Tiên Cốt Kính được mời ra, bên trên mặt kính bóng loáng có tiên văn đang di động, cả mặt kính tỏa ra hơi thở khiếp người. Cho dù là người bề trên giống như Úc Hà cũng phải kinh sợ trước uy áp của nó.
Tiên Cốt Kính chiếu vào thân thể Lý Thất Dạ, khiến cho thọ luân, mệnh cung của hắn từng cái đều hiện ra. Thọ luân chậm rãi chuyển động, huyết khí bình thường, trạng thái Phàm mệnh mệnh cung vẫn còn chưa mở.
Cuối cùng, Úc Hà cho ra kết luận:
- Phàm thể, Phàm luân, Phàm mệnh, mệnh cung chưa mở, còn chưa tu đạo. Trên thân cũng không mang theo bất kỳ Tiên Đế bảo vật nào cả!
Cảnh giới thấp nhất của tu sĩ là Khấu Cung, một khi tu sĩ tu luyện, cho dù tư chất quá kém, ít thì một ngày, nhiều thì tám đến mười ngày liền có thể mở ra mệnh cung. Vậy mà mệnh cung của Lý Thất Dạ còn chưa mở, rõ ràng là dấu hiệu của việc chưa từng tu luyện.
Ở dưới Tiên Cốt kính, Lý Thất Dạ không có thứ gì có thể che giấu, mọi thứ đều bị phơi bày trong mắt của mọi người.
- Hứa hộ pháp, Úc hộ pháp, bây giờ có hài lòng hay chưa!
Mạc hộ pháp lạnh lùng nói. Bị ép buộc phải soi Tiên Cốt kính, đây có thể coi là sỉ nhục của Tẩy Nhan Cổ Phái.
- Xin lỗi.
Úc Hà vẫn được tính là một người có khí độ, hắn gật nhẹ, đáp lời:
- Lý Thất Dạ không có ăn gian.
Đã nghe được sự công nhận của Úc Hà, lúc này tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói. Thế nhưng họ vẫn khó có thể tin là một thiếu niên mới mười ba tuổi lại có thể vượt qua rừng Loạn Tâm. Một người chưa có tu đạo, thân mang Phàm thể, Phàm luân, Phàm mệnh ở trong mắt tất cả các tu sĩ chỉ là rác rưởi. Vậy mà, đứa rác rưởi đó lại có thể vượt qua rừng Loạn Tâm.
- Nhưng mà... điều này ... điều này... không thể nào!
Từ Huy không cách nào chấp nhận sự thật này.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
- Xem ra ngươi không phục, nhưng mà không sao, ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn bò qua thôi. Rừng Loạn Tâm thì có gì đặc biệt, chỉ có đứa ngu như ngươi mới chỉ đi đến tầng bảy. Mở to mắt của ngươi xem ông nội ngươi đi lại một lần.
Nói xong hắn lại xoay người bước vào rừng Loạn Tâm.
Tức thì, vô số con mắt nhìn chằm chằm vào rừng Loạn Tâm, ai cũng sợ mình bỏ qua một chi tiết dù là nhỏ nhất.
- Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...
Lúc này, con mắt của Nam Hoài Nhân di chuyển theo bước chân của Lý Thất Dạ, miệng liên tục đếm theo bước chân của Lý Thất Dạ.
- Tầng thứ mười bốn!
Cuối cùng thì Nam Hoài Nhân quát to một tiếng, mặc dù đây là lần thứ hai tận mắt nhìn thấy kỳ tích nhưng hắn vẫn khiếp sợ như trước, đây quả thực là quái thai.
Tất cả mọi người đều câm lặng, người như Úc Hà cũng phải trầm mặc, sau khi dùng Tiên Cốt Kính chiếu rọi, Úc Hà đã hiểu, thiên phú và thể chất của Lý Thất Dạ chưa đủ thành đạo, nhưng hắn lại có một viên đạo tâm vững chắc đến mức không ai có thể so sánh với nó hoặc khiến nó rung chuyển.
Một thiếu niên mười ba tuổi phải trải qua ma luyện như thế nào mới có được một viên đạo tâm như thế? Úc Hà không có cách nào tin được, hắn tu đạo hơn một ngàn năm, ngay cả hắn đều khó có được viên đạo tâm như vậy.
- Bò qua đi.
Lý Thất Dạ đi trở về, đứng dạng hai chân, liếc Từ Huy rồi nhàn nhạt nói.
- Ngươi!
Từ Huy trong nhất thời toàn thân đều run rẩy, sắc mặt hết sức tái nhợt, nếu bò qua háng Lý Thất Dạ ngay trước mắt vô số người thì sau này mặt của hắn để ở đâu.
- Cửu Thánh Yêu môn chúng ta thua được. Nếu đã đánh bạc thì có chơi có chịu.
Úc Hạ gật nhẹ, nói ra:
- Từ Huy, ngay từ đầu chính ngươi đòi đặt cược, bây giờ liền thực hiện lời hứa của ngươi đi!
Từ Huy thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh, hiện giờ ngay cả Úc hộ pháp đều đã mở miệng, thì sư phụ của hắn cũng không cứu được hắn nữa rồi. Mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng thì khẽ cắn răng quỳ xuống trước mặt của Lý Thất Dạ, thân thể cứng ngắc một hồi lâu, lúc này là quãng thời gian sỉ nhục nhất trong cuộc đời hắn.
Rốt cuộc Từ Huy cũng phải bò qua háng của Lý Thất Dạ. Ngay lúc Từ Huy vừa bò qua, Lý Thất Dạ nhấc chân đạp vào người Từ Huy một cái, từ trên cao nhìn hắn, nói:
- Người kính ta một tấc, ta kính người một xích, còn nếu như người đắc tội ta một tấc thì ta liền đắc tội người một xích. Đệ tử thiên tài chẳng là gì trong mắt của ta, ngay cả Cửu Thánh Yêu môn cũng chẳng là gì!
Sau khi nói xong Lý Thất Dạ xoay người, nghênh ngang rời đi.
"KHẶC!" Từ Huy toàn thân đều run run, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thoáng cái đã ngã trên mặt đất, hắn bị chọc tức đến bất tỉnh.
- Huy nhi!
Hứa hộ pháp vội vàng ôm lấy Từ Huy rồi xoa bóp giúp hắn.
Mọi người có mặt ở đây lúc này đều ngây dại, một tên phế vật phàm thể cực kỳ hung hăng càn quấy, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi, không có khả năng xảy ra.
Nhưng mà Lý Thất Dạ chỉ có Phàm thể, ngay cả đạo pháp đều chưa tu luyện, lại dám ngông cuồng, còn thêm không thèm đem Cửu Thánh Yêu môn để ở trong mắt.
Về lại ngọn núi chính, Hứa hộ pháp, Úc Hà, Mạc hộ pháp đều về lại chỗ ngồi cũ, còn Lý Thất Dạ đã ngồi khoan thai từ trước, cách ngồi rất kiểu cách, làm cho mấy đệ tử của Cửu Thánh Yêu môn ai cũng muốn đánh hắn một trận.
Hứa hộ pháp nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong ánh mắt đáng sợ chất chứa đầy oán độc. Ái đồ chịu kích thích, hắn là sư phụ đương nhiên phải cùng chung mối thù rồi. Lý Thất Dạ dám nhục nhã đồ đệ của hắn thì đồng nghĩa với việc nhục nhã hắn.
Ngay lúc này, Mạc hộ pháp cùng Nam Hoài Nhân đều cảm thấy là lạ, Lý Thất Dạ mới bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái không có mấy ngày nhưng lại cực kỳ hung hăng càn quấy, làm cho người khác đều nghĩ hắn cuồng vọng ngu ngốc, đơn giản là tự tìm đường chết.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn tựa hồ không phải hung hăng càn quấy, những lời hắn nói ra đơn giản chỉ là kể rõ sự thật mà thôi.
Chuyện này để cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nhất thời không hiểu nổi, càng thêm cảm thấy nhìn không thấu Lý Thất Dạ. Chỉ là một kẻ phàm thể chưa tu đạo, không có chỗ dựa, hắn dùng cái gì để ngông cuồng, để đối địch với Cửu Thánh Yêu môn?
- Thi văn đã thông qua, vậy tranh thủ thi võ đi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, vừa nói vừa nhàn nhạt nở nụ cười.
Lý Thất Dạ quá kiêu ngạo, nếu không phải có biểu hiện vừa rồi chỉ sợ nước miếng của đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn cũng đủ dìm chết hắn. Nhưng mà hiện tại, đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ai cũng trầm mặc, biểu hiện vừa mới xảy ra của Lý Thất Dạ không chỉ nhục nhã Từ Huy mà còn tát mạnh vào mặt Cửu Thánh Yêu Môn.
Úc Hà kì quái nhìn Lý Thất Dạ, hắn là cường giả có tư cách được phong Vương Hầu, là đại nhân vật quát tháo phong vân một phương, có loại sóng gió nào mà hắn chưa có trải qua.
Trước đó, hắn cảm thấy Lý Thất Dạ vô cùng ngu ngốc, hắn cuồng vọng đến nỗi người khác nghĩ hắn bị bệnh tâm thần, nhưng mà bây giờ nghĩ kĩ lại, hắn hình như thật sự có vốn liếng.
Một phàm nhân chưa tu luyện đạo pháp, hắn dựa vào đâu để khiểu khích Cửu Thánh Yêu Môn, chẳng lẽ Tẩy Nhan Cổ Phái còn có đòn sát thủ nào khác?
Úc Hà là thủ tịch hộ pháp, hắn lập tức loại bỏ đi ý nghĩ đó, tình huống những năm gần đây của Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn đều rất rõ ràng. Nếu Tẩy Nhan Cổ Phái còn có hậu chiêu đủ để khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn, thì mấy năm nay cũng không phải gặp cảnh túng quẫn này, không phải phụ thuộc vào Bảo Thánh thượng quốc rồi.
Thêm nữa là tình huống Lý Thất Dạ bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn đã có tin tức chuẩn xác, Lý Thất Dạ chẳng qua là dùng Tẩy Nhan cổ lệnh mới trở thành thủ tịch đại đệ tử mà thôi, ngay cả sáu đại trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không chào đón hắn.
Úc Hà hoàn toàn không nghĩ ra một người không có chỗ dựa, không có hậu trường thì sẽ có thứ gì để dùng?
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Úc Hà chậm rãi nói:
- Hiện tại thân thể của Từ sư điệt không tốt, nếu ngươi muốn thi võ thì chúng ta sẽ đổi lại một đối thủ khác cho ngươi.
- Thưa hộ pháp, ta không sao
Ngay lúc này, Từ Huy lại đứng dậy, hắn đứng thẳng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ngẩng cao đầu, lúc hắn chuyển mắt nhìn Lý Thất Dạ, trong mắt chứa đầy oán độc, hắn hận không thể xé nát Lý Thất Dạ, thậm chí là hận không thể cắn chết Lý Thất Dạ.
Hắn bị Lý Thất Dạ nhục nhã, hắn thề phải tự tay giết Lý Thất Dạ, hắn muốn Lý Thất Dạ sống không bằng chết, hắn muốn dùng máu của Lý Thất Dạ đến rửa sạch nỗi nhục của mình.
Từ Hùy đứng thẳng tắp để duy trì một tia tự tin cuối cùng của mình, kiên định ngẩng cao đầu nói với Úc Hà:
- Hộ pháp, ta vẫn có thể tái chiến!
Úc Hà nhíu nhẹ lông mày, hắn biết rõ Từ Huy đang nghĩ cái gì, hắn từ từ nói:
- Từ sư điệt, tình trạng bây giờ của ngươi không thích hợp xuất chiến.
Chuyện này rất quan trọng đối với Cửu Thánh Yêu môn, bây giờ Lý Thất Dạ đã thắng một trận rồi.
- Úc huynh, đứa trẻ này tâm tính kiên định, cho dù hắn nhận đả kích cũng sẽ không cam chịu, gặp khó khăn sẽ không chùn bước, cho hắn thêm cơ hội nữa đi.
Hứa hộ pháp lập tức tranh thủ cơ hội cho đệ tử của mình.
Từ Huy cắn răng, trong giọng nói vô cùng chắn chắn:
- Hộ pháp, nếu ta có sơ xuất gì thì sẽ dùng cái chết để tạ tội!
Vì báo thù, hắn lập quân lệnh trạng.
Úc Hà trầm ngâm một hồi, trong đám đệ tử tuổi trẻ, Từ Huy đạt đến cảnh giới Chân Mệnh bước về phía Hoa Cái, có thể nói, với độ tuổi này trong Cửu Thánh Yêu môn thì hắn đã rất là ưu tú rồi. Trong đám đệ tử trẻ tuổi, đệ tử mạnh hơn hắn cũng không nhiều, huống chi hắn còn tu luyện mệnh công "Liệt Đồ Kiếm Quyết" cấp bậc Đại Hiền.
Úc Hà rất tinh tường uy lực của bộ kiếm quyết này, nếu như Từ Huy thật sự liều mạng, đừng nói đến Tẩy Nhan Cổ Phái, cho dù trong Cửu Thánh Yêu Môn cũng không có mấy người đệ tử có thể đánh bại hắn, chỉ có dạng thiên tài chính thức như Lãnh Thừa Phong mới có thực lực như vậy.
- Úc huynh, đứa nhỏ này từ trước tới nay đều rất mạnh, hắn tuyệt đối sẽ không có sơ xuất, cho hắn một cơ hội đi.
Hứa hộ pháp vội vàng nói.
Úc Hà cẩn thận suy nghĩ lại, nếu ngay cả Từ Huy dốc sức liều mạng đều không được thì chỉ có dạng thiên tài như Lãnh Thừa Phong ra tay, hoặc là công chúa Lý Nhan Sương tự mình ra tay mới có một trăm phần trăm nắm chắc.
Huống chi Lý Thất Dạ chưa từng tu luyện đạo pháp, Úc Hà không tin Lý Thất Dạ chỉ bằng võ kỹ cũng có thể đánh bại cao thủ cảnh giới Chân Mệnh còn tu luyện thêm công pháp cấp bậc Đại Hiền.
- Tốt, người bắt đầu ngênh chiến đi!
Úc Hà nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý với Từ Huy.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật