Lý Thất Dạ không dừng lại, Côn Bằng hỗn độn hú dài, tốc độ không gì sánh kịp đuổi theo Thần Nhiên Phượng Nữ bị thương. Hai vuốt Côn Bằng hỗn độn xé rách thiên địa nhanh như chớp cào Thần Nhiên Phượng Nữ.
Thần Nhiên Phượng Nữ hết hồn, với tốc độ của nàng không thể né khỏi hai vuốt Côn Bằng hỗn độn. Mắt thấy Thần Nhiên Phượng Nữ chỉ mành treo chuông, bỗng có tiếng rồng ngâm vang lên. Một vuốt rồng lao nhanh tới bắt Thần Nhiên Phượng Nữ đi dưới vuốt Côn Bằng hỗn độn.
Kẻ đột nhiên ra tay là Long Tôn Thiên, gã dùng tốc độ siêu nhanh cứu mạng Thần Nhiên Phượng Nữ.
Trong biển lửa vang lên tiếng hét thê lương không cam lòng:
- A!!!!
Thanh Đồng Hoàng bị đốt thành tro, biển lửa ngập trời co rút lại, quay vào chín vầng mặt trời sau lưng Lý Thất Dạ.
Côn Bằng hỗn độn bay về bên Lý Thất Dạ, lơ lửng trên đầu hắn rồi chậm rãi biến sắc mặt.
Lý Thất Dạ nhìn Thần Nhiên Phượng Nữ được Long Tôn Thiên cứu, hắn không vội vã giết nàng. Lý Thất Dạ chậm rãi bước tới, tro bụi rơi lất phất, là tro tàn của vô số thanh đồng giáp trùng bị đốt chết.
Lý Thất Dạ nhìn Long Tôn Thiên, mỉm cười hỏi:
- Nói vậy là ngươi cũng muốn ra tay?
Đối với thánh tôn biến sắc mặt, hay thánh hoàng biến sắc mặt thì Lý Thất Dạ không thèm nhìn. Thái độ của Lý Thất Dạ như bây giờ chứng minh hắn xem trọng Long Tôn Thiên.
Long Tôn Thiên đúng là không phải thánh tôn, thánh hoàng lẩm bẩm. Tuy đạo hạnh của Long Tôn Thiên ngừng lại ở cảnh giới thánh hoàng nhưng gã thánh thể đại thành.
Long Tôn Thiên nhìn Lý Thất Dạ chăm chăm, tinh thần rung lên. Huyết khí ngút trời, các đạo hoàn trướng to quanh thân Long Tôn Thiên. Trăm ngàn đạo hoàn rũ xuống vô số hơi thở hỗn độn, Long Tôn Thiên như chìm trong hỗn độn. Trăm ngàn đạo hoàn dường như mở ra các thế giới cho Long Tôn Thiên.
Trong khoảnh khắc, Long Tôn Thiên toát ra khí thế khiến người sợ hãi, như cự long tức tỉnh. Long Tôn Thiên im lặng lại loáng thoáng có tiếng cự long gầm rống, làm người ta sợ hãi.
Người Long Tôn Thiên phát ra từng vầng phật quang, có phật quang quay quanh gã như thần phật.
Khi Long Tôn Thiên triệu hoán huyết khí, gã như có cự long che chở thần phật, hơi thở đáng sợ.
Khi Long Tôn Thiên nổi lên chiến ý, bỗng chốc gã trẻ đi mấy chục tuổi, phong độ phấn chấn, ngạo nghễ thiên hạ. Long Tôn Thiên trở về năm tháng thiếu niên bồng bột.
Nhìn khí thế đáng sợ của Long Tôn Thiên, bao nhiêu cường giả run rẩy, đừng nói thánh tôn, ngay cả thánh hoàng cũng không dám đối địch. Tồn tại như lão tổ đại giáo đều cẩn thận.
- Thánh thể đại thành, nghịch thiên thánh hoàng!
Thiên tài tuyệt trần như Long Tôn Thiên với lực lượng thánh hoàng, tư chất đại thành thánh thể chắc chắn giết được hết thánh hoàng, khiêu chiến đại hiền bình thường.
Nhìn tư thế hào hùng ngạo nghễ thiên hạ của Long Tôn Thiên, các lão tổ đại giáo núp trong bóng tối tiếc nuối:
- Thiêu kiêu tuyệt thế một thế hệ, đáng tiếc.
Nếu Long Tôn Thiên không sinh ra trong thời đại đạo khó thì hôm nay gã sẽ đè đầu nhiều lão tổ đại giáo ngộp thở, gã có thể trở thành đại hiền nghịch thiên cường giả trong truyền thuyết.
Tiếc rằng Long Tôn Thiên sinh không đúng diệu, thọ suy để lại vết thương trí mạng khiến gã mất cơ hội lên đỉnh.
Nhìn khí thế như cự long che chở thần phật, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Kim cương thánh thể!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Hơi thú vị. Đại thành kim cương thánh thể được gọi là có thể chắn một kích đế khí, ta có hứng thú thử một lần.
Long Tôn Thiên phong độ phấn chấn, cực kỳ tự tin nói:
- Nếu lão tổ đại giáo cầm đế khí đến, ta không dám nói có thể đỡ được một kích nhưng nếu thánh hoàng cầm đế khí, ta tin tưởng thánh thể của mình sẽ đỡ được!
Khí thế ngạo thiên hạ tăng thêm sức hấp dẫn cho Long Tôn Thiên.
Long Tôn Thiên nói làm đám người hút ngụm khí lạnh. Đế khí, đây là thứ vô địch. Nếu một thánh hoàng cầm đế khí chiến đấu, mặc dù không chém nổi đại hiền nhưng nếu đại hiền không có đế khí sẽ phải cẩn thận ba phần. Đế khí không phải đồ chơi, đi nhầm một bước sẽ tổn thất nặng nề.
Mọi người tin lời Long Tôn Thiên nói, không ai nghi ngờ. Long Tôn Thiên là thiên tài tuyệt trần thế hệ trước, chiến tích lừng lẫy trong quá khứ chứng minh gã cường đại.
Lý Thất Dạ nhìn kim cương thánh thể của Long Tôn Thiên:
- Tốt, ta hơi thích nghe lời này, ta thích nhất là khiêu chiến cực hạn thể chất.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hay chúng ta dùng thể chất so đấu thử xem?
Long Tôn Thiên tự tin tràn trề nói:
- Muốn sao cũng được!
Long Tôn Thiên là thánh thể đại thành, gã tự tin khiêu chiến tiểu thành tiên thể trong truyền thuyết. Tiếc rằng từ khi Long Tôn Thiên xuất đạo đến nay chưa từng thấy tiểu thành tiên thể.
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút:
- Vậy bắt đầu đi!
Ngực Lý Thất Dạ bắn tung một đoàn sáng như mặt trời nổ, ánh mắt chấn động hai cái.
Long Tôn Thiên biến sắc mặt, phật quang vô tận bao trùm gã. Trong khoảnh khắc đó kim cương thánh thể phát huy uy lực đến cực hạn.
Lý Thất Dạ hành động, Long Tôn Thiên cũng vậy. Hai người va chạm với tốc độ khó tin. Tốc độ của Long Tôn Thiên siêu mau, gã với thực lực thánh hoàng phát huy tốc độ đến cực hạn. Lý Thất Dạ càng nhanh, chớp mắt đến nơi.
Tốc độ quá mau, đừng nói cường giả khác không nhìn kỹ được, lão tổ đại giáo cũng khó nắm bắt một khoảnh khắc.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai bên va chạm. Thế giới như nổ tung, ánh sáng chói lòa chiếu thiên địa trăm vạn dặm. Một kích kia như có mấy chục mặt trời nổ, ánh sáng làm người ta mù lòa.
Khi ánh sáng chói lòa biến mất, mọi người thấy Lý Thất Dạ, Long Tôn Thiên đứng giằng co. Hai người bình yên, trừng mắt nhìn nhau như chọi trâu trên đấu trường.
Răng rắc!
Hư không nứt ra, hư không tựa pha lê vỡ, hố đen đáng sợ xuất hiện.
Ánh sáng mới rồi quá chói mắt, lão tổ đại giáo không thấy rõ khoảnh khắc Lý Thất Dạ, Long Tôn Thiên va chạm, bọn họ bỏ lỡ cảnh hay.
Nhưng nhìn hư không nứt vỡ, mọi người hiểu một kích của hai bên đáng sợ vô cùng.
Vô số cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ, Long Tôn Thiên. Hai người không có vết thương, trong tình huống này không ai nhìn ra bên nào thắng.
Long Tôn Thiên khẽ thở dài:
- Đại giang sóng sau đè sóng trước.
Khí thế ngạo nghễ thiên hạ thu về, Long Tôn Thiên như già đi mấy chục tuổi.
Long Tôn Thiên thở dài thườn thượt:
- Ta đã già, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi.
Lời Long Tôn Thiên nói làm lòng mọi người chìm xuống, hay Long Tôn Thiên thua? Nếu thật sự như thế thì rất tà môn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Chưa phân thắng bại đã vội cảm thán, có cần vậy không?
Nhiều người mừng rỡ, mới rồi bọn họ cứ nghĩ Long Tôn Thiên thua, có vẻ như không phải vậy.
Long Tôn Thiên lắc đầu, nói:
- Không, ta đã già, không có sự gan góc, liều mạng như tuổi trẻ nữa.
Long Tôn Thiên nhìn Lý Thất Dạ:
- Ngươi thật sự có tư cách trở thành kình địch hàng đầu của Đế Tọa.
Long Tôn Thiên nói làm đám người tim rớt cái bịch. Long Tôn Thiên là đạo sư của Đế Tọa, gã công nhận Lý Thất Dạ, có thể tưởng tượng thực lực của hắn nghịch thiên đến mức nào. Lý Thất Dạ thật sự có thực lực đấu với Đế Tọa sao?
Nghe Long Tôn Thiên đánh giá, Lý Thất Dạ chỉ cười không nói.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật