Trang chủ » Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) » Chương 90: Tam Đại Thiên Vương tại Cực Bắc

Chương 90: Tam Đại Thiên Vương tại Cực Bắc

Những lời lúc đầu Vương Đông nói, tất cả học viên đều hiểu cả, nhưng câu cuối cùng của lão lại không có ai hiểu cả, cái gì là lớp học thăng cấp?

Vương Ngôn bình thản nói:

- Mỗi lớn học là một đoàn thể, cả đoàn không thăng cấp thì đoàn viên thăng cấp được gì chứ? Thật ra kỳ kiểm ra thăng cấp lớp học là dành cho ta và Chu Y lão sư, chúng ta sẽ chọn ra ba đến bảy học viên để tham gia kỳ sát hạch đặc biệt này. Sau đó dựa theo điểm số hoàn thành nhiệm vụ của đội ngũ đó mà quyết định cấp độ của lớp học. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, thì tất cả học viên sau khi vượt qua kỳ sát hạch cá nhân là có thể trở thành học viên năm hai. Nhưng nếu nhiệm vụ hoàn thành không hoàn hảo thì sẽ dựa vào mức độ điểm số họ đạt được mà giảm bớt số lượng học viên. Nói cách khác, tất cả học viên của lớp chúng ta đều thông qua sát hạch cá nhân, nhưng lớp chúng ta trong kỳ sát hạch đặc biệt chỉ hoàn thành được 90% thì sẽ dựa theo bảng điểm mà loại bỏ 10% số đệ tử xếp hạng cuối.

Sau khi nghe hắn giải thích, tất cả học viên đều hiểu rõ nhưng đồng thời cũng há hốc mồm kinh ngạc. Bọn chúng cứ nghĩ một tháng này là cơ hội thông thả nghỉ ngơi chơi đùa cho thoải mái, nên vẻ mặt ai cũng tươi roi rói. Nhất là những đệ tử có tu vi tương đối cao một chút. Tất cả bọn chúng đều nghĩ là kỳ sát hạch lên cấp sắp đến sẽ không có quá nhiều khó khăn, càng không ngờ đến còn một kỳ sát hạch đặc biệt nữa.

Vương Ngôn mỉm cười ôn hòa nhưng giọng nói lại ẩn chứa một chút lạnh lùng:

- Ta thấy, nếu các học viên được chọn vào đội tham gia kỳ sát hạch đặc biệt mà phạm phải sai lầm gì thì các người còn lại cứ nhớ kỹ hắn, sau này có oán hận gì cứ tìm người ấy mà xử lý.

- Năm đó ta cũng từng tốt nghiệp ở học viện Sử Lai Khắc này, theo kinh nghiệm của ta. Thời điểm thật sự thoải mái nhất chính là lúc thông qua kỳ thi lên cấp, còn một tháng nghỉ ngơi này lại là quảng thời gian gần như phải sống trong địa ngục trần gian. Trừ khi ngươi không muốn tiếp tục ở lại học viện, nếu không, sau khi về nhà việc các ngươi cần làm là gì ta nghĩ trong lòng các ngươi đã rõ.

- Những lời ta muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi. Tan học. Quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc đi.

Vương Ngôn nói xong liền phất tay tuyên bố hết giờ học.

Cả đám học viên lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại được nữa, cảm giác hưng phấn ban nãy đã biến mất hoàn toàn không còn sót lại chút gì hết, tất cả bọn chúng đều phải một mính chiến đấu với Hồn Thú trăm năm tuổi? Đây là nhiệm vụ mà Đại Hồn Sư Song Hoàn có thể hoàn thành được sao? Tuy đa số bọn họ đều có Hồn Hoàn trăm năm nhưng có mấy ai tự tay liệp sát hồn thú ấy thu Hồn Hoàn về cho mình? Ấy là chưa kể đến kỳ sát hạch đặc biệt để thăng cấp lớp học nữa.

Vương Đông gượng cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ngươi có nghĩ là kỳ sát hạch đặc biệt ấy sẽ có phần ta không?

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn hắn đáp:

- Ngươi đoán thử xem, Vương lớp trưởng.

Vương Đông bực bội đứng lên nói:

- Được rồi, đoán con khỉ gì nữa! Đi thôi, về ký túc xá tu luyện. Tu luyện thêm một ngày thì đỡ một ngày, sau này chúng ta có thêm cơ hội thông qua sát hạch hơn. Yên tâm, ta sẽ chủ động xin tham chiến, ngươi cứ yên tâm ở phía sau đi.

- Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo, hai các ngươi ở lại một chút.

Giọng nói của Chu Y lạnh lùng vang lên.

Hai người Hoắc Vũ Hạo vội vàng dừng bước, còn các đệ tử khác vẫn từ từ đi khỏi, Vương Ngôn và Chu Y bảo hai người bọn họ đến trước bục giảng, Chu Y hỏi:

- Những lời Vương lão sư vừa nói về kỳ sát hạch thăng cấp lớp học các ngươi thấy thế nào?

Vương Đông miễn cưỡng nói:

- Còn có thể thấy thế nào nữa? Hai đệ tử nhất định sẽ tham gia! À quên, còn cả Tiêu Tiêu nữa.

Tiêu Tiêu đã dung hợp với khối Hồn Cốt kia rồi nên hiện giờ thực lực của cô bé đã tăng lên đáng kể, hơn nữa cô bé còn có Vũ Hồn Song Sinh. Tuy hồn lực không tăng nhanh như Vương Đông nhưng tu vi có thể nói đã xếp vào dạng top trong lớp.

Vương Ngôn gật đầu nói:

- Hai ngươi nhất định phải tham gia rồi. Nội dung sát hạch cụ thể như thế nào ta cũng chưa rõ nữa, bất quá, trong một tháng tới các ngươi nhất định phải không ngừng cố gắng. Vũ Hạo, vấn đề Hồn Hoàn thứ hai của ngươi thế nào rồi? Có vấn đề gì không?

Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu nói:

- Dạ thưa lão sư không có vấn đề gì.

Hắn trả lời mà lòng thấp thỏm lo lắng, cứ sợ Vương Ngôn sẽ hỏi thêm mà lộ tẩy của mình. May sao Vương Ngôn chỉ hỏi một cầu rồi thôi, hiển nhiên lão hoàn toàn tin tưởng hắn.

Chu Y nói:

- Bài vở năm hai sẽ càng căng thẳng hơn năm nhất này. Ta cũng không muốn nói nhiều. Hai ngươi thân là lớp trưởng thì sau kỳ nghỉ này tranh thủ về trường sớm một chút. Đại khoái khoảng trước kỳ sát hạch mười ngày ta và Vương lão sư sẽ được biết nội dung sát hạch lớp học, các ngươi về sớm chừng nào thì chúng ta có thể chuẩn bị nhiều hơn chừng ấy.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh đáp.

Chu Y nói:

- Thôi được rồi, đi đi.

- Chào Chu lão sư, Vương lão sư, hẹn ngày gặp lại.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng cung kính hành lễ chào hai vị lão sư của mình, sắp phải tạm xa nhau, trong lòng bọn hắn thật có chút không nỡ.

Có điều sau đó kế hoạch quay về ký túc xá tiếp tục tu luyện của bọn họ không thể thực hiện nữa, vì cả hai vừa bước ra liền thấy Tiêu Tiêu đứng đợi sẵn ở cửa, bên cạnh còn có Bối Bối và Đường Nhã. Kết quả, lời nói vô tình hôm qua của Hoắc Vũ Hạo bỗng chốc trở thành sự thật, hắn phải nướng cá cho tất cả mọi người ăn.

Buổi liên hoan hôm nay không chỉ có năm người họ, Hoắc Vũ Hạo gọi luôn cả vị sư huynh Hòa Thái Đầu kia của mình đến chung vui, sáu người quây quần bên nhau hết sức náo nhiệt, buổi tiệc kéo dài đến tận khuya mới dừng. Từ đầu đến cuối Hoắc Vũ Hạo không có nói với bất cứ ai hắn sẽ đến đâu tìm Hồn Hoàn thứ hai cả, cho nên lời nói dối ấy cuối cùng cũng không bị vạch trần.

Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng đi trên con đường mòn cạnh bờ hồ Hải Thần, vì cả hai đều có trữ vật Hồn Đạo Khí nên cũng không cần tay xách nách mang gì cả.Hai người chậm chậm bước đi, bầu không khí im lặng nặng nề.

Bên bờ hồ Hải Thần, từng cơn gió thổi đến mang theo hơi nước ngập tràn, nhiều đến nỗi khiến đồng phục của cả hai có chút ẩm ướt. Con đường này tuy rất dài nhưng cuối cùng vẫn đến điểm dừng, dưới ánh mặt trời soi rọi, hơi nước dần tản đi.

- Ta đi đây, ta sẽ cố gắng trở lại sớm. Ngươi cũng đi đi.

Vương Đông quay mặt sang nhìn Hoắc Vũ Hạo nói, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trên đôi mắt đứa bạn của mình có chút ửng đỏ.

Mười một tháng, cả hai ở cùng nhau suốt ngần ấy thời gian, có thể nói gần như sớm chiều có nhau, tình cảm làm sao không nảy nở được cơ chứ. Mặc dù chỉ chia tay một khoảng thời gian, nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Vương Đông bỏ lại một câu rồi lập tức chạy như bay ra khỏi học viện, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, miệng không ngừng lẩm bẩm: Hoắc Vũ Hạo, ngươi là đồ ngu ngốc.

Hoắc Vũ Hạo đứng nhìn bóng dáng Vương Đông khuất dần rồi mới quay đầu lại nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc, trong lòng thầm nhủ...

"Tiểu Nhã lão sư, Đại sư huynh, Hòa sư huynh, Chu lão sư, Phàm Vũ lão sư, Vương lão sư, ta đi đây. Đến khi ta trở về, ta sẽ cho các người một bất ngờ thật lớn. Ta thề, ta nhất định sẽ khiến những người khinh thường Hồn Hoàn màu trắng của ta phải hoảng sợ khi gặp lại nó. Ta sẽ rất nhanh rất nhanh trở về."

Hắn hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu nhằm hướng bắc mà chạy.

Cảm giác ly biệt đối với một đứa bé mới mười hai tuổi như Hoắc Vũ Hạo mà nói cũng không có gì quá lớn lao, hắn chạy được một lúc đã cảm thấy thoải mái hơn rồi, cảm giác gió lùa từng cơn cũng có chút thích thú.

Giờ này một năm trước hắn vẫn còn đang chịu khổ ở phủ Công Tước Bạch Hổ, lúc ra đi cũng chỉ như một tên ăn mày không hơn không kém.

Mà lúc này hắn đã gần như thăng đến cấp Đại Hồn Sư hệ Khống Chế, ngoài ra còn là một Hồn Đạo Sư cấp hai nữa. Đồng thời, về những phương diện khác cũng hiểu biết nhiều hơn.

Có lẽ, trong một năm học này, Hoắc Vũ Hạo không phải là học viên tiến bộ nhanh nhất, nhưng lại là người có nhiều thay đổi nhất. Sau một năm, hắn đã hoàn toàn thay da đổi thịt, đây là điều không ai có thể phủ nhận được.

- Thiên Mộng ca, chúng ta cứ đi về hướng Bắc thế này à? Có xa không?

Thiên Mộng Băng Tằm trước nay luôn say ngủ, bình thường cả tháng không nói một câu nào với Hoắc Vũ Hạo là chuyện bình thường, mãi đến khi hồn lực của Hoắc Vũ Hạo tăng đến cấp hai mươi nó mới tỉnh táo lại. Có một chuyện có chút ngoài ý muốn của Hoắc Vũ Hạo, chính là ông lão màu xám lần trước sau lần đó đến nay không có chút động tĩnh gì nữa, viên cầu ánh sáng màu xám lặng yên nằm một chỗ, cũng không có chút biến hóa gì. Thiên Mộng Băng Tằm thấy thế còn ác mồm ác miệng bảo là có khi luồng thần thức kia tan biến luôn rồi cũng không chừng.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo biết nếu luồng thần thức kia tan biến thì viên cầu ánh sáng ấy nhất định cũng sẽ biến mất theo.

Giọng nói uể oải của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên:

- Cứ đi thôi, đệ tiếp tục đi về phía bắc là được. Đoạn đường cần đi cũng không gần đâu. Không phải lúc còn ở học viện đệ thường xuyên chạy bộ sao? Giờ không cần mang theo cái gì chạy lại càng thoải mái hơn. Để xem, với tốc độ này ít nhất mười ngày nữa mới đến nơi.

- Cái gì? Mười ngày á?

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm hỏi.

- Thiên Mộng ca, thật ra chúng ta đang đi đâu? Sao lại phải cần đến mười ngày... Tốc độ hiện giờ của đệ đã nhanh lắm rồi. Nếu dốc toàn lực, một ngày không được ngàn dặm cũng tám trăm. Nếu đến đó phải mất mười ngày vậy thì khoảng cách ít nhất cũng tám ngàn dặm sao?

- Ừ, khoảng đấy. Nơi chúng ta đến là quê nhà của ta, cực bắc của đại lục Đấu La.

Thiên Mộng Băng Tằm bình thản nói.

- Đệ đừng quên, đó mới là nơi ta quen thuộc nhất.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi:

- Thiên Mộng ca, nhưng thế cũng là quá xa. Đệ sợ không kịp trở thề tham gia sát hạch mất. Chẳng lẽ chỉ có ở đó mới có hồn thú thuộc tính tinh thần?

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Cũng không phải chỉ có nơi đó mới có hồn thú thuộc tính tinh thần, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng có. Nhưng vấn đề là đệ không phải cần một Hồn Hoàn đơn giản như vậy, mà đệ còn phải giác tỉnh vũ hồn thứ hai của mình nữa. Mà muốn làm chuyện đó, không đâu thích hợp hơn nơi cực bắc này. Ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện rồi. Đệ bớt suy nghĩ linh tinh mà tranh thủ tăng tốc đến đấy càng sớm càng tốt thì hơn, đỡ phí thời gian chừng nào thì lúc được trở về sớm hơn được chừng ấy. Nếu tất cả đều thuận lợi thì trong vòng một tháng trở về học viện Sử Lai Khắc không có vấn đề gì hết.

Vừa nghĩ đến chuyện có thể tranh thủ thời giang thu thập Hồn Hoàn, Hoắc Vũ Hạo liền tăng tốc vội vàng điều chỉnh hô hấp một mạch nhắm thẳng hương bắc mà chạy.

Hôm qua hắn đã chuẩn bị một ít lương khô đủ dùng đến hai ngày, ít nhất hai ngày tới không phải lo lắng chuyện cơm nước. Hơn nữa Phàm Vũ còn cho hắn một trăm kim hồn tệ, cộng với số tiền hắn để dành có lẽ là đủ dùng.

Một năm khổ tu đã rèn luyện đức tính kiên cường bền bĩ của Hoắc Vũ Hạo càng thêm rõ rệt. Không phải bất cứ hồn sư cường đại nào cũng có thể chịu đựng được cảnh cô đơn vắng lặng. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh, dẹp hết mọi tạp niệm trong lòng, hắn lúc này chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đi thật nhanh về phương bắc. Thế nên mấy ngày kế tiếp hắn cứ chạy liên tục hai ba canh giờ đến khi nào hồn lực cạn kiệt mới dừng lại khôi phục, sau đó lại lập tức đứng lên đi tiếp.

Hắn cứ liên tục đi chuyển với tốc độ tối đa thế này thì cho dù là cường giả Tam Hoàn Tứ Hoàn cũng không bì kịp được quản đường hắn đi được mỗi ngày.

Nháy mắt đã đi được ba ngày, Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, bầu không khí lạnh lẽo này khiến hắn phải dừng bước rẽ vào một thành thì mua quần áo ấm, chút lương thực dự trữ, và quan trọng nhất là một tấm bản đồ.

Lúc này hắn đã đi vào phạm vi lãnh thổ của đế quốc Thiên Hồn, hắn chỉ cần đi tiếp về phía bắc đế quốc Thiên Hồn là có thể đến được nơi cần đến. Phải biết rằng học viên Sử Lai Khắc là ở phía biên giới đông nam của đế quốc Thiên Hồn, nơi giáp ranh với đế quốc Tinh La. Chuyến đi này của Hoắc Vũ Hạo có thể nói là đi từ nam đến bắc, dọc khắp đế quốc Thiên Hồn, vất vả thế nào chỉ cần nghĩ là biết ngay.

Bất quá Hoắc Vũ Hạo lại không cảm thấy cực khổ, ngược lại xem nó như một lần du ngoạn. Tuy vậy, ngoại trừ lần rẽ vào thành thị này, hắn cũng không vào tòa thành nào khác nữa, bởi vì hắn không còn nhiều thời gian để lãng phí, đa số những lúc hắn dừng lại nghỉ ngơi đều là những vùng hoang vắng, vì thế lần mua sắm ấy hắn cũng tiện tay mua một cái lều gấp, lều này cũng không lớn, mở rộng ra thì chỉ dài chừng hai thước, ngang khoảng một thước hai, nhưng hắn đi có một mình, nên bấy nhiêu cũng tạm ổn. Hắn cảm thấy như thế này là quá được rồi, dù sao những lúc ấy hắn chỉ toàn ngồi minh tưởng chứ có lần nào thật sự ngủ đâu.

Lúc nhỏ, Hoắc Vũ Hạo chỉ quanh quẩn trong phủ Công Tước, hắn chưa từng biết đến thời tiết lạnh giá là gì. Nhưng nhờ một năm khổ luyện, cơ thể hắn đã cường tráng hơn rất nhiều, nhờ vậy chỉ cần vài ngày thích ứng hắn đã không cảm thấy khó chịu nữa. Đấy là vì hắn không mua áo khoác lông cừu, vì thứ ấy quá đắt, hắn chỉ mua áo bông mặc tạm mà thôi.

Đến ngày thứ tám, hắn rốt cục cũng đến được phạm vi phía bắc đế quốc Thiên Hồn, mà từ đây, trên cái bản đồ hắn mua cũng không có ghi chép thêm gì nữa.

Hoắc Vũ Hạo dừng bước, miệng thở phì phò, từng luồng khí từ trong mũi miệng hắn bay ra lập tức hóa thành băng vụn bay lả tả vào không khí.

Hoắc Vũ Hạo kéo mũ trùm kím đầu, cố gắng tránh cái lạnh buốt giá nhưng khí lạnh vẫn như cũ không ngừng chui vào cơ thể hắn. Ở nơi này thật sự đúng theo câu nói, nước hóa băng a! Trên mi mắt hắn đã đóng từng mảng băng li ti li ti.

Hoắc Vũ Hạo nhìn xuống tấm bản đồ trên tay mà lòng cực kỳ khó chịu, từ đây nếu tiếp tục đi về phía bắc thì không còn viết gì nữa, thậm chí còn có một dòng ghi chú thế này: "Cực bắc, tử huyệt của loài người. Hồn thú ẩn hiện, nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!"

Ba chữ nguy hiểm cuối cùng còn được viết bằng thứ mực màu đỏ cho thêm phần nổi bật.

- Thiên Mộng ca, đừng ngủ nữa, đoạn đường phía trước phải nhờ huynh dẫn đường rồi.

Hoắc Vũ Hạo nôn nóng gọi Thiên Mộng Băng Tằm dậy.

- Chỉ đường, đường gì?

Giọng nói mơ mơ màng màng của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên. Vị Hồn Thú trăm vạn năm đệ nhất Đấu La Đại Lục dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, mất mấy giây sau mới nói tiếp.

- Nơi này ta cũng không biết a.

- Cái gì?

Hoắc Vũ Hạo hoảng hồn nói.

- Thiên Mộng ca, ca cũng đừng có giỡn vậy chứ? Đệ nghe lời ca chạy xuống tận nơi này, mất đến tám ngày rồi. Bây giờ ca nói không biết thì chúng ta phải làm sao đây?

Giọng nói đầy vẻ vô tội của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên.

- Thật tình là ta không biết. Nơi ta ở trước kia là ở sâu phía trong, cách nơi này rất xa. Còn lúc ta đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là do trôi dạt trên biển mà, đệ không nhớ sao? Ta đoán nơi này chắc là ở phía Trung Bắc Bộ của đại lục, cũng là Tây Bắc Bộ của Đấu La Đại Lục ngày trước, làm sao ta biết đường được?

Hoắc Vũ Hạo vội la lên:

- Vậy giờ phải làm sao? Thiên Mộng ca...

Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc nói:

- Cái bộ dạng quýnh quáng của ngươi thật là mắc cười, thôi không giỡn với đệ nữa, đúng là ta không biết đường nhưng đệ quên tuyệt kỹ của ta là gì rồi sao? Ca còn có lực lượng tinh thần cường đại mà. Hiện giờ ta không biết đường nhưng tìm mục tiêu của chúng ta thì được, không phải cũng vậy sao? À đúng rồi, đệ cởi hết quần áo ra đi.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói:

- Cởi quần áo? Cởi làm gì? Ở đây băng tuyết ngập trời, đệ chết cóng mất...

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:

- Nhanh lên, không cởi thì đệ mới thật sự chết cóng đấy. Ở đây mà gọi là băng tuyết ngập trời á? Nhiệt độ cao thế này ta muốn chảy mồ hôi luôn rồi này. Ở đây so với vùng đất băng giá thật sự thì còn kém quá xa. Chúng ta mà đến vùng trung tâm của cực bắc thì thôi rồi, nhiệt độ thấp đến nỗi đệ chả tưởng tượng nổi đâu. Còn chờ gì nữa, cởi quần áo nhanh lên, nếu không còn tiếp tục đi về phía bắc không đến hai ngày nữa là đệ xong đời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đến lúc này Hoắc Vũ Hạo căn bản không còn lựa chọn nào khác đành tin vào Thiên Mộng Băng Tằm.

Từng cơn gió lạnh thổi đến khiến hắn lạnh thấu tâm can, cảm giác y hệt như vừa nuốt chửng một cục nước đá vậy. Hắn đứng trong tuyết, vì nhiệt độ quá lạnh mà có thể thấy rõ ràng từng luồng nhiệt đang không ngừng từ người hắn tỏa ra.

Hoắc Vũ Hạo nghiến răng, dùng tốc độ nhanh nhất cởi từng lớp áo, một cơ thể ửng đỏ dần dần lộ ra, từng cơn rét lạnh không ngừng phả vào người khiến hắn nhịn không được mà nhảy nhót tưng tưng, cái cảm giác này tuyệt đối có thể dùng hai chữ "vui sướng" để hình dung.

- Còn cái quần lót kìa, sao không cởi luôn đi còn để đó làm gì, ngươi còn cà rề lỡ tiểu huynh đệ của ngươi có mệnh hệ gì là không phải tại ta đâu đó.

Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc đầy xấu xa.

Hoắc Vũ Hạo bực bội nói.

- Ngươi mau mau mau lên. Nếu không ta chết cóng mất..

Giọng nói hắn đã run rẩy, hai hàm răng đánh bò cạp, cũng chẳng để ý gì nữa nhanh nhanh làm theo lời Thiên Mộng Băng Tằm.

Cơ thể hắn càng lúc càng đỏ lên, nhìn y hệt như con tôm luộc không khác chút nào.

Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo không chịu nổi những luồng khí lạnh này nữa, chuẩn bị nhào đến nhặt lấy áo bông mặc vào thì hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh nhất thời biến đổi, một luồng ánh sáng ánh kim chầm chậm bay ra từ người hắn. Luồng ánh sáng ấy khiến mọi hàn ý xung quanh biến mất không còn chút dấu vết, cảm giác ấm áp lại ùa về.

- Ây....

Hoắc Vũ Hạo hạnh lúc kêu lên, suýt chút nữa khóc ra nước mắt, cái loại cảm giác này quả thật rất đặc biệt...

Sau đó, luồng ánh sáng từ từ bay về phía ngực của hắn, Hoắc Vũ Hạo kinh hãi phát hiện dường như trên người hắn có gì đó quái lạ, mà luồng ánh sáng đó cũng từ từ dung nhập hóa thành một ấn ký trên da hắn.

Sau khi nó dung hợp vào người Hoắc Vũ Hạo, hắn cảm thấy lớp da tại vị trí đó dường như dày thêm một chút, những tia sáng rực rỡ dần dần biến mất, tuy vậy, cảm giác ấm áp kia vẫn còn đó, từng cơn gió lạnh vẫn thổi đến liên tục nhưng không còn mang đến cảm giác rét buốc như ban nãy nữa.

- Thiên Mộng ca, cái này là...

Hoắc Vũ Hạo cực kỳ ngạc nhiên, mọi chuyện vừa diễn ra thật thần kỳ, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Giọng nói uể oải của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên.

- Đây là cái vỏ ngày trước ca lột xác còn sót lại. Cũng chính là thân thể của ca lần đầu gặp đệ. Lúc trước không phải nó dán ở trước ngực đệ sao, giờ thì nó hóa rộng ra bao phủ lấy cả người đệ. Ca là người ở đây mà còn sợ lạnh sao? Lớp vỏ này của ca chẳng những thông thoáng còn thủy hỏa bất xâm, cực kỳ hữu dụng. Hơn nữa nó còn có thể giúp đệ ẩn giấu khí tức. Nếu không với tu vi đấy đệ nghĩ đệ có khả năng bước vào vùng cực bắc này sao? Nhanh mặc quần áo vào đi, trần truồng thật chả đẹp mắt chút nào...

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết nói gì nữa, cởi cũng là mi kêu ta cởi, giờ lại còn nói thế nữa. Nhưng hắn không thể không công nhận Thiên Mộng Băng Tằm suy tính thật chu đáo. Hắn vội vàng mặc quần áo vào, lần này một chút rét lạnh cũng không còn nữa. Nhờ lớp vỏ còn lại của Thiên Mộng Băng Tằm bao phủ lấy hắn khiến hắn càng tăng hi vọng lên rất nhiều.

Lúc này giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Vũ Hạo, từ giờ đê phải hoàn toàn nghe lời hướng dẫn của ca, một chút sai lầm cũng không được. Nếu không chẵng những đệ vĩnh viễn nằm xuống nơi này mà còn liên lụy đến ca nữa.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp. Hắn đương nhiên sẽ nghe theo hướng dẫn của Thiên Mộng Băng Tằm rồi, nếu không chẳng phải tự mình đâm mù hai mắt sao.

- Đi thôi, cứ đi về hướng bắc, đến được vùng trung tâm rồi tính tiếp. Thức ăn ngươi đem theo còn đủ dùng không? Chúng ta cần ở tại đây khoản mười ngày, nơi này không có nước cũng không có gì cho đệ ăn đâu.

Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ trên lưng nói:

- Không thành vấn đề, mọi thứ đệ chuẩn bị xong hết rồi.

Vừa nói hắn vừa lấy một vài món Hồn Đạo Khí đeo vào người, sau khi giải quyết xong vấn đề gió lạnh, hiện giờ hắn phải lo đến chuyện bảo toàn lực lượng.

Lại một lần nữa khởi hành, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục bước về phương bắc, những cơn gió lạnh buốt không còn uy hiếp đến hắn nữa, nhưng lực cản từ bão tuyết vẫn như cũ hạn chế tốc độ của hắn. Lúc này tinh thần dò xét của hắn lại phát huy tác dụng, nơi nào hắn cảm thấy không ổn lại dùng tinh thần dò xét kiểm tra, nhờ thế hắn có thể không ngừng tiến về phía trước mà không sợ gặp nguy hiểm.

Mà Thiên Mộng Băng Tằm có muốn ngủ cũng không thể nữa, nó phải liên tục chỉ dẫn phương hướng cho Hoắc Vũ Hạo, còn Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng có cảm giác Thiên Mộng Băng Tằm không ngừng phóng ra một màng tinh thần lực bao phủ lấy cơ thể hắn. Tinh thần lực của hắn so với cỗ lực linh tinh thần khủng bố này của Thiên Mộng Băng Tằm chẳng khác nào như muối bỏ biển, mà hắn cũng không biết Thiên Mộng Băng Tằm đang tìm kiếm cái gì ở bên ngoài nữa.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Hoắc Vũ Hạo gần như đã đến được vùng trung tâm của cực bắc rồi, dọc đường đi hắn cũng thấy một vài hồn thú, nhưng những con có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn thì hoàn toàn không.

Từng mảng băng tuyết đọng trên mặt đất càng lúc càng dày, lớp tuyết dày đã gần bằng đầu gối của hắn rồi. Hoắc Vũ Hạo không thể không nhặt hai miếng gỗ cột vào chân, đi như thế không những giảm bớt được lực cản, mà những đoạn đường trơn trợt có thể nhờ nó mà thoải mái đi một đoạn.

Hai ngày này, tuy rằng tốc độ di chuyển của hắn không bằng những ngày trước nhưng cũng đi được hơn bốn trăm dặm, mà số lần Thiên Mộng Băng Tằm bảo hắn thay đổi phương hướng càng lúc càng nhanh và nhiều.

- Nhanh nhanh, quỳ xuống, nằm xuống mặt đất, chôn mình dưới đống tuyết kia, nhớ nằm im không được động đậy. Cho dù có cái gì chạm vào cơ thể ngươi cũng phải nằm im đấy.

Giọng nói đầy vội vã của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên dọa Hoắc Vũ Hạo suýt ngất.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nằm xuống, sau đó lấy tuyết phủ lên người, xong xuôi hết thì nằm im, ngay cả thở cũng không dám.

Tích tắc sau, cả người Hoắc Vũ Hạo khẽ run rẩy. Tuy hắn đã bị chộn trong tuyết rồi nhưng vẫn có cảm giác a! Nhờ vào tinh thần dò xét, hắn hoàn toàn có thể biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Hắn cảm thấy có một hơi thở vô cùng khung bố xuất hiện, luồng tinh thần lực hắn vừa truyền ra bên ngoài nháy mắt vỡ vụn, căn bản không có cơ hội tiến gần đến sinh vật đó.

Hoắc Vũ Hạo chỉ biết sinh vật đó vô cùng to lớn, hơi thở cường đại không cần phải bàn đến nữa. Giống như nó chỉ cần thở một cái đã có thể hủy diệt bốn phương rồi. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cả người bị cái gì đó đè xuống, lún sâu vào lớp tuyết bên dưới.

Hắn vốn đang nín thỏ, lại còn bị đè ép thế này, ngực như muốn vỡ tung, cả người càng lúc càng lún sâu, thậm chí đụng đến lớp đất bên dưới luôn.

Nhưng đúng lúc này, hắn cảm thấy bên ngoài cơ thể mình dường như được một lớp vỏ cực kỳ cứng cáp bao phủ, nên chỉ cảm thấy khó chịu, còn cơ thể thì không bị thương tổn gì.

Nếu lúc này không có Thiên Mộng Băng Tằm dặn dò chỉ sợ hắn đã rên lênd đau đớn rồi, còn giờ hắn chỉ có thể nhịn, đợi sinh vật đó đi qua rồi tính gì thì tính.

Áp lực khủng bố kia lát sau đã biết mất, cỗ hơi thở khủng bố ấy cũng dần đi xa, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy lồng ngực của mình đã vô cùng bỏng rát.

Nhưng Thiên Mộng Băng Tằm vẫn chưa lên tiếng, hắn lại càng không dám động dậy, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, Nếu không, rất có thể sẽ dẫn đến họa sát thân a.

Cuối cùng, thêm mười giây nữa, hơi thở khủng bố kia đã hoàn toàn biến mất, lúc này Thiên Mộng Băng Tằm mới bảo hắn đứng lên.

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng đứng dậy, hắn hít lấy hít để bầu không khí lạnh buốt bên ngoài. càng hít càng khiến hắn run rẩy rùng mình, hắn vội vàng hít thở chậm lại, nhưng lồng ngực vẫn đập dữ dội như cũ.

Mặc dù hắn không biết sinh vật vừa đạp lên mình là gì, nhưng dựa vào lực lượng của nó, hắn cũng biết mình vừa vòng một vòng từ quỷ môn quan trở về a! Lớp vỏ cứng ngắc ban nãy dĩ nhiên là cái xác Thiên Mộng Băng Tằm đang bao bọc người ahứn, nếu không bản thân hắn đã dẹp lép từ đời nào rồi.

Hắn ngồi xống hít thở một lúc, vất vả lắm mới khôi phục được, lúc này trong lòng hắn càng lúc càng hoảng sợ, bởi vì khi hắn ngước nhìn lên, đập vào mắt hắn là hàng đống dấu chân cực lớn, còn hắn thì đang ngồi trong một trong những dấu chân đó.

Mỗi dấu chân dài đến năm thước, rộng cũng hơn hai thước, cả người Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ bằng một phần ba của nó. Hắn giương mắt dõi theo từng dấu chân, cũng may nó đã đi xa rồi.

Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn gặp phải tình huống này làm sao mà không sợ được cơ chứ?

- Thiên Mộng ca? Sinh vật vừa rồi là con gì thế? Chân của nó đã lớn đến thế này rồi sao?

Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên, lúc này nó đã có phần hồi hộp khẩn trương hơn trước rồi.

- Con mẹ nó, chút xíu nữa là chết rồi. Con này cũng có thuộc tính tinh thần, nhưng nhờ tinh thần lực của ta che chỡ cho ngươi, cũng may tinh thần lực của ta cao hơn nó, nếu không thì đã bị nó phát hiện rồi. Cái số của đệ cũng may thật, vừa vào đã gặp phải một trong Tam Đại Thiên Vương của vùng cực bắc này rồi, nó là Thái Thản Tuyết Ma Vương. May mà ta phát hiện ra kịp, nếu không cho dù lúc ta mạnh mẽ nhất gặp nó cũng chỉ có một chứ CHẾT.

- Thái Thản Tuyết Ma Vương? Là loài vật gì? Nó cũng là Hồn Thú sao?

Sau khi cơn hoảng sợ qua đi, sự tò mò lại chiếm lấy suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo.

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Tam Đại Thiên Vương ở cực bắc này cũng tương đương với những hồn thú vương giả tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ở đây bọn chúng là chúa tể, là cường giả đỉnh cấp thật sự. Ở nơi lạnh giá như thế này, bọn chúng gần như là vô địch. Nếu nói về thực lực chỉnh thể, cho dù tất cả những tên thú vương ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hợp lại cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, chẳng qua diện tích ở đây quá lớn, số lượng hồn thú nhiều không đếm xuể, rất khó tụ hội lại một chổ.

- Số lượng hồn thú trên mười vạn năm ở đây cực nhiều, thậm chí gấp mấy lần ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dù sao hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, có bao nhiêu nhân loại dám bước chân vào đây chứ? Mà Tam Đại Thiên Vương ở cực bắc này đều là những hồn thú trên mười vạn năm.

Hoắc Vũ Hạo cả kinh, hắn cũng không phải là đứa nhỏ lần đầu tiên gặp Thiên Mộng Băng Tằm nữa, sau khi học tập một năm ở học viện Sử Lai Khắc, một số tri thức về Hồn Sư, Hồn Thú và Hồn Hoàn trong đầu hắn đã phong phú hơn trước rất nhiều.

- Thiên Mộng ca, đệ nhớ không lắm thì Hồn Thú sau khi tu vi đạt đến mười van năm thì không thể tăng trưởng nữa mà. Thậm chí sinh mệnh của bọn chúng cũng từ đó mà suy giảm, từ trước đến giờ chưa có ngoại lệ. Đâu phải hồn thú mười vạn năm nào cũng giống như ca có thiên tài địa bảo bồi dưỡng không ngừng. Tam Đại Thiên Vương này làm sao cũng có thể như thế được?

- Khụ khụ... bọn chúng đương nhiên không giống ca rồi. Nếu ca có thực lực cường đại như bọn Tam Đại Thiên Vương đó thì đã không phải chạy trốn a! Lúc trước ca chính là bị một trong ba tên bọn chúng bức bách đến nỗi phải chạy sang phương nam. Thế giới này rộng lớn vô cùng vô tận có chuyện lạ gì mà không thể, hồn thú cũng như con người, cũng có thể có những kỳ ngộ khác nhau, giống như ca đây? Tuy vậy, Tam Đại Thiên Vương đó thì không giống ca. Vì bộ tộc Băng Tằm của ca từ trước đến nay chỉ là tầng lớp thấp bé ở cực bắc này, bọn ta cũng thường bị xem là thức ăn cho những chủng tộc khác. Còn Tam Đại Thiên Vương thì không phải vậy, trong cơ thể bọn chúng chảy xuôi dòng máu của Băng Thần. Bọn chúng đều thuộc một trong những bộ tộc cường đại nhất vùng cực bắc này, khả năng thu thập thiên tài địa bảo thậm chí còn khủng bố hơn ca nữa, điểm đặc biết nhất bọn chúng đều có những bí mật riêng, tu vi có thể đột phá mười vạn năm chính là một trong số đó.

- Bất quá, muốn vượt qua bức tường mười vạn năm cũng không phải dê,x dù sao ta cũng đã sống trên mười vạn năm, từ trước đến nay cũng chỉ thấy có ba tên này thôi. Ngoài bọn chúng ra, những con khác có đột phát cũng đều đã chết hết rồi. Mỗi cánh cửa mười vạn năm không phải muốn qua là qua đơn giản như vậy.

- Cái tên chết tiệt ban nãy chúng ta gặp nghe nói là hậu nhân của Thái Thản Cự Nhân, một loài hồn thú được Băng Thần sủng hạnh từ thời thượng cổ. Bổn tộc tên là Thái Thản Tuyết Ma, nếu nói về bộ tộc của nó không thì chủng tộc này có thể xem là mạnh nhất ở vùng cực bắc này. hiện giờ bọn chúng còn đến hơn trăm tộc nhân. Chỉ cần bọn chúng tập trung lại một chổ lập tức trở thành một tập thể mạnh vô dịch tại đây. Thái Thản Tuyết Ma mới ra đời đã cao hơn mười thước, trưởng thành thì cao năm mươi thước, mà con Thái Thản Tuyết Ma Vương kia, cả người dài hơn trăm mét, gọi nó là sinh vật lớn nhất trên Đấu La Đại Lục cũng không ngoa.

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm nói:

- Cao trăm mét? Kinh khủng quá. Vậy chẳng phải nó là tồn tại vô địch thủ rồi sao?

- Vô địch?

Thiên Mộng Băng Tằm khinh thường nói:

- Dĩ nhiên là không, chẳng cần nói đến trên khắp đại lục, chỉ riêng ở đây nó cũng không thể. Bởi vì trong Tam Đại Thiên Vương, nó xếp hạng chót. Đương nhiên, nếu một cường giả nhân loại của bọn đệ muốn chiến thắng nó là chuyện không thể.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:

- Nó to khủng bố như thế mà chỉ hạng ba thôi sao? Vậy thì hai Thiên Vương kia...

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Không phải cứ lớn xác là mạnh nhất. Có đôi khi cơ thể càng bé càng có ưu thế. Hai Thiên Vương Kia tuy không lớn như nó nhưng thực lực lại hơn một cách tuyệt đối. Con Thái Thản Tuyết Ma Vương này theo ta biết nó chỉ mới bước qua cửa hai mươi vạn năm, ít nhất chưa qua được ba mươi vạn năm, còn hai Thiên Vương kia, một trên ba mươi vạn năm, con còn lại thì khủng bố hơn, trên năm mươi vạn năm. Ba tên này, trừ ta ra, là những hồn thú sống lâu nhất trên đại lục này. Nếu xét thực lực của hồn thú trên cả đại lục này, thì ba bọn chúng có thể nói là vô địch.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật