"Tên của bài thơ này gọi là, nếu như…. "Quân Mạc Tà hắng giọng rồi nói, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười xấu xa, để mọi người cảm thấy hứng thú rồi mắt bắt đầu dồn khí vào đan điền, dùng giọng điệu truyền cảm ngâm thơ
"A… Nếu như ta là lúa, thì nàng là buổi trưa; nếu như ta là cái cung, thì nàng là con đại điêu; nếu như ta là Thanh Minh, vậy nàng chính là Hà Đồ; Nếu như ta là Kiếm Tiên thì nàng chính là hiệp khách… Nếu như… à, tất cả tâm trí của ta… đều ở trong đó"Âm thanh trong trẻo hùng hậu ở trong rừng rậm chậm rãi truyền ra ngoài. Vì vậy vang vọng cả sơn cốc
"Lúa … Buổi trưa … Lúa … Buổi trưa…"Ngâm xong, Quân Mạc Tà tha thiết nhìn Mai Tuyết Yên, chân tình nói
"Tuyết Yên, đây là tâm ý của ta, thể hiện chân tình của ta đối với nàng, cũng là khát vọng của ta đối với nàng …Mối chân tình này có thể so sánh với núi cao, tình yêu này thâm sâu như biển, nàng …theo ta đi"Mai Tuyết Yên cau mày, cúi đầu nhớ tới những câu thơ này, càng nghĩ càng không hiểu, cuối cùng khiêm nhường hỏi
"Những câu thơ này rốt cuộc là có ý gì?""Nàng chỉ cần biết những câu thơ này là của ta. Là mong muốn, tâm ý của của ta đối với nàng, chỉ có vầng mặt trời ở trên bầu trời kia mới có thể hiểu được!" Quân Mạc Tà nghiêm túc nói.
Trên mặt Mai Tuyết Yên thoáng hiện lên sự cảm động, nhưng vẫn còn suy nghĩ trong lòng. Bài thơ này thể hiện tình cảm sâu đậm, nhưng trình độ văn học lại quá binh thường.
Nàng là người như vậy, nếu như có cái gì không hiểu sẽ chăm chú suy nghĩ. Nhưng lần này nàng hoàn toàn không hiểu, cúi đầu thì thào không thôi…
Một lúc lâu sau, đang muốn hỏi Mạc Quân Tà thì một thanh âm từ rất xa đột nhiên vang lên
"Người nào huyên náo ở chỗ này?"Cùng với âm thanh này, một người giống như lưu tinh bay tới, rơi xuống trước mặt hai người. Vừa nhìn thấy Quân Mạc Tà lập lức vui mừng kêu lên
"Mạc Tà, tiểu tử đã tới rồi. Mấy ngày nay ta một mực chờ cháu, cảm thấy thời gian thật là dài…"Người vừa mới tới chính là Đông Phương Vấn Đao. Quân Mạc Tà chính là cháu….
Đông Phương Vấn Đao lập tức nhìn thấy Mai Tuyết Yên, ánh mắt như muốn hỏi
"Vị này là…"Nhưng trong lòng thì âm thầm tán dương:
"Cháu ngoại thật sự có bản lãnh, lại tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy…"" Đây là vợ của cháu ngoại ngài" Quân Mạc Tà vội vàng giới thiệu.
Đông Phương tam gia tức thời luống cuống, sờ trái sờ phải ở trên người một lúc lâu. Đông Phương Vấn Đao vẻ mặt xấu hổ nói
"Cháu không nói sớm, làm ta tới đây không đem theo lễ vật ra mắt"Mai Tuyết Yên thấy thật xấu hổ khi đi theo Quân Mạc Tà. Dọc đường đi, chỉ cần là biết có quan hệ, Quân Mạc Tà sẽ giới thiệu nào là đây là lão bà của ta, đây là vợ ta, đây là bà xã ta…
Mặc dù cố ý giới thiệu như vậy nhưng Mai Tuyết Yên vẫn không lên tiếng được bởi vì những người này đều có quan hệ tôn kính hoặc là thân cận với Quân Mạc Tà. Nhưng mọi người đều là tiểu bối của mình …. Thật là vô cùng khó chịu.
Lâu dần Mai Tuyết Yên cũng không thèm để ý tới. Điều này đã trở thành thói quen. Da mặt ít nhiều cũng được rèn luyên cho dầy thêm một chút. Thật sự là đi theo người này da mặt không dầy lên thì đúng là xấu hổ chết đi được.
"Cần gì lễ ra mắt" Quân Mạc Tà nhiệt tình từ chối
"Sau này trở về ngài bổ sung là được. Tuyết Yên khẳng định sẽ không để ý…""Tiểu tử này thật đúng là có vợ rồi thì không để ý tới người nhà nữa! Cháu không biết Tam gia của mình cũng không dư giả gì sao?"Đông Phương Vấn Đao hậm hực hình đứa cháu ngoại này
"Đi thôi, bà ngoại ngươi đang chờ cháu, ngày nào cũng dõi mắt ngóng chờ cháu cho nên mắt đã kém đi nhiều"Quân Mạc Tà oán thầm:
"Cái gì? Lão nhân gia lớn tuổi rồi, mắt sẽ mờ đi. Như thế nào lại bảo là do ngóng trông ta nên mắt mờ đi? Thế này là thế nào?"Khi Đông Phương Vấn Đạo nói đến câu thứ bảy bảo hắn nhanh lên một chút. Sau khi nói những lời này thì cũng nhìn thấy cổng lớn của Đông Phương thế gia.
Điều này làm cho Quân Mạc Tà có chút hoài nghi về khái niệm khoảng cách của vị cửu cửu này. Nhìn thấy Đông Phương thế gia này Quân Mạc Tà mới thấy kinh hãi. Trước mặt hắn là một sơn cốc.
Trong sơn cốc lại có một mảnh đất, ở chính giữa là những ngôi nhà lớn có tường màu hồng, ngói màu xanh, nhưng không có bất cứ thứ gì thể hiện đây là một thế gia xa hoa mà giống như một thôn xóm bình thường…
Tuy nhiên thôn xóm chất phác này lại có tường vây bao quanh. Sau đó ở bên trong là từng ngôi nhà san sát nhau, ở giữa là con đường được lát bằng đá rộng rãi giống đại lục, dùng đá từ các cửa hàng ở trong thành làm nên, trải qua nhiều năm tháng cho nên đá đã biến thành màu nâu, thậm chí không còn chút sắc sảo nào của những viên đá năm xưa.
Chính giữa có một cái ghế làm từ gỗ tử đàn, trên cái ghế có một lão thái người nhỏ gầy, mái tóc trắng như tuyết, ngây cả lông mi cũng trắng như tuyết.
Tuổi lão nhân mặc dù già nhưng tinh thần vẫn còn tốt, mặt mũi hiền lành, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên sự sắc bén, từ đó có thể nhìn thấy sự tung hoành năm đó trong giang hồ…. Lão thái nhìn thấy Quân Mạc Tà đi đến, trong mắt đã thấy lệ rơi.
"Đây là bà ngoại của cháu" Đông Phương Vấn Đao thấp giọng nói
"Năm đó lão nhân gia vốn có thuật trú nhan, mặc dù bảy tám mươi tuổi nhưng bộ dáng vẫn giống như ba bốn mươi tuổi""Nhưng mẹ của cháu trở về với hình dáng thê thảm… khiến lão nhân gia trong một đêm liền tóc bạc trắng. Hơn nữa mỗi ngày càng tiều tụy hơn… cho đến khi thành bộ dạng như ngày hôm nay. Ai" Đông Phương Vấn Đạo thấp giọng nói. Quân Mạc Tà cũng nghe được sự đau xót trong đó….
Nhớ tới lúc trước gặp ông nội (Gia gia) Quân Chiến Thiên, ông nội hắn đã đánh giá Đông Phương lão phu nhân như sau
"Bà ngoại này của cháu không phải là nhân vật đơn giản, quả thật giống như là lão yêu tinh. Bảy tám chục tuổi rồi mà giống như ba mươi tuổi…cùng với mẹ cháu giống như là một đôi tỷ muội chứ không phải là hai mẹ con, xinh đẹp, thanh lịch, rất phong độ…."Quân Vô Ý cũng trịnh trọng nói
"Mạc Tà, khi thấy bà ngoại cháu thì phải tôn kính hơn một chút, cũng đừng vì bà trông trẻ tuổi mà bất kính. Đông Phương phu nhân có thể nói là nữ nhân rất có trí tuệ mà Tam thúc biết được kiếp này…"Nhưng mà hôm nay nhớ lại những lời của gia gia và tam thúc, Quân Mạc Tà lại chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, chua xót từ tận đáy lòng…
Ấn tượng của Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý là của mười năm trước đây… Đông Phương phu nhân chính là bà ngoại mình, từ khi con gái trở về, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại biến thành bộ dáng như thế này…tóc bạc da mồi, tuổi già sức yếu! Tâm linh phải bị tàn phá như thế nào mới có thể biến thành bộ dáng này?
Con gái mặc dù đã được gả cho người ta, sinh con đẻ cái nhưng trong lòng lão phu nhân vẫn là tiểu nha đầu năm nào. Thấy con gái mình thần hồn đứt đoạn, sống không bằng chết, nhắm mắt ngủ mãi không dậy nổi khiến cho tình mẫu tử của Đông Phương lão phu nhân bị đả kích cho sụp đổ.
Con gái cứ như vậy mà chết đi, làm mẫu thân còn để ý gì hình tượng nữa? Còn lo lắng gì đến chuyện bạc đầu…. Mười năm nay ở bên trong thì có vô số việc vụn vặt cần phải xử lý, bên ngoài có cừu gia cường đại áp bức phong tỏa gia viên, tâm thần bị tổn thương, làm sao có thể không già?
Nhị gia Đông Phương Vấn Kiếm cùng đại gia Đông Phương Vấn Tình đứng ở hai bên trái phải của lão phu nhân, phía sau là mấy thiếu niên nam nữ đang tò mò nhìn về bên này. Còn có ba trung niên mỹ phụ dáng vẻ đoan trang đang lẳng lặng nhìn nhìn Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên. Lão phụ nhân còn không có mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng không lên tiếng.
« Là con của Ván Tâm… là Mạc Tà? Quân Mạc Tà? »
Đông Phương lão phu nhân run rẩy đứng lên, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng hoảng hốt, giống như thấy được bóng dáng con gái của mình lúc còn bé bỏng, tựa hồ trong thoáng chốc thấy được con gái xinh đẹp của mình đang đi tới…
Trong nháy mắt cánh cửa tâm hồn đang đóng chặt bởi con gái của mình đột nhiên xuất hiện khe hở, hai mắt đỏ lên, lão phu nhân nỗ lực tiến lên hai bước, mái tóc bạc bay trong gió, âm thanh có chút run rẩy « Đến… đến gần chút. Mau lại đây để bà ngoại nhìn cho kỹ… ngoại tôn của ta, tới đây »
Trong lòng Quân Mạc Tà dâng lên một loại cảm giác chua xót khó tả, gượng gạo cười, lúc này mới từ từ tiến tới, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn lên vị lão phu nhân này.
Một lão phu nhân kiên cường, đã làm tất cả vì con gái mình. Trong lòng hắn chỉ có kính ý, sự thân thiết, còn có….sự chua xót khó nói thành lời.
Năm đó Quân Vô Hối ngoài ý muốn chết đi. Đông Phương Vấn Tâm đột nhiên nghe tin được tin dữ liền bị bệnh không dậy nổi. Đông Phương lão phu nhân giận dữ rời núi, tàn sát thiên hạ. Đông Phương gia ám sát, huyết tẩy khắp nơi khiến cho cả đại lục rung chuyển, chấn động.
Huyền giả đương thời có ngươi nào dám làm! Năm đó Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu ngộ hại một cách bất minh không rõ ràng, vẫn là Đông Phương gia đứng ra trả thù, huyết lưu vạn dặm. Ngay Hoàng cung Thiên Hương cũng đầy đầu người….
Vị lão phu nhân trước mắt này, vì con gái mình đã không tiếc lấy một Đông Phương thế gia với lực lượng đơn độc là địch của cả thiên hạ, hướng thiên hạ khai chiến!
Thật là một hành động đầy khí phách và táo bạo!
Cho dù là tàn sát cả thiên hạ cũng muốn báo thù!
Đây chính là thâm cừu đại hận….Tất cả đều vì con gái mình, vì một phần chân tình kia!
Cũng bởi vì như vậy mà Đông Phương thế gia bị tam đại Chí Tôn hợp lực áp chế, bị rơi vào đường cùng …Vị tuyệt đại hồng nhan mang theo sự không cam lòng cùng vô vàn tiếc nuối mà lập ước thệ, lòng đầy đau đớn thoái xuất giang hồ….Huyết cừu chưa báo hết, buồn rầu trở về….
Từ đó sống ở vùng đất hoang nghèo nàn này, không có ngày quay trở lại! Ngày đêm đối mặt với sự đau đớn của con gái, trong lòng cảm thấy bất lực, phải đối mặt với nỗi đau trong cuộc sống… đó chính là mẫu tử tình thâm. Kiếm Phong sụp đổ, núi phủ tuyết trắng xóa. Huyền Thú xuất hiện, Thiên Phạt cũng xuất hiện theo!
Mười năm qua trốn tránh ở nơi hẻo lánh này, yên lặng sống qua ngày … trong lòng lão nhân có thể dễ chịu được sao? Điều kiện hà khắc này làm sao có thể đạt được?
Nếu như vĩnh viễn không thể đạt được, Đông Phương thế gia chẳng phải cứ như vậy mà hồ đồ chết hết ở nơi núi rừng này sao?
Vì con gái lại muốn làm liên lụy tới cả gia tộc, ngay cả có cố gắng nỗ lực không chút hối hận thì cũng khó có thể đối mặt với người nhà của hắn. Đây là áp lực cực lớn! Thời khắc này áp lực này ở trong lòng lão phu nhân thật lớn, thật nặng nề.
Thật là khó khăn… Ban đầu nếu như không đáp ứng điều kiện như vậy, Đông Phương thế gia tất phải bị diệt ngay tại chỗ, không còn chút may mắn nào! Bất đắc dĩ đáp ứng rồi cũng chỉ đổi lấy sự kéo dài chút hơi tàn…
Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác được mình rất hiểu rõ người bà ngoại này của mình. Lão bà nhìn qua thân thể gầy yếu này, trên lưng có áp lực thật lớn.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật