Nguồn: TruyenYY
Trong sân tĩnh lặng, Tiêu Viêm ngồi trên ghế đá ngắm nhìn những chiếc lá cây trong viện đã hơi có chút ố vàng, không khỏi than nhẹ một hơi, quay đầu lại nhìn thân ảnh vừa xuất hiện ở cửa viện, cười cười nói:
"Nhị ca, huynh tới?"Tiêu Lệ gật gật đầu, chậm rãi đi vào trong viện, trầm ngâm một hồi nói:
"Ta mới từ Tiêu Môn tới, nghe Đại trưởng lão nói, ngươi định rời đi?"Tiêu Viêm cười một tiếng nói:
"Cũng tới lúc nên đi rồi, tiếp tục ở tại đây cũng không còn gì khiến đệ có được thực lực để chân chính chống lại Hồn Điện.""Đệ luôn đi trước một bước, mà không, phải nói rằng nơi này bây giờ đối với đệ cũng đích thật là quá nhỏ, Trung Châu có lẽ mới là nơi thích hợp nhất cho đệ." Tiêu Lệ có chút cô đơn thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm. Trong lòng hắn lần nữa lại có chút cảm thán, thiếu niên non nớt năm nào bất tri bất giác cư nhiên đã trưởng thành tới loại trình độ này rồi a.
Nhìn Tiêu Lệ cảm xúc hơi có chút trùng xuống, trong mắt Tiêu Viêm cũng nhịn không được ánh lên một tia đau xót, lần này rời đi cũng không giống dĩ vãng. Khoảng cách Trung Châu cùng Hắc Giác Vực thậm chí là Gia Mã đế quốc cơ hồ là khó có thể tính nổi, bởi vậy, lúc này đây rời đi cũng không biết lần sau trở về là tới khi nào nữa.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cũng thoáng trầm trọng, Tiêu Lệ lại vội vàng xốc lên tinh thần, vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm cười nói:
"Đừng có sướt mướt nữa, nếu đại ca biết được ta làm trở ngại cước bộ của ngươi, e rằng không mắng chết ta không được a!"Đề cập tới đại ca, Tiêu Viêm trong lòng cũng trở nên ấm áp, nói:
"Đệ đi rồi, đành nhờ Nhị ca điều hành Tiêu Môn cho tốt vậy. Có Bàn Môn làm sức bật, tiềm lực phát triển của Tiêu Môn là khó có thể hạn lượng được, nói không chừng khi đệ trở về, Tiêu Môn đã trở thành toàn bộ chúa tể của toàn bộ Hắc Giác Vực rồi."Tiêu Lệ nhếch miệng cười một tiếng, hào khí nói:
"Đệ yên tâm, chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu nói: "Không nên xem thường đám người Hắc Giác Vực, bất quá đệ đã cùng Đại trưởng lão nói qua, hắn sẽ toàn lực trợ giúp huynh. Già Nam Học Viện cùng thế lực trong Hắc Giác Vực xưa nay vốn bất hòa, dĩ vãng cũng đã chịu thiệt không ít, mà hiện giờ có Tiêu Môn, Già Nam Học Viện cũng có thêm một minh hữu, bằng sức ảnh hưởng Tiêu Môn tại Hắc Giác Vực dần dần khuếch tán, ngày sau cũng có thể hoàn toàn khiến Già Nam Học Viện thoát khỏi loại cục diện yếu thế này."
Tiêu Lệ gật gật đầu nói:
"Yên tâm, đệ đã đem một cái Tiêu Môn trọn vẹn giao cho ta, ngày sau, ta sẽ trả lại một cái Tiêu Môn so với ngày hôm nay cường đại hơn mấy chục lần cho đệ thấy."Tiêu Viêm cười cười, thoáng chần chờ một chút rồi từ trong nạp giới lấy ra một cái bình ngọc, bên trong bình ngọc có một quả đan dược màu hồng tím, bàn tay khẽ vuốt ve bình ngọc, một lát sau mới đưa cho Tiêu Lệ, nhẹ giọng nói:
"Đệ đi rồi, làm phiền Nhị ca phái người đem đan dược này đưa tới Gia Mã đế quốc đưa tận tay Thải Lân.""Thải Lân? Là Mỹ Đỗ Toa Nữ vương?", nghe được tên này, Tiêu Lệ cũng nao nao, bất quá hắn cũng hiểu rõ một ít quan hệ giữa Thải Lân cùng với Tiêu Viêm, vì thế gật gật đầu, cũng không hỏi chi tiết sự tình, tiếp nhận đan dược, sau đó thận trọng bỏ vào nạp giới, nói:
"Tam đệ yên tâm, đan dược này nếu sắp xếp được thời gian ta sẽ tự tay đưa tới Gia Mã đế quốc."Tiêu Viêm gật gật đầu cười, nhẹ giọng nói: "Mặt khác, huynh cũng nên liên hệ cùng đại ca thường xuyên một chút, thế lực Viêm Minh hiện giờ ở Gia Mã đế quốc cũng coi như là mặt trời ban trưa, có Thải Lân trấn thủ, chỉ cần một ít cường giả chân chính của Hồn Điện không ra tay thì khó có thể tạo thành thương tổn đối với Viêm Minh. Ngày sau nếu như Tiêu Môn thực lực dần dần tăng mạnh, cùng Viêm Minh một Đông một Tây là đã đủ để ở vùng Tây Bắc địa vực này mà tung hành."
Tiêu Lệ gật gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Viêm nói:
"Lần này rời đi, khi nào thì đệ trở về?"Tiêu Viêm trầm ngâm, chợt lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
"Đệ cũng không biết!""Khi nào đi?""Ngày mai."Nghe vậy, Tiêu Lệ không khỏi cười khổ một tiếng, tiến lên một bước, hung hăng ôm chặt Tiêu Viêm một cái, hai tay ở phía sau lưng hắn vỗ vài cái có lực, nói:
"Tiểu gia hỏa, tự chăm sóc cho tốt, nhớ kỹ câu nói kia của đại ca, Tiêu gia không thể không có ngươi, giải cứu phụ thân cũng đồng dạng chỉ có ngươi mới có năng lực làm được!"Nghe được thanh âm Tiêu Lệ đột nhiên trở nên khàn khàn rất nhiều, tâm tình Tiêu Viêm cũng trầm xuống theo, ánh mắt nhịn không được đỏ lên.
"Nhị ca, huynh cũng bảo trọng đó!"Hôm sau, ánh nắng ấm áp từ phía chân trời nghiêng nghiêng trải xuống, chiếu rọi ở cánh cửa Nội viện, nơi đó đã có đông đúc người tụ tập. Từng ánh mắt nhìn về trên sườn núi núi nhỏ bên ngoài, ở đó có vài đạo thân ảnh đứng thẳng tắp.
"Đại trưởng lão, Nhị ca, tiễn đến đây thôi ha!"Tiêu Viêm nhìn Tô Thiên cùng với Tiêu Lệ, lại nhìn Ngô Hạo cùng với phần đông Nội viện đệ tử phía sau, không khỏi cười một tiếng, rắn rỏi nói.
Nhìn thanh niên áo đen vẻ mặt ấm áp tươi cười, Tô Thiên cũng hơi có chút sầu não, nói:
"Các ngươi nhiều người mà Hân Lam lại vẫn chưa đạt tới Đấu Vương nên không thể phi hành, vậy tạm dùng đầu Sư Thứu này để di chuyển đi."Tô Thiên vừa dứt lời, một đạo bóng đen thật lớn mang theo một tiếng ưng khiếu từ không trung từ từ hạ xuống. Đôi cánh thật lớn vẫy động mang theo một cỗ cuồng phong khiến cho những cây nhỏ chung quanh đều lắc lư theo.
"Đa tạ đại trưởng lão!", nhìn Sư Thứu thú trước mặt, Tiêu Viêm trong lòng cũng ấm áp, hướng về phía Tô Thiên ôm quyền cười nói.
Nói xong, Tiêu Viêm dường như cũng không muốn kéo dài loại không khí ly biệt này thêm, thân hình vừa động liền đi xuất hiện ở phía trên lưng Sư Thứu thú, sau đó lần lượt Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên, còn có Hân Lam cũng theo sát mà lên. Cũng may trên lưng Sư Thứu thú này diện tích không nhỏ, bởi vậy bốn người cùng ở trên đó cũng không quá chật chội. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tiêu Viêm, thượng lộ bình an!"Nhìn Sư Thứu thú chậm rãi vẫy cánh, Tiêu Lệ lại lần nữa lớn tiếng gọi.
Đứng trên Sư Thứu thú, Tiêu Viêm hướng về phía Tiêu Lệ khẽ gật đầu, chợt ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, rốt cục hít sâu một hơi, tay áo bào vung lên, một cỗ kình phong bốc Sư Thứu thú nhanh chóng lên không.
"Đầu lĩnh, chân cứng đá mềm!"Theo Sư Thứu thú dần dần bay lên, đột nhiên một trận rống to từ phía dưới vang vọng, Tiêu Viêm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lại thấy không ít thành viên Bàn Môn đỏ mặt tía tai gào thét.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Tiêu Viêm hướng về mọi người phía dưới ôm quyền, tiếng cười sang sảng, từ Sư Thứu thú trên không chậm rãi truyền xuống.
"Non xanh còn đó nước biếc còn đây, chư vị hẹn ngày tái ngộ! Nếu có duyên, Trung Châu gặp lại!"Tiếng cười sang sảng từ từ truyền xuống, mà Sư Thứu thú trên bầu trời lại dần biến thành một điểm nhỏ rồi nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn mọi người, dư âm lượn lờ khiến không ít người tâm tình đều có chút sầu não.
Tô Thiên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lệ bên cạnh, cười nói:
"Không cần lo lắng, lấy tính tình của tiểu gia hỏa kia, mặc dù Trung Châu cũng đồng dạng hẳn là là có thể đi lại không sai đi.""Hắn là niềm kiêu hãnh của Tiêu gia ta." Tiêu Lệ cười một tiếng, tự hào khẽ nói.
"Ta tin tưởng hắn cũng sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của Già Nam Học Viện." Tô Thiên cười to một tiếng, sau đó xoay người hướng về Nội viện bước vào, vừa đi vừa nói:
"Thật không biết nếu tiểu gia hỏa này ở Trung Châu gặp Viện trưởng đại nhân, sẽ đặc sắc ra sao chứ? Lấy tính tình Viện trưởng đại nhân kia, hắc hắc…" Nghe được tiếng cười quái dị của Tô Thiên, mọi người không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái, chợt có chút chẳng biết tại sao xoay người đi theo.
Xa xa phía trên không trung, Sư Thứu thú thật lớn phe phẩy hai cánh, một ngữ cảnh nhàn nhạt màn hào quang từ của chúng trong cơ thể tràn ngập mà ra, đem nghênh diện mà đến cuồng phong, toàn bộ chống đỡ bên ngoài.
Tiêu Viêm khoanh tay đứng trên Sư Thứu thú, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về nội viện đã biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt mang một tia ly biệt cô đơn.
"Thật sự đem theo cô nàng này sao?"Tiểu Y Tiên dường như biết rõ tinh thần Tiêu Viêm giờ phút này không tốt lắm liền chuyển đề tài, đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hưng phấn của Tử Nghiên thấp giọng nói. Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là hồi phục tâm thần, liếc liếc mắt nhìn Tử Nghiên, bất đắc dĩ nói:
"Đại trưởng lão nhờ cậy, nói rằng có thể sẽ ở Trung Châu sẽ cởi bỏ được một ít bí mật về bản thể nàng.""Hừ, ta hiện giờ cũng đã là Đấu Hoàng, chẳng lẽ các ngươi còn lo lắng ta không theo kịp hay sao?", tuy rằng Tiêu Viêm hai người nói chuyện tương đối khẽ, nhưng vẫn bị Tử Nghiên nghe được, lập tức trừng mắt bất mãn nói.
Cười cười vỗ vỗ đầu Tử Nghiên, Tiêu Viêm cũng không cùng nàng cãi cọ, ánh mắt nhìn về phía Hân Lam cười nói:
"Kế tiếp đi đâu, muội nói rõ đi?""À… ừm." Hân Lam mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt có chút mông lung nhìn về phía xa nói:
"Muốn đi Trung Châu, đầu tiên phải tới một tòa thành thị tên là "Thiên Nhai thành
", ở nơi đó, chúng ta có thể thông qua không gian trùng động mà tới Trung Châu.""Không gian trùng động?" Danh từ này khiến cho Tiêu Viêm sửng sốt.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tiêu Viêm, Hân Lam không khỏi thoải mái cười nói: "Không gian trùng động, là một loại kiến trúc đặc biệt của Trung Châu đại lục, do Đấu Tôn cường giả thi triển không gian lực liên thông hai đầu không gian với nhau, khoảng cách Hắc Giác Vực với Trung Châu cho dù là một gã Đấu Tông cường giả cũng ít nhất phải tốn nửa năm thời gian mới có thể vượt qua, nhưng nếu dùng không gian trùng động mà nói thì chỉ cần một tháng thời gian, bất quá xây dựng không gian trùng động có chút khó khăn, lại phải thường xuyên tu sửa, mà người đảm nhận việc duy tu này thực lực phải là Đấu Tông. Do vậy ngoài loại địa phương như Trung Châu ra, các khu vực khác rất ít xuất hiện."
Tiêu Viêm lại lần nữa ngạc nhiên, không gian trùng động? Yêu cầu Đấu Tông cường giả tu sửa? Trung Châu đại lục cư nhiên còn có những thứ mới mẻ thần kỳ như vậy? Giờ khắc này, hắn cơ hồ có một loại cảm giác mình tựa như nông dân đi hát karaoke (bó tay với ông này – biên) vậy.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật