Gặp Lý Sương Nhan cùng Thánh Thiên Đạo Tử giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, Tư Đồ
Chân Nhân làm quốc sư bề bộn đứng dậy, hoà giải nói ra:
- Lý tiên tử, mọi người làm sao lại đao kiếm tương kiến chứ. Chư thần
bảo tàng đang ở trước mắt, mọi người hẳn là đồng tâm hiệp lực, liên thủ
đi vào lấy được bảo tàng! Ngay cả bảo tàng còn không có gặp, liền muốn
đánh nhau chết sống, đây không phải để mọi người chê cười sao? Lui một
bước, trời cao biển rộng, mọi người nói có đúng hay không?
Tư Đồ Chân Nhân cuối cùng là lão hồ ly, sống lâu năm như thế, già thành
tinh. Hắn thấy, một Lý Sương Nhan đã đầy đủ khiến người ta kiêng kị, lại có truyền thuyết nói Lý Thất Dạ người mang Đế vật, cái này bất luận là
thật hay giả, hắn đều không hi vọng ngay cả bảo tàng cũng còn không có
nhìn thấy, liền giết cái ngươi chết ta sống, như vậy liền không vui rồi.
Tư Đồ Chân Nhân khuyên nhủ Thánh Thiên Đạo Tử, mà Lý Sương Nhan gặp
chiến không thành, cũng chỉ đành lui về bên người Lý Thất Dạ.
Lúc này mọi người ở đây thần thái khác nhau, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người khinh thường, cũng có người tiếc hận. . .
Công chúa Cổ Ngưu cương quốc, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, tư chất
Thánh mệnh Hoàng thể Hoàng luân, dung mạo tuyệt thế khuynh thành! Dạng
thiên chi kiêu nữ giống Lý Sương Nhan này, bất luận là ở môn phái, ở
cương quốc nào, đều là tiền đồ vô lượng, đại đạo như ca.
Vậy mà hôm nay lại gả cho đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, càng đáng
chết là, còn là đệ tử đạo hạnh nông cạn phàm mệnh phàm thể phàm luân,
đây quả thực là một đóa hoa tươi cắm vào trên bãi phân trâu, ở trong mắt không ít người xem ra, Lý Sương Nhan đây là đắm mình, tự hủy tương lai!
Lý Sương Nhan có thể được xưng là tuyệt thế mỹ nữ Đại Trung Vực, Thần Nữ trong suy nghĩ bao nhiêu thế hệ trẻ, không biết để bao nhiêu người ái
mộ, không biết để bao nhiêu người si mê, người theo đuổi vô số, nhưng
mà, bây giờ lại gả cho một cái bao cỏ.
Cái này không biết để bao nhiêu thiên tài vì đó thầm thương, không biết để bao nhiêu tuấn kiệt vì đó đỏ mắt ghen ghét!
- Chúng ta đi...
Cuối cùng Thánh Thiên Đạo Tử tức sôi ruột, lạnh lùng nói. Nói xong, mang theo chư Vương Hầu nhảy vào bên trong đất sụt trước mắt, thoáng cái
biến mất ở trong bóng tối.
- Đi...
Thánh Thiên Đạo Tử vượt lên trước một bước, Thanh Huyền Thiên Tử đồng
dạng là vì Thần Vương chi khí mà đến cũng quát khẽ một tiếng, mang theo
người bên cạnh nhảy vào.
Trên thực tế, người nơi này đã sớm quan sát đất sụt trước mắt rất lâu,
Thánh Thiên Đạo Tử, Thanh Huyền Thiên Tử càng là mở thiên nhãn, nhìn
tình huống bên trong đất sụt, bọn hắn đối với tình huống ở dưới đất sụt
đã có chút nắm chắt.
- Nhanh lên, chúng ta nhanh xuống dưới, nghe nói chư thần bảo tàng ngay ở phía dưới.
Thánh Thiên Giáo cùng Thanh Huyền cố quốc đều đi vào, khiến những đại
giáo cương quốc khác cũng không thể nhẫn nại, nhao nhao nhảy xuống.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ chư đại giáo cương quốc đều nhao nhao nhảy
xuống, tựa như là sủi cảo vào nồi, không có trong chốc lát, môn phái
nhảy đi xuống đã là bảy tám phần.
Lý Thất Dạ híp híp mắt, nhìn lấy Trần Bảo Kiều vẫn chưa đi, nhàn định tự tại cười nói:
- Trần cô nương, chúng ta nói chuyện như thế nào?
- Chúng ta có chuyện gì đáng nói !
Trần Bảo Kiều lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một cái, tức giận, lúc này,
trong mắt của nàng Lý Thất Dạ cùng đăng đồ tử không hề khác gì nhau.
- Trần cô nương hiểu lầm kia liền lớn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Mặc dù nói, ta là phải thu Trần cô nương ngươi, nhưng, không phải chỉ
sắc đẹp của ngươi. Mà là bên người ta đang cần một tỳ nữ, lưu cho Trần
cô nương một ghế.
- Ngươi...
Sắc mặt Trần Bảo Kiều lập tức đỏ lên, nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, nàng là
bị tức đến phát điên, nàng dầu gì cũng là xuất thân từ Bảo Trụ Thánh
Tông, vậy mà tặng cho hắn làm tỳ nữ, chuyện này thật sự là quá nhục
người.
- Tiểu nam nhân, ngươi nói như thế nữa, ta xé nát miệng của ngươi!
Cuối cùng, Trần Bảo Kiều hận hận nói ra.
Lý Thất Dạ không có chút nào để ý, y nguyên thong dong, từ từ nói:
- Ở lại bên cạnh ta, là vinh hạnh của ngươi, đối với ngươi mà nói là như thế, đối với Trần gia của ngươi mà nói là như thế!
Nói xong, hắn kết một cái thủ ấn, chậm rãi cất vào trong ngực.
Trần Bảo Kiều vốn là giận dữ, tú mục của nàng đều phun ra lửa giận, đó
là muốn xông lại xé miệng Lý Thất Dạ, nhưng mà, thời điểm nàng nhìn
thấy thủ ấn của Lý Thất Dạ, lập tức vì đó chấn động, bất khả tư nghị
nhìn Lý Thất Dạ!
- Ngươi, ngươi, ngươi đây là cái gì!
Tú mục quyến rũ động lòng người kia của Trần Bảo Kiều lúc này sợ hãi mà nhìn xem Lý Thất Dạ.
- Ngươi cảm thấy thế nào, Trần cô nương.
Lý Thất Dạ chậm kết thủ ấn, thu nạp ở trong ngực, thong dong tự tại nói ra.
Lần này, Trần Bảo Kiều đem thủ ấn này thấy nhất thanh nhị sở, hoàn toàn
không có sai, sau khi nàng hoàn toàn nhìn rõ ràng cái thủ ấn này, trong
nội tâm nàng không khỏi vì đó chấn động, đây là thủ ấn cực mật của Trần
gia nàng, ngoại nhân không có khả năng biết thủ ấn này!
- Chúng ta nói một chút như thế nào.
Lý Thất Dạ cười khanh khách nói với Trần Bảo Kiều.
Trần Bảo Kiều nhìn thoáng qua lão nhân vì mình đánh xe, cuối cùng gật đầu nói ra:
- Tốt!
Nhìn thấy cái thủ ấn này của Lý Thất Dạ, chuyện này thật sự là để cho
nàng chấn động theo, bởi vì cái thủ ấn này ngoại nhân không có khả năng
biết đến!
Lý Thất Dạ nhìn đất sụt sâu không thấy đáy kia một cái, cười cười, cũng không sốt ruột, sau đó xoay người rời đi.
Lý Thất Dạ mang theo Trần Bảo Kiều đi vào một chỗ không người an toàn,
ngừng lại, nhìn lấy lão nhân đánh xe theo sau Trần Bảo Kiều một tấc cũng không rời nói ra:
- Ta cùng Trần cô nương trò chuyện riêng thoáng cái như thế nào?
Lão nhân đánh xe nhìn lấy Trần Bảo Kiều, Trần Bảo Kiều nhẹ gật đầu, nói ra:
- Thạch lão, ngươi yên tâm, ta không sao, ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Lão nhân không nói gì, sau đó là vô thanh vô tức rút lui. Không cần Lý
Thất Dạ phân phó, Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn cũng lui xuống.
- Tốt, hiện tại ngươi có thể nói.
Lúc này Trần Bảo Kiều nhìn lấy Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ biết cái thủ ấn này, thật sự là quá làm cho nàng rung động.
Lý Thất Dạ ngoắc ngón tay, cười khanh khách nói ra:
- Tới, ta cho ngươi biết một bí mật.
Gặp Lý Thất Dạ thần bí hề hề này, Trần Bảo Kiều cũng bị động đến lòng hiếu kỳ, nhịn không được ghé đầu tới.
Trần Bảo Kiều là vưu vật nghiêng nước nghiêng thành, là hồng nhan họa
thủy khiến thần hồn người ta xóc xảy, như thế một tuyệt thế vưu vật
khiến người ta thèm chảy nước miếng, gần trong gang tấc, đặc biệt là bộ
ngực sữa cao ngất đẫy đà kia của nàng ẩn ẩn đội lên lồng ngực, đó thật
sự là khiến người ta phạm tội.
Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, ghé vào bên tai Trần Bảo Kiều, có một loại vận luật không nói được, nhẹ nhàng ở bên tai nàng thổi một ngụm, âm
thanh tựa như là phối hợp với một loại tiết tấu, tựa như đầu độc dẫn dụ, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi biết thế gian cái thể chất gì hiếm thấy nhất sao?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật