Trần Trùng ánh mắt sắc nhọn bắn ra như hai mũi tên:
Mà chúng ta cũng không phải đơn thuần là ích kỷ! Chúng ta hàng năm chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến, làm như vậy là vì cái gì? Làm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì chúng ta sao? Chúng ta là vì tất cả nhân loại! Toàn bộ thiên hạ muôn dân! Điểm này, chúng ta…không thẹn với lương tâm!
Trần Trùng bỗng nhiên thanh âm có một chút dán đoạn, sau đó mới tăng thêm khẩu khí, tựa hồ tiếp tục vì chính mình mà quyết bảo vệ ý kiến, cũng tựa hồ như đang nói với chính mình, ngay sau đó nói một câu:
Chúng ta chính là vì thiên hạ muôn dân! Vì nhân loại! Chúng ta không thẹn với lương tâm! Vô luận làm cái gì, đều nên làm, vô luận là ngoại tộc, hay Thiên Phạt huyền thú hoặc giả là cái gì khác, đều là tội ác, đều là tà ác!
Lời còn chưa dứt, Trần Trùng đã bưng bát rượu lên, ừng ực uống một hơi cạn sạch, hung hăng bỏ bát xuống, tàn nhẫn nói:
-Chúng ta cho tới bây giờ cũng không có ích kỉ, chúng ta không thẹn với lương tâm!
Những lời này, dường như là để thuyết phục Lãnh Đồng, nhưng cũng như để thuyết phục cho chính hắn! Hơn nữa, hắn đã làm được! Bát rượu kia rơi xuống vỡ nát, loảng xoảng rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Lúc này, trong sơn động không có âm thanh nào khác, thanh âm rơi vỡ trống rỗng…
-Hảo!
-Một tiếng không thẹn với lương tâm! Ha ha ha…
Lãnh Đồng nở nụ cười quái dị, muốn tìm bát uống rượu, lại phát hiện bát rượu đã mất, đột nhiên đi đến một vò rượu còn nguyên, bóc lớp bùn bên ngoài, trực tiếp đưa lên miệng uống, mầu rượu xanh nhạt theo khóe miệng hắn chảy xuống, hô hấp của hắn dồn dập, bịch một tiếng vò rượu rơi trên mặt đất, năm mươi cân rượu, đều đã biến mất ở trong bụng hắn.
Lãnh Đồng nguyên bản là đang đứng thẳng run rẩy hai cái, chán nản ngồi xuống, hai mắt mơ màng, trong miệng lẩm bẩm:
"Hảo, một tiếng không thẹn với lương tâm!" Đột nhiên hắn cứ như vậy mà lẳng lẳng ngồi. Ánh mắt ngây dại; chậm dãi chảy ra hai giọt nước mắt, tiếp theo, hắn cúi đầu lên hai đầu gối, đột nhiên cất tiếng khóc lớn! Một đời Thánh Giả, lại ở trước mặt người khác cất tiếng khóc lớn!
Một đời lòng tin, chính nghĩa khái niệm này đã sớm hình thành, không thể bị dao động, bị cái
"không thẹn với lương tâm" này, tất cả đánh cho gục ngã!
Giờ khắc này, vị Ma Đồng Thánh Giả Lãnh Đồng này, bị một câu nói vô liêm sỉ
"không thẹn với lương tâm", ngắn ngủn năm chữ này, đã bị đả kích hoàn toàn sụp đổ!
Trong lúc nhất thời, bốn người còn lại đều yên lặng không nói gì, trong sơn động, chỉ có Lãnh Đồng không kiêng nể gì khóc lớn, làm cho lòng người co thắt lại, cảm giác hai mũi cay cay!
Tiếng khóc, tin tưởng trên thế giới này mỗi ngày đều có nghe qua!
Nhưng, tiếng khóc của một vị Thánh Giả, cũng đủ cho lòng người rung động!
Lãnh Đồng, quanh năm đối với mọi thứ đều lạnh như băng, xử sự quả quyết, thủ đoạn gọn gàng linh hoạt! Quanh năm suốt tháng, cúng không nói đến một hai câu, một người như vậy, thế mà hôm nay thái độ khác thường lại nói ra ý kiến, tự mình tham dự tranh luận kịch liệt, cuối cùng vì tuyệt vọng mà lên tiếng khóc lớn!
Bởi vì hắn phát hiện, bản thân mình luôn luôn kiên trì, như thế đúng là buồn cười! Bằng hữu cùng mình giao hảo mấy trăm năm, với lập trường lớn nhất của mình, cũng cùng mình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!
Cái gọi là chính nghĩa, bất quá là che dấu cho cường quyền! Cái gọi là lương tâm, bất quá là ngụy biện cường ngạnh! Cái gọi là an nguy cho thiên hạ muôn dân đại lục, chẳng qua chỉ là…lấy cớ! Lấy cơ tranh danh đoạt lợi! Mà lấy cớ như vậy, chính mình lại làm theo! Theo đuổi triết lí cuộc sống khuôn vàng thước ngọc! Cuối cùng, hóa ra là như trẻ con bị lừa dối! Bị lợi dụng!
Thật lâu sau, Tát Thanh Lưu khe khẽ thở dài, nói:
-Lãnh huynh…thật ra…cái tâm của huynh! Tát mỗ thấy mặc cảm!
Sắc mặt Trần Trùng, cũng rất ảm đạm, ria mép hắn run lên, nói:
-Là không phải, hay đúng hay sai, bây giờ đàm luận có ý nghĩa gì? Đại chiến trước mắt sắp tới, đánh một trận này xong, huynh đệ ta năm người, vị tất có thể mấy người còn sống. tin tưởng vào tình huống tốt nhất, cũng chỉ có hai đến ba người vết thương chồng chất may mắn sống sót! Thậm chi đen đủi khả năng toàn quân bị diệt cũng đến tám phần! Trước mắt nói làm gì, chuyện chính nghĩa tà ác, đúng hay sai? Thực sự buồn cười!
Trì Thiên Phong ha ha cười, nói:
-Đúng vậy, có lẽ đánh xong trận này, trên đời này toàn bộ mọi thứ, cùng chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Cho dù có thẹn cũng tốt, không thẹn cũng thế, đều hóa thành tro bụi, biến thành mây khói! Lãnh huynh cần gì canh cánh trong lòng!
Thôi Trường Hà nhíu mày, nói:
-Trần huynh, Trì huynh, ta vẫn không rõ, chúng ta cửu đại Thánh Giả cùng nhau đến chỗ này, hiện nay chỉ còn lại sáu người; đối với vị thần bí cao nhân kia, thật sự là có chút…lực bất tòng tâm.
-Nhưng chúng ta chỉ cần phát ra tín hiệu cầu viện, như vậy, viện binh chỉ trong vòng ba ngày, thế nào cũng có thể chạy tới! Vì sao hai người các ngươi vẫn không chịu phát ra tín hiệu cầu viện chứ?
Tràn Trùng cười thâm trầm, nói:
-Nếu đối phương là Cửu U Thập Tứ Thiểu, chúng ta cầu viện còn có thể chấp nhận được, đối phương lại là Không Dạ! Thôi huynh…chúng ta tới cấp bậc này…hơn nữa lại lấy sáu đối một, nếu như thời điểm đối địch lại còn muốn cầu viện binh cứu mạng… như vậy, không bằng chết!
Trì Thiên Phong chua sót cười, nói:
-Không sai!
-Chúng ta có thể bại! Hơn nữa là có thể chết! Nhưng nhất định không thể mặt dày cầu cứu! Nhất là trước khi trận chiến bắt đầu, thế nào cũng không thể phát ra tín hiệu cầu cứu! Vô luận trận chiến này kết quả như thế nào, đều là truyện sau này, nếu chưa chiến mà đã khiếp nhược, hướng trong nhà cầu viện...Ha ha, từ đó về sau, cho dù là còn sống trở về, chúng ta còn mặt mũi mà gặp các vị đạo hữu chứ?
-Cái gọi là ở trên cao thì chịu lạnh giá! Chúng ta trèo lên được vị trí này, phải có tôn nghiêm thượng vị giả, thượng vị giả, có thể bại vong, cúng không thể cúi đầu!
Nhân sinh chỉ có một con đường, một khi đã đi trên con đường này, thì vĩnh viến không thể quay đầu trở lại! Nhất là thời điểm ngươi giành được thành quả tương đối, càng không có cơ hội quay đầu trở lại!
Trần Trùng thản nhiên nói:
-Chúng ta đúng là đã đến trình độ này!
-Niềm kiêu ngạo của chúng ta, cũng là nỗi bi ai!
Tát Thanh Lưu nói theo.
-Kiêu ngạo cái rắm, bi ai cái rắm!
Lãnh Đồng hét lớn:
-Một đám ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Ngụy quân tử!
Sau đó hắn hướng mặt đất nằm xuống, vậy mà đã cất tiếng ngáy khò khò rồi!
Hắn tuy là Thánh Giả tôn sư, nhưng bữa nhậu này, lại không dùng một chút huyền khí nào áp chế, hoàn toàn dựa vào sức lực thân thể chống cự, hắn đúng là trước sau uống gần sáu mươi cân rượu! (Mja nó trâu uống cũng say ấy chứ)
Thánh Giả cũng là người, cũng sẽ uống rượu! Tuy rằng hắn chỉ cần vận chuyển một lần huyền công, là có thể đem sức rượu hoàn toàn bức ra bên ngoài cơ thể, hồi phúc thanh tỉnh, nhưng giờ phút này Lãnh Đồng lại tuyệt không muốn tỉnh lại! Giờ khắc này, hắn chỉ muốn say một lần! Cái gì là chính nghĩa tà ác lương tâm hay không, cái gì đại lục an nguy thiên hạ muôn dân, tất cả đều trước để ở một bên say mềm, nhất túy giải thiên sầu!
Bốn người đồng thời nhướng mày, rồi lại đồng thời buồn bả thở dài, tất cả đều yên lặng uống rượu, một đám uống cũng nhanh chóng mãnh liệt, tựa hồ cũng muốn giống như Lãnh Đồng, uống cái say như chết, tiêu tan muôn vàn lo âu…
Nhưng bọn hắn không biết, lần nói chuyện này của bọn họ, từ đầu đến cuối, đều bị truyền đến lỗ tai Quân mạc Tà, chính là theo sau Trì Thiên Phong, lợi dụng vô thượng thần thong Âm Dương Độn, theo phía sau! Hiện tại Quân đại thiếu gia, đang ở dưới nền đất sơn động trong núi này! Nghe tỉ mỉ và chậm rãi.
Lấy trạng thái của năm người trước mắt, Quân Mạc tà nếu chỉ muốn lấy tánh mạng một người, tin tưởng có thể là tương đối nắm chắc, nhưng mục tiêu của Quân đại thiếu gia quả thật là muốn một tung lưới tóm gọn cả ổ, cái này thì tương đối khó khăn, cơ bản là không thể nào hoàn thành!
Cho nên tay phải của Quân đại thiếu gia, cũng không nhàn rỗi, trên tay phải có một đoàn nồng đạm quang mang đang không ngừng hướng phía ngoài khuếch tán! Sau đó toàn hoàn một vòng lại từ một phương hướng khác, một lúc sau hướng nội thể thu về.
Lam quang khuếch tán ra bên ngoài chuyển dần dần từ đậm sang nhạt, chậm rãi biến mất, phát tán bốn phương tám hướng. Mà hướng lam quang thu về, lại từ nhạt chuyển thành đậm, một lần nữa trở về bên trong thân thể Quân Mạc Tà.
Bên trong Hồng Quân Tháp, đã tu luyện thời gian dài, Mai Tuyết Yên tiến bộ có chút thần tốc, đột nhiên nghe được một hồi tiếng nước chảy ào ào, không khỏi tò mò mở to mắt, chỉ thấy trong hư không, một đạo cột nước xanh biếc đường kính có thể so với thùng nước lăng không mà xuống, ở trong tháp đã từ từ hình thành một phiến thủy bạc kh ổng l ồ, mà thủy bạc không ngừng gia tăng, cột nước càng ngày càng có xu thế to ra, nó giống như lũ quét bùng nổ cuồng mãnh trút xuống! (Sao lại lũ quét nhỉ pó tay)
Dòng nước này cự kỳ trong suốt, ở bên trong Hồng Quân Tháp, chậm rãi hình thành một trận thủy triều nhỏ…
Cùng lúc đó bên ngoài ngọn núi, phạm vi vài chục dặm xung quanh, toàn bộ mực nước giảm xuống, lấy mắt thường cũng thấy được tốc độ, khô cạn; mà cây cối khắp núi, cũng đang dùng một loại tốc độ khô héo cực kỳ hiếm thấy…
Trong nháy mắt này Quân Mạc Tà, nỗ lực phát động Thủy chi lực trên phạm vi lớn, đúng là đem toàn bộ nguồn nước chung quang năm mươi dặm, bất kể là sơn tuyền, nước giếng, mạch nước ngầm, hay là rễ cây cỏ bên trong chứa lượng nước, đều gấp rút lấy đi! Khắp núi, trong thời gian cực ngắn giống như biến thành một địa phương sa mạc!
Hiện tại, cho dù xuống hơn mười trượng sâu dưới đất, cũng nhất định không thấy một giọt nước nào, thậm chí, căn bản là không tồn tại bất cứ thứ gì ẩm ướt! Khô ráo đến cực điểm! Khô ráo, hỏa công! Cũng sắp bắt đầu rồi!
Muốn đồng thời đối phó với mấy vị tạo hóa Thánh Giả này, bản thân thực lực Quân Mạc Tà, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể! Ngay cả lúc này mấy vị Thánh Giả tinh thần ý chí sa sút, cả người chếnh choáng men say, tính cảnh giác của bản thân mất đi rất lớn, Quân đại thiếu gia muốn bắt lại, cũng vẫn là chuyện cực kỳ khó khăn, dựa vào tập kích bất ngờ tối đa, có thể thu thập được một người mà thôi!
Nhưng Quân Mạc Tà hi vọng một lần hành động loại bỏ cả năm người! Nhiều nhất cũng chỉ có thể bỏ qua cho vị Ma Đồng Thánh Giả kia! Bởi vì vị Lãnh Đồng này, rõ ràng cho thấy là một vị tính tình trung lập!
Hiển nhiên, nếu hắn không biết điều, Quân Mạc Tà cũng sẽ không ngại giết chết hắn cùng mấy tên kia!
Mà hắn dựa vào khả năng, cũng chính là Ngũ Hành lực sau khi được đề thăng! Kim mộc thủy hỏa thổ! Nếu trong lời nói thủy chi lực là để chuẩn bị cho thế công! Như vậy hỏa lực, là đợt công kích thứ nhất của hắn! Chỉ cần đợt công kích thứ nhất bắt đầu, tiếp theo, chính là liên miên bất tận thế công cuộn sóng! Không chết không dừng!
Tuy nhiên trong khi chuẩn bị, trong lòng lại thở dài. Tam Đại Thánh Địa, cũng không phải là người không rõ đúng sai, cũng không phải là hoàn toàn không có chánh nghĩa trong lời nói! Chẳng qua lực lượng như vậy, số lượng ít ỏi, không những không phải trào lưu chủ yếu, ngay cả đoạn kết của trào lưu cũng chưa nói tới! Cũng như Lãnh Đồng! Lần này Tam Đại Thánh Địa tiến đến chín vị Thánh Giả, thế nhưng chỉ có một mình hắn đưa ra nghi ngờ!
Phủ định hành động lần này! Mà người khác, toàn bộ lại cho rằng đó đều là đương nhiên, thậm chí…lại có thể cho rằng bóp méo lịch sử, sửa sách sử, chính là sáng kiến vĩ đại xoay chuyển càn khôn! Chính mình hết thẩy đều là đại công thần sáng tạo nên lịch sử!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật