Trang chủ » Đấu La Đại Lục » Chương 402: Thiên Sứ cùng La Sát: Thiên Linh Nhất Dạ

Chương 402: Thiên Sứ cùng La Sát: Thiên Linh Nhất Dạ

Dịch giả: trungnhau (A Nhậu)

Biên dịch: ThyPhu (A Pú)

Ở giữa Đấu la điện, có một pho tượng cao tới mười thước lặng lẽ đứng ở đó, toàn thân pho tượng màu xán kim, ba đôi cánh phía sau lưng đang dương lên, trong tay cầm một thanh kiếm màu vàng thật lớn chỉ thẳng lên trời. Kỳ lạ nhất chính là, xung quanh thanh kiếm màu vàng dường như có một tầng kim diễm nhàn nhạt xoay quanh.

Trong Trưởng lão điện của Võ Hồn điện cũng có một pho tượng giống như vậy, nhưng nó không thể so sánh được với pho tượng này, sự khác nhau của hai pho tượng chính là linh hồn.

Đúng vậy, pho tượng tại Trưởng lão điện tuy rằng cũng rất lớn, nhưng lại không có linh hồn, mà pho tượng trước mắt này không những thật lớn mà còn gây cho mọi người cảm giác như đứng trước một cường giả cực mạnh, mấy trăm tấm biển màu vàng có khắc tên của Phong Hào Đấu la xung quanh đều bị khí tức của nó trấn áp chìm vào trong yên lặng, ngủ say.

Nơi này, chính là điện phủ cao nhất của hồn sư. Mỗi hồn sư có thể đi vào Đấu la điện quang vinh này, điều đó chứng tỏ rằng họ đã đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu la. Cũng chỉ đến lúc đạt được phong hào, bọn họ mới có khả năng tiến vào nơi đây.

Đấu la điện thực ra cũng không phải do Võ Hồn điện xây dựng nên. Theo truyền thuyết, Đấu la điện xuất hiện trước khi Võ Hồn điện được thành lập. Mà Võ Hồn điện được thành lập là vì cung phụng Đấu la điện, do một nhóm hồn sư cường đại sùng kính Đấu la điện thành lập.

Đấu la điện có một vị Điện chủ, vị Điện chủ này là người được tôn kính nhất tại Đấu la điện, có nhiệm vụ cung phụng tất cả các tấm biển màu vàng có khắc tên của các Phong Hào Đấu la (Đấu la kim biển) ở đây, cũng đồng thời chủ trì nghi thức tấn phong Phong Hào Đấu la.

Lúc này, phía trước pho tượng thật lớn ở trung tâm Đấu la điện, có một người lẳng lặng quỳ ở đó. Nàng không phải là người tới đây thụ phong Phong Hào Đấu la, cũng không phải là Điện chủ Đấu la điện. Nàng có một thân phận khác, chính bởi vì thân phận này, nàng mới có thể quỳ ở đây. Pho tượng Thiên Sứ sáu cánh trước mặt có ý nghĩa to lớn đối với nàng.

Mái tóc dài gợn sóng rối tung sau lưng, vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay để trước ngực bày ra một tư thế kỳ dị, đầu ngón cái và đầu ngón trỏ nối vào nhau tạo thành hình tròn, sáu ngón còn lại chĩa ra hai phía, nhìn qua giống như hình dạng của Thiên Sứ đang dương cánh.

Gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sùng kính, hai mắt khép kín. Trên người nàng có một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.

Người này, chính là người bị bại dưới tay Đường Tam ở Hoàng cung của Thiên Đấu Đế quốc, dẫn đến kế hoạch ẩn núp hơn mười năm thất bại. Đúng là Thiên Nhận Tuyết, con gái của Giáo Hoàng đời trước của Võ Hồn điện.

Nàng đã quỳ ở chỗ này suốt một trăm lẻ tám ngày liên tiếp, không ăn không uống.

"Trong lòng con đã yên tĩnh lại chưa?" Thanh âm bình tĩnh đầy uy nghiêm vang vọng khắp Đấu la điện.

Thiên Nhận Tuyết giống như một pho tượng không hề động đậy, cũng không có mở miệng. Nàng vẫn duy trì tư thế như trước, lẳng lặng quỳ ở chỗ đó.

Quang mang màu vàng bắt đầu hiện ra, một thân ảnh không biết đã xuất hiện tại chỗ nàng và pho tượng từ lúc nào. Thân ảnh dần dần rõ ràng, mà quang mang màu vàng xung quanh rõ ràng càng trở nên cường thịnh hơn.

Càng làm nổi bật thêm vẻ mỹ lệ của pho tượng Thiên Sứ sáu cánh. Trên trường kiếm màu vàng thật lớn phóng ra một luồng quang diễm dài hơn trượng, làm cho nơi này tràn ngập khí tức thần thánh.

Thân ảnh xuất hiện trước mặt Thiên Nhận Tuyết, chính là Đại Cung phụng của Võ Hồn điện, Điện chủ Đấu la điện, một trong ba vị Phong Hào Đấu la đã đạt đến chín mươi chín cấp, Thiên Đạo Lưu.

"Con hãy mở mắt ra". Thiên Đạo Lưu đưa một ngón tay chỉ lên, trường kiếm trong tay pho tượng phía sau hắn liền phát ra kim quang từ trên giáng xuống, bao phủ toàn bộ thân thể Thiên Nhận Tuyết.

Kim quang lưu chuyển, thân thể Thiên Nhận Tuyết bị quang mang bao phủ chậm rãi đứng dậy.

Kim quang không có biến hóa gì, thế nhưng ở trước mặt Thiên Nhận Tuyết lại dần dần hiện ra chín đạo quang mang màu vàng.

Nhìn thấy chín đạo quang mang này, trong mắt Thiên Đạo Lưu toát ra vài tia quang mang kỳ dị: "Thiên Sứ chín khảo, chín khảo..., vô số đời Điện chủ Đấu la điện chờ đợi chín khảo cuối cùng cũng xuất hiện". Khó khăn lắm mới mở mắt ra được, Thiên Nhận Tuyết mơ màng nhìn tổ phụ trước mặt.

Trong mắt Thiên Đạo Lưu lấp lánh quang mang nhu hòa: "Khi ta khoảng bảy mươi tuổi mới có phụ thân con, phụ thân con cũng khoảng năm mươi tuổi mới có con. Người mà đã bao đời Điện chủ Đấu la điện chờ đợi chính là con. Tiểu Tuyết, gia gia tự hào về con". Thiên Nhận Tuyết ngơ ngác nhìn Thiên Đạo Lưu: "Gia gia, con không hiểu rõ ý của người". Có thể do quá lâu không có nói chuyện, thanh âm của nàng có chút khó khăn.

Thiên Đạo Lưu thản nhiên cười: "Nếu như trước mặt con xuất hiện tám đạo quang mang, như vậy con chính là Điện chủ tiếp theo của Đấu la điện. Thế nhưng, trước mặt con lại xuất hiện chín đạo quang mang".

"Không nên hỏi vì sao, đến lúc đó ta sẽ tự động nói cho con biết. Từ giờ trở đi, trong khoảng thời gian dài sắp tới, con phải hoàn thành chín khảo nghiệm của Thiên Sứ. Gia gia sẽ luôn luôn ở bên con".

"Vâng..."

Giáo Hoàng điện, trong mật thất của Giáo Hoàng.

Bỉ Bỉ Đông đang khoanh chân ngồi ngay ngắn tu luyện chậm rãi mở hai mắt. Nếu như lúc này có người ở trước mặt nàng, nhất định sẽ giật mình khi phát hiện hai mắt của nàng đỏ như máu, máu tươi trong mắt dường như có thể chảy ra bất kỳ lúc nào. Ở mỗi ngón tay trên hai bàn tay của nàng đều có một cái móng tay đen kịt dài khoảng năm tấc, đối lập với màu da trắng như tuyết của nàng.

Gương mặt vốn rất đẹp đẽ, cao quý của nàng lúc này nhìn qua lại tràn ngập vẻ kinh khủng, thậm chí còn có những vết máu. Sau lưng nàng có một hư ảnh màu đen không thể nhìn rõ.

Mở hai mắt, Bỉ Bỉ Đông hít sâu một hơi, một tầng quang mang màu tím đen bắt đầu chuyển động, biến hóa trên người nàng dần dần tiêu thất, khôi phục diện mạo vốn có. Chỉ là nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt.

"Thiên Đạo Lưu, ngươi rất thông minh. Vì không để cho ta thôn phệ hậu duệ của bộ tộc Thiên Sứ của các ngươi, ngươi lại lựa chọn nữ nhi của ta". Âm thanh của khí bạo liên tiếp vang lên xung quanh thân thể Bỉ Bỉ Đông.

Người nhẹ nhàng đứng lên, kim quang lóe ra, Trường bào của Giáo Hoàng đã bao phủ thân thể Bỉ Bỉ Đông, nhìn qua, nàng đã trở lại hình dáng cao quý của Giáo Hoàng đại nhân đầy quả quyết.

"Cho dù ngươi nhường vị trí của ngươi lại cho Tiểu Tuyết thừa kế thì đã sao chứ? Một ngày nào đó, ta sẽ hủy đi căn cơ Thiên Sứ của các ngươi. Thiên Đạo Lưu, ngươi vẫn còn xem thường ta. Từ lúc ta thôn phệ thân thể cùng linh hồn của nhi tử ngươi, sau đó cải biến phương pháp tu luyện tiến nhập La Sát Bí Cảnh, ngươi cũng đã không thể nhìn thấu ta nữa. Chỉ còn một bước nữa, ta sẽ hoàn thành mục tiêu mà kiếp này ngươi không có cách nào hoàn thành. Tối đa là khoảng mười năm nữa ta sẽ đột phá, tới lúc đó thì không ai có thể ngăn trở ta làm chuyện gì mà ta muốn nữa. Con của ngươi hủy hoại ta, ta sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ của bộ tộc Thiên Sứ các ngươi".

"Ha ha, ha ha ha ha...". Tiếng cười kinh khủng đầy kích động vang lên trong mật thất giống như tiếng quạ kêu. Hư ảnh màu đen đã biến mất lúc nãy lại một lần nữa lúc ẩn lúc hiện sau lưng Bỉ Bỉ Đông.

Một tháng sau.

Tê lạp một tiếng vang lên, cơ thể bành trướng làm hỏng cả vạt áo, Đái Mộc Bạch gầm lên một tiếng, bay lên trời. Thân thể cường tráng vô cùng, không gì có thể so sánh được. Dưới sự tác dụng của lực đàn hồi thật lớn của Hải Thần ánh sáng, thân thể phóng lên cao. Thế nhưng, hiện tại hắn cũng không giống như trước kia bị Hải Thần ánh sáng làm cho thân thể bắn ngược lên không trung không thể khống chế nữa. Thân thể Đái Mộc Bạch ở giữa không trung xoay tròn hai vòng, kim quang thoáng hiện, thong dong rơi xuống đất.

Một tháng thời gian trôi qua, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đã ở chỗ này tu luyện suốt một tháng.

Nhưng chỉ trong một tháng này, lại làm cho đám người bọn họ có cảm giác như đã trải qua được mấy đời. Lúc này, địa điểm tu luyện của bọn họ chính là bậc thứ mười của cầu thang đi lên Hải Thần điện. Ở vị trí có áp lực từ bốn phương tám hướng đó tiến hành tu luyện.

Sau một tháng này, Hải Thần ánh sáng đối bọn họ mà nói tuy rằng vẫn còn có áp lực, nhưng cũng đã biến thành một loại hưởng thụ lớn nhất. Thử hỏi, sau khi kết thúc một ngày tu luyện, đều cảm giác được hồn lực của bản thân rõ ràng tăng lên thật lớn, coi như khả năng thừa nhận áp lực cũng tăng lên.

Cảm giác bản thân tiến bộ cùng tràn ngập lực lượng đó không phải là một loại hưởng thụ ư?

Ngoại trừ Đường Tam, Mã Hồng Tuấn và Tiểu Vũ không thể tu luyện ra, những người còn lại hồn lực hầu như đều tăng lên một cấp. Trong đó, kể cả Bạch Trầm Hương cũng tăng thêm một cấp.

Hiện tại nàng đã đạt đến bốn mươi tám cấp.

Tu luyện trong Hải Thần ánh sáng đạt được thành quả thật là lớn. Áp lực cực lớn trở thành chất xúc tác tu luyện tốt nhất. Ở trong Hải Thần ánh sáng, cho dù là lúc ngủ hồn lực trong cơ thể cũng sẽ tự động vận chuyển. Huống chi Sử Lai Khắc Thất Quái làm sao có thể lãng phí thời gian tốt như thế được? Nỗ lực khắc khổ một tháng, không ngừng tiến bộ mang đến cảm giác sung sướng đầy kích thích, không ai kêu khổ. Bằng vào nghị lực cứng cỏi, thực lực của bọn họ vững chắc đề thăng.

Hơn nữa, hiện tại bọn họ đã dần dần thích ứng với áp lực do Hải Thần ánh sáng mang đến. Có thể leo lên các bậc thang một cách liên tục. Hiện tại, Đái Mộc Bạch bằng vào lực lượng của chính mình đã có thể leo lên đến bậc thang thứ sáu mươi. Đường Tam dưới tình huống toàn lực ứng phó cũng đã leo lên tiếp cận bậc thang thứ tám mươi. Đối với bọn họ, vui sướng nhất chính là leo qua bậc thang, thân thể đạt cực hạn, sau đó lui lại tiến hành tu luyện. Tuy mỗi ngày tối đa chỉ có thể leo ba lần, nhưng ba lần cũng mang đến kết quả hồn lực tiến triển rất lớn. Bằng không, chỉ trong vòng một tháng cũng sẽ không đạt được hiệu quả lớn đến như vậy.

Tu luyện trong Hải Thần ánh sáng, phảng phất làm cho Sử Lai Khắc Thất Quái nhớ lại thời kỳ tốc độ tu luyện tăng cực nhanh tại Sử Lai Khắc học viện. Dựa theo tốc độ tu luyện hiện tại, khảo nghiệm trong vòng một năm ở đây, trình độ mỗi người chí ít có thể đề thăng sáu hoặc bảy cấp, thậm chí nhiều hơn. Nếu đổi lại tu luyện bình thường, đối với cấp bậc hiện tại của bọn họ, ít nhất phải tốn thời gian gấp ba lần mới đạt được thành tích như thế này.

Đường Tam là người tu luyện khắc khổ nhất, bởi vì hắn có động lực mà những người khác đều không có. Cũng không phải vì chín khảo hạch của Hải Thần, mà là vì Tiểu Vũ. Để Tiểu Vũ nhanh được sống lại, hắn không hề cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Mỗi ngày ngoài thời gian ăn uống cùng vệ sinh thân thể, thời gian còn lại phần lớn dùng để tu luyện, không hề ngủ nghỉ, để gia tăng hồn lực. Tuy rằng trong tháng thứ nhất này hồn lực của hắn chưa thể đột phá đến sáu mươi chín cấp, nhưng với nỗ lực cùng với việc kỳ kinh bát mạch của hắn đã được đả thông thì hồn lực của hắn cũng đã đạt đến bình cảnh, tối đa là trong vòng năm ngày nữa nhất định sẽ đột phá.

Một năm, Hải Thần ánh sáng cho bọn hắn một năm thời gian, bọn hắn có thể đề thăng được bao nhiêu, còn tuỳ theo nỗ lực của bọn hắn đến mức nào. Nếu không đem cơ hội trong một năm này đạt đến trình độ tốt nhất, không phải là đã phụ lòng Hải Thần đại nhân an bài hay sao?

Sáng sớm mỗi ngày, đều có hải hồn sư đem thức ăn tới, sau đó lặng lẽ rời đi. Cũng không có ai xuất hiện quấy rối bọn họ. Có thể nói, trong một tháng vừa qua, Sử Lai Khắc Thất Quái và Bạch Trầm Hương đều đã dùng mồ hôi của bọn họ nhuộm đẫm năm mươi bậc thang. Ngoại trừ Bạch Trầm Hương chỉ có thể miễn cưỡng leo đến bậc thang thứ mười chín ra, Sử Lai Khắc Thất Quái lúc này đều có thể leo qua bậc thang năm mươi.

Trong đó, người tiến bộ rõ ràng nhất ngược lại chính là người có thân thể kém cỏi nhất Trữ Vinh Vinh.

Dưới áp lực của Hải Thần ánh sáng, khả năng chống đỡ với áp lực của thân thể nàng tăng lên thật lớn theo từng ngày. Hiện tại, sau khi nàng phóng xuất võ hồn, có thể thấy xung quanh nàng bao phủ một tầng quang mang rất dày.

Bọn họ điên cuồng tu luyện thời gian cứ thế trôi qua. Qua hai tháng, Bạch Trầm Hương rốt cục thành công đột phá năm mươi cấp. Tuy rằng nàng không có đạt được Thần ban cho hồn hoàn, nhưng Đường Tam nói với nàng, tiếp tục duy trì tu luyện liên tục thì sau khi đạt được hồn hoàn, hiệu quả tu luyện hồn lực cũng sẽ được thể hiện ra. Không cần nóng lòng thu hồn hoàn, chỉ cần nỗ lực tu luyện hồn lực là được.

Mà đến ngày cuối cùng của tháng thứ ba bọn họ tu luyện ở đây, Đường Tam đang ngồi ngay ngắn tu luyện trên bậc tháng thứ hai mươi bỗng nhiên mở hai mắt, quang mang màu vàng lam bao quanh thân thể hắn cùng với Hải Thần ánh sáng giao hòa với nhau tạo nên quang mang cực thịnh, khí tức cường đại không gì sánh kịp làm những người khác đang tu luyện giật mình tỉnh dậy.

Khi ánh mắt mọi người nhìn đến trên người Đường Tam, bọn họ giật mình phát hiện, toàn thân Đường Tam phảng phất phát ra quang thải đặc thù, hơn mười căn Lam Ngân Hoàng giống như được tạo thành từ thủy tinh từ dưới người hắn tràn ra, sắp thành hình xoắn ốc chỉnh tề. Tại xung quanh thân thể Đường Tam, quang mang lam kim lưỡng sắc hình thành nên một cỗ quang vụ, chậm rãi bay lên không trung, mà da dẻ Đường Tam cũng hoàn toàn biến thành lam kim sắc.

"Tiểu tam. Ngươi …". Đái Mộc Bạch trợn to mắt nhìn Đường Tam.

Đường Tam không trả lời, nhưng quang mang trên người phát ra càng thêm chói mắt. "Phịch" một tiếng nhẹ vang lên, dưới lực đàn hồi của Hải Thần ánh sáng, cả người bay lên không trung. Trong sát na, ngàn vạn Lam Ngân Hoàng chợt từ trên người hắn phóng xuất ra giống như là từng đạo tia sáng lam kim sắc lấy Đường Tam là nơi khởi điểm, phóng xuất ra quang thải lóa mắt như mặt trời.

Ba tháng tại Hải Thần ánh sáng tu luyện liên miên không dứt rốt cuộc đạt được điều mà Đường Tam mong muốn nhất, đúng vậy. Hắn đột phá, hắn cuối cùng cũng đã đột phá bình cảnh quan trọng nhất trong cuộc đời một hồn sư.

Lượng tăng đến cực hạn làm thay đổi về chất, sáu hồn hoàn không thể đáp ứng được sự phóng thích hồn lực của Đường Tam, hắn rốt cuộc đột phá bình cảnh bảy mươi cấp, đạt được đỉnh kế tiếp.

Ngẩng đầu lên, dấu vết Tam Xoa Kích màu xán kim trên trán chợt lóe sáng, mỗi một căn Lam Ngân Hoàng phóng xuất ra dài chừng trăm mét đang vũ động trên không trung. Ánh dương quang chiếu xạ, lệnh chúng bảo vệ xung quanh Lam Ngân Đế Hoàng. Trong nháy mắt này, trên người Đường Tam phóng xuất ra sáu hồn hoàn đều biến thành lam kim sắc, dao động kịch liệt.

Phảng phất như được hô hào, trên núi Hải Thần, tất cả thực vật dưới sự bảo vệ của Hải Thần ánh sáng bắt đầu lắc lư đứng lên, nhất là cây cỏ Lam Ngân trên mặt đất, mỗi một cây đều lộ ra quang thải lam kim sắc, tựa hồ chúng hướng về Đế Hoàng của chúng để cúi chào.

Dường như được dấu vết Hoàng Kim Tam Xoa Kích triệu hoán, một thân ảnh giống như đám mây màu hồng không hề báo trước lặng yên xuất hiện trước mặt mọi người.

Hải Thần Đấu la Ba Tái Tây, nàng lẳng lặng xuất hiện giữa không trung, cước đạp hư không, trên người không hề thả ra một tia hồn lực nào. Nhìn thấy Đường Tam đang phóng xuất ra vô số Lam Ngân Hoàng, dung nhan cao quý của nàng toát ra dáng vẻ vui mừng mang theo một nụ cười. Tay vung lên, một viên hạt châu kim sắc, trực tiếp bay về phía Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam.

Giống như một trận xúc động, trong nháy mắt khi hạt châu kim sắc rơi vào dấu vết Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam, toàn thân hắn đang phóng xuất Lam Ngân Hoàng liền quay ngược lại, hóa thành từng đạo kim quang quay về cơ thể Đường Tam. Mà Đường Tam cứ như thế ở trong không trung khoanh chân ngồi xuống, thân thể chậm rãi hạ xuống, rơi trên mặt đất.

"Ca" một tiếng vang lên, kim châu nghiền nát, kim sắc dày đặc lan tràn trên toàn thân Đường Tam đến khắp mọi ngõ ngách, bao phủ thân thể hắn. Chỉ có dấu vết Tam Xoa Kích trên trán hắn quang mang phóng ra, vẫn rõ ràng như trước.

Ngay khi kim châu bị nghiền nát đồng thời, một xanh một trắng hai vòng quang vựng đồng thời từ trên thân Đường Tam phóng xuất ra. Hai vòng ánh sáng ở dưới thân hắn khuếch tán ra đường kính khoảng một mét rồi đình chỉ, sau đó tiếp tục mở rộng ra, hơi thở tràn ngập sức sống cùng với sát khí cực mạnh trong nháy mắt tràn ra, giống như trong lúc hắn tắm trong Hải Thần ánh sáng leo lên các bậc thang. Đường Tam trực tiếp phóng xuất ra hai đại lĩnh vực Lam Ngân cùng Sát Thần. Hắn muốn mình đạt trạng thái tốt nhất trước khi tiếp nhận khảo nghiệm của khỏa hồn hoàn chi châu Thần ban cho.

Trên thế giới này, hồn thú số lượng đông đảo, hơn nữa đại bộ phận đều hung ác hay đả thương người. Tuy rằng hồn sư liệp sát hồn thú làm cho số lượng hồn thú đẳng cấp cao giảm bớt. Nhưng nếu như không săn giết chúng, khi hồn thú có số lượng đạt đến trình độ nhất định, sẽ xuất hiện tình huống hồn thú rời khỏi lãnh địa của bọn chúng, công kích loài người. Bởi vậy, hồn sư cùng hồn thú chính là hai lực lượng duy trì sự cân bằng của Đại lục.

Mặc dù hồn thú số lượng rất nhiều, nhưng có thể trở thành cường giả cao nhất mười vạn năm hồn thú trong vô số vạn năm hồn thú cũng là cực hiếm.

Vận khí Đường Tam cũng coi như là tốt, nhưng hắn cũng chỉ nhìn thấy bốn hồn thú mười vạn năm bao gồm cả Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, Đại Minh, Nhị Minh và Thâm Hải Ma Kình từng khiến cho hắn hiểm tử hoàn sinh. Mà mẫu thân hắn cùng với mẫu thân Tiểu Vũ, đã bị võ hồn điện hãm hại chết từ lâu.

Lần trước khi Mã Hồng Tuấn được Thần ban cho hồn hoàn, Đường Tam cũng đã đặt ra mục tiêu cho mình. Tiểu Vũ để lại cho hắn mười vạn năm hồn hoàn có thể nói có chút ngoài ý muốn.

Nhưng Thần ban cho hồn hoàn thực sự hắn có thể nắm giữ. Hắn từ lâu quyết định, khi mình đột phá bảy mươi cấp, được Thần ban cho hồn hoàn, mục tiêu tựu chỉ có một. Dùng lực lượng của bản thân để thu được một hồn hoàn mười vạn năm.

Hồn thú mười vạn năm số lượng thực sự rất thưa thớt, hơn nữa chúng cũng rất cường đại. Muốn qua việc liệp sát hồn thú để thu được mười vạn năm hồn hoàn khó như lên trời. Mà Thần ban cho hồn hoàn trước mắt đối với Đường Tam mà nói chính là cơ duyên tuyệt hảo. Một gã hồn sư nếu như có thể có nhiều hồn hoàn mười vạn năm, như vậy, không thể nghi ngờ làm cho thực lực của hắn so với hồn sư đồng cấp bậc tăng lên rất nhiều. Nhất là, Đường Tam trước mắt sẽ thu được hồn hoàn thứ bảy.

Đối với hồn sư, bình thường mà nói, hồn hoàn thứ bảy đều là nhảy vọt về chất. Thu được hồn hoàn thứ bảy, là có thể phóng xuất ra võ hồn chân thân, phát huy ra lực lượng cường hãn nhất của võ hồn bản thân. Mà đối với Đường Tam hồn hoàn thứ bảy này có ý nghĩa rất to lớn. Bởi vì, hắn còn có hai đại lĩnh vực tồn tại.

Cùng đánh với Thiên Nhận Tuyết một trận, Đường Tam hiểu được rằng hồn hoàn thứ bảy đối với lĩnh vực có tầm quan trọng rất lớn. Chỉ có sau khi đạt được võ hồn chân thân, năng lực của thiên phú lĩnh vực mới có thể chân chính phát huy.

Mà phẩm chất của hồn hoàn thứ bảy hiển nhiên cũng ảnh hưởng rất lớn đến uy năng của thiên phú lĩnh vực.

Chính bởi vì có dự định sớm như vậy, cho nên khi hắn đột phá bình cảnh bảy mươi cấp, đồng thời Hải Thần Đấu la Ba Tái Tây đúng lúc xuất hiện, đem kim châu Thần ban cho hồn hoàn đến trên người hắn. Đường Tam trước tiên dùng ra toàn lực bản thân. Đối với hắn, khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn trước mắt so với khảo nghiệm thứ nhất của Hải Thần là phải xuyên qua hai lần Hải Thần ánh sáng còn gian nan hơn nhiều.

Hai đại lĩnh vực xuất hiện, quang mang kim sắc quay chung quanh trên người Đường Tam nhất thời trở nên càng dày đặc hơn. Trong nháy mắt kim sắc quang mang bành trướng, đem cả phạm vi của cả hai đại lĩnh vực toàn bộ bao quát trong đó. Trong vụ khí màu vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi tơ màu vàng bắt đầu quay quanh thân thể Đường Tam không ngừng dồn nén.

Thấy một màn như vậy, Sử Lai Khắc Thất Quái phần lớn mọi người không cảm giác được, nhưng Mã Hồng Tuấn đã tiếp thụ khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn thì hít một ngụm lương khí, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện lúc này Đường Tam khởi điểm tiếp thụ khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn chính là tương đương với lúc kết thúc của hắn trong lần thu được hồn hoàn thứ sáu. Hắn vận dụng toàn lực kiên trì đến cùng thì mới xuất hiện một sợi tơ màu vàng. Đến cuối cùng hồn hoàn hắn thu được tương đương với hồn thú bốn vạn năm. Khởi điểm của Đường Tam lại là tại khi hắn kết thúc thì hồn hoàn đạt đến trình độ nào đây?

Sử Lai Khắc Thất Quái ở tại nơi này, lần đầu tiên chủ động nghỉ ngơi. Đường Tam là một người cực mạnh trong Thất Quái bọn họ, cũng là hạch tâm của bọn hắn, trước mắt Đường Tam thu đệ thất hồn hoàn, làm sao bọ họ không quan tâm được. Ngoài việc quan tâm đến an nguy của Đường Tam ra, trừ Mã Hồng Tuấn đã được Thần ban cho hồn hoàn và Tiểu Vũ vô pháp tu luyện, bốn người còn lại xem Đường Tam đối mặt với khảo nghiệm như thế nào bởi vì Thần cũng sẽ ban cho bọn họ hồn hoàn quan trọng nhất là đệ thất hồn hoàn võ hồn chân thân. Lúc này, quá trình hấp thu của Đường Tam sẽ trở thành kinh nghiệm hấp thu sau này của bọn họ.

Sử Lai Khắc Thất Quái tại Hải Thần ánh sáng tu luyện trong một năm, mục tiêu là trùng kích bảy mươi cấp.

Chỉ khi có được võ hồn chân thân của chính mình, trong lúc đối mặt với khó khăn của các khảo nghiệm phía sau thì bọn họ mới nắm chắc thành công hơn.

Đường Tam sắc mặt rất bình tĩnh, sau khi sợi tơ màu vàng xuất hiện, phía sau lưng hắn hở ra, chủ động phóng xuất ra Bát Chu Mâu của mình. Đồng thời, cánh tay phải, đùi phải cùng với đầu hồn cốt đều phóng xuất ra quang mang nhàn nhạt, qua hồn lực kích thích, tứ đại hồn cốt đồng thời phát huy ra tác dụng.

Đường Tam làm như vậy đương nhiên là có mục đích, phóng xuất ra toàn bộ lực lượng không giữ lại một chút nào, không cần phải dưới sự áp bách của việc Thần ban cho hồn hoàn từng bước phóng xuất ra, như vậy sẽ làm cho hắn tiêu hao càng nhiều hồn lực hơn trong giai đoạn đó, thân thể cũng chịu càng nhiều thống khổ hơn.

Vừa mới bắt đầu đã phóng xuất ra toàn bộ lực lượng thì khởi điểm của việc thần ban cho hồn hoàn cũng sẽ càng cao. Trực tiếp chịu khảo nghiệm ở mức độ cao như vậy, thời gian Đường Tam hoàn thành khảo nghiệm lại càng ngắn hơn.

Thời gian chịu thống khổ cũng sẽ giảm bớt đi.

Quả nhiên, sau khi hắn phóng xuất ra năng lực của tứ đại hồn cốt thì vụ khí màu vàng quay xung quanh thân thể hắn cũng biến đổi. Lúc trước, chỉ có một phần mười kim quang biến thành sợi tơ, mà lúc này đây, vụ khí biến mất, toàn bộ kim quang biến thành một vòng tơ màu vàng, giống như là trong biên chế chức giống nhau, quay xung quanh thân thể Đường Tam không ngừng qua lại như thoi đưa. Song song với tơ vàng không ngừng qua lại như thoi đưa này, trên mặt Đường Tam bắt đầu xuất hiện ba động rất nhỏ. Hồn lực trong cơ thể không hề giữ lại phóng xuất hết ra.

Tinh Thần Ngưng Tụ Chi Trí Tuệ hồn cốt làm toàn bộ tinh thần lực của Đường Tam ngưng tụ tại trong óc, tinh thần lực trước nay chưa từng ngưng tụ lại một chỗ, như vậy làm hắn càng thêm kiên nhẫn.

Năng lực chữa trị của Lam Ngân Hoàng đùi phải hồn cốt cũng mở ra, tại Thần ban cho hồn hoàn mang đến áp lực thật lớn, cho dù thân thể Đường Tam bắt đầu xuất hiện tổn hại nó cũng có thể kịp thời chữa trị.

Tuy hồn cốt của Tiểu Vũ Vô Địch Kim Thân còn không có xuất hiện, thế nhưng nó là hồn cốt mười vạn năm, cùng với Bát Chu Mâu đối với tăng phúc thuộc tính cho thân thể Đường Tam lại cực kỳ kinh khủng. Ngay dưới sự tác dụng của tứ đại hồn cốt, không ngừng chống cự lại áp lực đến từ Thần ban cho hồn hoàn.

Thời gian cứ thế trôi qua. Trong chớp mắt, đã qua nửa canh giờ. Trên trán Đường Tam xuất hiện một tầng mồ hôi hột, mọi người đều kinh ngạc vì mồ hôi hột này lại là màu vàng.

Lúc này, năng lượng màu vàng xung quanh thân thể Đường Tam lại xuất hiện biến hóa. Từng đạo sợi tơ màu vàng bắt đầu ngưng tụ lại một chỗ, biến thành một vòng tròn màu vàng, vòng tròn từ một hóa thành chín. Đầu tiên chúng tại xung quanh thân thể Đường Tam mở rộng ra, sau đó lại co rút lại, đánh mạnh lên trên người Đường Tam, tuần hoàn qua lại.

Mỗi một lần vòng tròn màu vàng đánh lên thân thể Đường Tam, đều làm cho thân thể Đường Tam run lên một trận, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn. Từ phía sau lưng hắn có thể nhìn thấy Bát Chu Mâu đỏ như máu không ngừng run rẩy, lúc này Đường Tam chịu thống khổ thật là lớn.

Mười vạn năm hồn hoàn, phải là cường giả cấp bậc Hồn Đấu la lúc tấn chức Phong Hào Đấu la thì mới có thể thừa nhận. Mà Đường Tam hiện tại lại chỉ là Hồn Đế đề thăng lên Hồn Thánh mà thôi.

Thế nhưng, là đệ nhất thiên tài của Sử Lai Khắc học viện, đã từng dẫn dắt Sử Lai Khắc Thất Quái khuất nhục một đời hoàng kim của Võ Hồn điện. Đạt được quán quân trong Đại hội toàn bộ đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh, là linh hồn của đội, hắn sao có thể là người bình thường được?

Hắn có hồn cốt mà hồn sư phổ thông không có, lại từng được một hồn thú mười vạn năm hiến tế, rồi dùng qua ba đại tiên phẩm dược thảo, lại còn ở trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn rèn luyện thân thể.

Xét ở cấp độ thân thể, hắn thậm chí đã vượt qua cấp độ Phong Hào Đấu la. Mặc dù hồn lực còn kém xa, thế nhưng, dưới nhiều nhân tố tác động, hắn thực sự có tư cách tiếp nhận mười vạn năm hồn hoàn. Điều quan trọng là quyết tâm cùng nghị lực của hắn đạt đến mức độ nào.

Quyết tâm cùng nghi lực Đường Tam đến mức độ nào? Ngay chính bản thân hắn cũng không biết được, trong đầu một mảnh thanh tĩnh, chỉ tồn tại hai từ. Hai từ làm cho hắn đạt được quyết tâm và nghị lực lớn nhất.

Tiểu Vũ.

Chính là hai từ này Tiểu Vũ, đại biểu cho tên của người yêu của hắn, cũng đại biểu cho tất cả những gì mà hiện tại Đường Tam có khả năng nghĩ đến. Chỉ bằng hai chữ Tiểu Vũ này, hắn bài trừ tất cả tạp niệm trong nội tâm. Giống như là thống khổ kịch liệt không ngừng gia tăng kia dường như không phải là rơi vào trên người hắn.

Dưới loại tâm tình đặc thù này, một lần rồi lại một lần trùng kích khiến cho thân thể Đường Tam dần dần đến gần biên giới tan vỡ, nhưng lại không hề dao động được một chút tín niệm nào của hắn. Để cứu được Tiểu Vũ, nhất định phải kiên trì đến cùng.

Máu tươi bắt đầu từ da Đường Tam tràn ra, so với máu Mã Hồng Tuấn tràn ra không giống nhau. Máu trong cơ thể Đường Tam chảy ra không ngừng nhiễm đỏ cả y phục hắn, cũng nhiễm đỏ cả đất dưới chân hắn. Thậm chí ngay cả thất khiếu cũng có máu chảy ra. Thân thể Đường Tam rung động kịch liệt tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhưng tín niệm hắn không có nửa phần thả lỏng.

Chỉ cần còn tín niệm, khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn sẽ không đình chỉ.

"Tam ca!". Trữ Vinh Vinh nhịn không được kêu lên, nước mắt không khống chế được tự nhiên chảy ra. Dưới sự xúc động kịch liệt của nội tâm, nàng đã muốn xông lên để ngăn cản không cho Đường Tam tiếp tục nữa.

Không chỉ có nàng khóc, Chu Trúc Thanh và Bạch Trầm Hương cũng đã khóc không thành tiếng. Bạch Trầm Hương tâm chí tương đối yếu đuối đã nằm trong lồng ngực Mã Hồng Tuấn không dám nhìn nữa.

Áo Tư Tạp kiên định nắm được hai vai Trữ Vinh Vinh, không cho nàng lao ra. Hắn còn nói một câu: "Tin tưởng tiểu tam!". Lúc này, trong giọng nói Áo Tư Tạp đã không có nửa phần cười đùa thường ngày. Hắn cũng nhìn ra được, Đường Tam lúc này có bao nhiêu nguy hiểm.

Trong hổ mâu của Đái Mộc Bạch lúc này tràn ngập sự kính nể. Làm lão đại của Sử Lai Khắc Thất Quái, ở trong lòng hắn kỳ thực vẫn có một sự ghanh đua, bởi vì tính cách của hắn, hắn không muốn vĩnh viễn thua kém Đường Tam. Cho nên, hắn một mực nỗ lực tu luyện, tranh thủ sẽ có một ngày có thể vượt qua Đường Tam, một lần nữa trở thành người mạnh nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái.

Trong giờ này khắc này, nhìn Đường Tam bị tiên huyết nhiễm hồng hoàn toàn thân thể, Đái Mộc Bạch biết, cho dù cuối cùng chính mình nỗ lực suốt đời, cũng không có khả năng vượt qua Đường Tam. Thực lực Đường Tam có được cũng không phải do may mắn, mà là do hắn nỗ lực hết sức mình. Ở đằng sau thực lực cường đại đó, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi và máu, trải qua vô số thống khổ để tu luyện nên.

Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không có ai là không có thiên phú chiếm một phần trăm trong một trăm phần trăm thành công. Nhưng có thể nói trong bọn họ, người nào mỗi ngày đều nỗ lực cố gắng tu luyện để lấp đầy chín mươi chín phần trăm còn lại, chỉ có duy nhất Đường Tam.

Chính vì có được đầy đủ một trăm phần trăm đó, mới có thể khiến cho Đường Tam cường đại như ngày hôm nay, cường đại hơn những người cùng lứa tuổi. Nếu như để cho Lục Quái còn lại đánh giá hắn, như vậy, lúc này bọn họ cũng chỉ có khả năng nghĩ đến hai từ: hoàn mỹ. Đường Tam xứng đáng được nhận hai từ hoàn mỹ.

Hải Thần Đấu la Ba Tái Tây lúc này đã cau mày, tay nàng chí ít đã giơ lên ba lần, nhưng lại ba lần hạ xuống. Làm Đại Cung phụng trên Hải Thần đảo, làm người hầu trung thành của Hải Thần, cũng là người hầu cường đại nhất. Nàng đã hơn năm mươi năm không có xuất hiện tâm tình do dự như vậy.

Nàng chính là người điều khiển việc Thần ban cho hồn hoàn, nàng cũng rất rõ ràng tình trạng thân thể Đường Tam lúc này. Cũng có thể cảm thụ được thân thể Đường Tam đang không ngừng tan vỡ. Mỗi một lần, khi nàng cảm giác được thân thể Đường Tam kiên trì không được, lúc muốn ngăn cản hắn thì nàng lại phát hiện, chấp nhất tín niệm không gì sánh kịp của Đường Tam dường như tản mát ra một loại lực lượng đặc thù, mạnh mẽ hỗ trợ thân thể hắn kiên trì tới cùng.

Lúc sau, lại một lần đối mặt tan vỡ cùng lại một lần kiên trì xuống tới. Cho dù Ba Tái Tây là người tồn tại trong giới hồn sư lâu như vậy, hiện tại cũng không có cách nào giải thích được là đến tột cùng Đường Tam dùng lực lượng gì để chống đỡ.

Đúng vậy, hắn là người Hải Thần lựa chọn giao cho chín khảo nghiệm. Đúng vậy! Cũng chỉ có nhân tài mà Hải Thần đại nhân tự mình lựa chọn mới có được nghị lực như vậy. Không nói lúc mình bằng tuổi của hắn, Ba Tái Tây tự hỏi, cho dù là hiện tại, chính mình cũng tuyệt đối không có được nghị lực bất khuất như Đường Tam.

Chấp nhất kiên trì, cuối cùng sẽ là thành công lớn nhất. Cuối cùng, lúc Ba Tái Tây lần thứ tư nhịn không được giơ tay lên, chuẩn bị ngừng lại khảo nghiệm Thần ban cho hồn hoàn, trong chớp mắt, máu trên người Đường Tam phun ra tung tóe.

Tan vỡ rồi sao? Ba Tái Tây cực kỳ hoảng sợ. Thế nhưng, tay nàng đưa lên vẫn còn dừng lại giữa không trung.

Bởi vì, máu tươi phun ra tung toé trong chớp mắt đã nhiễm đỏ chín vòng tròn màu vàng đang không ngừng đánh vào thân thể Đường Tam. Sau một khắc, chúng nó đã hoàn toàn biến thành màu hồng. Cuối cùng, hóa thành một vòng tròn màu hồng thật lớn hiện quanh người Đường Tam.

Mà giờ này khắc này, cuối cùng tinh thần của Đường Tam chỉ có một loại cảm thụ, thân thể bản thân bị nghiền nát, biến thành bụi phấn phiêu đãng trong không khí. Nhưng cảm giác nghiền nát này lại gây cho hắn cảm giác sung sướng từ trước nay chưa từng có. Sau một khắc, hắn chỉ có thể cảm giác được chính là một mảnh màu hồng, dường như cả người mình đã chìm đắm trong thế giới màu hồng.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật