Trang chủ » Dị Thế Tà Quân » Chương 467: Tử chiến

Chương 467: Tử chiến

- Ha ha ha…Hảo! Hảo! Hảo! Ân đoạn nghĩa tuyệt, nhất đao lưỡng đoạn!

Tiêu Hành Vân cười to ba tiếng, ánh mắt lóe lên, trong mắt sát khí ngày càng thịnh, đột nhiên vung tay lên, quát to:

- Người đâu, mau giết chết mấy tên phản nghịch này, không lưu bất cứ kẻ nào. Giết không tha!

Phía sau hắn, một loạt cao thủ áo trắng đồng loạt xông tới.

Hàn Phi Vân sau khi cắt bào đoạn nghĩa, lập tức thân hình bay về sau, chợt lóe tới trước người Mộ Tuyết Đồng, thấp giọng vội nói:

- Tình thế hung hiểm, chỉ sợ trong Thất Kiếm có nội gián, ta sợ là lành ít dữ nhiều! Ngươi bảo vệ tiểu công chúa cho tốt, nếu thấy cơ hội, lập tức phá vây, Ngân Thành tuy gần trong gang tác, kì thực lại vô cùng xa vời, nếu không thể thành công thì nhất định phải dùng tốc độ cao nhất quay trở lại, nhanh chóng trở lại Thiên Hương thành tìm Quân Vô Ý, còn cả Quân Mạc Tà nữa! Hiện tại, cũng chỉ có bọn họ mới có thể chân chính giúp đỡ chúng ta! Chúng ta sẽ liều chết ngăn cản bọn họ cho ngươi. Nhớ kĩ! Sự tình này liên quan đến tiểu công chúa và tương lai của Ngân Thành, không thể sơ xuất!

Hắn vừa vội vừa gấp nói hết câu này, xung quanh ngân y kiếm thủ (kiếm thủ áo trắng) đã tụ lại đây, một đám sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung tàn, xuất kiếm đối với mấy vị trưởng lão trước kia không chút lưu tình nào!

Tiêu Hành Vân hét lên một tiếng, năm lão giả râu bạc trắng dẫn đầu xuất kiếm mà ra, kiếm quang hai màu như giao long nổi giận mà tới!

- Thần Huyền nhị phẩm, tuyết kiếm thủ hai màu!

Tam trưởng lão Hàn Phi Vân chấn động, kinh hô thốt lên.

Đây cũng là năm cao thủ thiên phú của Ngân Thành. Năm người này, chính là do luyện công bất ngờ đồng thời bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng năm người tâm tính cực kỳ kiên trì, lại tìm một lối khác. Nhờ vào một loại tà môn huyền công cổ quái, giúp cho kinh mạch trong thân thể mở ra một con đường vận hành huyền công mới. Ngày bọn hắn thành công, nguyên bản kinh mạch bị bế tắc vì luyện công tẩu hỏa nhập ma trước kia cũng đột nhiên khôi phục trở lại.

Cho nên năm người này công lực mỗi người tuy rằng chỉ là Thần Huyền nhị phẩm, nhưng mỗi người đều có thể tương đương với hai người tu vi Thần Huyền. Hơn nữa còn có được kỳ năng nóng lạnh giao thoa.

Nhưng vào lúc mười lăm năm trước, vì bù lại chỗ thiếu hụt trong công pháp, năm người liền đi vào đại mạc, từ đó đến nay không có tin tức gì. Tất cả mọi người trong Ngân Thành đều nghĩ rằng năm người bọn họ đã chết thảm, chôn thây nơi cát vàng, không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện ở đây.

- Vì sao?

Tam trưởng lão chấn động, nhanh chóng nhảy lùi lại, ánh mắt hết sức ngạc nhiên:

- Vì sao các ngươi lại ở đây, các ngươi không phải đã chết trong đại mạc mười lăm năm trước rồi sao?

Năm người mắt không biểu tình, không hề nhận thức người đang nói chuyện trước mắt là ai, trường kiếm hình thành kiếm võng nhiều màu, mang theo sát khí lạnh thấu xương, ầm ầm chụp xuống!

Ngân Thành Thất Kiếm đồng thời hét lớn một tiếng, trường kiếm đan vào tạo thành một mảnh võng kiếm rực rỡ, ngang nhiên nghênh đón! Tạo cho Tam trưởng lão thời gian an bài sự tình.

Ngũ trưởng lão râu bạc tung bay, trường kiếm như rồng bay đâm về Tiêu Hành Vân vị đại ca mà mình luôn luôn sùng kính! Kiếm quang mặc dù độc nhưng trong mắt đã rơi lệ!

Tiêu Hành Vân trong mắt lại lộ vẻ tàn nhẫn, thần sắc cay nghiệt, đột nhiên trường kiếm chợt động, kiếm quang bạo trướng, hàn quan bắn ra tứ phía, không chút lưu tình mà toàn lực ra tay!

Tiêu Hành Vân lần này mang đến nhân số rất nhiều. Chừng gần trăm người, hơn nữa phần lớn là Địa Huyền, Thiên Huyền kiếm thủ cao cấp, còn có chính hắn cùng tuyết kiếm thủ hai màu là sáu vị Thần Huyền đại cao thủ trợ trận, tuyên bố rõ là chuyến này muốn dồn bọn Tam trưởng lão vào chỗ chết.

Trái lại bên phía Tam trưởng lão vì nhanh chóng chạy về Ngân Thành. Cũng là lặn lội đường xa, ít có nghỉ ngơi, tổng cộng cũng chỉ có hắn và Ngũ trưởng lão là hai vị Thần Huyền cường giả là còn có thể đánh một trận, Ngân Thành Thất Kiếm tuy tạo thành kiếm trận uy lực có vẻ khả quan nhưng đối mặt với năm trên Thần Huyền kiếm thủ kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng đối phương nhân số thực sự rất nhiều, trong nháy mắt như đã lâm vào trong thủy triều.

Mộ Tuyết Đồng nắm chặt trường kiếm trong tay, một tay lôi kéo Hàn Yên Mộng, hết sức chăm chú gặp chiêu phá chiêu, nỗ lực tìm kiếm một khe hở! Hiện tại lúc này mạng sống của mọi người đã không còn trọng yếu!

Mà trọng yếu hơn cả là sự an nguy của Ngân Thành!

Chỉ cần mình và Hàn Yên Mộng có thể thoát ra. Ngân Thành còn có thể có ngày biết rõ được chân tướng sự việc!

Âm mưu của Tiêu gia sẽ không thể chân chính thực hiện được.

Trước mắt. Mộ Tuyết Đồng cũng cho rằng, chính mình là người thích hợp nhất để mang tiểu công chúa chạy trốn. Tam trưởng lão phá vây mang theo tiểu công chúa mặc dù có phần nắm chắc hơn, nhưng mình tuyệt đối không thể ngăn cản công kích của đối phương. Lại nói Tiêu Hành Vân chắc chắn sẽ để ý kĩ Tam trưởng lão, cho dù Tam trưởng lão có may mắn đột phá vòng vây, nhưng vì vướng tiểu công chúa nên cũng sẽ không thể trốn được xa.

Cho nên chỉ có thể hy sinh một người công lực cực mạnh. Tận dụng khả năng kéo dài thời gian. Để chính mình mang theo tiểu công chúa mà chạy trốn.

Lúc này cũng không phải là thời điểm nói lời khách sáo. Cho nên Tam trưởng lão vừa nói, Mộ Tuyết Đồng lập tức ngầm hiểu.

Hàn Yên Mộng mắt thấy đám người chung quanh đều là sinh tử bác đấu, nhưng trong lòng là cực kỳ đau khổ! Chỗ này, tùy tiện chọn ra một tên cũng là người mình quen thuộc, nơi này, mỗi người lúc trước đều đối với mình như cầm châu bảo trong tay, hồi mình còn nhỏ còn ôm mình, cũng từng bế mình, đối với tiểu cô nương nàng mà nói, nơi này bất cứ người nào cũng có thể nói là thân nhân của nàng!

Nhưng hiện tại, hai bên thân nhân của mình lại có một bên làm phản rồi, hơn nữa lại cùng người bảo vệ mình mà triển khai sinh tử bác đấu!

Vốn là cùng một gốc, vì sao lại quá tuyệt tình!

Hàn Yên Mộng trong mắt có lệ, khẽ chảy xuống. Trong tâm hồn đơn thuần của nàng, căn bản là không biết tất cả chuyện này là vì sao, nàng chỉ biết rằng đã có sự thay đổi rồi.

Bên kia, từ trong cuộc chiến, Tam trưởng lão rốt cục quyết định, lắc mình chậm rãi hiệu lệnh rút quân, Ngũ trưởng lão cùng Ngân Thành Thất Kiếm dần dần tiếp được phần lớn chiến lực, vào thời khắc này, Tam trưởng lão thân mình đột nhiên bạo phát ra kiếm quang dữ dội.

Tựa như trong dêm tối, mặt trời lại đột nhiên mọc lên giữa trời.

Vạn đạo kiếm quang, như Ngân Hà đảo lộn! Một kiếm này, Tam trưởng lão đã rốc hết toàn lực!

Dùng toàn bộ sinh mạng, đặt cược sinh tử!

Mộ Tuyết Đồng không nói tiếng nào, mang theo Hàn Yên Mộng lao nhanh tới trước, hướng về phía kiếm quang của Tam trưởng lão lấy tốc độ cao nhất như gió lốc đột tiến!

Tiêu Hành Vân bỗng nhiên thấy không ổn, hét lớn một tiếng:

- Ngăn bọn chúng lại, bắt tiểu tiện tỳ kia!

Đột nhiên lại hướng bên kia hét lớn một tiếng:

- Động thủ!

Những lời này vừa mới ra, giữa sân tình thế chợt thay đổi đột ngột, một người xếp sau cùng trong Ngân Thành Thất Kiếm đột nhiên kiếm quang vừa chuyển, đâm sang vài vị huynh đệ của mình!

Chung sống với nhau như thủ túc không biết đã bao lâu!

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong Ngân Thành Thất Kiếm, ba người trừng mắt không thể tin, lồng ngực tuôn trào máu tươi, chậm rãi xoay người, nhìn tiểu đệ của mình. Trong mắt tràn đầy thương tâm, phẫn nộ. Còn có sự khó hiểu.

Người đó trong mắt lộ ra thần sắc áy náy, ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói:

- Thực xin lỗi! Ta là người của Tiêu gia.

Ba người ánh mắt lộ ra thần sắc sáng tỏ, sau đó thần sắc bình tĩnh ngã ra đất.

Cho đến lúc này chết đi, thế nhưng trên mặt vẫn như trước không có chút nào oán hận.

Bọn họ cho dù đến lúc bọn hắn chết đi, vẫn coi hắn là huynh đệ của mình.

Trong mắt ba người thoáng hiện thần sắc cuối cùng, chính là đau lòng vô cùng.

- A.

Tam trưởng lão thấy tình huống giữa sân đột biến hét lớn một tiếng, hắn vốn đã đoán đến có thể sẽ xuất hiện biến cố này, nhưng đối mặt với biến cố trong dự liệu này hắn như cũ vẫn khó có thể gánh vác, trong miệng máu tươi tuôn trào. Lốm đốm dính trên râu bạc, đột nhiên trường kiếm vung trái chém phải, hai đạo kiếm quang rất lớn đột bắn ra. Nơi nó đi qua, mọi người kinh hô một tiếng, trên người máu tươi tung tóe, còn có hai người không kịp tránh, bị chém đứt ngang người.

Tam trưởng lão Hàn Phi Vân hét lớn một tiếng, thân mình bọc lấy kiếm quang, mang theo Mộ Tuyết Đồng và Hàn Yên Mộng, như gió lốc đột ngột đi ra ngoài.

Sauk hi vừa ra khỏi vòng vây, Hàn Phi Vân lập tức xoay người lại. Đem Mộ Tuyết Đồng cùng Hàn Yên Mộng chắn ở phía sau, rất có khí thế của một kẻ "nhất phu đương quan vạn phu mạc khai" (một mình ngăn cửa vạn người không thể qua), râu tóc bay lên, hét lớn một tiếng:

- Ai dám đi lên! Cùng ta đánh một trận tử chiến!

Ở phía sau hắn, Mộ Tuyết Đồng kéo Hàn Yên Mộng không hề quay đầu lại. Tựa như làn khói bay về phương xa. Rất xa truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng lo lắng của Hàn Yên Mộng:

- Tam gia gia…

Nhưng giờ phút này Tam trưởng lão đã không thể nghe thấy rồi!

Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tên sâu bọ trong Ngân Thành Thất Kiếm, ánh mắt hận đến như muốn ăn sống nuốt tươi hắn! Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì cái tên tiểu nhân giết hại huynh đệ của mình kia đã sớm chết ngàn vạn lần rồi!

- Vì sao?

Tam trưởng lão thân thể có chút run rẩy, trong mắt óng ánh rơi lệ, mang theo sự hoài nghi, chậm rãi bước tới:

- Vì sao? Vạn Thành Quang! Vì sao? Ngươi vì sao lại phải làm thế? Năm đó ngươi đói rét ngất ở dưới núi, lão thành chủ mềm lòng mang ngươi về Ngân Thành, dốc lòng bồi dưỡng, càng cho ngươi trở thành một người trong Ngân Thành Thất Kiếm, ngươi vì sao lại làm thế?

Hắn là một lão giả đã gần một trăm tuổi, trong mấy ngày này lại liên tiếp bị kích thích mà rơi lệ. Có thể thấy được sự đả kích này là kịch liệt như nào. Ngay cả tâm thần tu dưỡng gần trăm năm của Tam trưởng lão, cũng là không chịu nổi!

Dưới ánh mắt xem thường của hắn, Vạn Thành Quang sắc mặt có chút tái nhợt, không kìm lòng được lui về sau một bước, trong mắt áy náy, lẩm bẩm:

- Ta, ta cũng không muốn làm như vậy, Tam ca, ta, kỳ thật ta vốn là người của Tiêu gia. Tên khai sinh của ta là Tiêu Kiếm Quang!

Sự tình năm đó là ta…

- Ha ha, Hàn Phi vân, ngươi có phải một mực không hiểu vì sao ta lại lấy được tin tức? Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Ha ha, đây chính là một trong những phần tử trọng yếu nhất của Tiêu gia ta, cũng không chỉ là một người này mà thôi đâu! Hàn Phi Vân, Hàn gia các ngươi, đã hoàn toàn xong rồi. Mau mau tránh ra, nể tình ngày xưa, sẽ cho ngươi được chết toàn thây!

- Ha ha ha. Tiêu Hành Vân ngươi cho rằng việc này có thể sao?

Tam trưởng lão chọn vị trí, đúng là một trong những chỗ hẹp nhất trong sơn cốc, một người một kiếm, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn. Hiển nhiên là đã quyết tâm tử thủ!

- Giết! Mau giết hắn! Nhất định phải đem hai người kia bắt lại, nếu không hậu quả khó lường!

Tiêu Hành Vân vung tay lên, trên mặt tràn đầy sát khí!

Xoát xoát mấy tiếng, ba người còn lại trong Ngân Thành Thất Kiếm cùng Ngũ trưởng lão cả người đẫm máu, cùng nhau lao tới, lảo đảo một chút, cùng Tam trưởng lão sánh vai mà đứng. Trong mắt kiên quyết, ánh mắt lãnh mạc.

Bọn hắn cũng không nhìn mấy tên lâm trận phản bội!

Chúng đã không đáng để chúng ta nhìn!

Đám người ùa lên, Tam trưởng lão hét lớn một tiếng:

- Liều chết ngăn cản! Không thể để bọn chúng qua dù chỉ một bước!

Bốn người đồng thời đáp ứng, ánh mắt kiên quyết, trường kiếm như tuyết, rực rỡ vung lên, đầy trời huyết quang!

Hôm nay nhất định đã không còn đường sống!

Nhưng, tuyệt đối không thể hy sinh vô ích được!

Chỉ cần còn một hơi, sẽ vì tiểu công chúa kéo dài thêm một hơi thời gian!

Nhiều hơn một phần thời gian là nhiều thêm một phần hi vọng!

Vì tương lai Ngân Thành!

Vì ngày mai Ngân Thành!

Song phương như gió lốc cuốn vào nhau, máu tươi chậm rãi nhuộm thành từng điểm trên mặt đất, sau đó dần dần tụ thành một đoàn, chậm rãi tạo thành một dòng suối nhỏ…

Hàn phong gào thét! Bông tuyết khẽ rơi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật