Quân Vô Ý khẽ nhíu mày:
- Mạc Tà, trong lòng ta và con đều hiểu, việc Thanh Hàn đi hay ở thực sự đó là việc của Quản gia và cũng không có quan hệ gì lớn tới Quân gia mình. Thanh Hàn mặc dù có danh là dâu trưởng Quân gia nhưng kỳ thực đó cũng chỉ là hữu danh vô thực, thậm chí là lúc đó căn bản còn chưa kịp cử hành nghi thức hôn lễ nên bất luận là từ lễ pháp hay ý nghĩa chân thực thì Thanh Hàn không thực sự được tính là người của Quân gia chúng ta. Chẳng qua, năm đó đại ca con mới mất, Thanh Hàn lại quá đau khổ nên vì để chiếu cố tới tâm tình của nàng và phòng ngừa nàng làm ra những chuyện quá khích mà chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy mà thôi.
- Nhưng Thanh Hàn hãy còn ít tuổi nên cần có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn khác, vì thế hai nhà sớm đã có hẹn ngầm, thậm chí cả giấy tờ giải trừ hôn ước hợp cách hai bên cũng đã nghĩ trước rồi. Lúc trước khi đại ca con mới ngộ nạn, gia gia con đã tự mình tính, trước mắt cứ giữ lại, Thanh Hàn chỉ cần gật đầu một cái là Quân gia chúng ta sẽ lập tức lợi dụng tất cả mọi cách, mọi lực lượng, từ gia tộc, tới quan phủ để chiêu cáo thiên hạ rằng nàng vẫn còn là một thân con gái trong sạch!
- Nếu Thanh Hàn có quyết định thì chúng ta sẽ tự đáy lòng vì nàng mà cao hứng. Nếu Thanh Hàn lại có một mối lương duyên nữa thì Quân gia chúng ta sẽ dùng lễ tiết con gái gả chồng để tiến hành hôn lễ. Từ đầu tới cuối, sống một mình tại Quân gia, đối với nàng quả rất không công bằng! Điểm này con đã hiểu chưa?
Quân Vô Ý ngẩng đầu nhìn trời, từ đáy mắt hiện thần quang ánh lên vẻ tiếc thương vô hạn:
- Thanh Hàn là một nữ hài tử rất tốt. Là Quân gia chúng ta và đại ca con vô phúc!
- Tam thúc, nếu đại tẩu thực sự có thể tìm được lương phối thì chúng ta rất nhiên sẽ cao hứng cho nàng. Song, con vẫn cảm thấy... Quản gia có chút quái dị!
Quân Mạc Tà nhíu mày, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
- Nếu Quản gia không để ý tới hạnh phúc của Thanh Hàn mà chỉ suy tính tới lợi ích của mình thì tất nhiên đó lại là một chuyện khác. Quản gia tất nhiên là nhà mẹ đẻ của Thanh Hàn, nhưng Quân gia ta cũng là nhà mẹ đẻ của Thanh Hàn. Vì thế con gái Quân gia lại há có thể khinh thường à!
Quân Vô Ý điềm nhiên nói, một lời này đã hiển lộ khí thế của cao thủ Thiên Huyền!
- Tam thúc, quả nhiên là rất khí thế! Không hổ danh là Thiên Huyền cao thủ, Huyết Y Đại Tướng một thời tung hoành!
Quân Mạc Tà vỗ tay nói.
- Cút đi!
Quân Vô Ý tung cước đá nhằm vào mông Quân đại thiếu. Công lực của cao thủ Thiên Huyền thực không phải là nhỏ, Quân Mạc Tà như đằng vân giá vũ bay ra ngoài, lập tức một vật gì đó màu đen tuyền bay lên đuổi theo rồi chui vào ngực hắn.
- Cái con muốn đó!
Quân Vô Ý khẽ cười một tiếng rồi đi luôn. Có thể chiếm tiện nghi thằng cháu của hắn một lần quả thực rất khó!
Sát thủ Quân đại thiểu lộn một vòng tuyệt mĩ trên không trung rồi dùng một chiêu trong truyền thuyết
" Mông hướng lên dời, bình sa lạc nhạn" hạ cánh an toàn, sau đó hắn còn trượt về trước một đoạn rồi mới trở mình đúng dậy. Quân Vô Ý dùng sức cực kỳ chuẩn xác, chỉ đá hắn bay ra ngoài mà không mảy may làm tổn thương tới hắn. Điều đó chứng tỏ thực lực cao con mẹ nó siêu của cao thủ Thiên Huyền!
Lôi vật đen tuyền từ trong ngực ra, Quân Mạc Tà cười một cách thần bí, một viên Huyền đan của Huyền thú lục giai! Trời đã ngả bóng, giờ đã là buổi chiều!
Quân Mạc Tà xách theo hai vò rượu, ngồi lên một cái kiệu, loại phương tiện mà hắn không muốn ngồi nhất rồi lắc lắc lư lư đi về phía quán rượu nhỏ của Tống lão tam.
Lúc này, Tống lão tam đang ngồi trong quán rượu của mình mà lo lắng. Tống lão tam định chỉ mở cửa hàng nửa ngày nhưng lại nghĩ thôi cứ kệ nó, bỏ một ngày hôm nay không buôn bán gì cũng được, vì thế hắn quyết định treo biển đóng cửa. Dù sao thì sinh ý của nửa ngày cũng không đáng bao nhiêu. Sau đó, lão bắt đầu sửa sang lại cửa hàng để chuẩn bị cho trận tỷ thí.
Nhưỡng rượu, chính là chuyện vui lớn nhất trong đời Tống lão tam, đó không phải là một trong những chuyện vui mà đó thực sự là niềm vui duy nhất! Cái loại kích động và hưng phấn còn khiến tâm tình hắn khẩn trương hơn cả so với việc giao chiến với cao thủ đồng cấp.
Mặc dù không biết tiểu quỷ kia thực sự có thể mang tới loại rượu ngon hơn gấp trăm lần thiên phẩm mỹ tửu của mình hay không nhưng lão vẫn không khỏi chờ mong. Tuy rằng hắn tin rằng thế gian tuyệt đối không loại rượu nào có thể sánh được với thiên phẩm mỹ tửu của mình, nhưng tiểu quỷ kia nếu đã dám bốc phét thì mỹ tửu mà hắn mang đến dù hương vị không được ngon như hắn nói nhưng vẫn đủ để khiến kẻ khác phải chờ mong...
Vừa tới giờ ngọ, cái quán rượu nhỏ vốn bẩn bẩn giờ lại trở nên sạch sẽ vô cùng, bụi có thể nói không thấy một hạt. Bốn phía kể cả nóc nhà đều được che bởi những tấm vải tường màu trắng buông xuống tới tận đất.
Trên mặt đất có một tầng thảm màu xanh bao phủ. Nguyên bản mấy cái bàn ghế thiếu chân đều bị quét sạch, biến thành một trường án thật dài, mặt bàn do bạch ngọc cực tốt chế thành, mấy chiếc ghế lại được làm từ gỗ tử đàn cực tốt, được sắp xếp chỉnh tề thành hàng.
Trên bàn có hai mười bốn chén rượp bạch ngọc xếp chồng lên nhau thành hình tháp, tổng cộng hai hàng là bốn mươi tám cái.
Tại bốn góc của vách tường, mỗi chỗ đều được treo một chuỗi minh châu to bằng trứng chim bồ câu, rủ xuống, tản ra ánh sáng nhu hòa sáng rọi, được bàn ngọc cùng chén bạch ngọc phản xạ khiến tòa tửu quán tràn ngập màu sắc sặc sỡ mỹ lệ, làm cho người ta một khi tiến vào tửu quán liền sinh ra một cảm giác như bước vào thiên đường mộng ảo...
Trung niên nhân ngày đó bị kích động vừa sải bước tiến vào, lập tức kinh hô một tiếng, lập tức thu chân lại, hồ nghi đánh giá chung quanh, nghĩ mình bước tới nhầm chỗ rồi: Không sai nha, đây chính là vị trí tửu quán của Tống lão tam mà, sao đột nhiên so với vương phủ của ta còn xa hoa sạch sẽ hơn vậy?
Nơi này bây giờ khác xa so với tửu quán trước đây, dù có nói là thiên thượng nhạc thổ, nhân gian tiên cảnh cũng không quá a!
Tống lão tam vội vàng tới chào hỏi, trung niên lúc này mới tiếp tục bước vào. Vừa nhìn một lần nữa lại tấm tắc khen:
- Tống lão tam, ngươi cũng thật rất cổ quái, hôm nay nói là đấu rượu, thật ra nói cho cùng chẳng phải là phẩm rượu sao? Sao cứ làm như là một chuyện kì lạ vậy? Làm bổn vương sợ tới mức không dám bước chân vào a.
Tống lão tam cũng biết rõ thân phận đặc biệt của hắn, ở trước mặt hắn cũng không cố kị nhiều.
- Cũng không thể nói vậy, rượu, đối với người khác chính là việc nhỏ, nhưng đối với ta chính là việc đại sự đệ nhất thiên hạ! Hơn nữa ta có dự cảm, lần này đụng phải loại rượu mà ta tha thiết ước mơ, là trận đấu long tranh hổ đấu cũng nói không chừng! Hoặc giả chính là chuyện mà Tống Thương ta cả đời sẽ nhớ mãi.
Tống lão tam trịnh trọng nói.
- Tống Thương? Nguyên lai ngươi chính là Tống Thương! Năm đó
"Kính quân một chén rượu, Tống Quân một thân thương", Tống Thương!
Vương gia lắp bắp kinh hãi, tiếp đó cười nói:
- Nhưng ngươi hôm nay vì sao trước mặt ta lại không che dấu thân phận?
- Tiếp tục giấu diếm còn có ý nghĩa sao?
Tống Thương đau khổ cười nói, ba ngày trước hắc bào nhân cũng đã đem nội tình của mình nói toạc ra, còn giấu làm gì? Cho dù dấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa, nếu như không phải hôm nay là trận đấu rượu, chỉ sợ ba ngày trước Tống lão tam đã đóng cửa tửu quán, đi nơi khác ẩn thân rồi.
Tương truyền Tống Thương tuấn nhã phong lưu, phong độ phiên phiên, lại có một thói quen quái dị, đó là trước khi giết người đều nhất định phải mời người đó một ly mỹ tửu. Được xưng là quân tử tửu
"Tống Quân tửu một ly, tiễn quân xuống hoàng tuyền!"- Không biết Tống huynh đến tột cùng là vì duyến cớ nào mà biến thành bộ dạng như vậy?
Vương gia có chút kinh ngạc, cười mỉm nói:
- Chuyện cũ nghĩ lại mà buồn, nhắc lại có lợi gì đâu.
Tống Thương khẽ lắc đầu, trong mắt chứa đầy vẻ khổ sở, hai tay buông thõng xuống.
Vương gia cũng là người hiểu chuyện nên không tiếp tục truy vấn nữa, đứng bên cạnh hắn còn có một vị tiểu nam hài mười mấy tuổi nữa, làn da trắng ngần, bộ dạng trông rất giống búp bê cực kỳ đáng yêu, đối mặt với hắn, nam hài này kiệt lực làm ra vẻ không hề bối rối, ung dung tự nhiên, thế nhưng lại vụng trộm kéo chéo áo của Vương gia.
- Đây là khuyển tử của ta, tên Dương Tựu.
Vương gia xoa đầu tiểu nam hài vẻ mặt đầy từ ái mà nói.
- Căn cốt không tồi!
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên. Vương gia cùng Tống Thương đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên áo đen kia chẳng biết từ lúc nào vô thanh vô tức ngồi trên một cái ghế, thần sắc đầy bình tĩnh, phảng phất như cũng không chứng kiến biến hóa nghiêng trời lệch đất của gian tửu quán này vậy.
- Đa tạ Tạ tiên sinh khích lệ.
Vương gia tuệ nhãn như đuốc, tự nhiên biết Hắc y nhân kia có điểm bất phàm, càng giống như một trong những nhân vật trong truyền thuyết, nếu không tuyệt không đến mức tuyệt thế sát thủ Tống Thương của năm xưa cũng phải kiêng kị. Đối với lời lẽ lạnh lùng của hắn, trung niên nhân cũng không để trong lòng. Trong nội tâm thầm nghĩ, nếu đứa con của mình mà được người này nhìn trúng, ngược lại chính là tạo hóa lớn a.
Không ngờ hắc bào nhân chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn đứa con của
"Vương gia", sau đó thờ ơ quay đầu đi, làm như không có hứng thú vậy. Không khí trong tửu điếm nháy mắt trầm xuống.
Trước mắt, một phương phẩm rượu đã tới, hai vị bình phẩm đã tới, thế nhưng một phương khác lại chậm như rùa chưa thấy cái bóng. Chẳng lẽ là sợ hãi mất bình tĩnh?
Quân đại sát thủ tự nhiên sẽ không sợ hãi, thử hỏi một người chắc thắng thì có bao giờ sợ hãi, chỉ có điều Quân đại thiếu như thế nào cũng không nghĩ tới, trận đánh cuộc nho nhỏ này chỉ giống như vui đùa, lại liên quan đến một đống nhân vật tai to mặt lớn, một vị tông sư thế gian, một vị Thiên Huyền cao thủ ai cũng biết, còn có một vị Vương gia thế tử gì gì đó!
Mà hiện tại, mấy vị này, chỉ cần một người dậm chân một cái cũng có thể khiến cho giang hồ, kinh thành chấn động, lại đang ngồi đây chờ đợi Quân đại thiếu gia.
Một lá...t Chưa tới...Hai lá...tChưa thấy tới, thêm vài lát nữa...Vẫn còn chưa thấy tới...
Thật là nóng ruột mà!
Trong lòng ba người đều có phần tức giận. Cho dù là thế ngoại cao nhân như tên áo đen cũng không ngoại lệ, ba người này vô luận là ở đâu cho tới bây giờ cũng không kẻ nào khiến bọn họ phải chờ cả! Thế nhưng hết lần này tới lần khác đụng phải Quân Mạc Tà lại khiến cho bọn họ lần đầu tiên sống trong cảnh chờ đợi!
Thật lâu sau, tên áo đen kia lông mi có chút giương lên, qua hai lần hô hấp, trên mặt Tống lão tam khẽ động. Đợi sau khi khi Vương gia nghe được động tĩnh, một cỗ kiệu nhỏ đã đi qua ngõ tắt tới trước cửa tửu điếm rồi.
Từ trong cổ kiệu bước ra, Quân Mạc Tà phân phó mọi người đứng chờ, chỉ dẫn theo hai người,, mỗi người mang theo một vò rượu, ngang nhiên tiêu sái bước vào tửu quán.
Cũng không nghĩ cỗ kiệu này lại trực tiếp tiến vào, thật sự gian tửu điếm này quá vắng vẻ, mà cái hẻm nhỏ này lại có điểm chật chội, cơ hồ kiệu rộng không vào được, nếu thật sự dứt khoát muốn tiến vào, người đi đường cũng chỉ có thể tránh ra mà thôi. Hoàn toàn không còn lối đi nữa. Tuy kiệu đã hạ, thế nhưng Quân đại thiếu gia bước đi trên loại đường này đúng là lắc lư muốn chết, ngay cả khi ngồi kiệu cũng không có lắc lư như thế này.
Đây cũng không phải là Quân đại thiếu gia cố ý làm ra vẻ sĩ diện gì đó, thế nhưng cái này chính là phương tiện giao thông tiện lợi nhất rồi, tựa như xe qua núi ở kiếp trước vậy, có khi còn hơn,huống chi là kiệu, sao không lắc lư cho được?
Vén rèm đi vào, Quân Mạc Tà cũng giống như Vương gia lúc trước, lập tức thu chân lại, hai mắt trợn tròn, sau nửa ngày mới nói một câu:
- Lão Tống, hôm nay không phải là đêm tân hôn của lão chứ?
Tống lão tam nghe xong thì trừng mắt nửa ngày còn Vương gia thì mở miệng cười ha ha…
Quân Mạc Tà đáng giá qua căn phòng một lần, sau đó bất mãn nói:
- Không phải nói là buồi chiều à? Các ngươi sao lại tới sớm như vậy?
Lời vừa nói ra, ba người đồng thời nhìn nhau! Mặc dù hắc bào nhân có tu vi hàm dưỡng cao như vậy cũng không nhịn được mà trừng con mắt.
Ngươi không tự trách bản thân tới muộn thì thôi, cư nhiên còn trách người khác tới sớm? Da mặt thằng nhóc này cũng quá dày nha!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật