá ra ba cước, đem đám ba người Trì Thiên Phong đá bay ra ngoài ba – bốn mươi trượng, miễn cho cuộc chiến làm tổn thương đến bọn họ; sau đó dũng mãnh xông về phái Quân Mạc Tà, lớn tiếng quát:

- Quân Mạc Tà, phụng bồi bổn tọa cùng tiến đoạn đường đi! Có thể cùng lão phu dong chơi hoàng tuyền, ngươi là tiểu bối vinh quang và may mắn! Cẩn thận trở về chỗ cũ rất nhiều Thánh Giả, bước trên hành trình hoàng tuyền đi!

Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chợt sáng lên, cẩn thận cảm thụ được khí tức bạo phát cường đại của Thánh Giả, thản nhiên nói:

- Trần Trùng, ngươi nhất định thất vọng rồi.

Trên thực tế, Quân đại thiếu từ Tuyết Sơn khai thủy, liền cảm nhận được tu vi mình lâm vào trạng thái bình cảnh, sợ là sẽ phải đột phá tầng thứ năm!

Nhưng một đường lặn lội, từ nam tới bắc, lại từ bắc tới nam, thủy chung không có động tĩnh gì; thẳng đến ngày hôm qua, cùng bốn vị Thánh Giả đấu trí đấu lực, từ nhất cử nhất động của Thánh Giả, ngoài ý muốn lại ngộ ra ít đạo lý, cho đến lúc này đột nhiên hiểu được! Cho nên hắn mới cầm chân đám người Trần Trùng ở dưới chân núi- sau đó chọn lựa cùng Trần Trùng đánh bừa một trận! Chính mình cần phải cảm thụ khí tức cường đại thuộc Thánh Giả này.

Nếu không thì chỉ sợ hắn luôn luôn kéo dài đến khi mấy người này chết đi hắn mới hiện thân, làm sao còn có hứng thú nói nhiều phí lời làm gì?

Cho nên hiện tại mới đơn thương độc mã đấu cùng Trần Trùng, duy trì lâu dài như vậy, lại chưa phát huy Ngũ Hành lực của mình để dành chiến thắng! Mà Trần Trùng lúc này đang tự bạo, đánh sâu vào tinh thần hắn, đúng là vô cùng khổng lồ! Cho nên Quân Mạc Tà thực chờ mong! Chính là loại cảm giác này!

Trần Trùng cười ha ha, âm thanh hung dữ nói:

Tiểu bối! Ngươi có bản lãnh gì làm Trần mỗ thất vọng quá, ngươi hẳn phải chết không có nghi ngờ!

Đột nhiên thân hình tăng tốc, dùng một loại tốc độ vượt ra khỏi cực hạn, điên cuồng xông tới!

Quân Mạc Tà ánh mắt ngưng tụ, trường kiếm như bay về phía trước, đâm vào thân thể Trần Trùng!

Nhưng trong nháy mắt này, Trần Trùng vẫn cuồng tiếu như cũ trên không trung quanh quẩn.

"
Oanh"

Một tiếng vang lên thật lớn, cả người Trần Trùng nổ tung!

Vách đá vùng phụ cận, tức thì sụp đổ, đá vụn bay tơi bời, bay thẳng lên trời cao trăm trượng, trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một hố to phạm vi vài chục trượng! Chấn lực dị thường mãnh liệt, đem ba người Trì Thiên Phong ở bên ngoài mười trượng cũng cuốn đi, quay cuồng bay ra ngoài! Ba người khó khăn lắm mới ổn định lại thân mình, liền lo lắng hướng bên này xem xét.

Sương khói chậm rãi tiêu tán, trên mảnh đất kia hoàn toàn yên tĩnh, lại không thấy Trần Trùng, cũng không có Quân Mạc Tà! Một đời Thánh Giả rốt cuộc vì Quân Mạc Tà mà tự bạo thân vong!

Trì Thiên Phong ngây dại, trên mặt bất tri bất giác dòng lệ tuôn trào, không thể lường trước được, đến thời điểm cuối cùng, không ngờ Trần Trùng không tiếc gì tự bạo, cùng Quân Mạc tà đồng quy vu tận, điều này mới có thể bảo trì tính mạng ba người bọn họ!

Nhưng, đúng lúc này, Tát Thanh Lưu đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, thần tình lộ vẻ không tin nổi nhìn về một phương hướng.

Chỉ tháy giữa màn sương khói, một thân ảnh trắng như tuyết, một bóng người không nhiễm bụi, chậm rãi đi ra. Ánh mắt lợi hại, trường kiếm như tuyết, xa xa phát ra tia sáng. Đúng là Quân Mạc Tà! Nhị cấp Thánh Giả Trần Trùng liều mạng tự bạo, thế nhưng đối với hắn chỉ là nhị cấp Tôn Giả không tạo thành vết thương trí mạng nhìn dáng vẻ của hắn, thậm chí cả một chút thương tổn cúng không có! Trong giây phút này, ba người này khó có thể tin nổi, không thể tưởng tượng nổi sự thật này đồng thời bị đả kích. Quân Mạc Tà…thiếu niên này, hắn đến tột cùng là người, hay là quỷ?

Ngay khi bọn họ còn đang kinh ngạc, lại nghe thấy Quân Mạc tà lạnh lùng nói:

Các ngươi cần tự mình giải quyết, hay là khiến ta tốn công đưa tiễn các ngươi một đoạn đường? Ta cho các ngươi lựa chọn quyền lợi!

Ba người Trì Thiên Phong đòng thời nở nụ cười, cự kỳ hoành tráng nói:

Trần Trùng hi sinh vì nghĩa, khẳng khái chịu chết, chẳng lẽ huynh đệ ba người chúng ta lại kém sao chứ? Hai chữ sinh tử, chúng ta đã sớm nhìn thấu rồi!

Trong tiếng cười dài, Trì Thiên Phong từng chữ nói:

- Quân Mạc Tà, ngươi nhất định sẽ hối hận! Ta ở hoàng tuyền chờ ngươi! Chờ cả nhà ngươi!"


Sau đó cùng hai vị bái đệ tập trung cùng một chỗ, liếc mắt một cái, ba người cùng cất lên cười to, nói:

- Chúng ta, kiếp sau làm tiếp huynh đệ! Thân thể nhất tề chấn động, đoạn tâm mạch mà chết! Nhìn thấy thi thể ba người ngã trên mặt đất, Quân Mạc Tà cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi

Thù hận này rốt cuộc tạm thời cũng trả được một đoạn, chỉ là một giai đoạn, nhưng là, kế tiếp, chỉ sợ đúng là càng thêm diên cuồng mưa phong bạo vũ…

Bốn vị Thánh Giả cứ như vậy mà ra đi theo ông bà ông vải. Chín vị Thánh Giả, đã có tám vị lên đường!

Đả kích trầm trọng như vậy, tin tưởng cho dù Tam Đại Thánh Địa, cũng không thể nào chịu nổi, cho nên, tất nhiên tiếp theo Tam Đại Thánh Địa vô cùng mãnh liệt diên cuồng báo thù…

Đáng tiếc Quân Mạc Tà tạm thời thời gian này cũng không kịp suy xét đến mấy vấn đề này, thậm chí cũng không kịp xúc động, bởi vì…ngay sau lúc Trần Trùng nổ mạnh, một loại khí vô hình, đột nhiên kéo căng như dây cung, Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể đột nhiên cuồng bạo vận chuyển, toàn bộ thân thể đều đã tràn ngập khí kình nồng đậm Khai Thiên Tạo Hóa Công!

Trên huyệt linh đài, cũng dường như có thanh âm tựa hồ như tiếng sét đánh, hình như cả thế giới này, đều muốn hủy diệt…sắp đột phá! Đột phá chuẩn bị đã lâu, rốt cục…thời khắc vi diệu này đã đến!

Quân Mạc Tà nhíu nhíu mày, vẫn chi trì vận khởi Thổ chi lực, đột nhiên "Oanh" một tiếng, thi thể ba người Trì Thiên Phong xuất hiện trong một cái động khẩu thật to, sau đó liền một đường rơi xuống. Tuy rằng đã từng đối địch với nhau, nhưng đối phương dù sao cũng là Thánh Giả, Quân Mạc Tà cũng không hi vọng thi thể bọn họ phơi nơi hoang dã! Cho đến khi hoàn thành xong tất cả mọi việc, sau đó thân mình Quân Mạc Tà chợt lóe lên rồi biến mất…

Ngay tại thời điểm Trần Trùng nổ mạnh bạo khí đã đánh sâu vào Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà chính mình rốt cuộc cũng hoàn thành xong cảm ngộ bậc Thánh Giả này! Sau đó trong thời gian nguy, hắn trốn vào bên trong Hồng Quân Tháp! Sau lưng nổ mạnh ép dòng khí lưu, cơ hồ ném thẳng hắn vào bên trong!

Mai Tuyết Yên đang tu luyện, kinh ngạc dị thường khi nhìn thấy Quân Mạc Tà như cánh diều đứt dây bay vào bên trong, "bịch" một tiếng đánh vào trên thân Hồng Quân Tháp, hai tay hai chân dán vào trên thân tháp như hình chữ đại. (大)

Đang kì quái nghi hoặc, người này như thế nào vào đây lại với tư thế quái dị vậy chứ, trên đầu đầy bụi bặm theo thân tháp trượt xuống, vuốt vuốt cái mũi đã đỏ lên, than thở nói:

Sai sót, sai sót quá, lần sau đi vào, ta sẽ tận lực dụng một loại tư thế tiêu sái hơn…

Mai Tuyết Yên không nói gì…

Tiếp đó lại nhìn thấy Quân Mạc Tà gấp đến độ không kịp làm gì "Sưu" một cái lập tức đi ra ngoài, không lâu sau, lại tiến vào với vẻ mặt trầm trọng, cả người hơi thở nặng nhọc, nói chuyện cũng có chút dồn dập lên:

Tuyết Yên, ngươi chú ý tham ngộ, ta có thể lại muốn đột phá…ngươi phải nhớ kĩ, thời điểm đột phá này, đối với tương lai của ngươi, rất hữu dụng!

Nói xong câu đó hắn liền vội vàng bay ra ngoài!

Mai Tuyết Yên mở to hai con mắt:

Hắn…lại muốn đột phá sao?

Hắn còn có là người không? Con người sao có thể có tốc độ tiến bộ khủng bố như vậy! Đến tột cùng ta là huyền thú, hay hắn là huyền thú? Cho dù là huyền thú so với hắn cũng không bằng a! Thật là huyền thú cũng không bằng a!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật