Trang chủ » Đấu Phá Thương Khung » Chương 44: Ngươi muốn thử không?

Chương 44: Ngươi muốn thử không?

Đám người kia nhìn không rõ Tiêu Ninh còn sống hay đã chết, toàn tràng lại một lần nữa yên tĩnh.

Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như nhìn thấy yêu quái, đầu hướng lên đài cao nhìn thiếu niên mặc hắc y phục. Mặc dù nhiều người không rõ đến tột cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà Tiêu Ninh thực lực đột nhiên tăng vọt, nhưng mà mọi người lại tận mắt thấy được một sự thật, ngoài dự liệu mặc dù thực lực của Tiêu Ninh tăng vọt nhưng Tiêu Ninh lại bị bại so với lúc trước còn thảm thiết cùng dứt khoát hơn, một quyền đánh trọng thương.

Trên khu khách quý ngồi, nhìn biến cố trong sân, Nhã Phi chậm rãi đưa cánh tay ngọc thon dài trắng nõn đặt lên trên đôi môi đỏ mọng mê người, bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, trong đầu hiện lên từng trận kinh tâm động phách.

" Đấu kĩ mạnh thật. Đây là cấp bậc nào? Huyền giai? Như thế nào có thể?" Nhẹ nhàng hút một ngụm lương khí, Nhã Phi trong lòng đầy rung động lẩm bẩm nói, nàng phi thường rõ ràng rằng, tu luyện được huyền giai đấu kĩ khó khăn đến mức nào.

Rung động đến ngơ ngẩn cả nửa ngày trời, một lúc lâu sau, trong óc Nhã Phi chậm rãi hồi phục sự thanh tỉnh. Trong đầu hồi tưởng lại, nổi lên hình ảnh Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ mạnh mẽ đó lúc trước, lông mi có chút nhíu lại, những ý niệm trong đầu có chút loạn lên," Nếu như ta nhớ không nhầm, đấu kĩ cao cấp nhất của Tiêu gia là một loại huyền giai công pháp " Cuồng sư nộ cương.", cùng với huyền giai trung cấp đấu kĩ " Sư sơn liệt " mà?"

" Mà đấu kĩ lúc trước Tiêu Viêm sử dụng, rõ ràng không phải là " Sư sơn liệt"." chớp chớp hàng lông mi thon dài, đột nhiên ngọc thủ của Nhã Phi căng thẳng bưng lấy chén trà, trong lòng thấp giọng nói," Chẳng lẽ đấu kĩ này, không phải là do Tiêu Chiến truyền cho hắn?"

Đôi mắt đẹp nheo lại, bên trong lóe lên một đạo tinh quang, trên mặt Nhã Phi sự kinh hoàng đã biến mất không dấu vết, nhưng vừa vặn quay sang lại thấy Tiêu Chiến trên khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt, rung động.

" Quả nhiên không phải Tiêu Chiến đưa ra loại đấu kĩ này…" bộ ngực đầy đặn của Nhã Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh ngọc tay thon dài của nàng mân mê chén trà một chút, hồi tưởng về trình độ thuần thục của Tiêu Viêm đối với đấu kĩ này, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt:" Tên tiểu tử này chắc hẳn sau lưng có một vị sư phụ thần bí? Nếu không, huyền giai đấu kĩ như vậy không thể dựa vào một thiếu niên như hắn có thể tìm tòi sáng tỏ để luyện đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy."

" Có thể dạy huyền giai đấu kĩ đến vậy, thực lực của gã sư phụ thần bí kia, sợ rằng ít nhất là cấp độ đấu linh, nói không chừng còn mạnh hơn nữa!" Trên gương mặt xinh đẹp xẹt qua một tia ngưng trọng, Nhã Phi ưu nhã buông chén trà xuống, đôi mắt đẹp mang theo chút ý vị không rõ ràng, chậm rãi đánh giá thiếu niên thanh tú trên sân:" Tiểu tử này… tựa hồ ngày càng thần bí hơn a. Thật sự làm cho người ta không nhịn được có chút tò mò."

" Ai… Viêm Nhi tên tiểu tử này, thật sự càng ngày càng làm cho con người ta không nhìn thấu a." Trong khi những ý niệm trong đầu Nhã Phi đang chuyển động không ngừng, thì Tiêu Chiến ở bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi thở dài một tiếng. Lúc trước dù Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ này, cho dù là hắn trong lòng cũng không khỏi phải khen một tiếng. Như vậy đánh giá về đấu kĩ đó, từ góc độ lực công kích sáng tỏ mà nói, quả thực đủ để hoàn mĩ hơn huyền giai đấu kĩ của gia tộc:" Sư sơn liệt."

Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt lóe tinh quang lóe lên," Sau lưng Viêm Nhi, sợ rằng có người đang dạy dỗ hắn!"

" Là ai dạy đây?" Sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Chiến đột nhiên không tự chủ được đem ánh mắt hướng về Huân Nhi đang ở xa xa dưới đài. Lúc này trên khuôn mặt của nàng đang nở một nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt, thản nhiên mang theo ý cười nhìn về thanh niên trên đài.

" Chẳng lẽ lại là nàng?" trong lòng bao nhiêu nghi hoặc chuyển động, nhớ tới Huân Nhi hàng ngày thân mật với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến lúc này trong lòng mới có chút tự nhiên lại.

Trên đài cao, Tiêu Viêm chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, song chưởng cứng rắn như nham thạch lặng lẽ hồi phục như bình thường, tay áo có chút theo tâm ý liền nhẹ nhàng tuột xuống dưới.

Con ngươi nheo lại, Tiêu Viêm nhìn xuống dưới đài, Tiêu Ngọc vội vã ôm lấy Tiêu Ninh đang hôn mê xuống dưới đài. Khuôn mặt bình thản, trong lòng vẫn có chút chưa được thoải mái lắm, nếu không phải lần này do mình có hai đại huyền giai đấu kĩ hộ thân, e rằng một quyền vừa rồi của Tiêu Ninh, có thể đem tay phải của mình đánh gãy đoạn. Nếu người khác nói mình không đúng khi hạ thủ không lưu tình, chính mình cũng không lấy lí do này để làm người tốt một cách ngu ngốc.

Chậm rãi thu hồi nắm tay lại, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn Nhị trưởng lão đang há hốc mồm ở một bên, nhàn nhạt nói:" Xin hỏi tỉ thí kết thúc chưa?"

Yết hầu nuốt một ngụm nước bọt, Nhị trưởng lão vừa hồi phục thanh tỉnh vội vàng gật đầu, vừa muốn hét lớn kêu tỉ thí kết thúc, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên, cắt đứt ý định của lão. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Chậm đã!" Tiêu Ngọc ở dưới đài, mắt nhìn Tiêu Ninh người đầy máu tươi, không biết sống chết ra sao, hàm răng phẫn nộ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng căm hận quát.

Nhị trưởng lão nhướng mày, trầm giọng quát:"Tiêu Ngọc, ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Ngọc cẩn thận đem Tiêu Ninh đang hôn mê giao cho một gã tộc nhân phía sau, rồi giận dữ bước lên đài, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đầy oán hận, cả giận nói:" Tiêu Ninh dù sao cũng là biểu ca của ngươi, tại sao các ngươi xuống tay ác độc như vậy?"

Nhìn bộ dạng nghiễm nhiên hỏi tội của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm nở một nụ cười, nghiêng đầu cười lạnh nói:" Bất quá đây là một cuộc khiêu chiến không có chút ý nghĩa nào. Vậy mà hắn lại vi phạm quy định, phục dụng đan dược, lúc trước hắn công kích mạnh như vậy, ngươi thấy hắn xuống tay với ta có lưu tình không? Nếu như ta không phản kích thì bây giờ người nằm dưới đó chính là ta rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể vì ta mà nổi giận quát với hắn như thế này không? Tiêu Ninh hắn là người còn Tiêu Viêm ta không phải là ngươi chắc? Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ có thể điêu ngoa khoác lác ở bên ngoài ra, còn có thể làm được gì nào?"

Bị Tiêu Viêm liên tục trách mắng, vạch trần các suy nghĩ của mình, Tiêu Ngọc trong lòng cảm thấy ngột ngạt, gương mặt xinh đẹp hồng nhuận kia đã trở nên trắng bệch không còn chút máu. Bình thường tính tình nàng vốn kiêu ngạo, bây giờ bị một gã so với mình còn kém cỏi hơn giáo huấn như vậy trước mặt mọi người thì sao chịu được. Hít sâu một hơi, đè những tức giận đang bùng phát đó xuống, lạnh lùng nói:" Ta không cần biết ngươi dối trá ra sao, ta chỉ cần biết ngươi đã đánh trọng thương đệ đệ ta, bây giờ ta hướng ngươi khiêu chiến tiếp, nếu ngươi có bản lãnh thì tiếp tục đấu!"

" Tiêu Ngọc, đi xuống, nơi này không phải là nơi ngươi có thể dính vào. Quy củ của tỷ thí là ngươi không phải đấu giả thì ngươi không có quyền hạn ở đây." Ở bên cạnh, Nhị trưởng lão lên tiếng trách mắng.

Tiêu Ngọc quật cường cắn môi, oán hận nhìn chằm chắm Tiêu Viêm, lạnh lùng nói:" Chẳng lẽ ngươi không dám tiếp nhận?"

" Con đàn bà ngu ngốc này!"

Trong lòng tức giận nghiến răng mắng chửi một phen, lúc trước cùng Tiêu Ninh chiến đấu, Tiêu Viêm đã tiêu hao không ít đấu khí, bây giờ thực lực của hắn chỉ ngang với đấu giả tam đoạn, vì vậy Tiêu Ngọc khiêu chiến rõ ràng cố tình gây bất lợi.

" Ngươi sẽ không phải đến lời khiêu chiến của một nữ tử cũng không dám tiếp nhận chứ?" Ánh mắt có chút âm lãnh nhìn Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc trong tâm lại vô cùng sung sướng, cười lạnh nói.

Sờ sờ mũi, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng co quắp lại, trong đồng tử đen nhánh chợt lộ hung quang.

Ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị liều mạng đáng cho người con gái này một trận, một tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc thanh nhã vang lên nhưng nàng lại lén lút nhẹ nhàng lướt lên đài.

" Tiêu Ngọc biểu tỷ, Tiêu Viêm ca ca bây giờ sức lực đã cạn, nếu lúc này ngươi khiêu chiến hắn, không cẩn thận có thể lại gây ra nguy hiểm. Nếu thật sự Tiêu Ngọc biểu tỷ muốn khiêu chiến, không bằng Huân Nhi ta cùng người thử xem, được không?"

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật