Trong một mật thất rộng lớn, ngọn đèn tỏa sáng khắp mọi ngõ ngách mật thất, xua tan hoàn toàn bóng tối.
Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên mặt giường khô ráo đặt dựa vào tường trong góc mật thất, trước mặt hắn bày la liệt các loại dược liệu tốt, những laoị dược liệu này đều là thứ hiếm của lạ, nếu đem vào trong Hắc Giác Vực thì tất nhiên là có thể bán ra với giá không tồi, hơn nữa lại còn có thể có nhiều đến như thế này làm cho Tiêu Viêm không thể không cảm thán về nơi xuất thân hùng hậu của Hàn Phong kia.
Ánh mắt nhìn lướt qua tất cả các loại dược liệu trước mặt, Tiêu Viêm nhịn không được lắc đầu, lần thứ hai trong lòng cảm thấy sợ hãi vì hoàn cảnh xuất thân của Hàn Phong mà than thầm, bất quá thật đáng tiếc cuối cùng thì cái xuất thân hùng hậu đó cũng chỉ đem lại tiện nghi cho Tiêu Viêm mà thôi.
"Trong những loại dược tài này vừa vặn có đủ một phần để có thể luyện chế Phục Tử Linh Đan." Thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm trầm ngâm một chút, rồi bất chợt thoáng có chút kinh dị thốt lên.
Phục Tử Linh Đan, nhớ tới loại đan dược này, Tiêu Viêm lập tức nhớ lại Băng Hoàng Hải Ba Đông tại Gia Mã đế quốc, với tư cách là đồng bọn đầu tiên của hắn, lão đầu này tính tình mới nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng lại khiến Tiêu Viêm có hảo cảm không tệ, đặc biệt lúc cuối cùng khi hắn bị Vân Lam Tông truy sát, tự nhiên còn có thể trợ giúp hắn, điều này cũng đủ để Tiêu Viêm đối với Lão đầu này cảm kích không thôi.
Bởi vậy nên lúc trước đây món nợ đan dược cho lão, Tiêu Viêm vẫn ghi tạc trong lòng. Trước đây hắn không có năng lực luyện chế, nhưng sau khi từ trong lòng đất đi ra, thực lực mặc dù đã đủ nhưng những dược tài mà hắn đã vất vả thu thập được trước đó đã tự động biến mất trong lòng đất, cho nên hắn hiển nhiên là nhớ tới Hải Đông Ba trước tiên khi thấy ở đây có đủ một phần dược tài có thể luyện chế Phục Tử Linh Đan.
"Ha ha, tự nhiên có đầy đủ dược tài như vậy thì trước tiên nên luyện chế đan dược cho Lão gia này đi. Nếu không sau này trở lại Gia Mã đế quốc bị lão hỏi han tới chuyện này thì cũng khó mà ăn nói với lão a." Khỏe miệng Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, hơi lắc đầu, chợt bàn tay vung lên một dược đỉnh hồng sắc cực đại từ trong U Hải nạp giới bay ra cuối cùng rơi ầm lên trên mặt đất.
Dược đỉnh có màu xích hồng thể tích cực lớn, ở quanh thân nó lộ ra vô số hoa văn kỳ dị, mà trên đỉnh còn điêu khắc hình mãnh thú trông rất là sống động mang vẻ dữ tợn đang há rộng miệng. Nếu như lắng tai có thể như là nghe được từ trong đỉnh vọng ra một ít tiếng động kỳ lạ, tất cả những dị trạng này đều chứng tỏ rằng dược đỉnh này là thứ bất phàm.
Dược đỉnh mà đỏ sậm này cũng không phải là của Tiêu Viêm, mà đây là món đồ của Hàn Phong để lại, nhìn thì biết đây là dụng cụ luyện chế thuốc của hắn.
"Người này làm mưa làm gió trong Hắc Giác Vực cũng thu được không ít mối lợi nha." Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên trên dược đỉnh đỏ sậm, tiếng kim loại vang lên thanh thúy dễ nghe, quanh quẩn trong mật thất, Tiêu Viêm thỏa mãn gật đầu khẽ cười nói.
Mặc dù Tiêu Viêm cũng không biết lai lịch của dược đỉnh màu đỏ sậm này nhưng mà hắn cũng có thể hiểu rằng những dược đỉnh mà trước đây hắn đã sử dụng qua, ngoại trừ hắc ma dược đỉnh của Dược Lão đã được bài danh trên Thiên Đỉnh Bảng kia ra thì tất cả dược đỉnh còn lại nếu so sánh với dược đinht trong tay hắn bây giờ chỉ có thể dùng hai tiếng bỏ đi mà thôi.
Bấm tay búng nhẹ ra, một tia bích lục hỏa diễm tự trên ngón tay hắn hiên ra, nhiệt độ trong mật thất nhất thời tăng lên, bất quá điều này đối với Tiêu Viêm không có chút tác động. Ánh mắt của hắn chằm chằm nhìn vào dược đỉnh, một lát sau vung tay lên, bích lục hỏa diễm bắn nhanh ra cuối cùng theo thông hỏa khẩu của dược đỉnh đỏ sậm, dũng mãnh tiến vào trong đỉnh.
Bích Lục Hỏa Diễm vừa tiến vào trong dược đỉnh bất chợt bành trướng hóa thành hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong lòng dược đỉnh.
Bích Lục Hỏa Diễm trong dược đỉnh bắt đầu điên cuống dũng mãnh khởi động, không ngừng phóng ra nhiệt độ nóng kinh khủng, bất quá mặc kệ nhiệt độ có tăng vọt lên như thế, dược đỉnh đỏ sậm kia vẫn như cũ không có chút động tĩnh gì, thậm chí cho dù bên trong thì có nhiệt độ nóng cháy nhưng mà bên ngoài vẫn cứ lạnh lùng như băng vậy.
"Đỉnh tốt!" Đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm dược đỉnh như thể quái vật này, một lát sau Tiêu Viêm không nhịn được mở miệng khen, tuy rằng vẫn chưa bắt đầu luyện chế đan dược nhưng mà qua hành động thăm dò này hắn cũng có thể đoán được dược đỉnh này đối với việc luyện đan có tương trợ lớn. Thậm chí có thể nói một cách không chút khách khí rằng sử dụng dược đỉnh này để luyện đan thì xác xuất thành công tăng lên không ít, mà đối với một gã luyện dược sư mà nói còn có thứ gì có thể có lực dụ hoặc lớn hơn việc tăng thêm xác xuất thành công trong chuyện luyện đan?
Theo sự đốt cháy của Bích Lục Hỏa Diễm, nhiệt độ trong dược đỉnh cũng từ từ tăng lên đến mức yêu cầu của Tiêu Viêm, mà tận dụng khoảng thời gian này hắn cũng xem đi xem lại nhiều lần phương thức luyện chế Phục Tử Linh Đan, phương thức luyện chế này hắn đã được Dược Lão truyền lại từ lâu, chỉ là trước đây đẳng cấp luyện dược thuật của hắn còn thấp nên hắn cũng chưa có xem qua kỹ càn mà thôi.
Xem xét lại một lần những thứ dược liệu cần thiết để luyện chế Phục Tử Linh Đan trong đầu, tam thần Tiêu Viêm lúc này mới từ từ ngưng định, tay áo bào vung lên, vài cọng dược liệu trước mặt lập tức được một lực đạo xảo diệu đưa vào trong dược đỉnh đang hừng hực hỏa diễm.
Dược liệu vừa tiến vào trong dược đỉnh thì dưới tác dụng của nhiệt độ cao, lấy mắt thường có thể nhìn được tốc độ nhanh chóng héo rũ của chúng, mà theo sự héo rũ của cành lá dược liệu, trên thân cây dược liệu chậm rãi tiết ra những dịch thể tinh tế bất đồng. Một lát sau, lúc cành lá dược liệu triệt để hóa thành tro bụi bay xuống, vài giọt dược dịch màu sắc bất đồng phiêu phù phía trên Bích Lục Hỏa Diễm, nhờ sự thiêu đốt của hỏa diễm mà chậm rãi đem những tạp chất ẩn chứa ở phía trong chậm rãi tiêu trừ.
Thờ ơ liếc nhìn Bích Lục Hỏa Diễm đang luyện hóa cho dược dịch trở nên tinh thuần, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, lập tức mười ngón tay cùng duỗi ra, mà theo cử động của mười ngón tay, những dược liệu bày biện trước mắt đều quẳng thẳng tới dược đỉnh, cuối cùng lọt cả vào trong, cảnh tượng dược liệu bay lượn khắp cả bầu trời nhìn ra có chút tráng lệ.
Đương nhiên nếu là trong quá khứ, Tiêu Viêm tự nhiên sẽ không dám đại ý làm bậy như thế, nhưng hôm nay thì lại bất đồng, theo thực lực tăng vọt thì kể cả khả năng điều khiển ngọn lửa cũng càng thêm tinh thâm, lại mượn Bích Lục Hỏa Diễm là lưỡng chủng dị hỏa dung hợp thành, còn có thêm dược đỉnh đỏ sậm của Hàn Phong để lại, cho dù là luyện chế lục phẩm đang dược thì xác xuất thành công của Tiêu Viêm cũng sẽ đạt được một cái mức cao.
Dược liệu vừa rơi vào trong dược đỉnh, tức khắc trong nháy mắt hóa thành bột phấn hoặc là dịch thể huyền phù trong đó, bởi vậy theo thời gian qua đi thì càng thấy nhiều loại dược dịch cùng bột phấn huyền phù trong dược đỉnh. Hơn nữa tinh luyện những dược dịch này đều tieu hao lực lượng linh hồn không bình thường mà tiêu hao cực lớn, như vậy trong những người cùng cấp với Tiêu Viêm thì chắc cũng chỉ có hắn mới sử dụng như thế này nổi, đổi lại là người khác đâu có thể dám làm loạn như vậy?
Hai mắt chăm chú nhìn các loại dược dịch, bột phấn đang huyền phù trong dược đỉnh, một lát sau một gốc dược liệu cuối cùng rốt cuộc cũng được Tiêu Viêm đưa vào trong dược đỉnh.
Lúc gốc dược liệu cuối cùng này tiến vào trong dược đỉnh, nhãn thần Tiêu Viêm cũng từ từ ngưng trọng lại, trong quá khứ lúc hắn luyện chế đan dược thì khi luyện hóa những dược liệu nhiều như thế này tự nhiên là hắn sẽ chia thành thật nhiều lần, nhưng hôm nay hắn lại hoàn toàn làm cùng lúc mà thủ pháp như nước chảy mây trôi, mà trong dược đỉnh mỗi loại dược liệu vẫn đều có thể duy trì độ lửa tinh luyện riêng, thành tựu như thế này quả thực không thể đem so sánh cùng quá khứ được.
Lực lượng linh hồn cũng mạnh mẽ tiến vào trong dược đỉnh, trong hoàn cảnh nhiệt độ cực kỳ cao nhưng lại không có trở ngại đối với lực lượng linh hồn, mà tạo thành cảm giác ấm áp dạt dào khiến cho lực lượng linh hồn thư sướng như là cá gặp nước vậy.
Khi lực lượng linh hồn dũng mãnh tiến vào, những loại dược dịch đang huyền phù trong dược đỉnh trong nháy mắt cũng được Tiêu Viêm không chế tuyệt đối, một lát sau Tiêu Viêm đột nhiên thở ra, thủ ấn bất chợt biến đổi.
Theo sự biến động của thủ ấn, bích lục hỏa diễm trong dược đỉnh giống như được tăng thêm chất xúc tác, chợt bộc phát ra nhiệt độ vô cùng kinh khủng, mà dưới tác động của nhiệt độ tăng lên kinh khủng như vậy, những dược dịch trong dược đỉnh cũng cấp tốc phát huy.
Theo sự huy phát của dược dịch, những tạp chất trong đó cũng triệt để tinh luyện đi.
"Ngưng!"Tiếng quát trầm trầm vang lên từ trong miệng Tiêu Viêm, chợt trong dược đỉnh, hơn mười giọt dược dịch màu sắc bất đồng cùng một ít loại bột phấn, giống như bị dẫn dắt, bay nhanh đến và dung hợp lại một chỗ, cuối cùng xoay tròn như điên cuồn... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dược dịch hợp thể ngưng tự lại lớn bằng nắm tay, trong lòng bích lục hỏa diễm tỏa ra nhiệt độ nóng cháy chậm rãi thu nhỏ lại... Hiện giờ đã trải qua hai ba thời thần, dược dịch to bằng nắm tay bây giờ chỉ còn nhỏ như đầu ngón tay cái, tốc độ xoay tròn cũng từ từ chậm lại, có thể mơ hồ nhận thấy một quả đan dược đang hình thành hình dạng ban đầu.
Nhìn đan dược đã định hình, Tiêu Viêm thở dài một hơi, Phục Tử Linh Đan tuy rằng chỉ là lục phẩm đan dược, yêu cầu luyện chế thật ra không cao lắm, công hiệu của đan dược này không có phổ biến, chỉ có một số ít người mới thực sự cần tới nó, còn những người khác có cầm trong tay cũng vô dụng mà thôi. Cho nên thực sự mà nói thì giá trị của Phục Tử Linh Đan còn kém hơn so với Đấu Linh Đan.
Bích Lục hỏa diễm từ từ thu lại độ nóng, cuối cùng hóa thành ngọn lửa nhỏ bằng nắm tay, khỏa đan dược tử sắc nhàn nhạt hình thái sơ khai đang phiêu phù trên nó, đan dược hơi tỏa ra độ nóng, chậm rãi hoàn thành bước luyện chế đan dược cuối cùng: Ủ đan.
Mà khi hơi nóng nhàn nhạt bốc lên, đan dược màu tím bề ngoài ban đầu nhàn nhạt cũng từ từ dịu lại và sáng bóng dần lên.
Ước chừng trên dưới một giờ sau, một cổ dược hương dị dạng cùng một cổ năng lượng ba động đột nhiên từ trong dược đỉnh tuôn ra cùng lúc, Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi mở mắt, mặc dù có chút bất ngờ khi thấy ánh sáng, hương vị cùng năng lượng ba động tỏa ra từ đan dược tự nhiên bị dược đỉnh màu đỏ sậm chắn lại tất cả trong nó, mặc cho bọn chúng có di chuyển như thế nào cũng không có thoát ra được một chút nào.
"Dược đỉnh này tự nhiên còn có thể che dấu dị tượng khi lục phẩm đan dược thành hình tạo ra?" Kinh ngạc nhìn công hiệu của dược đỉnh đỏ sậm, Tiêu Viêm nhịn không được, sợ hãi than một tiếng. Một lát sau mới thu hồi sự kinh ngạc trong lòng lại, vung bàn tay lên, nắp đậy dược đỉnh tự động mở ra, một khỏa tử sắc đan dược mang theo một làn hương thơm từ trong đó cũng bay vút ra, cuối cùng bị Tiêu Viêm bắt lấy trong tay một cách vững vàng, sau đó nhét vào trong bình chứa đã chuẩn bị trước đó.
Nhìn tử sắc đan dược trong bình kia giống như bảo thạch sáng bóng, Tiêu Viêm nhẹ nhàng nở một nụ cười, năm đó hứa trả thù lao như thế này cho Hải Đông Ba mà mãi tới tận thời điểm này mới có thể thực hiện được...
Bất quá vì có thể thuận lợi luyện chế ra Phục Tử Linh Đan như thế này cũng đã khiến cho Tiêu Viêm có chút mừng rỡ, bởi vì nếu có thể luyện chế ra lục phẩm đan dược thì cũng là tượng trưng cho hắn bây giờ đã có thực lực lục phẩm luyện dược sư. Tuy rằng Phục Tử Linh Đan cũng chỉ là lục phẩm đan dược cấp thấp.
Mang niềm vui sướng trong lòng nén xuống, ánh mắt Tiêu Viêm lần thứ hai chuyển hướng nhìn về đống dược tài còn bày la liệt trước mặt, cười khổ một tiếng, xem ra vào khoảng thời gian dài kế tiếp đây hắn cần phải tranh thủ cái dược đỉnh này mà chế luyện thêm a....
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật