Trang chủ » Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) » Chương 249: Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ Hai (Hạ)

Chương 249: Vũ Hồn dung hợp kỹ thứ Hai (Hạ)

Càng thần kỳ hơn là từng vòng ánh sáng đỏ sậm ấy tấn công vào Hắc Ám Cụ Phong, tuy không đủ lực đánh tan nó nhưng vẫn đủ sức ngăn cản đồng thời làm nó suy yếu, khi Mã Tiểu Đào đến trước mặt Độc Cô Thượng Thiên thì Hắc Ám Cụ Phong gần như đã bị ngọn lửa màu đỏ của cô làm suy yếu hơn một nửa.

Độc Cô Thượng Thiện lúc này không còn cách nào nữa, bọn họ làm sao né tránh được, khi cả ba hợp thành một thì tốc độ chẳng thể nào so được với Mã Tiểu Đào.

Hồn Hoàn thứ năm trên người hắn nhấp nháy, vũ hồn U Minh Cuồng Sư đồng dạng cũng là một vũ hồn có lực công kích khá mạnh. Nhưng, cho dù hắn ở trong trạng thái cuồng bạo, cho dù hắn và hai đồng đội cùng phối hợp, thì vẫn không thể ngăn cản được thế tấn công của Mã Tiểu Đào.

Ầm.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một nửa sàn đấu đều bị ngọn lửa mạnh mẽ cắn nuốt. Bên dưới khán đài, các khán giả sẽ thấy trên sàn đấu xuất hiện một bông hoa lửa rồi bỗng nhiên nở rộ, ba bóng người bay thẳng lên trời, dĩ nhiên là được Thiên Sát Đấu La cứu lên không trung rồi. Tuy vậy, lúc này cả ba cũng bị dư chấn mang vết thương khá nặng, và Cửu Chuyển Biến Hồn Nghi sau lưng bọn họ cũng vỡ tan.

À không không, chính xác là có đến bốn bóng người được tóm lên không trung, vì tính cả Hoàng Hà Vân kiệt sức nằm dưới đất được Thiên Sát Đấu La thuận tay bắt lên nữa.

Đồng thời kết thúc trận đấu không chỉ là Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào, cuộc chiến bên phía Bối Bối cũng đã đi đến hồi kết, đương nhiên, để chiến thắng đối thủ khó chơi thế này không chỉ dựa vào mỗi một mình hắn.

Tốc độ của vũ hồn Thiểm Điện Chuẩn quá nhanh, cộng thêm một chút thuộc tính lôi điện, đúng là có sức kháng cự rất mạnh với tác dụng gây tê liệt từ lôi điện của Bối Bối. Cũng may, vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long khá mạnh nên Bối Bối mới có thể kiên trì đến lúc này, dù thế, khi Tinh La Thủ Hộ bị phá vỡ, cả người hắn cũng đã chằng chịt vết thương.

Nháy mắt sau khi Tinh Chi Thủ Hộ sụp đổ, Hồn Vương Thiểm Điện Chuẩn Trần Tiểu Kiệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức quyết định sử dụng kỹ năng công kích mạnh nhất của mình, hi vọng có thể nhanh chóng xử lý Bối Bối. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu đen bay đến phía sau Bối Bối. Làm đòn công kích cực mạnh của Trần Tiểu Triệt khi bay đến Bối Bối đã chạm phải một lá chắn rất cứng và nặng, vô cùng lạnh lẽo.

Rốt cuộc Huyền Minh Trí Hoán cũng được xuất hiện trong trận đấu này, có điều lần này là người nhà đổi chỗ với nhau.

Bối Bối tuy bị thương không nhẹ nhưng đều là vết thương ngoài da, sau khi Từ Tam Thạch đổi chỗ với hắn, hắn lập tức không chút do dự vọt trở về. Hơn nữa, trong lúc ấy, cả người Trần Tiểu Xuân đột nhiên như bị đông cứng không thể cử động.

Với thực lực của Từ Tam Thạch, dĩ nhiên hắn không thể khóa chặt Trần Tiểu Xuân như thế. Nhưng đừng quên, bên phía học viện Sử Lai Khắc lúc này vẫn còn một vị Chủ Khống mang tâm trạng vô cùng bức bối.

Một quầng sáng màu lam từ trên người Từ Tam Thạch di chuyển sang người Bối Bối.

Đây là Hồn Kỹ thứ năm của Lăng Lạc Thần, Băng Diệu Hoàn.

Có điều, lúc này Băng Diệu Hoàn không phải mang tác dụng hạn chế đối thủ mà ngược lại, không ngừng được Lăng Lạc Thần khống chế khuếch trương ra bên ngoài.

Bất kể Hồn Sư Thiểm Điện Chuẩn có tốc độ nhanh thế nào, hắn cũng không thể nhanh chóng sử dụng kỹ năng tăng tốc chạy khỏi phạm vi vây khốn này được. Cho nên, hắn dĩ nhiên là bị khóa chặt.

Không có Hoắc Vũ Hạo phụ trợ, thuộc tính vũ hồn của Lăng Lạc Thần lúc này không phải là Cực Hạn Chi Băng, nhưng nếu cô không thể khóa chặt một Hồn Sư có tu vi yếu hơn cả mình lại còn là hệ Mẫn Công không am hiểu phòng ngự nữa thì cô làm sao ăn nói với mọi người đây? Khống Chế khắc Mẫn Công, đây chính là một chân lý mà bất cứ ai cũng công nhận.

Tên gia hỏa Từ Tam Thạch bỉ ổi kia sở trường là gì? Không phải cái năng lực Phòng Ngự kia đâu, mà là bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo. Hắn không những sử dụng Hồn Kỹ thứ ba Huyền Minh Chi Lực mà còn dùng tiếp Huyền Minh Chấn, liên tục tấn công vào người Trần Tiểu Xuân.

Cho dù lực công kích của hắn chẳng đáng nhắc đến nhưng bị cái tấm chắn vừa nặng vừa cứng lại còn lạnh lẽo vô cùng đập vào người dĩ nhiên là chả thoải mái gì. Hơn nữa, Huyền Minh Chấn của hắn không chỉ rơi xuống người Trần Tiểu Xuân mà còn "lỡ tay" đánh về phía Bối Bối có "thâm cừu đại hận" với hắn.

Bối Bối bị tấn công chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng và nho nhã.

Sau đó, hàng loạt tiếng sét ầm ầm vang lên trên sàn đấu. Thiên Sát Đấu La mặc dù là cường già bậc Phong Hào Đấu La, bất cứ lúc nào lão thấy cần thiết đều sẽ ra tay cứu các đệ tử, tránh xảy ra tình huống đáng tiếc, nhưng, dù sao lão vẫn là một người bình thường đâu phải ba đầu sáu tay. Trong thời điểm, ba trận đấu đồng loạt đi đến hồi kết, lão dĩ nhiên sẽ chọn ứng cứu những trường hợp lão cho là sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Tiểu Xuân tuy bị đám người Bối Bối vây công nhưng dù sao hắn cũng là Hồn Vương, mà Bối Bối chỉ là Hồn Tông, tu vi chênh lệch đến một bậc. Cho nên, Thiên Sát Đấu La theo bản năng cho rằng có lẽ Trần Tiểu Xuân sẽ không bị thương quá nặng, cứ nhìn dáng vẻ Bối Bối xem, hết sức lịch sự và nho nha.

Đáng tiếc, vị Thiên Sát Đấu La này nào ngờ rằng, con người kia, dáng vẻ càng lịch sự, càng dịu dàng, càng ôn nhu, thì lại càng đen tối, xấu xa và hiểm độc.

Ban nãy Bối Bối bị Trần Tiểu Xuân đánh rất thảm, trên người đầy vết thương. Bị đánh như vậy bảo không nổi điên làm sao được? Từ trước đến nay đúng là hắn không phải người lấy oán báo ân, nhưng tuyệt đối là người có cừu tất báo.

Lôi Đình Long Trảo nhanh chóng chộp lấy vai Trần Tiểu Xuân, sau đó đẩy Trần Tiểu Xuân ngã xuống đất, kế tiếp, Bối Bối nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đánh mạnh xuống người Trần Tiểu Xuân.

Càng độc ác hơn là khi hắn vừa rút tay về thì Từ Tam Thạch ở phía sau bay đến đè hắn ngã xuống người Trần Tiểu Xuân.

Trần Tiểu Xuân liên tục bị đánh, miệng kêu la không ngớt, nhưng hắn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Lôi Đình Vạn Quân của Bối Bối lại xuất hiện, vô số xà điện lượn lờ khắp nơi.

Lúc này đương nhiên không chỉ Trần Tiểu Xuân bị điện giật mà cả Từ Tam Thạch giậu đổ bìm leo sau lưng Bối Bối cũng không thoát, kế đến, Bối Bối bật dậy, một cước đá bay Từ Tam Thạch đang bị điện giật trợn trắng hai mắt.

Kế đến, Bối Bối tiếp tục "chăm sóc" Trần Tiểu Xuân bằng hàng loạt đoàn rắn điện.

Đến khi vị Thiên Sát Đấu La rảnh tay đến cứu Trần Tiểu Xuân thì anh bạn Thiểm Điện Chuẩn ấy, bề ngoài đã bị điện giật cháy đen thui, run rẩy nằm dưới mặt đất.

Từ khi cục diện của trận đấu bắt đầu thay đổi đến khi kết thúc chỉ khoảng bảy tám lần hô hấp, học viện Sử Lai Khắc nháy mắt đã cho các khán giả mãn nhãn trước sự phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Bên phía học viện Tinh La đã có sáu người mất quyền thi đấu, Đái Thược Hành đứng dậy lảo đảo đi về phía công chúa Bối Bối, nhưng lúc này hắn không hề có ý tấn công cô mà bình thản nhìn chằm chằm cô ấy.

Công chúa Cửu Cửu lúc này đã lui đến sát rìa sàn đấu, từ lúc cô bị choáng váng đến khi tỉnh táo lại thì trận đấu cũng gần như kết thúc.

Công chúa Cửu Cửu bị tình thế trước mặt dọa ngẩn người, cô rất muốn nói cô còn kỹ nặng rất mạnh chưa kịp sử dụng. Nhưng rõ ràng lúc này nó không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù vũ hồn Tinh Quan của cô có mạnh đến mức nào, nó cũng chỉ là một vũ hồn thiên về phụ trợ, đối thủ trước mặt có đến hai Hồn Đế, cô có thể làm gì đây?

- Cửu Cửu, nhận thua đi.

Đái Thược Hành bình thản nói, dĩ nhiên hôm ở phòng đấu giá ấy không phải là lần đầu tiên hắn gặp công chúa Cửu Cửu, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy mỗi khi ánh mắt hắn nhìn về phía công chúa Cửu Cửu sẽ trở nên vô cùng dịu dàng.

Cửu Cửu lạnh lùng nói:

- Ta cũng không phải bại dưới tay ngươi.

Cô nói xong liền xoay người nhảy xuống, đồng thời, trận đấu này cũng xem như đã kết thúc.

Vì diễn biến của trận đấu này diễn ra quá nhanh, nên tính ra từ lúc bắt đầu đến kết thúc không mất bao nhiêu thời gian, thậm chí các khán giả bên dưới còn không kịp xem kỹ những màn chiến đấu kịch liệt trên sàn đấu nữa.

Khi mới bắt đầu, học viện Tinh La hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trận đấu nhưng cuối cùng bỗng nhiên học viện Sử Lai Khắc lại bùng nổ và nghịch chuyển tình thế, cho nên, rất là kích thích. Nhất là những người của học viện Sử Lai Khắc, mãi đến khi trận đấu kết thúc rồi, nhịp tim của họ vẫn đập rất nhanh.

Mã Tiểu Đào nhìn thấy đối thủ đều đã rời khỏi sàn đấu liền lập tức xoay người, vỗ cánh hạ xuống trước mặt Lăng Lạc Thần, giọng nói của cô đã có chút khàn khàn:

- Áp chế giúp ta, nhanh.

Lúc này, hai tròng mắt của cô đã hóa thành màu đỏ sẫm, lóe ra hung quanh, giống như muốn không thể kiểm soát được lý trí nữa rồi.

Lăng Lạc Thần không dám trậm trễ, cô lập tức giơ pháp trượng điểm lên trán Mã Tiểu Đào, một cái Băng Diệu Hoàng nhẹ nhàng rơi xuống người Mã Tiểu Đào mạnh mẽ áp chế Tà Hỏa muốn bùng nổ trong người cô.

Cả người Mã Tiểu Đào được luồng hàn khí lạnh như băng kia làm run rẩy một trận, sắn mặt của cô đỡ được vài phần nhưng tròng mắt vẫn còn màu đỏ sậm.

Đái Thược Hành thấy công chúa Cửu Cửu nhảy khỏi sàn đấu thoáng ngẩn người, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ngất xỉu trên sàn đấu, trong mắt hắn lóe ra một tia quái dị, thậm chí có chút lạnh như băng.

Đúng vậy! Trận này không phải hắn đánh bại công chúa Cửu Cửu. Khi đó hắn chẳng những bị thương mà bản thân còn chưa thể đánh bại nhóm bốn người một thể kia, nếu đối thủ không phải muốn giải quyết hắn trước tiên mà để Thiểm Điện Chuẩn xử lý Bối Bối trước thì lúc sau, gần như một mình hắn phải đấu với cả đội bọn họ, hắn có thể kiên trì bao lâu? Lúc đó, thắng bại của trận đấu này khó mà nói được, ít nhất, cán cân sẽ nghiêng về phía đối phương.

Mà trận đấu này, người thật sự thay đổi cục diện là hai cậu bé đã ngất xỉu kia. Nhưng rốt cuộc bọn họ đã làm gì? Mãi đến khi bọn chúng ngã xuống thì cục diện rối rắm của học viện Sử Lai Khắc mới được gỡ bỏ. Những gì bọn họ đã làm, e là chỉ có Lăng Lạc Thần và Từ Tam Thạch với có thể thấy rõ, nhưng nói thế nào, bọn họ vẫn là ngôi sao của trận đấu này.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật