Biên Tập: Thương!
- Bất kể ta có làm chuyện gì nhưng Linh Mộng thủy chung vẫn là nữ nhân mà ta xem trọng nhất.
Lý Du Nhiên bình tĩnh nói, nửa bước cũng không lùi.
- Ngươi còn dám nói? Ngươi, cái tên đê tiện, vô sỉ, ngụy quân tử. Ta giết ngươi.
Độc Cô Tiểu Nghệ giương nanh múa vuốt gầm lên một tiếng, thân hình bắn lên, bay tới. Thân ảnh yểu điệu của nàng ở giữa không trung vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, tay áo đột nhiên giương lên, một ánh đao nhanh như sét đánh chém thẳng xuống.
Đao nhanh như tia chớp giữa trời, mê hoặc như mộng, nhẹ nhàng. lúc ẩn lúc hiện, chân chân thật thật, mỹ lệ mà biến ảo khôn lường, nhưng cũng tràn đầy sát khí. Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao. Hồng Tụ đao pháp. Đệ nhất chiêu, Hồng Tụ Khinh Dương. Do Quân Mạc Tà đích thân truyền dạy. Trung Hoa đao pháp đứng đầu cả hai thế giới.
Một đao tuyệt đẹp như thế xuất hiện, với lịch duyệt sâu xa như ba vị Thánh Giả nhưng trong đôi mắt cao vời cũng hiện ra một chút biến sắc. Hoa lệ như thế, mờ ảo như thế, rồi lại uy lực kinh người như thế. Đao pháp thần diệu này, với kiến thức của cả ba người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.
Lý Du Nhiên nghĩ như thế nào cũng không dám nghĩ rằng nha đầu kia lại có thể xuống tay xuất đao giết người, giờ khắc này có thể nói là cực kỳ chật vật. Mạnh mẽ hơi ngửa đầu ra sau, mấy sợi tóc tung bay bị chém đứt, lất phất mà phiêu đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ một đao chiếm được tiên cơ, khí thế càng tăng, đệ nhị chiêu Hồng Tụ Thiên Hương, đệ tam chiêu Hồng Tụ Nhược Mộng...rồi Hồng Tụ Xuất Vân, Hồng Tụ Vũ Phong... chiêu tiếp chiêu liên miên không dứt.
Ba vị Thánh Giả xem hoa cả mắt, liên tục tán thưởng, Độc Cô Tiểu Nghệ huyền công không cao tự nhiên là không để vào mắt, nhưng đao pháp của nha đầu kia quả thật quá tinh diệu. Ba người ước gì có thể xem nhiều lần, thậm chí nhìn nha đầu kia sử dụng đao pháp, ba người tựa hồ cảm thấy được chỗ tinh diệu của võ học, quả thực rất sinh động, nhưng dù thế nào cũng không nắm bắt được đầy đủ, hiển nhiên chỗ tinh diệu của bộ đao pháp này vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Lý Du Nhiên cũng chật vật tới cực điểm, không ngừng kêu khổ. Huyền công bản thân hắn so với Độc Cô Tiểu Nghệ cao hơn không chỉ một bậc. Nhưng trước đó, Độc Cô Tiểu Nghệ dùng linh dược, tiên đan giống như ăn kẹo, tiến bộ thần tốc, một chút cũng không yếu hơn Lý Du Nhiên, lại có đao pháp trợ oai, dù cho kinh nghiệm không nhiều nhưng vẫn chiếm thế áp đảo.
Tiểu nha đầu thi triển hết sở học, chiếm thế thượng phong, trong lúc nhất thời cảm thấy hăng hái, cả đời ăn hiếp người khác nhưng chưa lần nào phê như lần này. Hơn nữa còn là khi dễ một kẻ mình vốn rất ghét. Trước kia muốn khi dễ hắn nhưng đánh không lại. Hiện giờ thì hắc hắc hắc... Loại cảm giác này, quả thực là cực kỳ thoải mái.
Vì thế càng đánh càng thêm hung mãnh, đột nhiên quát to một tiếng, Lý Du Nhiên lảo đảo lui về phía sau, hai chân mềm nhũn, dáng vẻ hoàn toàn biến mất, nhưng mông thì đã dính trên mặt đất.
- Hồng Tụ Mộng Tàn.
Độc Cô Tiểu Nghệ hét lớn một tiếng, đao như sét đánh, hướng đỉnh đầu Lý Du Nhiên mãnh liệt vỗ xuống. Lý Du Nhiên chỉ cảm thấy đao phong táp vào mặt lạnh ngắt, trong lòng không khỏi lạnh lẽo: chẳng lẽ Lý Du Nhiên ta lại phải chết ở chỗ này?
Đột nhiên Trì Thiên Phong thân hình liền động, ngay khi lưỡi đao chỉ còn cách da đầu Lý Du Nhiên một chút thì hai ngón tay của hắn đã kẹp lấy Hồng Tụ, mỉm cười dùng sức, đoạt lấy. Cúi đầu nhìn, thở dài nói
- Quả nhiên là đao tốt, đao pháp tốt.
Tiện tay đưa đao về phía trước trả lại cho Độc Cô Tiểu Nghệ, hòa nhã nói:
- Tiểu cô nương hãy khoan dung độ lượng, lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại.
Nói xong liền kéo Lý Du Nhiên đứng dậy.
- Chúng ta đi.
Lý Du Nhiên kinh hồn chưa tỉnh, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi cửa Quân gia, khi hắn hồi phục tinh thần mới phát hiện ba vị Thánh Giả có chút gì đó không thích hợp. Rời khỏi cửa lớn của Quân gia một lúc, Thôi Trường Hà đã đạp nát một khối đá xanh. Xem quần áo ba người đã ướt đẫm mà khí trời thì rét lạnh. Chuyện này là như thế nào?
- Nguy hiểm thật.
Trì Thiên Phong thở dài rốt cục rên rỉ nói. Vị này cao thủ Thánh Giả này kìm lòng không được, giơ tay, vuốt mồ hôi trên mặt.
- Nguy hiểm thật?
Lý Du Nhiên kinh ngạc hỏi. Sao lại nguy hiểm? Ta một chút cũng không cảm giác được. Chẳng lẽ thở dài vì chuyện của ta? Không phải chứ, chỉ bằng thực lực của ba vị Thánh Giả, thực lực tiểu nha đầu dù có hơn ta một chút nhưng cũng đâu có nguy hiểm gì.
- Quả thực là nguy hiểm.
Tát Thanh Lưu lòng còn sợ hãi thở dài, oán hận nhìn Lý Du Nhiên, liếc mắt một cái, có chút tức giận nói:
- Chúng ta ba cái mạng già này, chỉ chút xíu là chôn vùi trong tay tiểu tử ngươi. Ngươi lại còn ở nơi này ngây thơ không biết?
A? Lý Du Nhiên lúc này mới chính thức chấn động.
- Nếu ta đoán không sai, vị thần bí sư phụ của Quân Mạc Tà ở ngay trong tiểu biệt viện mà chúng ta vừa mới tới.
Thôi Trường Hà vươn ra ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, thở dài một tiếng nói:
- Quả thực chuyện vượt ra ngoài dự liệu. Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, tiểu viện kia đầy những chuyện không thể tưởng tượng ra được, không có việc gì mà không phải là lần đầu tiên được nghe thấy, nhìn thấy. Bất kể là vật hay là người.
- Quả là lợi hợi.
Trì Thiên Phong ngửa mặt nhìn trời, thật lậu sau mới thở ra một hơi. Ba người cho tới bây giờ mới cảm giác cả người thoải mái hơn một chút.
Một bên Lý Du Nhiên nghe như nghe thiên hư, hoàn toàn mù tịt, không hiểu được ba lão già này rốt cuộc đang nói cái gì. Cho dù là trong tiểu viện kia quang cảnh có chút không phù hợp nhưng cũng không phải vì thế mà kinh hãi chứ?
- Dương hợp chi hậu, thủy tiên nộ phóng, điêu tiêu chi thì, sắc vi mãn tường. Đây là điều kì lạ thứ nhất. Loại bất thường này trong mắt người bình thường chính là kỳ cảnh nhưng trong mắt chúng ta đó chính là nghịch thiên. Dị thường như vậy, có khác gì là tháng sáu có sương, sét đánh vào mùa đông.
Trì Thiên Phong giơ một ngón tay lên, khẩu khí trầm trọng.
- Miệng không thể nói, lấy bụng nói chuyện là chuyện lạ thứ hai.
Tát Thanh Lưu nói tiếp.
- Đây là chuyện hoang đường không thể tưởng tượng. Huyền Huyền đại lục trải qua vạn năm từ trước tới nay, chưa bao giờ xuất hiện tình huống quỷ dị như vậy. Công phu quỷ dị tới cỡ này.
- Thứ ba chính là người nằm ở trên giường kia, chính là vị Linh Mộng công chúa.
Thôi Trường Hà thở dài một tiếng.
- Nàng cũng không phải không thể tỉnh lại mà là có người cố ý không cho nàng tỉnh lại. Người này lấy thủ đoạn cực kỳ tinh diệu khống chế thân thể của nàng, đưa nàng vào giấc ngủ say, nhưng chỉ là khống chế một địa phương rất nhỏ, lão phu tự phụ y đạo vô song nhưng đối mặt với loại tình huống này cũng đành bất lực. Bởi vì chỉ cần một khi đưa vào một ít huyền khí khác thường, thân thể nữ oa này còn lâu mới có thể phục hồi thương tổn.
- Ngoài ra còn có đao pháp tinh diệu của tiểu nha đầu kia, cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện tại thế gian này. Nếu không phải công lực của tiểu nha đầu kia quá thấp, nếu người thi triển đao pháp có tu vi cấp bậc Tôn Giả thì dù là chúng ta cũng chưa chắc có thể ung dung cứu người.
- Lại còn đầu ấu thú Thiết Dực Báo bát cấp đỉnh phong nữa. Chuyện này căn bản là chuyện không thể nào có được nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt chúng ta.
Ba vị Thánh Giả nói xong những điều dị thường, đối mặt nhìn nhau cũng đều thấy được thần sắc phức tạp trong mắt đối phương.
Có nói quá không? Lý Du Nhiên chân chính kinh ngạc, chấn kinh.
Hắn vạn lần không ngờ một đường chính mình đã đi qua, nhìn chỉ thấy một chút sự tình nhưng lại ẩn chứa nhiều huyền cơ như vậy.
Phải biết rằng Lý Du Nhiên tuy rằng trí tuệ siêu tuyệt, ánh mắt độc đáo, làm việc đều nắm trước tiên cơ, thậm chí là bày mưu nghĩ kế bên trong quyết thắng ở ngoài ngàn dặm; cách đối nhân xử thế lại càng suôn sẻ khéo léo. Nhưng hắn cũng có nhược điểm của hắn hơn nữa còn là nhược điểm trí mạng, đó chính là huyền công của hắn thật sự không cao. Điểm này hạn chế nghiêm trọng cách nhìn của hắn. Tựa như trước mắt, chuyện mà Thánh Giả có đủ khả năng nhìn thấy nhưng hắn lại không thể phát giác ra được. Cho dù là thấy nhưng cũng không phát hiện được huyền cơ bên trong.
Bất quá Thánh Giả tuy rằng nhìn ra nhiều chuyện tình như vậy nhưng lại dọa chính bản thân mình. Lý Du Nhiên tuy rằng cái gì cũng không biết nhưng lòng hắn lại an nhàn hơn biết bao nhiêu, điều này không biết có phải là một loại hạnh phúc hay không.
Không biết phúc ah! Đi thôi.
Đối với những chuyện xảy ra ở Quân gia lần này, phải nhất định đánh giá lại lần nữa. Sau khi trở về, lập tức liên hệ Mộng Huyễn Huyết Hải và Độn Thế Tiên Cung sáu vị Thánh Giả, mọi người cùng nhau thương lượng, cẩn thận thương nghị đối sách. Chuyện so với dự đoán trước đây nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trì Thiên Phong quay đầu lại nhìn bầu trời bên trên Quân gia, linh khí nồng đậm, hít một hơi thật sâu, vô lực nói:
- Trước khi tới đây, lão phu đã dự liệu tình huống sẽ nguy hiểm nhưng thật không ngờ, sự tình lại hung hiểm, to tát đến như vậy. Hiện tai, lão phu cơ bản có thể xác nhận, vị cao nhân cái thế ẩn thân tại nhà Quân gia chính là người đó.
Tát Thanh Lưu hơi run rẩy, cùng với Thôi Trường Hà đồng thời nói:
- Cửu U Thập Tứ Thiếu.
- Cửu U Thập Tứ Thiếu này rất lợi hại có phải không?
Lý Du Nhiên có chút buồn bực
- Chẳng lẽ so với vài vị Thánh Giả còn muốn...
Nói tới đây hắn cũng không nói thêm gì nữa, có vẻ như có vẻ như lời này có chút tổn thương tự tôn...
- Thánh Giả?
Trì Thiên Phong cười lạnh một tiếng nói:
- Cho dù là Thánh Giả, ở trước mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu thì tính là gì?
- Ở Chí Tôn Kim Thành còn có hai vị Thánh Giả tàn tật, một vị ngực bị đánh thủng một lỗ lớn, người kia thì đầu bị vẹo một bên. Tuy rằng dựa vào huyền công cái thế, miễn cưỡng có thể duy trì sinh mệnh nhưng trải qua mấy trăm năm tới nay vẫn không thể phục hồi.
Thôi Trường Hà thở dài một hơi trầm trọng nói:
- Phải biết rằng đạt tới mức Thánh Giả thì chỉ cần không chết, hình thần cầu diệt, thì có thể làm cho bản thân phục hồi cho dù là tay chân đã bị gãy. Nhưng loại tổn thương do Cửu U Thập Tứ Thiếu hạ thủ thì ngay cả Thánh Giả cũng không thể phục hồi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu. Lý Du Nhiên lấy dũng khí nói ra tên này. Hắn cảm thấy trong lòng chấn động không thôi. Thì ra trên đời này còn có một kẻ đáng sợ như vậy.
Bốn người yên lặng không nói gì trở về. Trì Thiên Phong cũng chỉ truyền đạt mệnh lệnh đơn giản: Đêm nay, chín vị Thánh Giả nhất định phải gặp mặt. Nếu việc này không thương lượng cho tốt, chỉ sợ một khi động thủ thì trong phạm vi ngàn dặm quanh Thiên Hương thành sẽ thành một đống hoang tàn. Nếu chỉ như vậy cũng còn dễ, nhưng chính là chín người mình một khi ra tay phải toàn thắng. Nếu không thì sai một ly đi ngàn dặm. Trăm vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.
Bên kia, trên đỉnh Tuyết Phong, Quân Mạc Tà lòng nóng như lửa đốt. Nhìn thấy người ở Ngân Thành đang nỗ lực xây dựng lại, thu thập đống hoang tàn, Hàn Phong Tuyết cũng không thấy bóng dáng. Mình thì bị Tuyết Sương Thanh bám riết, ân cần hỏi han, chăm sóc như mẹ của mình vậy.
Quân đại thiếu có chút nóng nảy, ca hiện giờ đã là Tôn Giả cấp hai, nóng lạnh bất xâm, sao có thể bị cảm được chứ.
Rốt cục, Hàn Trảm Mộng nhịn không được, chen vào bảo Tuyết Sương Thanh đi chuẩn bị đồ ăn. Quân Mạc Tà lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, lén lút chạy ra ngoài, khi thấy mọi người không ai chú ý liền lắc mình một cái biến mất.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật