Trang chủ » Đấu Phá Thương Khung » Chương 427: Sư Hổ "Toái Kim Ngâm"

Chương 427: Sư Hổ "Toái Kim Ngâm"

Theo đoàn năng lượng trong suốt bắn ra, một cỗ sóng âm sắc bén được thực chất hóa, lấy năng lượng đoàn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Nhìn hành động bất ngờ của Tiêu Viêm, đám người Bạch Sơn đang ngẩn ra rất nhanh đã hiểu rõ. Sắc mặt bất đồng nhìn theo Tiêu Viêm đã hóa thành hắc ảnh bay như điên về hướng đoàn năng lượng đó.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm, đã thi triển tốc độ đến mức cực hạn, gần như chỉ trong hai cái chớp mắt đã xuất hiện trước đoàn năng lượng trong suốt ấy. Thủ chưởng co lại như ưng trảo, nhanh như chớp chộp tới đoàn năng lượng đó.

Dường như nhận thấy hành động của Tiêu Viêm, năng lượng đoàn vốn đang bắn nhanh về phía trước đột nhiên hãm lại, nhoáng lên một cái, lùi hẵn về phía sau.

"Hừ." Cảm giác được cổ năng lượng đoàn kia lại có loại phản xạ né tránh có điều kiện này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng. tay áo bào chấn động, cánh tay lúc này giống như được kéo dài một đoạn, thủ trảo chộp tới, lập tức đem quang đoàn kia nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vật đã tới tay, thân hình Tiêu Viêm không chần chừ chút nào, nhanh như chớp lui về phía sau. Mà cũng trong lúc này, dàn năng lượng tráo trong phòng đột nhiên bộc phát một cỗ hấp lực rất lớn. Dưới tác dụng của cỗ hấp lực cự đại đó, quang hoa đầy trời đang xoay vòng quanh phòng lại cuồn cuộn bị hút ngược trở về. Nhất thời, nhìn xuyên qua đám quang hoa đầy trời, vô số năng lượng tráo đã thổ cả quang đoàn ra. Ngoài những vật phẩm nằm trong tay đám người Bạch Sơn, toàn bộ đều bị hút ngược trở về.

Cảm thụ cỗ hấp lực bên trong năng lượng tráo, Tiêu Viêm biết thời gian sắp hết, thủ chưởng gắt gao nắm lấy quang đoàn trong suốt đang không ngừng chấn động, vật này hẳn cũng chịu ảnh hưởng của cỗ hấp lực kia, bắt đầu muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tiêu Viêm.

"Tiêu Viêm ca ca, thử xem có thể lấy được vật trong đó không." Nhìn bàn tay Tiêu Viêm đang vung lên vì bị cỗ hấp lực kia hút lấy, Huân Nhi vôi vàng nhắc nhở.

Nghe Huân Nhi nói, Tiêu Viêm chợt hồi tỉnh, tay phải bắt chặt quang đoàn, tay trái đột nhiên cắm vào.

"Thình thịch"

Dưới cái nhìn chăm chú của cả đám người, bàn tay Tiêu Viêm tiến vào trong quang đoàn. Chớp mắt, một cỗ cự lực trào ra ngoài, đột nhiên đem Tiêu Viêm bắn ngược ra ngoài. Hơn nữa cỗ phản kình lực này còn buộc Tiêu Viêm lùi về sau mấy bước mới có thể đem nó triệt tiêu.

"Thật đáng chết, thế mà không được!" Thủ chưởng bị ngăn trở, sắc mặt Tiêu Viêm trở nên khó coi. Mà lúc này cỗ hấp lực từ năng lượng tráo phóng ra càng ngày càng mạnh. Trong cả căn phòng, lượng quang đoàn xoay vòng đã càng ngày càng giảm.

Nhìn bàn tay Tiêu Viêm bị quang đoàn đẩy văng ra. Trên mặt Bạch Sơn nhịn không được hiện lên nét vui sướng khi thấy người gặp họa, cười lạnh.

"Tiêu Viêm ca ca, giữ chặt lấy, để muội thử!" Bên cạnh có một đạo thanh sắc thân ảnh thiểm lược đến mà ngọc thủ cũng rất nhanh tra thám năng lượng đoàn.

Nhìn Huân Nhi ngày càng tiếp cận quang đoàn, tim Tiêu Viêm chợt nhảy lên. Nếu Huân Nhi cũng không làm được, chỉ sợ quyển thanh ba đấu kỹ này cũng chắp cánh mà bay thôi. Lúc đó, Tiêu Viêm chỉ đành sử dụng quyển Hoàng giai thanh ba đấu kỹ đã thu được lúc trước thôi.

Trong cái nhìn gắt gao, *** mói của đám người trong phòng, tay Huân Nhi đột nhiên cắm vào bên trong quang đoàn. Chớp mắt sau đó, loại kháng cự giống như đối với Tiêu Viêm lúc trước còn chưa xuất hiện mà hai má lại hiên lên chút vui sướng. Bàn tay từ bên torng quang đoàn trong chớp mắt dừng lại, liền nhanh chóng rút về. Mà theo bày tay rút về, lúc này, một quyển trục trong suốt như thùy tinh xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn quyển trục kia bị Huân Nhi thành công rút ra, tâm trạng đang căng thẳng của Tiêu Viêm mới nhẹ xuống được. Khuôn mặt nổi lên cái vẻ như trút được gánh nặng, tươi cười.

"Tiêu Viêm ca ca." Huân Nhi lau mồ hôi đầy trên trán, Náng cũng sợ chính mình sẽ thật bại làm cho Tiêu Viêm thất vọng. Thế nhưng hoàn hảo là sự việc xấu nhất như đã tiên đoàn lại không xuất hiện. Nàng mỉm cười, đem quyển trục trong suốt trong tay đưa cho Tiêu Viêm.

"Cũng là nhờ có muội cả." Tiếp nhận quyển trục, tim Tiêu Viêm vẫn còn đập nhanh, nói. Nếu như Huân Nhi không có ở đây, e rằng hôm nay hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vật đã đến tay bị hút ngược trở về. Liếm liếm môi, Tiêu Viêm đem ánh mắt hướng về dòng chữ viết trên quyển trục trong tay. Ban đầu chợt ngẩn ra, rồi nhanh chóng cảm thấy thỏa mãn, gật gật đầu.

"Sư Hổ Toái Kim Ngâm", thanh ba đấu kỹ, cấp bậc: Huyền Giai Cao Cấp, Sư Hổ tề khiếu (kêu rống), vạn thú thần phục, có đại uy năng toái kim chấn hồn.

Đem chữ viết trên quyền trục xem qua một lần, Tiêu Viêm cảm thấy rất hài lòng. Hiên tại hắn cần nhất chính là loại thanh ba đấu kỹ ở cấp bậc này. Quá thấp thì không để vào mắt được, còn quá cao cũng đồng nghĩa với việc rất khó tu luyện. Nếu không có thời gian trường kỳ, chỉ sợ không thề chân chính thế hiện ra uy lực. Dù sao đấu kỹ đẳng cấp càng cao, độ khó khi tu luyện cũng nâng cao bội phần.

"Rốt cuộc cũng tới tay rồi" Tiêu Viêm thở ra một hơi, đem cuốn Hoàng giai cao cấp thanh ba đấu kỹ lúc trước đạt được tùy ý vứt bỏ. Mà vật sau khi rời tay liền bị một đoàn quang mang bao bọc lại, sau đó bắn vào bên trong năng lượng tráo, tiêu thất trong nháy mắt.

"Đi thôi"

Đem cuốn Huyền giai cao cấp thanh ba đấu kỹ thu vào nạp giới, Tiêu Viêm nói.

Phất phất tay, trong lúc xoay người quay lại thông đạo trong núi đã dùng để đến đây, cước bộ hắn dừng lại một chút, hướng về phía Bạch Sơn cười nói: "Xem ra lại khiến Bạch Sơn học trưởng phải thất vọng rồi, thứ mà ta cần cũng đã kiếm được rồi."

Nói xong, hắn không hề dừng lại, cùng Huân Nhi xoay người tiến vào trong thông đạo tối đen

"Hừ." Nhìn thấy thần sắc tủm tỉm cười của Tiêu Viêm, Bạch Sơn hứ lạnh một tiếng, khuôn mặt âm trầm theo sau. Sau đó, hai người bọn Hổ Gia và Ngô Hạo cũng theo sát hai bên.

Sau khi năm người rời khỏi, những năng lượng tráo đang trong tình trạng xoay vòng trong căn phòng kích cỡ vĩ đại bắt đầu nhỏ lại. Chốc lát sau, năng lượng tráo biến thành một điểm nhỏ, rồi một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, hoàn toàn biến mất. Lúc này, cả căn phòng vĩ đại trở nên trống rỗng. Ai cũng không thể nghĩ đến nơi này lúc trước đã từng tràn ngập vô số bảo bối đủ để gây nên một trận oanh động ở ngoại giới.

"Dát chi."

Cổ lão đại môn bị đóng chặt đột nhiên nhẹ nhàng bị mở ra. Ánh nắng ấm áp nghiêng nghiêng tràn qua khe cửa. Trong thông đạo tối tăm chợt hiện lên một vệt quang ngân thật dài, rồi kéo theo từng vệt làm sáng bừng thông đạo. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đại môn đã mở, năm người bọn Tiêu Viêm lục tục bước ra. Đứng tại bậc thang, nhìn sơn cốc bao phut một màu xanh ngắt, lòng không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi. Không khí bên trong Tàng Thư Các thật có chút quá mức trầm trọng.

"Địa bàn của Thư Các các bạt ngàn thế này, căn phòng cực lớn mà chúng ta đã tiến nhập e rằng chỉ là một góc nhỏ thôi. Nơi này quả thật chỗ nào cũng tràn ngập thần bí." Ra khỏi đại môn, khóe mắt Tiêu Viêm không một dấu vết đảo qua người hai gã áo bào tro trông như hai lão tăng đang ngồi nhập định ở hai bên, tự lẩm bẩm trong lòng.

Nghe được tiếng mở cửa, một gã áo bào tro đột nhiên nhúc nhích tay áo bào. Đám người Tiêu Viêm bất chợt cảm giác được một cỗ năng lượng bàng bạc, vô hình quét ngang người họ. Cỗ năng lượng mạnh mẽ làm trong lòng họ dâng lên một nỗi hoảng sợ.

Năng lượng vô hình tựa hồ chỉ có tác dụng quét qua người cả bọn, do đó chỉ kéo dài chưa đến mười giây, rồi lại như thủy triều thoái lui cho đến khi hoàn toàn tiêu thất.

"Đã hết giờ rồi, đi cả đi, nhớ, việc xảy ra tại đây hôm nay, bao gồm cả tin tức bên trong Tàng Thư Các, các người không được tiết lộ nữa lời cho kẻ khác." Âm thanh khàn khàn có vẻ già nua chậm rãi vang lên tại khu vực cửa chính.

Nghe vậy, cả bọn Tiêu Viêm vội vàng cúi đầu.

"Ha ha, đều ra hết rồi sao?" Nhìn năm người vừa bước ra, Hổ Kiền lúc trước đứng như tòa lầu các chợt cười nói: "Chắc không tay không mà về chứ?"

Năm người bọn Tiêu Viêm đều gật đầu

"Vậy là tốt, không cần biết vật trong tay có hợp ý hay không, ít nhất cũng coi như có thu hoạch." Thấy thế, Hổ Kiền cười cười, hơi khom người trước hai gã áo bào tro trông như hai lão tặng đang đứng hai bên cửa, nói: "Mấy tiểu gia hỏa này cũng đã ra hết rồi, vậy ta cũng không làm phiền hai vị tiếp tục khổ tu. Cáo từ."

Hai gã áo bào tro vẫn không có phản ứng trước những lời nói của Hổ Kiền. mà Hổ Kiền cũng không để ý, quay sang đám người Tiêu Viêm phát phất tay nói: "Theo ta đi thôi."

Nghe được tiếng của Hổ Kiền, năm người Tiêu Viêm cũng khom người hành lễ với hai vị áo bào tro đang ngồi xếp bằng như cọc gỗ không thể di động, từ từ lui xuống phía bậc thang, xoay người đi về phía Hổ Kiền.

Ánh mắt Hổ Kiền quét qua năm người, sau khi nhận thấy họ đều không có thương tổn gì liền lần nữa ôm quyền hướng về hai vị áo bào tro. Xoay người hướng về chỗ khung cửa ẩn hình bị đang vô hình đại thủ vạch ra mà đi.

"Theo sát ta, không được chạm đến những nếp gấp không gian đó, bằng không ta cũng không cứu được các ngươi." Lúc chuẩn bị xuyên qua khung cửa ẩn hình, Hổ Kiền nghiêng đầu nhắc nhở một tiếng. Sau đó, nữa người trên duy trì bất động, cước bộ dang ra, một bước từ bên trong cánh cửa bước ra ngoài. Phía sau đám người Tiêu Viêm cũng cẩn thận đi theo, không dám có dị động gì.

An toàn xuyên qua cánh cửa ẩn hình đó. Một cỗ năng lượng ba động chậm rãi dựng lên, Tiêu Viêm quay đầu nhìn lại, thấy khung cửa ẩn hình đang nứt ra đã bắt đầu chậm rãi biến mất. Một lát sau, một bức tường nếp gấp không gian lại lần nữa xuất hiện, đang Tàng Thư Các phía sau bao phủ vào trong.

Ánh mắt bỏ qua những nếp gấp không gian khó phát hiện đó, hướng về phía đại môn Tàng Thư Các, khuôn mặt Tiêu viêm đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy trước đó hai đạo hôi sắc (màu tro) nhân ảnh vốn đang ngồi đã đột nhiên tiêu thất. Loại hình tích như u linh này làm Tiêu Viêm trong lòng tràn ngập hàn khí, mấy lão giả áo bào tro thủ hộ Tàng Thư Các đến tột cùng là loại người gì đây?

"Già Nam Học Viện này có thể tại Hắc Giác Vực nguy hiểm trùng trùng này mà đứng sừng sững bao nhiêu năm nay quả nhiên là ẩn giấu thật sâu a." Lắc lắc đầu, trong lòng sợ hãi, Tiêu Viêm bước nhanh, đuổi kịp đám người Hổ Kiền phía trước. Sau đó lại chui vào cái sơn động lúc trước dùng để đến đây.

Lúc đám người Tiêu Viêm biến mất, tiểu sơn cốc không biết ở địa phương nào này lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Đợi thêm một năm, cho đến khi cuộc thi tuyển vào Nội Viện khác kết thúc mới lần nữa được mở ra.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật