Nguồn: TruyenYY
Trên vách núi đá có mấy bụi cỏ dại mọc lên, một bóng đen quỷ dị xuất hiện. Toàn thân đều bị áo choàng bao phủ, thâm chí ngay cả người này là nam hay nữ cũng không nhận ra được. Chỉ có ánh mắt gần như hờ hững từ áo choàng bắn ra, không có chút tình cảm nào nhìn ba người ở trong cốc.
Ba người Tiêu Viêm cũng vì bóng đen đột nhiên xuất hiện này mà thoáng ngẩn người. Không ngờ trong sơn cốc này lại thực sự có người.
Khép hờ hai mắt nhìn đạo bóng đen kia, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm nhanh như chớp khuếch tán ra. Nhưng mà một lát sau cũng khẽ nhíu mày. Hắn cực kỳ kinh ngạc phát hiện, lực lượng linh hồn của hắn tại khoảng cách cách Hắc ảnh nhân kia vài thước lại khó có thể tiến đến thăm dò nữa. Loại tình trạng khác thường này là lần đầu tiên hắn gặp phải trong nhiều năm qua.
- Lưu lại? Chưa có người có đủ tư cách nói những lời này với bản vương!
Mỹ Đỗ Toa cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Trên gương mặt lập tức hiện lên một tia cười lạnh. Sát ý ẩn tàng trong mắt. Sau nháy mắt, ngón tay ngọc đột nhiên bắn ra, một cỗ năng lượng bảy màu như sợi tơ bạo xuất từ đầu ngón tay. Cuối cùng, nhanh như chớp phá không, bắn thẳng đến bóng đen.
Dưới áo choàng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn sợi tơ bảy màu một cái. Áo choàng không gió mà bay, một cỗ sương khói nồng đậm màu xám từ trong sơ thể trào ra. Mà theo sự xuất hiện mạnh mẽ của cỗ sương khói màu xám này, đám cỏ dại xung quanh bóng đen bắt đầu lấy tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường trở nên héo rũ xuống. Trong chớp mắt liền hoàn toàn trở nên khô vàng, mất hết sức sống.
Sự biến hoá của đám cỏ dại bên kia cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Viêm. Con ngươi lập tức mạnh mẽ co lại. Xem ra người này quả nhiên cực kỳ am hiểu độc công. Không ngờ ngay cả đấu khí trong cơ thể cũng ẩn chứa kịch độc.
Sương khói màu xám trào ra, lượn lờ xung quanh đem bóng đen bao bọc vào trong. Sợi tơ bảy màu kia trong nháy mắt liền lao tới. Nhưng mà một kích cũng đủ để cường giả Đấu Vương bình thường không dám tiếp này, sau khi đi vào sương khói màu xám lại bắt đầu bị phân giải một cách cực kỳ quỷ dị. Chỉ vẻn vẹn mấy cái hô hấp, cỗ năng lượng bảy màu cư nhiên bị phân giải, cuối cùng hoá thành hư vô.
- Trong vòng mười cái hô hấp, rời khỏi sơn cốc. Nếu không… Chết!
Theo sự biến mất của cỗ năng lượng bảy màu, trong mắt Mỹ Đỗ Toa cũng xẹt qua một chút kinh dị. Chợt nghe được thanh âm của bóng đen, lãnh ý trên mặt càng đậm. Khí thế khổng lồ chậm rãi từ trong cơ thể bùng phát ra.
- Hôm nay mặc kệ ngươi đi hay là ở, cái mạng này, bổn vương chắc chắn muốn rồi!
Cười lạnh một tiếng, Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu thấp giọng nói với Tiêu Viêm và Tử Nghiên.
- Các ngươi cách xa nơi này một chút. Người này cả người đều là kịch độc, dính vào thì phiền toái!
Tiêu Viêm chau mày, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển. Bóng đen thần bí này đến tột cùng là ai? Có được thực lực cường hãn như thế không thể nào là hạng người không có danh tiếng gì trong đế quốc. Tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua?
Trong lúc Tiêu Viêm trầm tư, thời gian mười cái hô hấp đã đến. Trên vách núi đá, ánh mắt của bóng đen nhất thời trở nên lạnh lẽo. Tay áo vung lên, nồng đậm sương khói màu xám nhanh chóng ùn ùn kéo đến, cuối cùng trực tiếp ăn mòn vào bên trong sơn cốc.
- Muốn chết!
Thấy thế, trong mắt Mỹ Đỗ Toa hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người. Thân hình chợt động, đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Bàn tay ngọc nắm chặt, năng lượng xà kiếm bảy màu ngưng hiện ra. Mũi chân điểm một cái liền hoá thành một điểm nhỏ, bắn thẳng đến bóng đen.
Lúc trước thoáng tiếp xúc qua, bóng đen thần bí cũng hơi biết được thực lực của Mỹ Đỗ Toa. Nhưng hắn cũng không có chút lui lại, ánh mắt hờ hững nhìn thân hình nhanh chóng lao tới của Mỹ Đỗ Toa. Tay áo đột nhiên động, một đôi bàn tay tái nhợt dị thường nhưng thon dài xuất hiện. Trong lòng bàn tay, sương khói màu xám nhanh chóng quay cuồng. Cuối cùng nhanh chóng ngưng tụ lại, trong nháy mắt từ màu xám đen chuyển sang màu xám tím. Một mùi kì dị từ trong đó phát tán ra.
Đoàn sương khói xám tím xuất hiện, bóng đén co ngón tay búng ra. Đoàn sương khói lặng yên không một tiếng động nhanh chóng lướt về phía Mỹ Đỗ Toa.
Mùi gay mũi từ trong đoàn sương khói khuếch tán ra, Mỹ Đỗ Toa khẽ hít vào một tia, sắc mặt liền hơi đổi. Ấn kết trong tay biến đổi, năng lượng bảy màu nhanh chóng ngưng kết tại trước mặt. Cuối cùng trực tiếp hoá thành một con rắn khổng lồ bằng năng lượng bảy màu cỡ chừng bảy tám trượng. Con rắn khổng lồ há rộng miệng, trực tiếp đem đoàn khói độc màu xám tím nuốt vào trong miệng.
Khói độc xám tím bị cắn nuốt, trong nháy mắt liền bộc phát ra. Mà ở dưới sự ăn mòn của hai bên, một lát sau khói độc cùng con rắn khổng lồ bằng năng lượng đồng thời biến mất.
- Độc lực thật mạnh…
Khép hờ đôi mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa cũng chậm rãi lộ ra một chút ngưng trọng. Người dùng độc không phải nàng chưa từng gặp qua. Nhưng người có thể đem độc sử dụng đến mức này thì là lần đầu tiên nàng gặp được.
Trong lòng vừa động, một tầng năng lượng bảy màu chậm rãi từ trong cơ thể của Mỹ Đỗ Toa tràn ra, cuối cùng đem thân thể vây kín. Thân hình chợt loé, trực tiếp xuất hiện trên vách núi đá. Một tiếng cười lạnh, xà kiếm trong tay mang theo kình phong sắc bén, đân thẳng đến yết hầu của bóng đen.
Đối với sự tấn công cuồng mãnh của Mỹ Đỗ Toa, bóng đen kia cũng động, khẽ đạp bước quỷ dị, cũng vừa vặn tránh né thế kiếm kia của Mỹ Đỗ Toa. Mà ở thời điểm tránh né, bàn tay hắn nắm chặt, sương mù màu xám lại ngưng tụ tại lòng bàn tay, cuối cùng hoá thành một thanh trường kiếm màu xám. Trên thân trường kiếm lộ ra một mùi nhàn nhạt. Hiển nhiên, phía trên này cũng có kịch độc.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm nhanh như chớp va chạm với nhau. Bóng người mơ hồ bay vút. Trên vách núi kia đá vụn bay tứ tung, từng khe nứt nhỏ nhanh chóng lan tràn ra trên vách núi.
Nhưng nguyên nhân có lẽ bởi vì kiêng kị kịch độc của bóng đen mà dù Mỹ Đỗ Toa đã thi triển gần hết thực lực cũng khó có thể bắt được người này. Hơn nữa, nhìn thế cục kia, thậm chí còn có xu thế giằng co.
"Người này đến tột cùng là ai? Không ngờ có thể cùng Mỹ Đỗ Toa đánh khó phân thắng bại?" Nhìn hai bóng người thoáng hiện trên vách núi, trong mắt Tiêu Viêm cũng dần dần hiện lên một chút ngưng trọng. Phải biết rằng, thực lực của Mỹ Đỗ Toa mặc dù là Vân Sơn lúc trước cũng kém một đường. Không ngờ bóng đen thần bí này cư nhiên có thể chống đỡ được với Mỹ Đỗ Toa.
- Người kia thật mạnh… Cư nhiên có thể cùng Thải Lân tỷ đánh lâu như vậy. Hơn nữa mùi trên người của hắn, sau khi ngửi thấy thật chóng mặt.
Tử Nghiên nhíu mày, bàn tay vỗ lên trán, đầu có hơi chút chóng mặt.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, hơi ngửi một chút cũng là kinh hãi phát hiện. Trong không khí chẳng biết từ lúc nào có một chút mùi vị nhàn nhạt khác thường.
- Tạm thời không cần tiếp tục hô hấp!
Sắc mặt âm trầm, Tiêu Viêm nhanh chóng từ trong nạp giới lấy ra một viên thuốc, sau đó nhét vào trong miệng Tử Nghiên. Độc này thật sự là đáng sợ. Mới có một lúc như thế mà có thể làm cho Tử Nghiên chóng mặt. Nếu hít nhiều hơn, chỉ sợ ngay cả mạng cũng để lại ở chỗ này.
- Không thể để cho hắn tiếp tục phát ra độc khí. Bằng không những sinh vật trong sơn cốc cũng sẽ chết vì độc này…
Trong lòng Tiêu Viêm trầm ngâm một lát, tay áo chợt vung lên. Ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên từ lòng bàn tay tuôn ra, một cỗ nhiệt độ cực nóng nhanh chóng khuếch tán ra.
Theo độ ấm trong sơn cốc nhanh chóng tăng lên. Không khí kia cũng trở nêm khô ráo dị thường. Mà mùi vị trong đó cũng chậm rãi tiêu tán.
- Tử Nghiên, đợi ở chỗ này! Không nên động lung tung!
Đem mùi vị khác lạ tiêu trừ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên chiến đấu trên bầu trời. Trong mắt loé lên ánh sáng lạnh, quay đầu dặn dò một câu với Tử Nghiên. Đôi cánh lửa sau lưng chậm rãi kéo dài ra, cuối cùng đột nhiên rung lên, thân hình vút nhanh lên không trung, lập tức hướng về chỗ chiến trường kia.
Trên bầu trời, hai bóng đen chợt hiện va chạm với nhau. Năng lượng bảy màu cùng sương khói quỷ dị màu xám ở bốn phía xuất hiện, đụng vào nhau. Tại lúc bùng lên tiếng nổ trầm đục thì cũng tràn ra một cỗ mùi vị gay mũi.
Hai kiếm liên tiếp va chạm, hoa lửa bùng nổ. Mỹ Đỗ Toa cùng bóng đen vừa định lui về sau thì một bóng người đột nhiên từ phía dưới xuất hiện. Nắm tay nóng rực mang theo kình phong chợt hiện ra, trực tiếp đánh đến bóng đen kia.
Kinh phong đột ngột xuất hiện vẫn không làm cho bóng đen có nửa phần bối rối. Thân thể uốn éo quỷ dị, nắm tay của Tiêu Viêm chỉ xuyên qua áo choàng này.
Một quyền không có kết quả, Tiêu Viêm cũng nhanh như chớp lùi về phía sau. Trong nháy mắt hiện ra bên cạnh Mỹ Đỗ Toa. Ánh mắt hơi chút âm trầm nhìn bóng đen trước mặt, chậm rãi hỏi.
- Rốt cục các hạ là ai?
Thân ảnh bóng đen nhẹ nhàng lui về sau một chút, ánh mắt đạm mạc nhìn về Tiêu Viêm ở cách nơi đó không xa. Mà khi ánh mắt này nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Viêm thì lại hơi nao nao, nhưng mà chút giãy dụa đó chỉ thoáng hiện lên một chút. Một lát sau, lại trở về nét lạnh lùng như cũ. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Rời đi nơi này!
- Vị bằng hữu kia! Tại hạ Tiêu Viêm. Nơi này là vào thời điểm năm đó ta cùng với một bị bạn tốt của ta tìm được. Chủ nhà ở đây cũng không phải là ngươi!
Tiêu Viêm cười lạnh nói.
- Tiêu Viêm… bạn tốt…
Ánh mắt kia dưới áo choàng lại một lần nữa loé ra. Sương khói màu xám tràn ngập thân thể cũng hơi giảm đi một chút.
- Cùng hắn nói nhảm cái gì? Độc vật này mặc dù quỷ dị nhưng mà bổn vương muốn giết hắn cũng không khó!
Mỹ Đỗ Toa lên tiếng, thanh âm lạnh lùng, sát ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
Tiêu Viêm không có hành động gì, khẽ cau mày nhìn bóng đen đột nhiên có chút kỳ quái này. Lại một lần nữa chắp tay, thanh âm có chút khách khí.
- Không biết tên họ của các hạ là gì? Có lẽ Tiêu Viêm đã nghe nói qua.
Ánh mắt dưới áo choàng chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tiêu Viêm. Một lát sau, ánh mắt chậm rãi nhắm lại. Mà thân hình lại từ từ lui về phía sau.
Tiêu Viêm cau mày nhìn Hắc ảnh nhân đột nhiên trở nên mạc danh kỳ diệu này. Trong lòng âm thầm cảnh giác.
Ngay lúc Hắc ảnh nhân dần dần rời khỏi sơn cốc thì thân hình đột nhiên dừng lại, bàn tay giơ lên, một vật liền bay vút đến.
Thấy thế, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ thay đổi, thân hình vội lui lại đánh ra một cỗ nhu kình đem vật đang bay tới kia bao bọc lại. Định nhãn nhìn lại, dĩ nhiên là một cái bình ngọc.
- Thực lực của hai người các ngươi mạnh, có lẽ không sợ khói độc. Nhưng mà tiểu cô nương ở phía dưới kia thì lại không được. Đây là giải dược có thể giải được độc trong cơ thể.
Sau khi quăng bình ngọc đến, dưới áo choàng màu đen kia chậm rãi truyền ra thanh âm khàn khàn khác thường.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, cùng Mỹ Đỗ Toa liếc nhìn một cái. Cách không đem bình ngọc hút tới nhưng không sử dụng tay chạm vào.
- Nơi này là của ngươi cùng bằng hữu của ngươi tìm được. Như vậy liền trả cho ngươi đi.
Bóng đen chậm rãi xoay người. Thân hình chợt loé liền nhanh chóng đi vào trong sơn mạch
Kinh ngạc nhìn bóng đen rời đi, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Khẽ cau mày, quang mang trong mắt loé ra. Nháy mắt sau, linh quang trong lòng chợt hiện, đột nhiên ngẩng đầu quát to với bóng đen sắp biến mất kia:
- Tiểu Y Tiên? Là ngươi?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật