Trang chủ » Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) » Chương 23: Học viện đệ nhất Đấu La Đại Lục (2)

Chương 23: Học viện đệ nhất Đấu La Đại Lục (2)

- Tuy rằng cuối cùng chiến tranh kết thúc thắng lợi, nhưng ám khí Đường Môn đã bị ảnh hưởng lớn. Từ đấy về sau các quốc gia do nghi ngờ tác dụng của nó nên bắt đầu cắt giảm số lượng ám khí đặt hàng của Đường Môn. Mà Đường Môn chúng ta tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng luôn làm theo chủ trương của môn chủ đời thứ nhất, đa số thu nhập đều quyên tặng ra ngoài, hoặc giúp dân nghèo cải thiện cuộc sống, hoặc xây trường, xây các công kình công cộng. Cho nên số còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

- Lúc ấy, môn nhân Đường Môn còn đến mấy nghìn người. Đường Môn cực thịnh như thế nhưng tốc độ suy tàn cũng quá nhanh, chỉ hai trăm năm, Đường Môn đã hoàn toàn suy sụp. Từng là tông môn đệ nhất đại lục, vậy mà bây giờ... huy hoàng ngày xưa đã tan biến... Đến đời của ta, cũng chỉ còn có ba người, ta, phụ thân và mẫu thân. Thế nhưng, trong một lần liệp sát hồn thú, phụ thân và mẫu thân cũng đã bỏ ta mà đi. Đường Môn chỉ còn duy nhất một mình ta mà thôi.

Nói đến đây, hai mắt Đường Nhã đã đẫm lệ, hai tay cũng nắm chặt, cả người run run.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm:

- Tiểu Nhã lão sư, ám khí của Đường Môn chúng ta thật sự thua Hồn Đạo Khí này sao?

Đường Nhã thở dài một hơi, nói:

- Có thể xem là thế, trên Nhật Nguyệt đại lục không chỉ có Hồn Đạo Khí, mà còn có một số lượng lớn các mỏ khoáng sản quý hiếm, các khoáng sản này đều có khả năng đặc biệt là dẫn hồn lực, là nguyên liệu đặc thù để chế tạo Hồn Đạo Khí. Thế nên mấy ngày năm sau này, Hồn Đạo Khí phải triển rực rỡ, điều này càng làm hạn chế thị trường ám khí của Đường Môn chúng ta. Bất quá, về độ tinh xảo và thiết kế xảo diệu, chúng ta tuyệt đối hơn xa bọn họ. Nhất là những ám khí đứng đầu, chẳng qua những ám khí đó cực kỳ khó chế tạo mà thôi.

Bối Bối xoa đầu Đường Nhã, nói:

- Hồn Đạo Khí phát triển, quả thật đã ảnh hưởng rất lớn đến Đường Môn. Lúc đầu ta mới quen Tiểu Nhã, nàng còn khăng khăng cho là ám khí Đường Môn mạnh mẽ hơn Hồn Đạo Khí. Nhưng sự thật chứng minh, Hồn Đạo Khí có thể thay thế được vị trí của ám khí nhất định nó phải có điểm đặc biệt của riêng nó. Thứ nhất, dễ sử dụng. Thứ hai, đặc biệt thích hợp với Khí Hồn Sư, bởi vì bọn họ không có khả năng chiến đấu, nên nhờ vào Hồn Đạo Khí, bọn họ ngay lập tức liền có thể trở thành Chiến Hồn Sự, cái bọn họ cần chỉ là hồn lực thôi. Cho tên, ta và Đường Nhã đã thảo luận, quyết định sau này con đường phát triển của Đường Môn không thể bảo thủ như trước nữa, phải thay đổi chính mình. Muốn tái hiện lại huy hoàng của Đường Môn, chúng ta càng phải hiểu rõ Hồn Đạo Khí, đặc biệt phải tìm cách dung hợp ám khí Đường Môn và Hồn Đạo Khí, bởi vì sao? Sản phẩm sau khi dung hợp mới thực sự là Hồn Đạo Khí mạnh nhất. Chỉ có thế, Đường Môn chúng ta mới có cơ hội trở mình. Thế nên, miễn là đệ tử của Đường Môn, ngoài việc tu luyện hồn lực, còn phải kiêm tu Hồn Đạo Khí.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tiểu Nhã lão sư, đai sư huynh. Nếu Hồn Đạo Khí mạnh như thế làm sao lúc trước Nhật Nguyệt đế quốc lại thua Tam quốc liên quân của chúng ta?

Bối Bối cười nhạt một tiếng, nói:

- Bởi vì dù Hồn Đạo Khí rất mạnh nhưng cũng chưa đủ khả năng so sánh với lực chiến đấu của Phong Hào Đấu La. Bất quá, sau ngàn năm biến đổi đã ra đời vài loại Hồn Đạo Khí đặc biệt mạnh mẽ, thậm chí có thể uy hiếp cả Phong Hào Đấu La. Nhưng nó cũng có một nhược điểm, Hồn Đạo Khí càng mạnh thì càng cần người có thực lực thi triển. Nếu không đủ hồn lực, uy lực không thể phát huy toàn bộ. Cho nên sau khi hai khối đại lục hợp nhất, liền xuất hiện một chuyện thú vị, bên phía chúng ta thì bắt đầu học hỏi phương pháp chế tạo Hồn Đạo Khí, còn bên phía Nhật Nguyệt đế quốc cũng không ngừng nuôi dạy Hồn Sư cường đại. Suốt mấy ngàn năm, tựa hồ có chút cân đối.

Được Bối Bối và Đường Nhã giới thiệu sơ lược một số chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã mơ hồ biết được tình hình ở học viện Sử Lai Khắc.

Đường Nhã kéo ống tay áo của Bối Bối lau nước mắt rồi quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:

- Tiểu Hoắc, đối với đệ, quan trọng nhất là có thể trụ lại học viện. Ta và Bối Bối đã là đệ tử năm thứ ba. Lần này ta đã lấy được Thiên niên Hồn Hoàn nên hai chúng ta lên năm thứ tư cũng không có vấn đề gì. Bước vào năm thứ tư, tỉ lệ đào thải sẽ không còn cao nữa. Mấy năm nữa, chúng ta đều có cơ hội vào nội viện học tập. Nhưng ngươi lại không, bây giờ ngươi vào học viện, sự tình sẽ khác với chúng ta, năm thứ nhất lúc nào cũng có tỉ lệ đào thải cao nhất. Mỗi ba tháng học viện sẽ cử hành sát hạch một lần. Thông qua mới được ở lại. Đường Môn chúng ta mặc dù có thể không cần phỏng vấn nhập học nhưng có thể ở lại hay không là tùy thuộc vào bản lãnh của ngươi. Ai cũng không thể giúp ngươi được, hiểu không?

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, nói:

- Tiểu Nhã lão sư, ta sẽ nhất định cố gắng hết sức. Bất quá, với thực lực của hai người mà cũng chưa thể trở thành đệ tử nội viện sao?

Đường Nhã nói:

- Muốn vào nội viện đâu phải dễ như thế. Giáo huấn của Sử Lai Khắc học viện chưa từng thay đổi. Ngoại viện là theo yêu cầu của Tam đại đế quốc, sau này mới được xây dựng, mục đích chỉ là đào tạo thêm nhiều Hồn Sư mới. Nhưng, nội việc lại khác, đây mới là đệ tử thật sự của Sử Lai Khắc học viện. Họ không ai không là thiên tài, thậm chí có thể nói là quái vật. Những đệ tử ngoại viện kiên trì được đến năm sáu sẽ thi tuyển một lần, thông qua là tốt nghiệp. Trong đó, những người ưu tú nhất mới có cơ hội sát hạch trở thành nội môn đệ tử. Học tập tại nội viện cũng phải thêm sáu năm nữa... Nghe nói, những người từ nội viện tốt nghiệp, ít nhất cũng là cường giả cấp Hồn Đế a!

- Lợi hại vậy a!

Hoắc Vũ Hạo nghe đến đây, tâm trí đã hoàn toàn bị hấp dẫn, hắn tưởng tượng đến một ngày, bản thân trở thành nội môn đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, rồi quay về phủ Công Tước thỉnh ra di hài mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ rất mãn nguyện. Nghĩ thế, nắm tay hắn lại càng nắm chặt hơn.

Bối Bối nghiêm túc nói:

- Còn hơn thế nữa. Ta đã dừng gặp qua một vị sư huynh nội viện. Vi sư huynh kia một mình tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đánh bại ba đầu Vạn niên Hồn Thú, mà chỉ là đánh bại thôi chứ không phải giết chết nữa, sau đó còn mang cả ba con về học viện. Nghe nói đấy là nhiệm vụ sát hạch năm thứ mười.

Đường Nhã nói:

- Ta cũng từng nghe nói, có một vị học trưởng năm mười hai, sau khi tốt nghiệp tu vi đã là Hồn Thánh bảy mươi cấp, Hồn Hoàn còn có một Thập niên Hồn Hoàn màu hồng. Vị học trưởng kia hiện giờ đã được giữ lại học viện, đào tạo thành viện trưởng kế nhiệm.

Nghe hai người bọn họ kể chuyện, Hoắc Vũ Hạo lại càng nôn nao, mấy ngày nay hắn ở cùng Bối Bối và Đường Nhã, hắn mới biết khi tu luyện có một vị lão sư sẽ tốt như thế nào. Sử Lai Khắc học viên chắc chắn là một lực chọn tốt nhất a! Hắn âm thầm phát thệ, bất luận phải trả giá gì, cũng phải cố gắng được ở lại học viện, sau này tranh thủ cơ hội trở thành đệ tử nội viện.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật