Trang chủ » Dị Thế Tà Quân » Chương 361: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Chương 361: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

- Trời ạ. Đại ca, ngài có nói thì nói nhanh lên đừng có lắp bắp nữa. Ta nghe mà khổ không tả hết a.

Tư Không Ám Dạ ôm đầu rên rỉ, vô số huyền thú vây công chưa hề bị thương, thế nhưng bị Đoan Mộc Siêu Phàm nói một câu kia khiến hắn suýt bị nội thương.

Tuy không biết là chuyện gì xảy ra, thế nhưng Quân Vô Ý bọn người trong lòng cũng minh bạch vài phần: chuyện này rất có khả năng là có cao nhân giúp đỡ phe mình. Thế nhưng diễn trò cũng không thể mang người chủ trì đem bán như vậy chứ?

Kết quả là lại càng thêm hợp lý, Đoan Mộc Siêu Phàm khua trường kiếm lên, ngân quang lập lòe thân pháp nhẹ nhàng, đem vũ kỹ của bản thân phát huy vô cùng tinh tế, cùng lăn lộn thành một cặp với đầu hoàng kim hổ trước mắt. Hắn muốn bắt cái đuôi của đầu hổ này, thế nhưng đầu hổ này lại chết sống không cho hắn bắt, thế cho nên một người một thú "Đại chiến" rất cam go.

Cách đó không xa, Bách Lý Lạc Vân cũng biểu hiện xuất sắc không kém, cho dù nhận cái danh "Thiên tài" cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, không ngờ với tu vi Ngọc Huyền lại "dùng lực" chống lại cửu cấp huyền thú! Hơn nữa là có công có thủ, không chút nào rơi xuống hạ phong. Cuồng hô, kịch liệt đại chiến khiến đất đá tung bay, thậm chí còn ẩn ẩn có phần chiếm ưu thế.

Về phần hai vị Thiên Huyền thúc thúc của hắn, hơi bất hạnh một chút, đã bị vài đầu bát cấp huyền thú làm cho thịt nát rơi đầy đất.

Loại tình huống này thật là vô cùng trào phúng! Với thực lực của hai người này nguyên bản có mười phần nắm chắc đào tẩu thành công, chỉ cần xác định Bách Lý Lạc Vân đã chết, hai người lập tức sẽ xoay người rời đi, mà Bách Lý Lạc Vân cho dù là thiên tài cỡ nào cũng chỉ là Ngọc Huyền, nói đến chết trước cũng chính là hắn chứ không phải là bọn họ. Nói trắng ra là bọn họ chính là hai giám trảm.

Thế nhưng không ngờ phạm nhân lại không bị cương đao chém chết, mà hai người sớm đã kinh ngạc đến ngây người, chỉ nháy mắt công phu đã bị một đám cao giai huyền thú vây quanh, Bách Lý Lạc Vân tu vi Ngọc Huyền đã sớm đánh giết xông ra ngoài, thế nhưng Thiên Huyền lại không thể di động.

Hai người mãi cho đến lúc chết cũng không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao!

Có thể nói là chết làm quỷ hồ đồ!

Khắp nơi trên chiến trường đều vang lên tiếng kêu thảm thiết, nguyên bản Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành quyết tâm đánh nhanh rút gọn, thế nhưng lúc này lại lâm vào trạng thái giống như cuồng vọng, thỉnh thoảng lại có máu tươi vẩy ra, thỉnh thoảng lại có vài mấu chân tay bị cụt bay lên, mỗi một khắc đều có người chết!

Hùng Khai Sơn uy phong lẫm lẫm tung hoành khắp nơi mang theo Hổ Vương, Sư Vương tam đại huyền thú ỷ vào mình đồng da sắt trùng sát thẳng tới đội ngũ Huyết Hồn sơn trang, một đường mạnh mẽ đâm tới. Mạnh mẽ đánh tan tác đội hình của Huyết Hồn sơn trang.

Đến lúc này Huyết Hồn sơn trang nhất thời lâm vào hỗn loạn, bị phân thành hai phần, sau đó lại bị chẻ làm bốn phần. Chúng huyền thú chen chúc xông lên, từng đoàn một bao vây lấy. Tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng liên tiếp vang lên khiến bầu trời rung động.

Mà đám người sớm đã chịu số phận tử vong là Quân Vô Ý lại không hề có thương vong lớn nào, hơn nữa những nhân vật chủ yếu lại không hề bị thương chút nào.

Các vị chí tôn Thần Huyền trên đỉnh núi cơ hồ tròng mắt cũng rớt ra ngoài!

Đây là chuyện gì!

Cũng quá thái quá đi!

- Thì ra là thế! Ta rốt cuộc cũng hiểu rồi!

Ưng Bác Không khiếp sợ vân vê một đám tóc.

- Ngươi hiểu sao?

Bố Cuồng Phong buồn bực lúc lắc đầu:

- Ngươi hiểu cái gì? Mau giải thích cho lão phu biết!

- Bố lão đại, ngài còn chưa nhìn ra hay sao?

Ưng Bác Không dương dương đắc ý chỉ một ngón tay, nói:

- Nguyên lai Tuyệt Thiên chí tôn có ý định muốn thanh tẩy Huyết Hồn sơn trang. Sau đó là Phong Tuyết ngân thành, ý tứ của Lệ Tuyệt Thiên rõ ràng chính là: ta mà không dễ chịu, ngươi cũng đừng nghĩ an ổn, thế nhưng ta có thể nắm tất cả thống khổ cùng dễ chịu, nắm giữ khoái hoạt cùng chà đạp, các ngươi có thể sao? Đã minh bạch chưa!

Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đồng thời xì một tiếng khinh miệt, ngốc tử cũng nhìn ra được Lệ Tuyệt Thiên lúc này đang khiếp sợ. Sao lại muốn thanh tẩy Huyết Hồn sơn trang chứ? Huyết Hồn sơn trang là tâm huyết của cả đời Lệ Tuyệt Thiên, ở trong lòng hắn, địa vị cũng không hề kém hơn con trai độc nhất của hắn là Lệ Đằng Vân. Lệ Tuyệt Thiên cũng không phải là người ngu, sao lại tự chui đầu vào rọ thế chứ?

Nhưng mà nếu không phải lý do này, vậy trước mắt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lệ Đằng Vân mở rộng miệng, vẻ mặt trắng bệch, môi run rẩy, thần sắc đờ đẫn. Hắn đột nhiên dâng lên niềm hối hận, ẩn ẩn cảm giác được hai chân của mình giống như mất một nửa.

Lệ Tuyệt Thiên nắm chặt hai tay, trong lòng tột đỉnh nổi giận.

Đến lúc này nếu như hắn không nhìn ra bản thân mình bị người khác gài bẫy, vậy cũng không nên sống thêm nữa. Chẳng qua là có một việc hắn nghĩ mãi mà vẫn không ra: rốt cuộc là ai, ai có bổn sự thông thiên bực này? Lại có thể phát mệnh lệnh cho đám huyền thú chi vương tại thiên phạt? Làm ra một trò đùa như vậy!

Trong chiến trường vang lên một tiếng thét. Một vị cao thủ Thần Huyền của Huyết Hồn sơn trang trực tiếp trúng ba chưởng của Hùng Khai Sơn, lập tức phun huyết lùi lại phía sau, Hùng Khai Sơn dữ tợn cười một tiếng, cấp tốc vọt tới trước, quyền chưởng oành oành vài cái, đột nhiên hai chân vung lên, vị Thần Huyền cao thủ kia vốn đã bị trọng thương, thân thể so ra còn kém hơn nhiều với Hùng Khai Sơn, răng rắc một tiếng, xương đùi bị bẻ gẫy. Mà thế đi một cước kia của Hùng Khai Sơn lại chưa hết hung hăn đá lên hông hắn.

Một đoạn chân gãy mang theo từng vòi máu bay lên không trung, cũng cùng lúc này, thân thể của vị Thần Huyền cao thủ này cũng bị đá bay lên trên không trung. Thất khiếu phun máu. Thân thể cực đại của Hùng Khai Sơn nhảy lên, đuổi theo thân thể đang bay lên trên bầu trời kia, song quyền chặp lại, rầm rầm rầm phanh phanh liên tiếp tung ra hơn mười quyền đánh vào thân thể kia, răng rắc răng rắc thanh âm xương gãy không ngừng vang lên, giống như là tiếng rang đậu vậy.

Hùng Khai Sơn rống to một tiếng, hai tay đã nắm lấy cái đùi người nọ, cười khàn một tiếng, cơ ngực phồng lên, hắn hét lớn một tiếng, hai tay banh ra, cứng rắn đem vị Thần Huyền cao thủ này trên không trung xé thành hai nửa, lục phủ ngũ tạng bộp bộp rơi đầy đất.

Chiến trường vang lên từng trận kinh hô! Hùng Khai Sơn cười hai tiếng, rơi xuống đất, toàn thân nhiễm đầy máu tươi, giống như muốn đại khai sát giới, giống như hổ vào bầy dê vậy.

Toàn thân Lệ Tuyệt Thiên chấn động, không khỏi vô thức tiến lên trước một bước. Cái miệng mở rộng, thần sắc đầy vẻ thống khổ. Mà vị đứng đầu thiên phạt kia đã tà tà quét mắt một cái, rất rõ ràng ý là, nếu như Lệ Tuyệt Thiên xuất thủ, hắn lập tức sẽ xuất thủ theo!

Mắt thấy huyết nhục tung tóe trên chiến trường, tai nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết liên tục, Lệ Tuyệt Thiên có một loại xúc động muốn mở miệng nhận thua. Nhưng hắn vẫn kiệt lực khống chế, chính mình không thể làm ra quyết định này, thậm chí trên mặt còn bảo trì một mảnh lạnh nhạt bình tĩnh. Tựa hồ như tất cả hi sinh đổ máu ở phía dưới không phải là người của mình vậy!

Ngay từ đầu chiến cuộc đã sớm chủ định bên loài người thảm bại rồi, bởi vì thực lực chênh lệch quá xa. Nói một cách khác, nếu như Thiên Phạt sâm lâm sớm đã có chuẩn bị, vậy thì liên quân loài người chính là một đám đám ô hợp không hề chuẩn bị!

Nguyên bản nếu như có thể dựa theo chiến lược của thống quân đại soái Quân Vô Ý, về phương diện thiên phạt muốn thắng lợi cũng phải trả một cái giá rất lớn. Dù sao trong liên quân cũng có mấy người thực lực cường đại. Hơn nữa khi dựa theo chiến lược phối hợp hợp lý. Tuyệt đối có thể bù lại thực lực yếu kém.

Thế nhưng liên quân nội chiến, không phục hiệu lệnh lao ra...Cho nên liên quân cũng sớm tan rã, lúc đó kết cuộc cơ bản là đã định! Cũng không có bất luận chuyện gì gọi là may mắn có thể lật ngược sự tình.

Bẫy rập cũng có, thế nhưng lại ở sau lưng đám người, mà huyền thú sau khi rơi xuống lại càng trở nên hung ác hơn!

Thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên nếu như lúc này muốn bảo toàn lực lượng chịu nhận thua mà nói, cũng quá là mất mặt. Huyền Huyền đại lục công nhận là đệ nhị chí tôn, hắn cũng không thể không nhìn mặt mũi bản thân! Hơn nữa người đứng đầu thiên phạt còn đứng đó không xa, cho dù Lệ Tuyệt Thiên có muốn nhận thua cũng phải hỏi ý kiến của người ta.

Thế nhưng nhìn biểu hiện của hắn, muốn trưng cầu ý kiến của hắn, không thể nghi ngờ gì là người si nói mộng! Tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra.

Cho nên Lệ Tuyệt Thiên chỉ có âm thầm cầu nguyện trong lòng, đánh không lại còn không biết chạy sao? Chỉ cần các ngươi đào tẩu, chẳng lẽ Thiên Phạt sâm lâm lại có thể đuổi đến chân trời góc biển hay sao? Trước mắt bọn họ chỉ muốn thắng lợi mà thôi!

Thế nhưng ngay từ đầu đã không chạy, lúc này muốn chạy e là đã chậm.

Vốn định bố cục này là nhằm đối phó với Quân Vô Ý mà thôi, thế nhưng thiết thực lại là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hơn nữa thiếu chút nữa ngay cả bồ thóc cũng bị mất!

Tam đại Thú Vương nhìn chằm chằm, gần ba nghìn bảy trăm đầu huyền thú hung mãnh tạo thành quân đoàn nho nhỏ liều mạng tiến công! Bảy trăm người của Huyết Hồn sơn trang bây giờ chỉ còn lại không tới hai trăm người! Về phía Phong Tuyết ngân thành, thực lực của đám người tuy cường đại hơn còn chưa xuất hiện hao tổn gì lớn, thế nhưng cũng đã xuất hiện vẻ mệt mỏi.

Tam Lục Cửu ba đại trưởng lão cùng Ngân Thành Thất Kiếm hợp thành một vòng vây nho nhỏ, tam đại Thần Huyền cộng thêm Ngân Thành Thất Kiếm kiếm trận, chẳng khác gì là mười vị Thần Huyền cường giả liên thủ. Đem Tiêu Hàn cùng Mộ Tuyết Đồng bảo vệ ở bên trong. Hơn nữa Tiêu, Mộ hai người cũng không phải hạng tầm thường, cho nên trong khoảng thời gian ngắn huyền thú căn bản không thể công vào.

Nhưng bọn hắn trong thủ triều huyền thú cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi!

Nhưng Tiêu Hàn ở bên trong tròng mắt đã biến thành màu hồng, vội vàng hung hăng như muốn bộc phát, hắn dùng lực hô to:

- Vì cái gì? Vì cái gì mà nhiều như vậy huyền thú lại không đi công kích Quân Vô Ý? Vì cái gì tên tàn phế kia còn chưa chết đi? Ta muốn hắn chết! Ta muốn hắn chết! Đã như vậy rồi vì sao còn chưa chết đi? Quân Vô Ý! Ngươi vì sao còn chưa chết! A a a!

Tràng diện chiến tranh thảm liệt bực này, Quân Vô Ý ở bên kia lại không hề bị tổn thương gì, lúc đầu Tiêu Hàn có chút hả hê đứng xem cuộc đấu, bây giờ lại biến thành kinh ngạc, hắn không thể thừa thụ nổi cảm giác từ vui sướng biến thành quá bi phẫn, trạng thái thay đổi quá nhanh khiến hắn như phát điên.

Muốn Quân Vô Ý chết, chính là niềm bức thiết của hắn, không ngoại nhân nào có thể hiểu được tâm tình này của Tiêu Hàn!

Quân Vô Ý tuy muốn một kiếm giết chết Tiêu Hàn, hơn nữa suy nghĩ này chính là từ vài chục năm rồi!

Mà Tiêu Hàn sao lại không muốn Quân Vô Ý chết y như vậy? Hắn đồng dạng cũng suy nghĩ vài chục năm! Thậm chí so với Quân Vô Ý còn sớm hơn vài tháng.

Một chiến đoàn khác chính là cao thủ do các các đại gia tộc phái ra, ngoại trừ vài người thực lực mạnh nhất, sơ giai Thần Huyền, cao giai Thiên Huyền còn đang đau khổ chèo chống ra, những người khác sớm đã bị diệt sạch rồi!

Nếu như dựa theo bố trí của Quân Vô Ý, trận chiến này mặc dù thất bại, Quân Vô Ý vẫn phải chết. Thế nhưng có thể bảo đảm một người cao thủ Thần Huyền cũng không hề bị chết, mặc dù bại thế nhưng có thể bình an trở về. Thậm chí Thiên Huyền cao thủ cũng có hơn phân nửa có thể sống sót.

Mặc dù bại nhưng thực lực không tổn hao gì, Quân Vô Ý tự tin nhất định có thể làm được!

Thế nhưng những người này khiếp sợ dâm uy bức bách của Lệ Tuyệt Thiên, lựa chọn ngả về Lệ Tuyệt Thiên. Khi bọn hắn đi theo đội ngũ của Huyết Hồn sơn trang, bay vọt ra, đám người đều có chút hả hê lại không nghĩ tới chính mình bỏ đá xuống giếng nhưng thật ra chính là tự chôn vùi một tia sinh cơ của chính mình!

Kẻ càng ti tiện tại loại chiến tranh khốc liệt bực này, lại càng chết nhanh hơn!

Điều này càng làm cho đám người hối hận!

Trận chiến nghiêng về một bên này rốt cuộc cũng gần kết thúc, tiếng kêu thảm thiết không biết từ khi nào đã thưa dần, thanh âm rống giận dữ cũng giảm xuống, chỉ còn Quân Vô Ý ở một phương. Tinh lực của song phương tịnh vẫn không giảm. Đánh nhau phi thường cao hứng, ngược lại lại là nơi kịch liệt nhất trong toàn trường.

Quân Đại thiếu gia rốt cục cũng hiện thân từ từ đi lên sườn núi, hướng tới Ưng Bác Không ở bên này mà đi tới. Lúc này hắn đã an bài xong hết, hết thảy đều thuận lợi theo sự sắp đặt của hắn.

Chiến trường đội quân nhân loại đám nào phải chết cũng đã chết hơn phân nữa, đám nào không phải chết thì một người cũng không chết.

Ta đã từng nói qua, nghĩ muốn hãm hại chúng ta, các ngươi cứ chuẩn bị khóc tang đi! Quân Mạc Tà quần áo bồng bềnh chậm rãi đi lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mảnh lãnh khốc!

Trong trận chiến này ai cũng sẽ không nghĩ tới, chính thiếu niên văn nhược này, một hài tử choai choai chỉ là Ngọc Huyền lại có thể một tay đạo diễn hết thảy.

Đem bi kịch vốn là của một phương, xoay chuyển càn khôn, đảo ngược lại, mà một bên hào hứng bừng bừng ở một bên chờ xem kịch vui giờ lại biến thành bi kịch!

Quân Mạc Tà, hắn tựu phảng phất như một vị đại sư viết kịch bản, ẩn thân ở phía sau màn, khống chế toàn cục, không chỉ tính toán cho mình, mà còn tính cho cả địch nhân nữa, không hề bỏ sót bất kỳ mặt nào!

Tuy tu vi chỉ là Ngọc Huyền, thế nhưng dưới sự xếp đặt của hắn, Thần Huyền chí tôn, Thiên Huyền, Địa Huyền thì như thế nào chứ? Bi kịch vĩnh viễn sẽ không thể đổi thành hài kịch!

Làm như vậy thực sự có thể xứng đáng được xưng tụng là: nâng tay làm mây, lật tay làm mưa!

Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn!

Hiện tại kiểm điểm lại thành quả thắng lợi, càng khiến hắn cao hứng bừng bừng.

Quân Mạc Tà chính là một tay đạo diễn tất cả, bây giờ thấy thành quả, thế nào lại không vui sướng, thế nào lại không hưởng thụ?

Hắn như muốn cuồng tiếu cười lớn!

Thật hả hê, đắc ý, thật muốn hát to! Thế sự vô thường, có gì phải cố kỵ? Nhân sinh khổ đoản, muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, thừa lúc say mà trường ca!

Không được như ý thì khóc, người khác sẽ khinh bỉ, cho nên phải cười. Không có người nào nhìn, cũng tự cười cho mình nghe!

Khi ngươi đắc ý lại tỏ ra lạnh nhạt, người ta sẽ nói ngươi lạnh lùng, giả tạo! Cho nên không cần phải giả tạo. Bởi vì ta phải ngạo mạn! Trong lòng đắc ý vì sao phải sầu mi khổ kiểm? Lão tử không hiềm mệt mỏi! Lão tử chính là đắc ý. Lão tử chính là ngưu xoa! Ai dám điên cuồng cười nhạo. Muốn hỏi người trước hãy hỏi mình, ngươi có phải là một người điên có thành tựu hay không? Nếu không phải thì im miệng đi! Biến tổ tông mười tám đời của bà nương ngươi đi, cái đồ tất thối một đống! Lão tử không có nước tiểu dư để cho ngươi đâu!

Xúc phạm ta? Vậy cứ chờ chết đi!

Đây là nhân sinh triết học đời này kiếp này của Quân Mạc Tà!

Nhân sinh đắc ý cứ hát vang, đa sầu đa hận vẫn ung dung, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật