Dịch Giả: boy_angel^_^
Nhìn Ưng chí tôn say mê đến mức múa may quay cuồng, Quân đại thiểu mất đi tính nhẫn nại, nghĩ lại vấn đề mình muốn biết nhất, thẳng thắn hỏi hẳn ra.
Xem ra
"con hàng" trước mắt này căn bản không hiểu thế nào gọi là người nói chuyện
"ẩn ý"! Cùng hắn uyển chuyển
"ẩn ý" này nọ, giống như là nháy mắt đưa tình với người mù, rõ ràng là phí công phu mà!
- Ai nói cho ngươi Thần Huyền chính là Chí Tôn? Chính là tu vi cao nhất?
Ưng Bác Không mí mắt vừa lật, nhìn Quân Mạc Tà có chút khó chịu. Hắn đang tự sướng trong đầu mình đơn thương độc mã với tư thế oai hùng hiên ngang tung hoành đối kháng với tất cả các cao thủ của hai thế lực lớn lại bị Quân Mạc Tà đột nhiên cắt ngang, giống như muốn
"bắn" lại đột nhiên
"xìu", nhất thời có chút mất hứng thú (Ý nghĩa nguyên văn của tác giả á nha, không phải ta thêm đâu:110:)
- Cái này quả thực chính là sai lầm chết người nha! Thần Huyền như thế nào lại là cảnh giới cao nhất? Thật sự là quá buồn cười!
- A? Chẳng lẽ… trên Thần Huyền còn có phẩm giai cao hơn?Mời lão gia người nói để ta được thêm kiến thức.
Quân Mạc Tà giả ngu lỗ mãng, Trên thực tế hắn cũng thật sự không biết! Chẳng lẽ Thần Huyền không phải chí tôn sao chứ? Như vậy Chí Tôn Thần Huyền lại là có ý tứ gì?
- Ngu ngốc!
Ưng chí tôn nổi giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lời nói không chút kiên nhẫn:
- Thần Huyền là Thần Huyền, Chí Tôn là Chí Tôn, hiểu không? Cái gọi là Chí Tôn Thần Huyền, chẳng qua là hạng người thực lực bình thường nghe lầm đồn bậy, nói nhảm lộn xộn rối tinh rối mù!
Quân Mạc Tà mở to hai mắt.
- Huyền khí, chính là công phu thần kỳ nhất thế gian!
Ưng Bác Không biểu tình nghiêm túc đầy thần thánh.
Quân Mạc Tà trong lòng cười to ba tiếng đầy khinh bỉ:
" Huyền khí coi như là công phu tối thần kỳ? Vậy Khai Thiên Tạo Hóa Công của lão tử so với Huyền Khí hơn gấp ngàn vạn lần, vậy gọi là cái gì?"- Huyền khí, giúp trì hoãn sự già yếu, tăng cường thể lực, có thế làm cho con người trường thọ, luyện đến mức cao thâm có thể bài sơn đảo hải, hô phong hoán vũ!
Ưng Bác Không trong mắt chính là một mảnh cuồng nhiệt!
"Chẳng phải chỉ một môn công phu dùng để giết người thôi sao? Cái gì mà di sơn đảo hải? Hô phong hoán vũ?" Quân Mạc Tà nghe xong ngạc nhiên đứng lên, lần này hắn thật sự là kinh ngạc! Tròng mắt của Quân đại thiếu gia trừng to, thiếu chút nữa là lọt cả ra ngoài.
- Hừ hừ, có lẽ lão phu nói có hơi chút khuếch đại…
Ưng Bác Không ngạo nghễ nói:
- Nhưng trước mắt có một ví dụ rất rõ ràng, vị sư phụ thần kỳ kia của ngươi, nhấc tay một chưởng đốt hủy sáu mươi mẫu phong lâm, chậc chậc, thần công có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa, đây chính là ví dụ tốt nhất cho lời nói trên của ta…
"A…" Quân Mạc Tà nhụt chí giống quả bóng bị xì hơi, đặt đít cái phẹt ngồi xuống.
"Con bà nó, thì ra là suy đoán từ đây mà ra!"- Huyền khí, dưới cửu phẩm như con kiến, những lời này nói ra cũng không đúng.
Ưng Bác Không nói:
- Dưới Cửu phẩm, hoàn toàn là không tính là cái loại gì cả, thậm chí so với chi con kiến, cũng không đủ tư cách!
- Thuyết pháp chính xác nên là: Dưới Thần Huyền, tất cả chỉ bằng con kiến!
- Như thế trên thế gian sẽ không có mấy người có thể được xưng là người.
Quân Mạc Tà rầu rĩ nói
- Đúng vậy, tất cả đều là con kiến! Phía trên Thần Huyền, lại có Thần Huyền mười hai phẩm giai, người thế tục, lấy sơ giai, trung giai, cao giai mà gọi, quả thật là sai lầm vô cùng!
Ưng Bác Không cười ngạo nghễ, ý tứ có chút tiếu ngạo thiên hạ.
- Thần Huyền thập nhị phẩm, từng bước đăng thiên!
- Thần Huyền thập nhị phẩm, từng bước đăng thiên?
Quân Mạc Tà nhẩm lại một lần nữa, hỏi:
- Đây là có ý tứ gì?
- Từ siêu việt Thiên Huyền mà tính, Thần Huyền tổng cộng có mười hai phẩm giai, từ đệ nhất phẩm đến đệ thập nhị phẩm, mỗi lần tiến giai một phẩm, cũng có thể nói là khó như lên trời! Mà chênh lệch mỗi phẩm trong lúc đó, cũng có thể nói như trên trời dưới đất! Cho nên nói, Thần Huyền thập nhị phẩm, từng bước đăng thiên!
Ưng Bác Không hừ hừ, nói:
- Cảnh giới thập nhị phẩm này, mới chân chính là cấp độ trên Thần Huyền, tại trong mắt ta, chỉ có tiến nhập Thần Huyền thập nhị phẩm này, mới chân chính là người! Mà Thần Huyền thập nhị phẩm, đó là truyền lưu giữa những cường giả Thần Huyền phẩm giai trong đó, những hạng người Thần Huyền dưới bình thường, không xứng biết! Cũng không đủ tư cách biết!
- Vậy ngươi hiện tại là bao nhiêu phẩm?
Quân Mạc Tà tò mò hỏi han.
- Lão phu cùng lão già đối đầu Phong Quyển Vân, hiên tại đều là ngũ phẩm cảnh giới. Tính ra là phẩm giai thấp nhất trong Bát Đại Chí Tôn.
Ưng Bác Không nói đến điều này có chút mất hứng.
"Ngũ phẩm… Không biết trước khi chết có thể đột phá lục phẩm hay không haizz….
- Dưới ngũ phẩm, là Thần Huyền chi cảnh; trên ngũ phẩm, là xưng chí tôn. Cái gọi là Chí Tôn Thần Huyền được thế gian tương truyền, chính là "Muốn xưng chí tôn, trước đạt Thần Huyền
", ý tứ chính là Thần Huyền chưa chắc là Chí Tôn, nhưng Chí Tôn tất nhiên là Thần Huyền!
- Thần Huyền ngũ phẩm, chính là bậc cầu thang đầu tiên để đăng thiên. Tại đệ tứ phẩm làm ra cự đại đột phá, đủ khả năng tấn vị Thần Huyền ngũ phẩm, có thể cảm nhận thiên địa là đã có năng lực khai tông lập phái; mà cũng có lĩnh ngộ năng lực mới của mình, lúc này, mới có thể mơ hồ mượn thiên địa chi lực để dùng; đến tận đây, mới gọi là Chí Tôn cảnh giới! Mà dưới ngũ phẩm, còn chưa lĩnh ngộ đến tầng năng lực mượn thiên địa chi lực để dùng, cho nên, ngay cả tứ phẩm đỉnh phong, cũng chỉ là Thần Huyền mà thôi, chưa phải là Chí Tôn!
- Như vậy, Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, chắc là Thần Huyền đệ thập nhị phẩm cảnh giới?
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một thế giới mới, không khỏi có một loại cảm giác được mở rộng nhãn giới.
- Chắc chắn không phải!
Ưng Bác Không quả quyết lắc đầu, nhưng không có nói ra lý do. Quân Mạc Tà chờ hắn mãi mà hắn lại không nói lời nào. Sau nửa ngày hắn mới từ từ nói:
- Vân Biệt Trần, cao nhất là Thần Huyền bát phẩm, còn cao hơn nữa là không có khả năng!
- Nói tới Thần Huyền thập nhị phẩm này là phải nói tới một truyền thuyết khá lâu đời, Thần Huyền chi cảnh tương truyền được chia ra mười hai cảnh giới, mỗi bốn cảnh giới lại là một đại giai đoạn, muốn từ tứ phẩm lên ngũ phẩm, bát phẩm lên cửu phẩm, thì giữa đó chính là giai đoạn bình cảnh. Ví dụ như từ tứ phẩm lên ngũ phẩm, tuy chỉ thua nhau có một phẩm mà thôi, nhưng thực lực lại cách nhau một trời một vực, vì thế mới nói Thần Huyền và Chí Tôn khác nhau rất xa!
Những lời này, giống như Ưng Đại chí tôn đã quyết định nói rõ sự bí ẩn về Chí Tôn Thần Huyền, nên hắn giải thích vô cùng kỹ càng cho Quân đại cao nhân biết rõ.
- Nguyên lai là như vậy, vậy phía trên Thần Huyền bát phẩm lại là một cái dạng cảnh giới gì? Một khi cả Vân Biệt Trần cũng chỉ được bát phẩm tạo nghệ, vậy có thể nói là nếu có người từ bát phẩm tấn cấp lên cửu phẩm chính là thiên hạ đệ nhất sao?
Quân đại thiểu đối với điểm ấy là phi thường cao hứng, lấy tốc độ tiến cảnh của Quân đại cao nhân, tin tưởng rằng chỉ cần thời gian ba năm, hắn tuyệt đối có thể tăng lên tới Thần Huyền chi cảnh, đương nhiên vô cùng hứng thú với cảnh giới của Bát Đại Chí Tôn mình chưa đạt được!
- Phía trên Thần Huyền bát phẩm là một cái chân trời mới; mà cảnh giới đấy, ngay cả ta cũng còn không có tư cách biết được, đương kim thế gian cũng chỉ có Vân Biệt Trần, Lệ Tuyệt Thiên, còn có người kia ở Thiên Phạt rừng rậm mới có tư cách bàn luận. Đương nhiên, sư phó kia của ngươi thì không ở trong giới hạn này, lão phu phán đoán, người sư phó kia của ngươi tuyệt đối ở tầng cao hơn ta gấp bội, lão phu cả đời rất ít phục người, mặc dù là Vân Biệt Trần, lão phu cũng có tự tin một ngày nào đó, lão phu có thể đuổi kịp, nhưng đối với cảnh giới của sư phụ ngươi, lão phu không thể không viết một chữ phục!
Ưng Bác Không thở dài đứng lên, vô cùng thuần thục lấy ra một vò rượu trong rương của Quân Mạc Tà, mở nắp, há mồm mà tu ừng ực, giống như đang có chuyện buồn, muốn mượn rượu giải sầu.
- Thì ra lại có cách chia thực lực cổ quái như vậy!
Quân Mạc Tà thở ra một hơi, thì ra tại thế giới này, cấp bậc phân chia thực lực cư nhiên lại cổ quái như thế! Không đến được cái cảnh giới kia, thật đúng là không có tư cách để biết sự tình này.
Đạo lý không nói không rõ, kỳ thật Thần Huyền thập nhị phẩm này tuy rằng phân chia chu đáo chặt chẽ, nhưng hắn lại hiểu rõ vô cùng, chính địa cầu của hắn, tuy nói ai ai cũng ngang hàng như nhau, nhưng nội bộ cấp bậc cũng là cực kỳ nghiêm khắc. Bình thường ở tầng dưới chót, tuyệt đối sẽ không hay biết chuyện tình ở cao tầng, mặc dù nói ra có chút kỳ lại, nhưng thật ra ý nghĩa trong đó là hoàn toàn giống nhau.
Lúc trước hắn nghe gia gia hoặc Tam thúc nói mới biết những chuyện bình thường mà thế tục đồn đãi. Hoặc là so với người khác biết cũng chỉ biết nhiều hơn một chút, nhưng chắc chắn chưa bao giờ nghe nói tới việc chia tần thứ của Thiên Huyền cường giả!
Mà nhờ Ưng Bác Không nói ra những chuyện này nên hắn như được mở ra một chân trời mới. Như vậy, tương lai sau này nếu tiếp xúc với Vân Biệt Trần hoặc là người khác, không chừng hắn lại biết được còn có một cảnh giới mới nào khác thì sao? Bọn họ tuy rằng một cấp độ như Ưng đại chí tôn, nhưng dù sao so với Ưng Bác Không cũng cao hơn hơn vài cấp, cho dù có thể ngộ ra điều mới cũng không kỳ quái!
Như vậy, đỉnh cao thế giới này, rốt cuộc ở nơi nào?
Quân Mạc Tà trầm tư, trong lúc nhất thời đã quên đi mối hận mình mất một vò rượu ngon trị giá một vạn lượn bạch ngân…
- Như vậy, chi tiết về Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang… Ngươi có phải là biết chút gì đó đặc biệt?
Quân Mạc Tà ngẩng đầu, trong mắt tinh quang rạng rỡ.
- Lão phu chỉ có thể nói, Quân gia các ngươi, thật sự là quá lớn gan, vận khí cũng quá tốt!
Ưng Bác Không thở dài, nhắc tới việc này, trong lòng có chút buồn bực, nhịn không được lại trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà.
- Quả thật rất ly kỳ! Các ngươi Quân gia là một cái thế tục thế gia, đối mặt với Ngân thành, cư nhiên có thể sống tới bây giờ, đây đã là một cái kỳ tích không nhỏ!
Ưng Bác Không lắc lắc đầu:
- Huyết Hồn Sơn Trang tạm thời không nói, chỉ cần là Phong Tuyết Ngân Thành thôi thì các ngươi cũng không thể gánh lấy hậu quả rồi, lại càng không phải là nơi có thể trêu chọc! Lão phu nếu không biết sau lưng Quân gia có sư phụ của ngươi tồn tại, hiện tại lão phu đã phủi đít mà bước đi, không ngồi đây nổi điên với ngươi thế này đâu, đây chính là mua bán mạng sống a. Cho dù là hấp dẫn tốt như thế nào, thủy chung cũng phải có mệnh hưởng mới có ý nghĩa!
Ưng đại chí tôn cảm khái vạn phần, chính mình gì cũng không biết, bị người ta xỏ mũi dắt tay, một cước giẫm vào tổ ong vò vẽ, thật sự là quá buồn bực đi…
- Phong Tuyết Ngân Thành thật sự là lơi hại như vậy sao? Thật sự là một chút phần thắng chúng ta cũng không có sao?
Quân Mạc Tà nhướng mày tỏ ra có chút khó hiểu.
" Từ thực lực của ba vị trưởng lão Phong Tuyết Ngân Thành, tuy rằng đều có thực lực Thần Huyền, nhưng thực lực chân chính chẳng qua cũng chỉ là phẩm gia Thần Huyền bình thường, tin tưởng rằng một mình Ưng Bác Không cũng đủ thu phục hoàn toàn, lại không biết vì hắn lại tỏ ra trầm trọng thế này? Hay là hắn muốn đề cao giá trị của hắn?
" Quân đại thiếu gia liền suy nghĩ có chút ác ý.
- Nếu chỉ là tam lục cửu trưởng lão đương nhiên là không đáng giá nhắc tới, nhưng vấn đề trước mắt là, các ngươi trêu chọc chính là Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành. Điều này cơ hồ chẳng khác nào là cùng Phong Tuyết Ngân Thành chính diện đụng độ! Ngươi không nhận ra sự khác biệt trong đó sao?
Ưng Bác Không thương hại liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà, thở dài thầm nghĩ quả thật là "Người không biết thì không sợ" mà!
- Thành chủ của Phong Tuyết Ngân Thành không phải họ Hàn sao? Tại sao lại nói chúng ta trêu chọc họ Tiêu, chính là đối địch chính diện với Ngân thành?
Quân Mạc Tà vẫn như cũ không rõ:
- Lão nhân gia ngươi có thể thống thống khoái khoái nói một lần dứt điểm dùm ta được không?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật