Trang chủ » Đấu Phá Thương Khung » Chương 206: Hắc Bào Nhân Thần Bí

Chương 206: Hắc Bào Nhân Thần Bí

Vẻ mặt rung động nhìn trận chiến phía xa thỉnh thoảng vọng tới một chút dư âm cũng đã đủ làm cho Tiêu Viêm tâm thần run rẩy.Dựa theo hắn tính toán chỉ với chút dư âm này nếu không cẩn thận bị đánh trúng cũng đủ làm cho hắn trọng thương.

"Đây là chiến đấu của cấp bậc Đấu vương sao?"Tiêu Viêm có chút ngơ ngẩn nhìn khu vực ba người chiến đấu không ngừng,nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt.

"Thịch!"Một tiếng nổ mạnh tràn ngập năng lượng đột ngột vang lên,cát vàng văng đầy trời.Khi cát vàng dần dần lắng xuống thì ba đạo thân ảnh cũng kéo nhau bắn ngược ra.

Ba luồng nhãn quang không hề che giấu sát khí đều tại không trung khóa chặt lấy đối thủ.

Đem ánh mắt quét qua cuộc chiến vừa ngừng,Tiêu Viêm phát hiện trong ba người, Nguyệt Mị mặc dù khuôn mặt vẫn còn đọng nét cười nhưng đã tái nhợt, hiển nhiên nàng đã rơi vào thế hạ phong còn Nghiêm Sư cùng Phong Lê do liên thủ nên quần áo cũng chỉ có chút không toàn vẹn mà thôi,hơi thở 2 người bọn họ vẫn như cũ vững vàng hữu lực tỏ rõ chưa bị chút thương tích nào.

"Thật sự là nhân loại vô sỉ…Một mình ta đích xác không phải là đối thủ của hai ngươi,bất quá trong sa mạc này nếu ta muốn chạy thoát các ngươi còn không có tư cách ngăn cản."Bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng nhấp nhô,sau khi kiến thức sơ bộ thực lực đối phương Nguyệt Mị cũng hoàn toàn bỏ qua ý định liều mạng.Cười lạnh một tiếng,hai tay nàng rất nhanh làm ra mấy cái ấn kết ở trước người.

"Nhanh ngăn nàng lại!"Nhìn ra thân thể Nguyệt Mị đột nhiên đấu khí ba động mãnh liệt, Nghiêm Sư chau mày quát.

Lời này của hắn vừa xuất ra,Phong Lê ở bên kia cũng trong nháy mắt phóng ra một luồng gió xanh hướng Nguyệt Mị bắn tới như chớp.

"Xà kĩ:Phân hóa!"Cười lạnh nhìn luồng gió phóng tới,Nguyệt Mị cả thân thể đột nhiên run lên sau đó chợt nổ mạnh trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Vụ nổ lại không mang theo chút huyết nhục nào mà lại tuôn ra vô số đầu năng lượng cự xà màu xanh tương tự cự xà vừa xuất hiện.Sau đó đàn cự xà phô thiên cái địa hướng ra mọi hướng chạy đi.

"Xà kĩ quỉ dị thật…" Tiện tay chém ra hơn mười đạo đấu khí ngưng tụ đem hơn 500 đầu năng lượng cự xà đập thanh 1 mảng hư vô,Nghiêm Sư nhìn đàn cự xà vẫn như cũ số lượng như vô cùng vô tận sắc mặt ngưng trọng nói.

Đầy trời năng lượng cự xà làm bên mấy người đang quan sát trận chiến trừ hắc bào nhân thần bí đều đồng loạt ra tay.Chỉ trong thời gian ngắn đã đem số năng lượng cự xà trên bầu trời đánh tan phân nửa.Song dù vậy vẫn có không ít "cá" lọt lưới chạy thoát vào sa mạc.

"Ây…Ở trong sa mạc muốn đánh chết 1 xà nhân cường giả đích xác là khó khăn a. Loại thoát thân kĩ năng này thật là làm cho người ta khó lòng phòng bị."Nhìn đống cự xà chung quanh tán loạn chạy trốn trung niên nhân cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nghe vậy mấy người đang dốc sức chặn giết năng lượng cự xà cũng gật đầu đồng cảm,Loại đấu kĩ quỉ dị này nếu không cẩn thận chuẩn bị trước quả là khó có thể ngăn chặn hoàn toàn.Ngồi trên cồn cát Tiêu Viêm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tràng cảnh quỉ dị trước mặt cũng không nhịn được chép chép miệng."Người này cũng thật là khó chơi chứ?Dĩ nhiên còn có loại kĩ xảo bảo vệ tính mạng kiểu này nữa…Chả trách khi nãy cho dù đối mặt đội ngũ kinh khủng như vậy cũng không có lập tức chạy trốn…"

"Ây…Dù sao cũng tốt.Cuối cùng cũng thoát khỏi nữ nhân này a…"Tiêu Viêm thấy Nguyệt Mị bị đánh lùi thì cũng thở phào 1 hơi. Vươn tay thu lại huyền trọng xích,hắn vừa nhấc người lên thì sắc mặt đột biến…

Cách Tiêu Viêm vài thước từ trong cồn cát một con cự xà đột nhiên bắn mạnh ra lao xuyên qua đám bụi cát dữ tợn mở to miệng rộng hung hăng nhằm yết hầu hắn cắn tới.

"Con Mẹ nó…!" Bị đánh lén bất thình lình Tiêu Viêm cũng trở tay không kịp chỉ còn nước mang vẻ mặt kinh hãi nhìn đầu năng lượng cự xà mỗi lúc một gần.

Tại lúc cự xà phá cát lao ra, các cường giả quanh trung niên nhân cũng phát hiên nhưng khi bọn hắn nhận ra mục tiêu công kích của cự xà thì động tác cứu viện lại thoáng chút trì hoãn xuống.Những người này không quen biết Tiêu Viêm,hơn nữa lại có loại tính tình lạnh nhạt của cường giả nên khi thấy bị công kích không phải là đồng bọn của mình thì tâm tình khẩn trương thư giãn rất nhiều,mặc dù bọn họ vẫn như cũ bắn ra một đạo đấu khí ngưng tụ về phía cự xà nhưng hiển nhiên loại cứu viện tượng trưng này còn xa mới có thể đem uy hiếp nhắm vào TV loại bỏ.

Mặc dù lâm hiểm cảnh nhưng biến hóa vi diệu xung quanh vẫn được Tiêu Viêm thu vào trong mắt,nhìn được thái độ của những người kia làm tâm tình hắn thoáng trùng xuống,khóe miệng hơi co quắp 1 chút xong ngay khi hắn định ngạnh kháng công kích của cự xà thì một tình huống không ai ngờ tới xuât hiện…

Hắc bào nhân thần bí ở phía xa khi cự xà lao mạnh về phía Tiêu Viêm cũng động. hai chân nhẹ nhàng đạp xuống mặt cát lặng lẽ lưu lại hai cái dấu chân hơi sâu.Đặc biệt khi hắn phát hiện ra biến hóa tâm lý vi diệu của bọn người kia thì một tiếng rên khẽ vang lên trong hắc bào mà chỉ có hắn mới nghe được.

Khi năng lượng cự xà chỉ cách Tiêu Viêm khoảng nửa thước thì rốt cuộc hắc bào nhân có chút không chịu nổi,mũi chân điẻm nhẹ đem thân thể cơ hồ biến thành một điểm sáng nhỏ tựa như thuấn di xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm.Tay áo vung lên,một cỗ kình khí vô hình hung mãnh bắn ra đem cự xà dữ tợn nọ trong chớp mắt đánh tan thành một mảnh hư vô.

Sau đó,hắc bào nhân dường như thoáng có chút khó có thể kiềm chế lửa giận hừ nhẹ một tiếng,bàn chân đột ngột nhấn xuống mặt cát.Nhất thời một cỗ kình khí kình khí hung hãn vô cùng xâm nhập vào trong mặt cát rồi đột nhiên theo 1 phương hướng nào đó bạo phát. Lát sau ở hơn 100 thước xa bên ngoài vang lên 1 tiếng kêu đau dớn kéo theo 1 trận cát vàng huy vũ,chủ nhân của tiếng kêu rên cũng ôm thương thế đào thoát.

Hắc bào nhân xuất hiện trước người làm cho Tiêu Viêm thoát khỏi hiểm cảnh,tâm tình của hắn cũng thả lỏng không ít.Đem bàn tay lau trán,Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ phát hiện trên trán đã tràn đày mồ hôi lạnh.

Lòng chưa hết sợ,Tiêu Viêm thở mạnh vài hơi ánh mắt có chút cung kính nhìn hắc bào nhân thần bí nói:"Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!"

Hắc bào hơi hơi động đậy,người bên trong vẫn bảo trì thái độ im lặng,tựa hồ chỉ hơi hơi gật đầu.

"Ách…"Trên sa mạc trống trải bọn người trung niên nhánác mặt đều không dấu nổi vẻ ngạc nhiên nhìn hành động của hắc bào nhân.Bọn họ đối với tính nết vị này vô cùng rõ ràng,nếu nói vê tính tình lạnh nhạt chỉ sợ nàng mới là người đứng đầu ở đây,đừng nói một người xa lạ chết trước mặt dù có nhiều người chết hơn nữa, nàng cũng sẽ chỉ mở to mắt thản nhiên nhìn. Muốn nàng ra tay cứu giúp trừ khi có quan hệ còn bình thường sẽ vô cùng ít khi ra tay cứu người cho nên hành động vừa rồi hiển nhiên làm bọn họ có chút kinh ngạc.

"Â,vị tiểu huynh đệ này.Ngươi không sao chứ?Ngươi cũng thật là to gan a,dám đơn độc vào sâu như vậy trong sa mạc.Tối nay nếu không phải chúng ta cảm ứng được năng lượng ba động chỉ sợ ngươi đúng là sẽ bị nữ nhân nọ bắt về."Trung niên nhân vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt vụt tắt,cười cười đi tới bắt chuyện với Tiêu Viêm.

"Không có gì,đa tạ các vị."Tiêu Viêm nhìn thoáng qua trung niên nhân mỉm cười trả lời.

"Đừng tiếp tục ở lại đây,nơi này cũng sắp không còn yên bình nữa.Thừa lúc này nên sớm rời khỏi sa mạc."Hắc bào nhân đưa lưng về phía TV nhẹ nhàng sửa lại trang phục,thanh âm có chút khàn khàn mà trầm thấp nói.

"Ách?"Nghe được thanh âm có chút giống như tiếng nghiến răng cua hắc bào nhân cả Tiêu Viêm cùng trung niên nhân đều sửng sốt 1 hồi.

"Ngươi…giọng của ngươi?"Trung niên nhân ngạc nhiên trừng mắt nhìn,1 câu nghi hoặc thuận miêng phát ra.

"Không có gì,đi thôi,đừng lãng phí thời gian!"Hắc bào nhân đột nhiên hướng về sau phất phất tay,một cỗ cát vàng bay mạnh liền đem câu nói của trung niên nhân chặn lại. Âm thanh của hắn vẫn khàn khàn như cũ nhưng lần này ẩn chứa chút không kiên nhẫn.

Đối với hành vi đột nhiên trở nên không thể giải thích được của hắc bào nhân đầu óc trung niên nhân cũng mờ mờ mịt mịt,trong lòng hắn lại không yên nghĩ tới chính mình lúc nãy có chút nào không cẩn thận trêu trọc vị cô nãi nãi này hay không.

Suy nghĩ chốc lát không tìm được manh mối nào trung niên nhân đành bất đắc dĩ lắc đầu hương không trung huýt sáo 1 tiếng.Tức thì 6 con ma thú thật lớn từ trên trời giang rộng hai cánh to chậm rãi hạ xuống 1 chút.

Hắc bào nhân xoay người lại vừa muốn phóng lên thì ánh mắt chợt dừng lại trên huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm.Thoáng chần chừ một chút bàn tay trong hắc bào khẽ động cách không đoạt lấy huyền trọng xích một cách cực kì kì dị.

"Ngươi…"Nhận thấy cử động của đối phương,TV sửng sốt trừng mắt còn tưởng đối phương muốn cướp huyền trọng xích của mình.

"Vũ khí của ngươi lúc trước bị nữ xà nhân hạ độc,nếu vận dụng đấu khí sẽ bị độc xâm nhập cơ thể."Một luồng gió nhẹ đem huyền trọng xích trôi nổi trước mặt hắc bào nhân,1 cỗ đấu khí màu xanh từ cơ thể hắc bào nhân tuôn ra bao trùm lấy huyền trọng xích cuối cùng đem xà độc hoàn toàn phá đi.

Nghe vậy TV ngạc nhiên rồi lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Loại trừ xong xà độc hắc bào nhân đem huyền trọng xích cắm sâu vào cồn cát trước mặt Tiêu Viêm rồi thân hình không ngừng lại trong nháy mắt xuất hiện trên lưng ma thú,sau đó ngồi xếp bằng lại trầm mặc không nói.

Nhìn hắc bào nhân dẫn đầu chuẩn bị rời đi,vài tên cường giả chung quanh cũng đem ánh mắt kì dị lướt qua TV,lòng tràn đầy nghi hoặc lẩm bẩm:"Thật là kì quái,nàng ta trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào thế?Không những cứu người mà còn loại bỏ độc?Thật là một đêm không thể tưởng nổi!"

"Một tên may mắn."Càng nghĩ càng không có kết quả,bọn họ đành bất đắc dĩ lầm bầm một tiếng sau đó nhìn Tiêu Viêm cũng đang tràn đầy nghi hoặc trong mắt rồi bay lên lưng ma thú nhanh chóng biến mất trong sa mạc.

Sa mạc mịt mờ,từng làn gió đêm thổi đợt đợt cát vàng bay vào mặt,1 lúc lâu sau,TV trề môi,cười khổ lẩm bẩm:"Thật sự là 1 đêm không thể tưởng nổi…"

***Bất khả tư nghị ở đây mình dịch là không thể tưởng nổi,ai có thành ngữ nào hay hơn xin góp ý cho.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật