Tử Kinh Hồng khó khăn mới khôi phục lại ánh mắt, chợt cảm thấy hỏa khí lại bốc lên như bài sơn đảo hải, cố gắng lắm mới không có nhổ ra, nói
"Sau đó…"Hơi thở của các cường giả khác cũng có chút không tự chủ được, một số thì nói chuyện cũng có chút cà lăm, đồi ngực lúc lên lúc xuống, nhìn qua thấy có chút kịch liệt…
"Sau đó thuộc hạ lại một đường, chú mục tìm kiếm, lại phát hiện ra ở trong rừng có một vết kiếm khí mạnh mẽ, mở ra một con đường lớn. Các cây đại thụ ở đây hầu hết đều bị đoạn tận gốc, chỉnh tề ngã sang 2 bên, thậm chí cả rộng hẹp cũng đều nhất mực giống nhau, kiếm này thật là kinh thiên động địa, kinh động quỷ thần. Thuộc hạ chưa thấy ai có được kiếm khí đến trình độ này" Câu Bất Hoàn trên mắt có chút kinh nghi
Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành đều nhìn nhau, đều cố gắng đoán ý nghĩ đối phương bằng ánh mắt: Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm
"Theo thuộc hạ phán đoán, kẻ nọ hẳn là do truy giết một người nào đó mới xuất ra kiếm khí bậc này. Ở phía trước đó còn có một vách núi thẳng đứng, thuộc hạ đã tới đó điều tra, mặt đất bên dưới giống như bùn, rõ ràng là đã từng có một trận lở núi, hơn nữa là xảy ra chưa lâu, rất có thể là sau khi đại chiến kia xảy ra một thời gian. Kiếm khí kinh người kia kéo dài đến đây rồi dừng lại, theo thuộc hạ đoán, núi lở cũng là do kiếm này. Bất quá, quy mô núi lở này rất lớn, thuộc hạ thực sự không dám xác định, chỉ là lấy lí lẽ để suy đoán"Mặt hắn lại trầm tư:
"Thuộc hạ vốn tưởng rằng có thể sẽ có thi thể, liền dụng sức đào lên xem xét, phía dưới lại không có một thi thể nào, chỉ có một vết máu lớn, cho nên thuộc hạ lớn mật phỏng đoán, hoặc là chính là Độn Thế Tiên Cung sau khi đại chiến đã thu thi thể của mình về. Hoặc là chính Độn Thế Tiên Cung toàn quân bị diệt, địch nhân sử dụng một loại phương pháp kì quái nào đó, đem hủy thi diệt tích, mà theo hiện trường phán đoán thì khả năng thứ 2 là lớn hơn."Hắn dựa vào khả năng phán đoán của mình, mặc dù không trúng nhưng cũng không sai bao nhiêu, quan sát từng điểm nhỏ, phân tích rất rõ ràng, quả nhiên rất giỏi về trinh sát.
"Còn nữa không?" Tử Kinh Hồng sắc mặt trầm trọng, một bên Tiếu Vị Thành ánh mắt cũng âm trầm, thậm chí mang theo một ít khủng hoảng…
"Không, không có…" Câu Bất Hoàn bị ngữ khí của Tử Kinh Hồng làm cho hoảng sợ, lắp bắp đáp. Mình đã điều tra rõ ràng đến như thế, còn có chỗ nào chưa điều tra? Nếu người khác điều tra, sợ rằng không được một phần như vậy, tại sao lão dường như còn chưa hài lòng?
Chỉ là hắn vừa mới bị một trận đòn, nên cũng không dám lên tiếng nữa.
"Ngươi nhiệm vụ điều tra đã hoàn thành, đi nghỉ ngơi đi" Tử Kinh Hồng phất phất tay
"Nha…"Câu Bất Hoàn sờ sờ mặt mình, sờ cái mũi mình rồi nghi hoặc nhìn Tử Kinh Hồng một lúc, ý như là: ngươi cứ như thế là bảo ta đi? Nếu nhiệm vụ hoàn thành thì cũng nên khen ngợi một chút
"Còn không mau đi" Tử Kinh Hồng giận dữ đá vào bụng hắn một cái, thân hình gầy yếu như qủa bóng bị đá văng ra ngoài
Phang! Bên ngoài vang lên tiếng một vật nặng rơi xuống, tiếp theo chỉ thấy tiếng của Câu Bất Hoàn kêu lên:
"Tam Tông Chủ … Thuộc hạ tận tâm tận lực làm việc, tự hỏi không biết đã phạm sai lầm gì mà bị người đánh như vậy? Oan uổng quá…" Quả thật có chút oan uổng, chạy xa như vậy tận lực mang về toàn những trọng yếu tình báo, không có ngợi khen thì cũng thôi… tự nhiên còn bị đánh cho một trận
Tiếp theo chỉ thấy bên ngoài có người nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con mẹ nó, ngươi đúng là cần ăn đòn, mọi người cùng lên, cho hắn thấu hiểu thế nào là đau khổ!" Đúng là giọng của một vị Chí Tôn cao thủ vừa chạy khỏi phòng vang lên…
Tiếp theo, chỉ nghe thấy bên ngoài thình thịch thanh âm như trống đánh, dày đặc, mạnh mẽ mà lại có lực. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai
"Vì cái gì mà đánh ta … vì cái gì a …." âm thanh cực kì ủy khuất vang lên trong một ngày lạnh lẽo
Có thể tưởng tượng cảnh một người nằm trên mặt đất, bảy tám người vây xung quanh điên cuồng tung cước, đủ thấy cảnh tượng của Câu Bất Hoàn thảm thế nào…
Trong phòng, Tử Kinh Hồng yên lặng ngồi, sắc mặt cực kì khó coi, Tiếu Vị Thành cũng cùng một vẻ mặt như vậy, không khí mang nặng một áp lực vô hình
Thật lâu sau Tử Kinh Hồng mới khàn khàn mở giọng:
"Tiếu Huynh, người xem sự tình nên làm thế nào?"Tiếu Vị Thành hít sâu một hơi, dùng thanh âm bình tĩnh nhất có thể, nói:
"Quý thuộc hạ tình báo thực tỉ mỉ, tinh tế, phân tích hợp lý, phán đoán cũng rất có cơ sở… Chỉ sợ Độn Thế Tiên Cung hai chín người của Trữ Vô Tình thực đã bị người ta tiêu diệt toàn quân! Nhưng điều này… điều này làm sao có thể? " thanh âm của lão đã tràn ngập ý kinh sợ ngoài ý muốn
Tử Kinh Hồng ngẩng đầu lên, sững sờ, lão cũng chẳng phải là không biết, nhưng cũng chính là hi vọng một cái vạn nhất, mới hỏi lại Tiếu Vị Thành. Vừa hỏi xong, không ngờ Tiếu Vị Thành cũng phán đoán như mình, qua hồi lâu mới mở miệng nói:
"Ta cũng vậy… chúng ta tam đại Thánh Địa từ xưa đến nay luôn luôn đi đường chết đâu chôn đó, trừ khi là nhân vật cực kì trọng yếu mới chở về thánh địa an táng, chưa từng có ngoại lệ! Độn Thế Tiên Cung những năm gần đây liên tục có người chết ở bên ngoài, nhưng số lượng cực nhỏ, giống như lần vây công Thiên phạt sâm lâm kia, lúc ấy nhân công cũng đầy đủ, nhưng cũng chỉ là tại đương trường vùi lấp qua loa cho qua chuyện, không từng hao phí công sức dời linh về núi""Đúng, nhất là Câu Bất Hoàn miêu tả cảnh tượng, hiện trường đương nhiên là có rất nhiều người thân tử, hơn nữa số lượng có lẽ còn rất lớn, số người còn lại của Trữ Vô Tình chưa chắc đã đủ. Cứ coi như sau đại chiến thì vẫn còn người sống sót, bất quá cũng chỉ là thương binh tàn tướng, làm gì có sức đưa thi thể trở về. Xem ra Độn Thế Tiên Cung này lành ít dữ nhiều!" Tiếu Vị Thành hít một hơi thật sâu.
"Nhưng ta duy nhất không minh bạch, Mai tôn giả tuy rằng xưa nay giả nhân giả nghĩa, nhưng thực sự không phải kẻ khát máu. Nếu nàng ta giết người, kể cả nàng ta có nắm chắc, hoặc kể cả là Độn Thế Tiên Cung toàn lực cũng không ngăn cản được thì nàng ta cũng không cần phải…. một lần diệt sạch. Chỉ cần thoát ra được thì Trữ Vô Tình bọn hắn làm sao có bản lãnh đuổi theo nàng?" Tử Kinh Hồng nhíu mày, trăm mối vẫn không có cách giải
"Hơn nữa, Tiếu huynh, huynh có để ý đến một câu?""Câu nào?" Tiếu Vị Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Vừa rồi Câu Bất Hoàn nói, ở dưới chỗ vách núi kia có dấu vết kịch liệt đánh nhau" Câu này khiến ta khó hiểu
Tử Kinh Hồng cau mày suy tư:
"Như thế nào lại ở đại phương xa như vậy diễn ra đại chiến? Trữ Vô Tình túc trí đa mưu, ngông nghênh càn rỡ với ta và ngươi, nhưng cũng không nên bỏ quên vị trí mai phục tốt như thế, mà lại nhảy ra xa như vậy, chiến đấu trên mặt đất. Quyết chiến ở đó chẳng phải là muốn chết thì là gì? Nếu hắn làm vậy thì chúng ta liên hợp đã chẳng đánh cho hắn chết lâu rồi? Sở dĩ lập ra kế hoạch như vậy chẳng phải vì sợ Mai tôn giả xuất quỷ nhập thần khinh công cao ngất kia sao? Nhưng Trữ Vô Tình hắn lại đi nhảy ra ngoài, điểm này đúng là làm ta rất hoài nghi.""Điều này… đích xác rất khó hiểu." Tiếu Vị Thành ánh mắt có chút né tránh, khẽ chột dạ. Lão đích xác là
"biết" Trữ Vô Tình vì sao phải nhảy ra ngoài đi chịu chết, bởi vì lần này hết thảy là do lão
"Ám chỉ" Trữ Vô Tình nên mới tạo ra kết quả như vậy.
Nếu lúc trước lão không ám chỉ Mai tôn giả đã bị thương nặng, tin tưởng là dù cho…Trữ Vô Tình có 10 lá gan cũng không dám nhảy ra ngoài như vậy.
"Tiếu Huynh…?" Tử Kinh Hồng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, lúc này Tiếu Vị Thành mới phát hiện vừa rồi mình xuất thần… lại thấy ánh mắt Tử Kinh Hồng nhìn mình phi thường kì quái, tựa hồ như đang nhìn thấu mình, không khỏi xấu hổ cười trừ, nói:
"Tử Huynh, chuyện gì?"Tử Kinh Hồng cổ quái cười, nhưng không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, Tử Kinh Hồng tự nhiên nhìn ra được Tiếu Vị Thành có nhiều điểm kì quái, chỉ sợ việc Trữ Vô Tình cùng toàn quân bị diệt có nhiều điểm quan hệ.
Tiếu Vị Thành chính là chặn đánh đợt thứ nhất, ôm đầu máu chạy về, hơn nữa lại tổn hao một nửa lực lượng. Tổn thất lớn như thế Tiếu Vị Thành há lại có thể không căm tức? Khi đi qua chỗ Trữ Vô Tình mai phục, Trữ Vô Tình há lại không hỏi tình hình chiến đấu? Tiếu Vị Thành kia nói ngoa… Nếu là chính mình, cũng sẽ không cam lòng bị tổn thất lớn như vậy lại không đạt được gì, mà hai nhà khác lại không tổn thất gì… Có phúc tự nhiên tất hưởng, nhưng nếu là có họa, thì cũng nên chia cho đều…
Bất quá lần này hắn cũng quá lợi hại, rất đơn giản nói mấy câu đã đem Độn Thế Tiên Cung 29 cao thủ cùng nhau đưa vào Quỷ Môn quan. Xem ra sau này nên cẩn thận tên này, nếu không bị hắn bán lúc nào cũng không biết…
"Còn có một điều nữa khó hiểu! Chính là Mai tôn giả, người đã ra tay… Ta và ngươi đều biết rõ, Mai tôn giả với những địch nhân khác đều tâm ngoan lạt thủ, nhưng thủy chung, nàng vẫn mang trong lòng đại cục, cuộc chiến với Tam đại Thánh Địa, đối với những cao thủ Chí Tôn luôn hạ thủ lưu tình, không ra sát thủ. Nhưng lúc này thì lại đại khai sát giới, diệt sạch, không thuận theo không buông tha, đem Độn Thế Tiên Cung tất cả tàn sát hết, trong đó dĩ nhiên có điều gì đó kì quặc! Nhưng nếu là như vậy, thì nguyên nhân gì mới có thể thúc đẩy nàng ta hạ tay nặng như vậy? Thậm chí hậu quả nghiêm trọng cũng không để ý sao? " hai người nói ra điều nghi vấn thứ hai.
"Hẳn là Trữ Vô Tình đã chọc giận tới Mai tôn giả, hơn nữa còn làm chuyện gì đó khiến Mai tôn giả không thể chịu đựng được, điểm này có thể dự liệu được!" Tiếu Vị Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói như thế thì trách nhiệm của hắn vị tất cũng nhỏ đi nhiều.
"Điểm ấy quả thật có thể dự đoán. Nhưng đến như thế nào mới có thể chọc tức nàng đây? Lấy tu vi của nàng, há lại dễ dàng tức giận. Ngày đó Độn Thế Tiên Cung dùng thập đại cao thủ, muốn ám sát nàng cũng không khiến nàng ta chân chính sinh sát khí! Chẳng lẽ…." Tử Kinh Hồng nhãn tình sáng lên:
"Chính là Quân Mạc Tà""Có lẽ không sai rồi! Mai tôn giả khổ tu nhiều năm, không bao giờ vướng vào tình cảm, hiện giờ Quân Mạc Tà động chân tình, liền liều lĩnh yêu nhau!" Tiếu Vị Thành và Tử Kinh Hồng đều là những tinh phong nhân vật, há lại không biết điều này?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật