Cô gái này chính là Hồn Đế lúc nãy suýt đánh chết Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Nếu tuổi tác nàng gần đúng với khuôn mặt thì thật kinh khủng, chỉ trên dưới hai mươi mà có tu vi như vậy quả thật không thể chỉ dùng hai chử thiên tài để miêu tả.
Hồn Đế ở tuổi hai mươi, trong lịch sử Đấu La Đại Lục vô cùng hiếm có, thậm chí có thể so sánh với Thất Quái Sử Lai Khắc.
Thanh âm già nua kia kéo nàng về thực tại, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Con không biết nữa, đệ tử chỉ nhớ được một mảng màu đỏ, sau đó dường như gặp phải uy hiếp trí mạng đệ tử liền phảng kháng, sau đó lại quay về đây…
Ông lão áo trắng tiến tới trước mặt nàng trầm giọng nói:
- Áp chế không nổi tà hỏa trong cơ thể tại sao không báo cho ta? Ngươi có biết ngươi suýt gây nên đại hạ hay không, có hai đệ tử ngoại viện suýt bị ngươi giết chết.
Tiểu Đào ngơ ngác nói:
- Đệ tử không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế, đệ tử cứ nghĩ mình sẽ trấn áp được nó, không ngờ…
Ông lão áo trắng thở dài:
- Dồn nén càng lâu khi bùng nổ lại càng khủng khiếp. Tiểu Đào, từ lúc này ngươi tạm dừng tu luyện đi, cho dù ngươi là thiên tài đệ nhất học viện Sử Lai Khắc trong vòng vài trăm năm trở lại nhưng cũng không thể vì thế mà tự hủy minh. Nếu cứ tiếp tục tu luyện tà hỏa sẽ hủy diệt tâm trí của người, lão sư này sẽ hối hận suốt đời.
Tiểu Đào quật cường nói:
- Không, đệ tử vẫn muốn tu luyện. Lúc này đệ tử cảm giác được tà hỏa đã bị áp chế, trong thời gian này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ là không hiểu được thứ gì có thể áp chế được tà hỏa Phượng Hoàng của đệ tử.
Ông lão áo trắng trầm tư:
- Đó là một luồng khí băng chí hàn, nồng độ còn kinh khủng hơn tà hỏa Phượng Hoàng nữa, nó có chút giống với khí tức Băng Long thượng cổ nên có thể áp chế tuyệt đối tà hỏa Phượng Hoàng của ngươi, tất cả các biện pháp ta đã từng thử qua đều không bằng.
Tiểu Đào nghi ngờ hỏi:
- Không thể nào là Băng Long thượng cổ, chẳng lẽ có người ngoài lẻn vào vào học viện chúng ta?
Ông lão áo trắng lắc đầu:
- Ta đã cho người đi điều tra rồi, ban đầu ta nghĩ có thể là người nhà của hai học viên kia đi theo bảo vệ. Nhưng không phải, hai học viên kia một là Vương Đông một là Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo là người của Đường Môn. Ta đã hỏi Bối Bối, hắn và Đường Nhã tìm được tên nhóc này ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sau đó mang đến đây, thiên phú bình thường lại là cô nhi, hẳn không có cường giả bảo hộ. Vương Đông kia lại tuy có bối cảnh khá lớn, nhưng cũng không liên quan đến Vũ Hồn thuộc tính băng. Trong học viện ta đã tra xét nhiều lần, tất cả các lão sư và đệ tử tuy Vũ Hồn băng không ít nhưng lên đến trình độ này ta thật sự chưa từng thấy, quả thực kỳ quái vô cùng.
Tiểu Đào nói:
- Đã như thế lão sư cũng bỏ đi, không nên tra xét tiếp làm gì.
Ông lão áo trắng đáp:
- Việc này liên quan đến chuyện tu luyện sau này của ngươi làm sao ta không vội được. Nếu có thể tìm được một người có Vũ Hồn thuộc tính băng chí hàn, lại là nam rồi để hắn kết hợp với ngươi lập tức có thể phá giải ảnh hưởng của tà hỏa Vũ Hồn Phượng Hoàng, như thế sau này ngươi mới có thể chính thức một bước lên trời. Lúc này ngươi còn bị chế ước ràng buộc, không những tốc độ tu luyện giảm nhiều, nếu gắng gượng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu Đào đỏ mặt nói:
- Đệ tử không cần lập gia đình, sẽ không vì Vũ Hồn mà phải gả cho một người không quen biết.
Ông lão áo trắng thở dài:
-Vấn đề là nếu không như vậy sao có thể áp chế tà hỏa!
Tiểu Đào hừ nhẹ:
- Đệ tử sẽ tự tìm cách, nhất định không lấy chồng.
Lão giả áo trắng tức giận nói:
- Tiểu Đào, nếu ngươi còn hành động lỗ mãng nữa ta sẽ xem như không có đệ tử này!
Tiểu Đạo thấy lão giả tức giận lập tức trở nên ngoan ngoãn, hai mắt rưng rưng:
- Nhưng mà đệ tử…
Ông lão áo trắng xoa đầu nàng:
- Nha đầu ngốc, tình cảm có thể từ từ bồi đắp nhưng sinh mạng chỉ có một, ngươi lại ưu tú như thế, lão sư sẽ tìm một chỗ tốt cho ngươi mà.
….
- Nam Nam, ta mua cá nướng chổ hôm qua rồi nè, ngươi yên tâm, hôm nay ta xếp hàng mua, không hề dùng bạo lực.
Từ Tam Thạch chặn trước người Giang Nam Nam đang chuẩn bị bước vào nhà ăn, vẻ mặt vô cùng ân cần.
Giang Nam Nam lắc đầu:
- Cám ơn, ta không cần.
Từ Tam Thạch dò hỏi:
- Ngươi thấy ta hôm qua rất bạo lực sao? Kỳ thực con người bình thường của ta rất dễ gần, chẳng qua vì ngươi nên ta… Nam Nam, ta biết ngươi vì chuyện lúc đầu mà có chúc ác cảm, nhưng chúng ta có thể gặp lại ở học Viện Sử Lai Khắc chẳng phải là có duyên hay sao? Ta thật sự yêu thích ngươi, hơn nữa ta cam đoan sẽ chỉ thích một mình ngươi, sẽ theo ngươi suốt đời…
Giang Nam Nam lãnh đạm nói:
- Ta nhớ hôm qua đã nói rõ, giữa ta và ngươi đã và sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Từ Tam Thạch, ngươi là một quý tộc cao quý tại sao phải làm khó một cô gái thôn dã như ta? Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của ta là được, nếu không ta sẽ nhờ đến học viện giúp đỡ, cũng mong ngươi không vì ta mà làm khó các học viên khác.
Vừa nói xong nàng quay đầu muốn đi, Từ Tam Thạch tức giận bước đến cản lại:
- Ta làm khó học viên khác? Ngươi không biết hôm qua ta bị tên Bối Bối kia làm cho thê thảm thế nào sao? Tên bán cá nướng hôm qua chính là tiểu sư đệ của hắn, hắn nhân cơ hội lừa của ta hai viên Huyền Thủy Đan, ta còn bị trúng một chiêu Long Tu Châm của Đường Nhã nữa, giờ lưng ta vẫn còn bầm tím này. Ta có gì không tốt, tại sao ngươi lại không cho ta một cơ hội.
Giang Nam Nam lạnh lùng nói:
- Ngươi tuổi còn nhỏ lại đi đến nơi đó, ngươi có gì tốt?
Nói xong lập tức bước đi, lúc này nàng trực tiếp nhảy lên, ba Hồn Hoàn lóe lên, hai tai nàng như dài ra, dáng người cũng cao thêm, đôi chân dài khẽ phát lực, thân thể đã tiến lên hơn mười thước, đi không hề ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng người trong mộng khuất dần, Từ Tam Thạch ngây ra một lúc, hậm hực cắn một miếng cá nướng:
- Từ Tam Thạch, ngươi thật không có tiền đồ, cùng lắm thì tự ăn... A, cá nướng này ngon thật...
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật