Hoàng Kiệu Phu vội nói:
- Không biết đại nhân muốn đi đâu? Nếu trong Phong Đô thành thì tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa dốc sức cho đại nhân.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Hoàng Kiệu Phu, thản nhiên nói:
- Dạ Hải, ngươi đi không?
Hoàng Kiệu Phu giật mình kêu lên:
- Dạ Hải!?
Hoàng Kiệu Phu cười gượng:
- Dạ Hải thì . . . Cái này . . . Sợ là tiểu nhân không đi được.
Lý Thất Dạ cười gắt hỏi:
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm trâu làm ngựa dốc sức cho ta, vượt lửa qua sông không chối từ?
- Đại nhân, không phải tiểu nhân không muốn.
Hoàng Kiệu Phu nhăn nhó nói:
- Nhưng chúng ta không đi Dạ Hải được.
Thu Dung Vãn Tuyết đứng bên cạnh Lý Thất Dạ giữ im lặng không kiềm được tò mò hỏi:
- Tại sao quỷ sứ các ngươi không thể đi Dạ Hải? Có lý do gì?
Hoàng Kiệu Phu cười khổ nói:
- Đối với quỷ sứ chúng ta thì Dạ Hải là cấm địa, không đi được, đến đó là chết.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Tại sao nơi khác thì không như vậy?
Hoàng Kiệu Phu lắc đầu, nói:
- Dạ Hải có thứ khắc chúng ta, không đi được. Chúng ta đi thì không đơn giản là bị trấn áp, có thể tan thành mây khói từ đây.
- Còn lái đò thì sao?
Thu Dung Vãn Tuyết tràn ngập tò mò hỏi:
- Tại sao lái đò không bị khắc?
Hoàng Kiệu Phu trả lời:
- Lái đò không chung đường với quỷ sứ chúng ta, dù trong Phong Đô thành nhưng lái đò hoàn toàn khác chúng ta.
- Tại sao không chung đường? Chẳng lẽ các ngươi chia trận doanh sao?
Thu Dung Vãn Tuyết rất tò mò với tin tức mình biết, nàng luôn cho rằng lái đò và quỷ sứ là giống nhau, cùng là cư dân Phong Đô thành.
- Ta không thể nói.
Hoàng Kiệu Phu lắc đầu, nói:
- Tuy tiểu nhân biết chút ít nhưng không thể nói cho phu nhân, xin phu nhân thứ lỗi.
Nghe xưng hô phu nhân làm mặt Thu Dung Vãn Tuyết nóng ran, đỏ rực. Thu Dung Vãn Tuyết liếc trộm công tử nhà nàng, Lý Thất Dạ rất là bình tĩnh.
- Đừng làm khó hắn, đúng là Hoàng Kiệu Phu biết nhiều điều.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Có vài chuyện nếu hắn dám nói ra sẽ bị Tổ Lưu tiêu diệt.
Hoàng Kiệu Phu phụ họa:
- Đại nhân nói đúng, đúng lắm. Không phải tiểu nhân không muốn nói mà đây là quy định của Phong Đô thành.
Hoàng Kiệu Phu gãi đầu nói:
- Tuy tiểu nhân muốn dốc sức trâu ngựa cho đại nhân nhưng Dạ Hải không cách nào đi Dạ Hải được.
- Được rồi, ta chỉ đùa với ngươi.
Lý Thất Dạ phất tay nói:
- Nơi ta muốn đi ngươi cũng không giúp được. Ngươi hãy chờ tin tức của ta, có tin tốt là ta sẽ báo ngay.
Hoàng Kiệu Phu cảm kích vái Lý Thất Dạ, rời đi.
Sau khi Hoàng Kiệu Phu đi, Thu Dung Vãn Tuyết khẽ hỏi:
- Công tử, chúng ta đi Dạ Hải làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhìn xem.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, im lặng.
Thu Dung Vãn Tuyết cảm giác Lý Thất Dạ có tâm sự, tuy nàng không biết cụ thể, dù có thế nào nàng sẽ yên lặng theo hắn.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
- Đi đi, đi Dạ Hải, nhìn xem cũng tốt.
Lý Thất Dạ đã lấy được chìa khóa đệ nhất hung mộ, hắn tùy thời vào đó được, nhưng hắn muốn đi xem Dạ Hải. Chủ nhân Tổ Lưu có nhiều điều không tiện, với vài thứ, vài chuyện, chủ nhân Tổ Lưu, người bảo vệ Phong Đô thành phải kiêng dè, làm quá đáng sẽ vời đến quỷ vật.
Chủ nhân Tổ Lưu không tiện đi hay ra tay, nhưng Lý Thất Dạ thì có, hắn làm vài chuyện thay gã.
Thu Dung Vãn Tuyết đi theo Lý Thất Dạ tới Dạ Hải, hắn không vội vàng đến nơi ngay. Lý Thất Dạ đi rất chậm, suy nghĩ lung tung. Thu Dung Vãn Tuyết hiểu công tử nhà nàng có tâm sự.
Khi Lý Thất Dạ mang theo Thu Dung Vãn Tuyết đến Dạ Hải thì thấy nhiều tu sĩ cũng vội vã chạy đến. Lúc này nhiều tu sĩ trẻ tuổi đến Phong Đô thành, nhiều hơn bình thường gấp mười lần.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi đến đi vội vàng dường như xảy ra chuyện lớn gì, Thu Dung Vãn Tuyết nghĩ Dạ Hải biến trong đúng là việc lớn.
Thu Dung Vãn Tuyết chú ý đám tu sĩ đi vội vàng, nhận ra lai lịch một số tu sĩ trẻ tuổi, kinh ngạc nói:
- Dao Vân, Thủy Thương, Trạch Địa, người đại giáo cường quốc các cương các vực đều đến.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không có gì lạ, xảy ra chuyện lớn sấm thủng trời. Nhìn đi, chờ đệ nhất hung mộ mở ra, đừng nói đại giáo cường quốc các cương các hoang, đám lão già Tổ giới cũng không ngồi yên.
Thu Dung Vãn Tuyết hút ngụm khí lạnh, giật mình kêu lên:
- Chúng thần Tổ giới sắp xuống trần sao?
Lý Thất Dạ bật cười:
- Chúng thần?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Bọn họ đủ tư cách xưng thần? Phải công nhận một số lão bất tử có thực lực dựng nước phong thần nhưng bọn họ không phải thần, là quỷ vật.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, nhẹ giọng nói:
- Công tử, không thể nói lung tung. Tổ giới có địa vị không ai sánh bằng trong toàn U Thánh giới, nếu câu đó bị truyền ra ngoài thì công tử sẽ đối địch với toàn quỷ tộc.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, một đám sí mị võng lượng, ta không để trong lòng. Ha ha, ta chờ thứ quỷ quái chôn thật lâu bò ra đây.
Thu Dung Vãn Tuyết thầm thở dài, không khuyên Lý Thất Dạ nữa.
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:
- Chắc Tổ giới sẽ không xuống. Đồn rằng lần này Tổ giới mở ra dến bây giờ chưa bao lâu, trong vòng mấy chục năm chắc Tổ giới sẽ không mở ra.
- Bọn họ sẽ có cơ hội.
Lý Thất Dạ nói:
- Tin ta đi, khi đó có người ngồi không yên, nhìn xem, sắp có kẻ phát cuồng.
Lý Thất Dạ hút ngụm khí lạnh. Chúng thần Tổ giới xuống trần, đó là cảnh tượng như thế nào? Nghe đồn năm xưa vì thu Thiền Dương làm truyền nhân, Tổ giới chỉ xuống một người. Vô số quỷ tộc đón chào, đế thống tiên môn cũng vậy. Nghe đồn Vạn Cốt Hoàng Tọa cũng phái người đi nghênh đón.
Chúng thần giáng trần, tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh. Hoặc như Lý Thất Dạ đã nói, thật sự chọc thủng trời.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng nàng hiểu trời sắp thay đổi, chuyện lớn sắp xảy ra.
Khi Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết vào Tổ Lưu thì tin tức đã truyền ra.
Tin Dạ Hải biến trong khuếch tán siêu nhanh trong Phong Đô thành rồi đến các đại giáo cường quốc Đông U Cương. Mấy chục ngày nắn ngủi tin tức đã lan khắp U Thánh giới.
Tin tức quá rung động, có không tiếc mở đạo môn, vượt qua các hoang, tốc độ nhanh nhất đưa tin đến tông môn của mình.
Nhiều giáo chủ, hoàng chủ đại giáo cường quốc bị tin tức làm hết hòn, vẻ mặt kinh hoàng gọi chư lão trong phái đến nghe.
Một số lão bất tử chôn dưới lòng đất, lão tổ đại giáo, cường giả trong truyền thuyết đều bị tin tức rung động.
- Dạ Hải biến trong?
Lão tổ đại giáo, cường giả trong truyền thuyết nghe tin đó đều biến sắc mặt, rung động.
- Từ khi có ghi chép đến nay Dạ Hải luôn đen như mực, nó là đất dữ, chôn vùi cả đại hiền, là lý do gì khiến Dạ Hải biến trong chỉ một đêm? Không còn dìm chết người?
Đám lão bất tử núp dưới lòng đất bị kinh động, có lão tổ đại giáo không tiếc gỡ bỏ phong ấn để thăm dò.
Vô số suy đoán truyền khắp các nơi, thoáng chốc đủ loại tin đồn nổi lên bốn phía, có đủ cách nói, có người cho rằng trời sắp thay đổi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật