Trang chủ » Dị Thế Tà Quân » Chương 169: Dấu vết để lại

Chương 169: Dấu vết để lại

Dịch Giả: Tiểu Lang

- Thiếu gia, ngài hiện tại…Còn có thể tham gia gia yến hay không?

Lão Bàng tiếp nhận một cái ô do thị vệ từ phía sau đưa tới, che ở trên đầu Quân Mạc Tà.

- Không thành vấn đề! Ta không hề bị thương!

Quân Mạc Tà hào khí như mây trả lời:

- Trường hợp "nhỏ" kiểu này, ta sớm thành thói quen, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Lão Bàng khóe miệng khẽ giật, lại không nói gì. Trong lòng thầm nói, nói là thói quen, cũng có vẻ không phải là giả. Lần trước công chúa gặp chuyện, lần này chính mình gặp chuyện, quy mô quả thật không khác nhau lắm, lần trước dính một thương đã không đi lại được, mà hiện tại còn có thể chạy nhảy, tự nhiên là "chuyện nhỏ".

- Vậy mời thiếu gia về phủ trước. Nguyên soái cùng Quản lão gia chờ đã lâu rồi.

Lão Bàng nói.

- Chờ một chút, ta còn muốn quay lại xem cỗ kiệu của ta, nơi đó còn có chút đồ.

Quân Mạc Tà cầm ô che mưa, xoay người quay lại đi tới.

"Cỗ kiệu trước bị ám khí đánh, sau đó bị hỏa thiêu, lại bị mưa thấm, cơ hồ thành một mảnh bụi bẩn rồi, còn có thể còn lại cái gì chứ."

Lão Bàng trong lòng buồn bực, nhưng vì an toàn…cho nên vẫn đi theo tới.

Chỉ thấy Quân Mạc Tà giống như ruồi bọ, lượn lờ tìm quanh vài cái thi thể xung quanh cỗ kiệu, cư nhiên thật sự từ trên mặt đất nhặt lên vài món đồ, sau đó lật trái, lật phải, vòng trở lại, cầm ô tới trước mặt Bàng lão, nói:

- Được rồi, đi thôi.

"Ta vừa mới không tin ngươi nhặt lên vài cái ám khí kia là "đồ vật" của ngươi."

Lão Bàng cũng là Địa Huyền thực lực, mắt sáng như đuốc, há có thể không nhìn ra được Quân Mạc Tà nhặt lên là cái gì. Trong lòng oán thầm một tiếng, mạo hiểm mưa to đi nhặt ám khí của địch nhân, loại ám khí này là mặt hàng cực kỳ bình thường, theo lẽ thường mà nói, căn bản là không có manh mối gì, vị thiếu gia này lại thật sự tự cho mình là thông minh…

Hắn lại không có phát hiện, khi Quân Mạc Tà đi tới bức tường gần đấy, ánh mắt lén lóe một cái, sau đó khóe miệng lộ ra một tia ý cười "Quả nhiên là thế".

Tuy rằng mưa to tầm tã, tuy rằng cuồng phong gào thét. Nhưng, sau khi một người chờ đợi đã lâu vừa mới rời đi, tất sẽ có dấu vết lưu lại, chỉ là người tìm tòi có phát hiện ra hay không mà thôi.

Giống như trong này, một dải lụa còn đang phiêu tán mùi hương trong gió…Tuy rằng nó nhạt đến mức khó có thể ngửi được, nhưng với cái mũi của Quân đại sát thủ này sau khi được Hồng Quân Tháp cường hóa mà nói, cho dù có nhạt đi một chút nữa, cũng vẫn có thể ngửi được.

Ừm, quả thật là hương vị rất quen thuộc, còn có một tiếng "Bỏ đi" kia, cũng là âm thanh rất thú vị, mấy cái này đã là rất đủ rồi! Quân Mạc Tà có chút đáng khinh cười cười.

Thời điểm Quân Mạc Tà về nhà, Quân lão gia tử đang đứng chờ tại đại sảnh, cặp mắt ở trên người cháu trai mình nhìn tới nhìn lui, phát hiện không có việc gì, mới cau mày khiển trách:

- Người chừng nào mới có thể làm ta yên tâm! Còn không mau đi thay quần áo.

Quân Mạc Tà khúm núm, nhanh như chớp rời đi.

Kỳ thật Quân Tam thiếu trong lòng cũng có chút oán thầm, gia gia à, lần này ý đồ của bọn sát thủ lại không có vẻ gì quan hệ đến cháu mà, căn nguyên của nó thật sự là do việc làm của ngài lúc trước dẫn đến, chẳng qua việc này cũng không phải một hai câu là nói rõ được, cháu trở lại rồi tính!

Đợi khi thay xong quần áo đi tới tiền thính, rượu và thức ăn đã liên tiếp bắt đầu bê lên. Quân Vô Ý vẫn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên đùi lót một tấm thảm mỏng, tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không cười) nhìn Quân Mạc Tà, thấp giọng nói:

- Không biết là cao thủ nào, có thể giết người lưu loát như vậy? Mạc Tà à, Tam thúc ta thực sự rất tò mò a. Lai lịch vị cao thủ thần bí kia, cháu nói xem Tam thúc có biết hắn hay không!

- Ách…Tam thúc, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, người tài ba dị sĩ nhiều vô kể, cái này…

Quân Mạc Tà cợt nhả.

- Dừng! Ta không thảo luận cái này với cháu.

Quân Vô Ý trừng mắt, ngắt lời ba hoa của hắn:

- Lần này những người đó, trong lòng cháu có nắm rõ không?

- Quả thật có chút phương hướng rồi, nên có tầm ba phần nắm chắc.

Quân Mạc Tà nháy mắt.

- Cần thúc phái người giúp không?

Quân Vô Ý thần sắc lập tức lạnh lùng. Những tên này cư nhiên dám ám sát Quân Mạc Tà, đã khiến cho Quân tam gia nổi lên sát khí khủng bố.

- Thời cơ chưa đến thúc à!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc:

- Bọn họ tạo đồ vật cho cháu còn chưa đưa tới, chờ nó tới rồi xử lý cũng không muộn. Hiện tại không nên đả thảo kinh xà.

- Cháu nói là…"Phê thủ nỗ" theo lời cháu nói lúc trước?

Quân Vô Ý nhãn tình sáng lên.

- Tam thúc thực là nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế bên trong, quyết thắng ngoài ngàn dặm…

Quân Mạc Tà vỗ mông ngựa một trận. Quân Vô Ý dở khóc dở cười.

- Người Quản gia đâu ạ?

Quân Mạc Tà tò mò hỏi:

- Hôm nay không phải vì bọn họ tẩy trần sao, sao lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu cả?

- Bọn họ giờ này đang ở trong tiểu viện của đại tẩu cháu, Thanh Hàn nàng giống như đang cáu kỉnh.

Quân Vô Ý hàm súc cười:

- Dù sao cũng là việc nhà của Quản gia, chúng ta chờ một chút cũng không sao.

Lúc hắn nói xong câu cuối cùng, Quân Mạc Tà đã quay đầu lại, ngoài cửa trong làn mưa gió đầy trời, mấy cái bóng người chậm rãi đi tới. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đúng là đoàn người Quản gia!

Quản gia lần này đi đến dự tiệc tổng cộng có năm người, đại tẩu Quản Thanh Hàn mặt lạnh như băng, đi ở cuối cùng, mà vị đi đầu tiên, là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt gầy, dáng người sương dài, quần áo thanh bào, nhẹ nhàng đi tới, dù mưa to đầy trời nhưng cũng giống như không hề chạm tới hắn một chút nào. Đúng là Quản gia đương đại gia chủ Quản Đông Lưu, cũng là cha của Quản Thanh Hàn.

Phía sau lưng hắn, là một lão đầu dáng khôi ngô dị thường, râu tóc hoa râm, cũng lưng hùm vai gấu, mắt báo, giống như nửa cái tháp sắt, song nhãn khép mở thần quang lóe ra bốn phía, đi đường mạnh mẽ sinh uy, đúng là Quản gia đệ nhất cao thủ Quản Như Sơn.

Phía sau Quản Như Sơn là hai thiếu niên, thân thể như ngọc, mặt ngọc môi đỏ, anh tuấn tiêu sái, thần thái phiêu dật, chính là một anh một em của Quản Thanh Hàn, Đại công tử Quản Thanh Ba và Nhị công tử Quản Thanh Nguyệt.

Nhìn xem người ta sinh con thế kia, đại tẩu phong thái yểu điệu, thanh lệ động lòng người, mà một huynh một đệ kia cũng là mỹ thiếu niên nho nhã phong lưu. Đây đúng là gen di truyền của Quản gia, thật đúng là không tồi đi. Quân Mạc Tà ác ý nghĩ tới: "Hai tên này không biết có phải gay không?"

- Quản huynh!

Quân Vô Ý an tọa trên xe lăn, mỉm cười ôm quyền hành lễ, duỗi tay mời khách.

- Quân huynh xin đừng khách khí!

Quản Đông Lưu sang sảng cười, ôm quyền đáp lễ, nói xong liền lệnh hai con trai tiến đến bái kiến Quân Vô Ý.

- Vị này chính là Quân tam công tử sao? Quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm a. Quân Tam đệ, Quân gia có người kế tục, quả nhiên là thật đáng mừng a.

Quản Đông Lưu nhìn thấy Quân Mạc Tà đứng một bên, cười ha ha, rất là thân thiết.

Quả nhiên không hổ là gia chủ một nhà, cư nhiên có thể làm cho lời dối trá khách khách khí khí nói trở thành chân thành thân thiết tự nhiên như thế, thật sự rất cao tay! Quân Tam thiếu lúc này trong chớp mắt đưa ra nhận xét về vị gia chủ Quản gia mà miễn cưỡng có quan hệ thông gia này. Mà ở giờ khắc này, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy rõ ràng được, một ánh mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà đầu tiên là phẫn nộ, sau đó cũng hiện lên vẻ kinh sợ và kinh ngạc, giống như Quân Mạc Tà không nên xuất hiện lúc này, tuy rằng ánh mắt quái dị kia, trong khoảnh khắc liền biến mất, hoặc là ở đây cơ hồ sẽ không có người nào chú ý tới, nhưng làm sao có thể thoát khỏi cảm ứng mẫn tuệ của Quân đại sát thủ được.

Quân Mạc Tà không khỏi trong lòng vừa động: "Đây là nguyên nhân gì, hắn cùng mình có liên quan gì cơ chứ?" Lục soát trí nhớ của mình vài lần, hắn xác định vô luận là mình, hay là Mạc Tà trước kia, hai người đều chưa từng tiếp xúc, thậm chí trước kia, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, như vậy, vị Quản nhị công tử này tại sao lại khiếp sợ? Có cái gì ngoài ý muốn sao?

Quân Mạc Tà trong đầu hàng ngàn câu hỏi, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt như không, tiến lên ha hả cười rồi thi lễ, liền cùng Quản Thanh Ba, Quản Thanh Nguyệt chào hỏi, hai người này thủy chung là thân huynh đệ của đại tẩu, bản sắc quần áo lụa là thật sự không có phương tiện sử dụng trong trường hợp này.

Thế gia lui tới, lúc đầu chính là giới thiệu, sau đó tự nhiên là già tiếp già, trẻ tiếp trẻ, Quân gia ngoại trừ Quân Mạc Tà, không còn hậu nhân nào khác, cho nên trọng trách chiêu đãi Quản gia hai vị công tử tự nhiên là dừng ở trên bả vai không dày rộng của Quân Tam thiếu kia rồi.

- Chào Quân Tam thiếu.

Hai người cùng nhau hành lễ. Vốn hai người bọn họ lớn tuổi hơn so với Quân Mạc Tà, lại thêm Quản Thanh Hàn kia nữa, bọn họ cũng có thể gọi Quân Tam thiếu là Tam đệ, nhưng mà Quản gia tuy rằng cũng là Huyền khí thế gia, trên giang hồ độc bá một phương, cũng có địa vị, nhưng bất luận là phú quý cùng quyền thế, họ so với Quân gia vẫn là còn xa mới bằng, cho nên hai huynh đệ bọn họ đối mặt với Quân Mạc Tà, muốn tạo ấn tượng tốt.

Xưng hô kiểu này, cũng là nể mặt, nhưng cũng cho thấy rằng bọn họ không coi Quân Mạc Tà như là em trai trong nhà giống như tỷ tỷ mình, hai người này thủy chung vẫn là người trẻ tuổi, chưa có sự sắc sảo, nếu không liền giống như cha mình, thân thân thiết thiết nhiệt tình mà gọi Quân Tam thiếu là "Tam đệ"

Chỉ một câu "Quân Tam thiếu" này, Quân Mạc Tà trong chốc lát đã nghĩ ra rất nhiều sự tình, trên mặt tức thì xuất hiện nụ cười dị thường nhiệt tình, nhanh chóng đáp lễ, mỗi tay giữ chặt một người, dị thường thân thiết tiêu sái đi vào đại sảnh. Quản Thanh Nguyệt vào lúc mà Quân Mạc Tà giữ chặt tay hắn, liền run rẩy một lần, mức độ tuy rằng rất khẽ, nhưng Quân Mạc Tà vẫn như cũ rõ ràng cảm ứng được sự sợ hãi trong lòng hắn.

Không khỏi trong lòng lại động, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng lại càng không ngừng lo lắng một vài chuyện đặc biệt khác. "Chẳng lẽ?"

Quân đại sát thủ trong lòng tính toán, trong miệng lại tùy ý nói:

- Hai vị Quản huynh không ngại ngàn dặm xa xôi đi tới Thiên Hương thành, hai ngày qua tiểu đệ có việc không thể phụng bồi hiền huynh đệ, thật sự là thất lễ a.

Quản Thanh Ba thanh nhã cười, nói:

- Quân công tử quá khách khí rồi, mọi người vốn là thông gia, chính là người một nhà rồi, còn nói cái gì thất lễ. Huống chi, chúng ta hai ngày qua tại Thiên Hương thành này cũng đã du ngoạn không ít địa phương, Thiên Hương thành không hổ là đế đô, quả nhiên là cực kỳ phồn hoa, hai huynh đệ ta đều có chút vui quên cả trời đất, ha ha.

Quản Thanh Ba tính tình giống so với cha, nói năng cực kỳ khéo léo, vị Quản đại thiếu gia này cũng buồn bực, nghe đồn rằng trong Quân gia Quân Tam thiếu chính là một tên ăn chơi, quần áo lụa là trong quần áo lụa là, hôm nay vừa gặp, ăn nói cũng có thể cho là được, cũng không đến mức không chịu nổi như trong lời đồn!

- Suỵt!

Quân Mạc Tà làm ra một bộ dáng lén lút, mặt dâm nói:

- Đệ đây đảm bảo một chỗ, một địa phương tuyệt hảo vui chơi, dám chắc là hiền huynh đệ còn chưa đi qua.

- Địa phương nào?

Quản Thanh Ba phối hợp hạ thanh âm xuống.

Quân Mạc Tà trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh chỉ nam nhân mới hiểu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Quản Thanh Hàn, lùi ra một chút, mới lén lút nói

- Linh Vụ Hồ! Đó mới là thiên đường của nam nhân a, không đi qua sao hắc hắc…

Khi hắn nói đến "Linh Vụ triều" ba chữ kia, Quản Thanh Nguyệt ở bên cạnh trên mặt đột nhiên kịch liệt co rút lại một lần.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật