Trang chủ » Đấu Phá Thương Khung » Chương 520: Đối chiến lục tinh đấu linh

Chương 520: Đối chiến lục tinh đấu linh

Đối với việc Tiêu Viêm có thể đột nhiên bộc phát ra lực lượng cực kỳ cường đại, bọn người Huân Nhi đều đã biết, cho nên nhìn thấy lực lượng của hắn hiện giờ tăng mạnh, cũng chưa từng cảm thấy quá bất ngờ, nhưng ở chỗ đám người Lâm Tu Nhai, cũng không khỏi phát ra một tiếng hô kinh dị. Thực lực mạnh như bọn họ, tự nhiên là có thể phát hiện được. thực lực của Tiêu Viêm lúc này, cơ hồ đã sắp đuổi kịp Bạch Trình. Hiện tượng này phát sinh, quả nhiên là làm người ta rất là kinh ngạc, dù sao, đây chính là chênh lệch 6 tinh cấp bậc.

- Người kia, khó trách lần đầu gặp hắn đến giờ ta mơ hồ bên trong có loại cảm giác thận trọng, hóa ra là hắn còn lưu lại thủ đoạn cỡ này.

Lâm Tu Nhai trong mắt lại lộ một chút vẻ kinh ngạc hơn người khác nhiều, hiển nhiên Tiêu Viêm lần này bùng nổ, đã nằm ngoài dự kiến của hắn rất nhiều.

Một bên Nghiêm Hạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm phía dưới, xem biểu tình trên mặt người này, tựa hồ đối với việc hắn vừa rồi đột nhiên bùng nổ này có hứng thú không nhỏ, nghe được lời nói của Lâm Tu Nhai, hắn cũng khẽ gật đầu đồng tình. Ánh mắt dời đi, cuối cùng dừng lại tại nơi trông có chút âm u, trong mơ hồ, hắn tựa hồ cũng là nghe thấy được nơi đó truyền ra một tiếng kêu kinh dị thật khẽ.

- Lần này Bạch Trình đích thật là đụng nhằm thiết bản rồi, nói không chừng bài danh cường bảng lần này, là hắn chắp tay đưa cho người ta.

Nghiêm Hạo khóe miệng khẽ cười, vui sướng khi người ta gặp họa cười nói.

Đám người Lâm Tu Nhai cười cười, lại lần nữa đem ánh mắt tập trung vào trong vòng chiến phía dưới.

Sau khi Tiêu Viêm thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, thực lực không thể nghi ngờ trong khoảng thời gian ngắn đã có thể đạt tới trình độ xấp xỉ như của Bạch Trình, bởi vậy, khi Bạch Trình nhìn Tiêu Viêm thanh thế đột nhiên tăng vọt, trên khuôn mặt đang cười lạnh cũng nhịn không được mấy lần biến hóa, đối với chuyện Tiêu Viêm có thể tăng lên thực lực mạnh mẽ, hắn cũng biết một chút ít, bất quá đối với việc này cũng chưa quá mức để vào trong lòng, bởi hắn cho rằng, loại tăng thực lực mạnh mẽ kiểu này thủy chung đều là bàng môn tà đạo, một khi thời gian trôi qua, sẽ lộ nguyên hình ngay.

Trong lòng ý niệm khinh thường như vậy, nên khi người trước mặt kia mang theo khí thế bôn lôi đánh úp, cũng chỉ thoáng có chút dao động, nhưng tới giờ phút này Bạch Trình mới thật sự hiểu được là mình ngay từ đầu đã quá khinh thường Tiêu Viêm.

Hung hăng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt trường thương, ánh mắt Bạch Trình gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang từ từ tiếp cận, trong mắt xẹt qua một chút hàn quang, rõ ràng trận chiến này đối với hắn là đại biểu cho cái gì, nếu là bất hạnh thua trận, bài danh của mình ở cường bảng chỉ sợ cũng lập tức bị Tiêu Viêm thay thế, hơn nữa còn liên lụy đến uy danh của Bạch Bang cũng bị giảm sút, làm cho địa vị trong nội viện xuống dốc không phanh, cho nên mặc kệ Tiêu Viêm trước mặt đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu thực lực, hắn hôm nay bằng bất kì thủ đoạn nào cũng phải đem Tiêu Viêm đánh bại!

- Tên gia hỏa cuồng vọng, hôm nay ta phải cho ngươi thấy thực lực chân chính của cao thủ cường bảng! Bất luận ngươi còn lưu lại thủ đoạn gì, ta cũng phải cho ngươi mãi mãi tin điều đó.

Trên khuôn mặt xẹt qua một chút sẳng giọng, đấu khí mầu vàng sẫm giống như nước sông Hoàng Hà không ngừng cuồn cuộn từ trong cơ thể Bạch Trình trào ra, thậm chí đến cuối cùng còn đem toàn bộ thân thể bao bọc vào trong, còn đấu khí bên ngoài, trông như mặt nước gợn sóng chậm rãi lưu chuyển, giống như một dòng nước phát ra hoàng sắc quang mang đang xoay chuyển.

Quang đoàn đấu khí màu vàng hơi hơi run run, chợt trước mắt bao người bộc phát ra một tiếng quát khẽ. Trường thương cấp tốc đâm ra nhanh như chớp về phía trước, mà mỗi lần trường thương chuyển động đều xuất hiện một đạo tàn ảnh, trường thương của Bạch Trình chuyển động với tốc độ cực kỳ khủng bố, chỉ một tích tắc, tàn ảnh trường thương lập tức đem toàn bộ không gian trước mặt bao phủ kín, lúc này trông hắn giống như một con ma thú hung hãn xông đến chỗ Tiêu Viêm, trong nháy mắt đem thương ảnh phong tỏa ở bên ngoài.

"Hừ! "

Tàn ảnh trường thương mầu vàng sẫm ngừng lại ở giữa không trung. Mũi thương lóe ra hàn quang khác thường, được đấu khí vàng sẫm cường hóa, mỗi một đạo tàn ảnh này đều có đủ lực lượng để xuyên thủng thạch bích, Bạch Trình nhìn Tiêu Viêm đã gần trong gang tấc, một tiếng quát lạnh đột nhiên bùng nổ. Mà theo tiếng quát này phát ra, trước mặt Tiêu Viêm liền dầy đặc thương ảnh mầu vàng sẫm, đột nhiên bạo phát. Cùng với đó là tiếng kêu xé gió bén nhọn ô ô vang lên trong vòng chiến, nghe cực kỳ chói tai.

Số lượng thương ảnh rất nhiều, có thể ngưng tụ ra nhiều thương ảnh như vậy, cũng đủ thấy thực lực Bạch Trình mạnh mẽ cỡ nào, cao thủ cường bảng, đích xác danh bất hư truyền.

Nếu là đổi lại những Đấu Linh bình thường khác, dưới thế công sắc bén này của Bạch Trình sợ là tay chân không khỏi một trận luống cuống. Nhưng Tiêu Viêm kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn so với người khác, hơn nữa nhờ sử dụng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến nên đã có thể chống lại lực lượng của Bạch Trình, bởi vậy, mặc dù thấy thương ảnh lóe ra, kình phong nghiêm nghị, song cũng chưa từng làm cho Tiêu Viêm có chút lùi bước, Huyền Trọng Thước trong tay đột nhiên giơ lên, chợt lấy một tư thế cực kỳ đơn giản, mạnh mẽ bổ thẳng xuống.

"Phá! "

Huyền Trọng Thước bổ xuống quả thực trông rất là bình thường, không có nửa điểm hoa mĩ, nhưng lập tức mang theo một loại khí thế vô cùng tựa như phá núi rời non mà ra, thân thước bổ xuống như phá không mà đi, thậm chí ở trong không khí còn mơ hồ để lại một đạo dấu vết màu đen, thước bổ xuống hình thành cuồng phong mạnh mẽ, tạo ra kình khí cường hãn áp bách xuống dưới. Mặt đất cứng rắn cũng văng tung tóe ra một đường khe nứt.

Đủ thấy Tiêu Viêm bổ xuống mạnh thế nào, mà nhìn thấy một kích mạnh mẽ kia của Tiêu Viêm, người xem trên khán đài hơi hơi có chút động dung, chiến đấu kịch liệt như vậy, quả thực có chút phấn khích.

"Đinh, đinh.. "

Trọng Thước bổ xuống, va chạm từng đạo thương ảnh ẩn chứa kình phong sắc bén, liền không ngừng bộc phát ra tiếng vang thanh thúy của kim loại đụng nhau, thương ảnh cấp tốc tiêu tán, chỉ còn từng đạo kình khí cấp tốc khuếch tán ra liên tục, nhờ đó mới có thể làm cho người ta biết được hai người va chạm đang bùng nổ giao phong kịch liệt.

Tới cuối cùng, thương ảnh rợp trời nhanh chóng biến mất. Đánh thêm vài đạo thương ảnh, rốt cục thì Bạch Trình cũng bỏ qua loại công kích vô vị này, trường thương liền ngưng tụ, nhất thời tạo thành một thanh trường thương thực chất nhanh như chớp xé rách không khí, kình phong bén nhọn tại mũi thương cấp tốc ngưng tụ, trực tiếp hướng phía ngực Tiêu Viêm đâm tới.

Đôi mắt nheo lại, trọng thước trong tay Tiêu Viêm cực kỳ linh hoạt đem thu về trước ngực, giống như một tấm chắn màu đen, vững vàng đứng sừng sững trước người. Mà trường thương màu vàng sẫm kia, cũng vừa lúc đâm vào chính giữa thân thước rộng lớn.

Hai người tiếp xúc, phía trên thân thương rồi đột nhiên bùng nổ kình lực mạnh mẽ, dưới kình lực mạnh mẽ đó, bàn chân Tiêu Viêm trượt về phía sau hai ba thước trên mặt đất rồi mới ngừng.

"Hừ" đẩy lui Tiêu Viêm, Bạch Trình hừ lạnh một tiếng. Hai tay nắm chặt chuôi thương hơi hơi run lên, phía trên thân thương hào quang liền đột nhiên đại thịnh, hoàng sắc quang mang chói mắt giống như ánh sáng mặt trời từ bên trong vòng chiến lóe lên.

"Xuy! "

Khi hoàng sắc quang mang tăng vọt, liền có một đạo năng lượng màu vàng giống như con rắn trong cát mạnh mẽ thiểm lược mà ra, cái miệng khổng lồ dữ tợn, hung hăng va chạm ở phía trên trọng thước.

"Thình thịch! "

Trong lúc hai người va chạm, một tiếng vang thật lớn bộc phát ra, một cỗ kình khí gợn sóng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khuếch tán, sàn nhà cứng rắn dưới chân Tiêu Viêm, không ngừng lan tràn các vết nứt như cái khe nhỏ.

"Cút! " lòng bàn tay thật mạnh giữ ở phía trên thân thương, lục tinh Đấu Linh thực lực lúc này không hề giữ lại mà bộc phát ra, kình khí vô cùng cường hãn oanh kích trên thân thước, mũi thương do dùng sức liền hơi cong lên, chợt Huyền Trọng Thước liền ở trước mắt bao người, "hưu" một tiếng từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm văng ra, cuối cùng ở giữa không trung xoay tròn vài cái, cắm chếch ở trên mặt đất ngoài vòng chiến.

Trọng Thước của Tiêu Viêm rời tay, trên khán đài lập tức một tiếng ồ lên, ngoại trừ những người có quan hệ mật thiết với Tiêu Viêm, cho dù là thành viên Bàn Môn, đều nhịn không được nắm chặt nắm tay, nét mặt vô cùng khẩn trương.

- Không có vũ khí, thử xem ngươi lấy cái gì mà đánh?

Một kích ẩn chứa toàn lực, rốt cục cũng chấn bay vũ khí của Tiêu Viêm, trong lúc nhất thời, Bạch Trình thậm chí thấy được thắng lợi gần trong gang tấc, hăng hái cười to một tiếng, trường thương trong tay cũng không chút nào dừng lại, vẫn hướng về phía ngực Tiêu Viêm tấn công.

Trọng Thước rời tay, lông mi Tiêu Viêm hơi hơi cau, không thể không nói, thương thuật Bạch Trình so với Bạch Sơn hơn hẳn về mặt sắc bén cùng ngoan độc, trường thương nhanh như điện, cảm thụ được nơi ngực mơ hồ nổi lên cảm giác đau đớn, phía trên bàn chân ngân quang hiện lên, thân hình run lên, một tàn ảnh cực kỳ mơ hồ còn lưu tại chỗ cũ, mà thân thể lúc này, cũng đã xuất hiện ở khu vực cách đó hơn mười thước.

Trường thương như chớp xuyên thủng tàn ảnh, khẽ rung lên, lập tức đem tàn ảnh đánh thành hư vô, Bạch Trình ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm cách đó hơn mười thước, cười lạnh nói:

- Còn không nhận thua? Hiện tại nếu ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta còn hạ thủ lưu tình, còn không, đao thương không có mắt, đợi gãy tay què chân, đừng trách học trưởng ta xuống tay tàn nhẫn.

Ở địa phương như sân thi đấu này, Nội Viện vẫn chưa hạn chế không thể ra sát thủ, thế nhưng tình hình chung, trừ khi quan hệ song phương cực kỳ xấu, nếu không phần lớn đều là lưu lại một đường, dù sao nơi này mặc kệ nói như thế nào, cũng đều là học viện, thực sự không phải là nơi chém giết đẫm máu.

Không để ý đến vẻ đắc ý của Bạch Trình, Tiêu Tiêm tùy ý liếc mắt một cái về phía Trọng Thước ngoài sân đấu, hơi hơi xoay thân mình, cảm thụ được trong cơ thể vào giờ khắc này bởi vì thoát ly trọng xích trói buộc, đấu khí hùng hậu giống như hồng thủy ầm ầm chảy ra, làm cho khóe miệng Bạch Trình đang tươi cười cũng trở lên có chút âm trầm.

Quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt âm trầm lạnh như băng của Bạch Trình, Tiêu Viêm khẽ cười một tiếng, cũng chưa mở miệng nói chuyện, phía trên bàn chân, ngân quang lại lần nữa thoáng hiện, chợt đạp nhẹ một bước, thân hình như quỷ mỵ. Bỗng xuất hiện bên cạnh người Bạch Trình, đấu khí màu xanh cực nóng bao trùm nắm tay, mang theo nhiệt độ cùng phong nhận sắc bén, hung hăng đánh tới hướng đầu hắn.

Tiêu Viêm vào giờ khắc này thể hiện ra tốc độ khủng bố, làm cho đồng tử Bạch Trình đột nhiên co rụt lại, đầu như phản xạ có điều kiện giật về phía sau, nắm tay mang theo nhiệt độ cùng phong nhận sượt qua khuôn mặt, liền có cảm giác nóng rực và đau rát.

"Hắn... tốc độ của hắn tại sao lại đột nhiên tăng vọt lên như vậy?" Trước mắt hiện lên một bóng đen, làm trong lòng Bạch Trình tràn ngập sợ hãi, hổn hển thì thào.

Hắn đối với Tiêu Viêm không tiếp xúc, tự nhiên là không biết, Tiêu Viêm thoát ly Huyền Trọng Thước, mới thực sự ở trạng thái sức chiến đấu hoàn toàn bùng nổ, đối với người khác mà nói, mất đi vũ khí có lẽ chính là loại đả kích trí mạng, nhưng với Tiêu Viêm mà nói, cũng là giúp hắn thoát ly khỏi một loại trói buộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong tay Tiêu Viêm không có Huyền Trọng Thước, cũng không có đeo găng tay, lúc này đây mới thật sự chính là tay không chiến đấu với vũ khí.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật