Lúc này chưởng quầy nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ mở miệng trước, chỉ có Lý Thất Dạ không muốn, hắn sẽ bán ra.
- Chưởng quầy, bất kể ai tới trước, ta thêm vào hai trăm vạn! Tóm lại hôm nay cái thùng này ta muốn!
Thấy chưởng quầy nhìn qua Lý Thất Dạ, Lãnh Thừa Phong khí đại tài thô, nhìn chưởng quầy nói ra.
Lãnh Thừa Phong có thái độ như vậy, làm cho Lý Sương Nhan lắc đầu, làm
thế là quá phận. Mà đám người Nam Hoài Nhân lại trợn mắt nhìn nhau,
nhưng mà không có biện pháp, một ngàn vạn vương hầu tinh bích, đối với
bọn họ mà nói là con số trên trời.
- Có tiền thì hay lắm sao!
Trong lòng Nam Hoài Nhân khó chịu, bị Lãnh Thừa Phong làm mất mặt, bọn họ nghẹn một bụng tức giân, còn khó nuốt hơn cả con ruồi.
- Tiểu tử, ngươi nói đúng, có bản lĩnh thì các ngươi mua đi, chỉ cần ta không ra giá nổi, ta chắp tay nhường cho.
Lãnh Thừa Phong khinh thường nhìn Nam Hoài Nhân, sau đó nhìn Lý Thất Dạ cười lạnh nói:
- Nhưng mà chỉ sợ cho dù có bán cả Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
Lãnh Thừa Phong nói vậy lập tức khiến đám người Khuất Đao Ly trợn mắt
nhìn nhau, chỉ có Thạch Cảm Đương, Ngưu Phấn là lão hồ ly vẫn trầm ổn.
- Ngàn vạn vương hầu tinh bích, chúng ta có thể ra!
Tính cách Trần Bảo Kiều cương liệt làm sao nhịn được cục tức này, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Công tử, chúng ta mua là được!
Mặc dù nói Trần Bảo Kiều đã rời khỏi Trần gia, nhưng vẫn có tích súc,
huống chi cha mẹ của nàng thương yêu con gái bảo bối, trước khi chia tay vụng trộm đưa cho nàng không ít tài sản.
Sư muội đi theo Lý Thất Dạ cùng một chỗ,chuyện này khiến Lãnh Thừa Phong khó chịu, bây giờ còn có thêm Trần Bảo Kiều dung nhan tuyệt mỹ, có thể
nói là làm cho Lãnh Thừa Phong ghen ghét.
- Hừ, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ có thể dựa vào nữ nhân ăn cơm thôi!
Lãnh Thừa Phong khinh thường nói.
- Sư huynh --
Lý Sương Nhan cũng hiểu được Lãnh Thừa Phong quá mức hùng hổ dọa người, muốn mở miệng, nhưng, lại bị Lý Thất Dạ ngăn lại.
Lý Thất Dạ nhìn Lãnh Thừa Phong, nói ra:
- Ngươi đúng là muốn mua cái thùng này?
- Ta mua chắc rồi!
Lãnh Thừa Phong cười nhạt một chút, nói ra:
- Cho dù ta không mua, bằng ngươi cũng có thể lấy ra tám trăm vạn vương hầu tinh bích sao?
- Ngươi?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn giật đồ với ta? Chưởng quầy, ta muốn.
- Chưởng quầy, một ngàn hai trăm vạn!
Lãnh Thừa Phong nhìn Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:
- Bổn công tử gần đây phát tài, không có thứ gì nhiều, chỉ có tinh bích là nhiều.
Chưởng quầy cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, Lãnh Thừa Phong ra giá cao như
thế, mà Lý Thất Dạ xuất ra tám trăm vạn thì hắn sẽ bán cho Lãnh Thừa
Phong.
- Hoàng Chung Côn Ngô, Nhất Minh động thiên.
Lý Thất Dạ nói sau, sau đó nhìn qua chưởng quầy.
Vừa nghe được lời này của Lý Thất Dạ, chưởng quầy biến sắc, con mắt
trừng to nhìn qua Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác
không tưởng tượng nổi.
Chưởng quầy phục hồi tinh thần lại, lập tức nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Nếu công tử muốn, này thùng này tặng cho quý công tử.
- Chưởng quầy, mặc kệ hắn ra bao nhiêu tiền, ta sẽ dùng chân nhân tinh bích mua vật này.
Đột nhiên chưởng quầy chuyển biến thái độ, chuyện này làm cho sắc mặt Lãnh Thừa Phong trầm xuống, lạnh giọng nói.
Chưởng quầy lắc đầu nói ra:
- Vị khách quan kia, thật xấu hổ, cái thùng này chúng ta không bán. Tiểu điếm sẽ đưa cho ngươi một món đồ, dùng bày tỏ tâm ý.
- Ngươi --
Chưởng quầy nói ra lời này, sắc mặt Lãnh Thừa Phong lập tức biến hóa, không nói ra lời.
Chưởng quầy trầm giọng nói:
- Khách quan, hiện tại tiểu điếm đóng cửa, kính xin khách quan rời khỏi, chiêu đãi không chu toàn, xin hãy tha lỗi.
- Ngươi --
Lãnh Thừa Phong lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn, nhưng mà chưởng quầy vô cùng bình tĩnh, dường như không có cảm nhận được tức giận của Lãnh Thừa Phong.
Cuối cùng nhất, Lãnh Thừa Phong cũng thở dài, thất ý rời khỏi. Tuy Lãnh
Thừa Phong là hùng hổ dọa người, nhưng mà đạo lý cơ bản vẫn hiểu, tại
Thiên Cổ Thành này rồng rắn lẫn lộn, có thể làm thương nhân như Cổ Ý
Trai, địa vị thường vô cùng kinh người, nếu không đã sớm bị người ta
cướp sạch!
- Có tiền có gì tốt chứ!
Lãnh Thừa Phong rời khỏi, Nam Hoài Nhân nói:
- So sánh với đại sư huynh của chúng ta, chút tiền của ngươi dùng cái rắm gì.
Lãnh Thừa Phong bị Nam Hoài Nhân nói lời này làm tức giận run rẩy, sắc
mặt tái nhợt, vô cùng khó coi, cuối cùng vẫn xám xịt rời đi.
- Ngươi tiểu tử này, miệng độc như vậy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói. Nói hắn mắng, không bằng nói là khen.
- Hắc, Đại sư huynh, ta chỉ là không quen bộ dáng nhà giàu mới nổi của hắn, có tiền dơ bẩn cũng không có gì tốt cả.
Nam Hoài Nhân cười hì hì nói ra.
Lúc này chưởng quầy nói lưu loát, tự mình gói đồ vật lại, đưa cho Lý Thất Dạ, nói ra:
- Tệ nhân là có mắt không nhìn được thái sơn, không biết tiên sinh uyên
bác như thế. Món quà nhỏ này mong tiên sinh vui lòng nhận cho.
Chưởng quầy khách khí như thế, cung kính như thế, đừng nói là đám người
Nam Hoài Nhân, cho dù là đám người Lý Sương Nhan cũng động dung, Lý Thất Dạ chỉ nói một câu đã hoàn toàn cải biến thái độ của chưởng quầy, điều
này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Chưởng quầy. Đại sư huynh của ta một câu nói đáng giá ngàn vạn đấy.
Đám người Khuất Đao Ly không dám nhiều lời, Nam Hoài Nhân là chó săn thì liếm đầu lưỡi, nhịn không được nói ra:
- Hắc, chưởng quầy, ta cũng nói một câu ’ Hoàng Chung Côn Ngô, Nhất Minh động thiên ’. Chưởng quầy có tặng cho ta một món đồ hay không?
Lý Thất Dạ vỗ ót của hắn một cái, cười mắng:
- Tiểu tử, ngươi biết cái gì Hoàng Chung Côn Ngô, Nhất Minh động thiên, đó là bí mật tiên dân viễn cổ đấy.
- Hắc, Đại sư huynh biết rõ, ta không có biết rõ.
Nam Hoài Nhân là mày dạn mặt dày.
Lý Thất Dạ trừng hắn, Nam Hoài Nhân lập tức câm miệng. Hắn đương nhiên hiểu cái gì nên nói, cái gì không thể nói.
- Tiên sinh đi vào bên trong ngồi chứ? Tệ nhân muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Chưởng quầy thập phần cung kính nói.
- Cũng không sao.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, mang theo đám người Lý Sương Nhan đi vào trong
nội đường Cổ Ý Trai, mà chưởng quầy Cổ Ý Trai phân phó tiểu nhị đóng
cửa, hôm nay không buôn bán.
Sau khi đi vào nội đường, chưởng quầy vô cùng nhiệt tình, xoát sau đó
tặng cho đám người Lý Sương Nhan mỗi người một khối bảo ngọc, nói ra:
- Đây là ngọc ấn khách khí cao cấp nhất của Cổ Ý Trai. Chư vị chiếu cố sinh ý Cổ Ý Trai, tất cả chiết khấu bảy mươi phần trăm!
Chưởng quầy nhiệt tình như vậy, lập tức khiến mọi người động dung, phải
biết rằng, Cổ Ý Trai chính là buôn bán tinh phẩm cao cấp, động vào là
mấy trăm vạn tinh bích, chiết khấu bảy mươi phần trăm là rất dọa người.
Thời điểm này đám người Lý Sương Nhan mới ý thức được Lý Thất Dạ một câu giá trị vạn kim! Chính là miệng vàng lời ngọc.
- Tiểu điếm có chỗ không hiểu, còn cần tiên sinh chỉ điểm sai lầm.
Chưởng quầy ngồi xuống sau đó chà xát tay. Nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật