- Nó ẩn nấp vì muốn đợi cơ thể phát triển hơn và đến khi tu vi con đạt cấp hai mươi, lúc này mới xuất hiện tình huống giác tỉnh kia. Như thế con hoàn toàn có thể chịu đựng được. Tuy giả thuyết này nghe có vẻ khó tin, nhưng ta cảm thấy đấy là lời giải thích hợp lý nhất.
Bất ngờ??? Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không thể tưởng tượng được vị lão sư của mình có thể suy nghĩ được thế này. Hắn cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, Vương lão sư thật lợi hại a. Tuy vũ hồn Băng Đế của hắn không phải xuất hiện cùng lúc với vũ hồn Linh Mâu. Nhưng... vũ hồn của hắn đúng là có trí tuệ.
Vương Ngôn hít sâu một hơi nói tiếp:
- Vũ Hạo, ta có một đề nghị thế này. Mặc dù hiện giờ con đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo nhưng với Vũ Hồn Cực Hạn kia, ta mong con vẫn nên ở lại hệ Vũ Hồn đi. Chỉ có thể, Vũ Hồn Cực Hạn của con mới có thể tu luyện đến một mức cao nhất. Lúc trước ta đã cảm thấy con sẽ trở thành một hồn sư cường đại, nhưng không ngờ, bây giờ con ngoài Vũ Hồn Bản Thể còn có Vũ Hồn Song Sinh và Vũ Hồn Cực Hạn a.
- Tuy hiện giờ con vẫn chưa mạnh mẽ lắm nhưng thực tế, chỉ cần con tiếp tục tu luyện đúng phương pháp thì ta chắc chắn con sẽ tiến bộ với tộc độ kinh khủng. hơn nữa, vũ hồn Linh Mâu của con còn có cơ hội giác tỉnh lần thứ hai a. Trời ơi! Bây giờ đến cả ta vẫn chưa thể tưởng tượng nổi tương lai của con sẽ thế nào. Bất quá, khi con tu luyện phải đặc biệt cẩn thận, vũ hồn có thuộc tính cực hạn không phải cái gì cũng tốt, bản thân nó vẫn có chút hạn chế, đó là tốc độ tu luyện. Trong lịch sử học viện ghi lại, những vị tiền bối có Vũ Hồn Cực Hạn kia, sau khi tu vi qua cấp ba mươi, tốc độ tăng trưởng chậm vô cùng.
Hoắc Vũ Hạo hoảng hồn hỏi gấp:
- Tốc độ giảm xuống? Sẽ giảm đến mức nào?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Con không cần phải lo, tuy tốc độ tu luyện giảm xuống nhưng hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn so với hồn sư bình thường vẫn mạnh hpn rất nhiều. Sở dĩ tốc độ chậm lại vì để thân thể thích nghi với thuộc tính cực hạn. Cho nên, chậm không phải là xấu, bởi vì, những hồn sư có Hoắc Vũ Hạo sẽ không bao giờ gặp bình cảnh hay chướng ngại nào cả.
Nghe Vương Ngôn giải thích xong, Vũ Hồn Cực Hạn Hoắc Vũ Hạo mới hiểu được vũ hồn của mình còn có ưu đãi lớn đến thế. Nhưng có một chuyện Vương Ngôn còn chưa biết, chính là trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo còn có hai Hồn Hoàn trí tuệ trăm vạn năm và bốn mươi vạn năm a.
Có điều, Vương Ngôn hoàn toàn không sai, hiện giờ Hoắc Vũ Hạo còn rất yếu, nhưng tương lai hắn thì không thể đoán trước được.
- Thế nào? Con cân nhắc chuyện ở lại hệ Vũ Hồn đi, chỉ cần con đồng ý, ta sẽ lập tức đi tìm viện trưởng, lần này ta cam đoan ngài sẽ cho con làm đệ tử hạch tâm hơn nữa sau này chắc chắn con sẽ vào được nội viện.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày suy nghĩ, nhưng lát sau vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Vương lão sư, cám ơn ý tốt của ngài. Đệ tử biết trước nay ngài luôn quan tâm con. Nhưng lúc đệ tử khốn khó nhất, hệ Hồn Đạo đã tiếp nhận đệ tử. Đệ tử đã là người của hệ Hồn Đạo, chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.
Vương Ngôn than nhẹ một tiếng nói:
- Cái này cũng chỉ biết trách hệ Vũ Hồn chúng ta không có mắt nhìn người. Từ lúc con và Vương Đông Tiêu Tiêu đạt giải quán quân ta đã đề nghị rất nhiều lần, thậm chí còn mời Huyền lão đến xem xét, có điều... haiz. Vũ Hồn Cực Hạn không thể để lãng phí như thế. Vũ Hạo à, nếu con muốn nghiên cứu Hồn Đạo Khí thì cũng không thể để hoang phí vũ hồn như vậy. Ta sẽ cố gắng nói giúp cho con, đảm bảo hệ Vũ Hồn sẽ giúp con tìm những Hồn Hoàn tốt nhất, Vũ Hồn Cực Hạn phải được bồi dưỡng một cách tốt nhất.
Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo đã ửng đỏ vì những lời nói này của Vương Ngôn.
- Vương lão sư. Đệ tử mãi mãi là đệ tử của ngài. Ngài yên tâm, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để ngài phải thất vọng đâu.
Vương Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn rồi nói:
- Con về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Kỳ sát hạch này chắc phải mất một ngày, hôm nay không cần lên lớp nữa đâu. Giờ ta lập tức đi tìm viện trưởng, vừa rồi viện trưởng cũng có đến xem con thi sát hạch. Con cũng không cần quyết định nhanh quá, Ngôn viện trưởng luôn luôn cầu tài như khát nước, lần này thấy đệ tử ưu tú như thế này thì không dễ dàng bỏ qua đâu.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo trả lời một tiếng rồi định xoay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng như từ bốn phương tám hướng đột nhiên vang lên:
- Vương lão sư, ngươi không hổ danh là một trong những lão sư ưu tú nhất của hệ Vũ Hồn chúng ta, ta cảm ơn những cống hiến ngươi đã dành cho học viện, ngươi không cần đến tìm ta nữa, ta đến rồi đây, mở cửa đi.
Giọng nói này vô cùng ấm áp, tựa như một cơn gió mùa xuân từ đâu thổi đến, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trong Tinh Thần Hải của mình dường như cũng có chút dao động theo giọng nói kia.
Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt trong Tinh Thần Hải của hắn gần như đồng thanh nói:
- Một nhân loại thật cường đại.
Vương Ngôn nghe xong liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy ra mở cửa phòng, đứng bên ngoài cửa còn không phải Ngôn Thiểu Triết, viện trưởng hệ Vũ Hồn của học viện Sử Lai Khắc nữa thì là ai?
Vị Ngôn viện trưởng này sau khi trở về nội viện lập tức triệu tập một vài lão sư nòng cốt, tất cả thảo luận một chút rồi lão lại lập tức trở ra tìm Hoắc Vũ Hạo. Lão vừa nghe nói Vương Ngôn đã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi liền lập tức chạy đến văn phòng bên này. Với tu vi của lão dĩ nhiên những lời Vương Ngôn nói từ nãy giờ đều nghe rõ ràng không sót một câu.
- Viện trưởng.
Vương Ngôn cung kính cúi chào Ngôn Thiểu Triết. Đối với vị viện trưởng này, hắn hoàn toàn kính trọng từ tận đáy lòng.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Vương lão sư, những lời ban nãy của ngươi ta đều nghe hết rồi. Ta lấy tư cách là viện trưởng vô cùng cảm ơn ngươi. Vì muốn giữ lại nhân tài cho hệ Vũ Hồn của chúng ta ngươi đã cố gắng hết sức mình rồi. Đợi lớp của Hoắc Vũ Hạo tốt nghiệp ngoại viện thì ngươi vào nội viện giảng dạy đi. Ta nhớ hình như ngươi rất muốn vào Mật Đồ Thư Quán của nội viện phải không. Ừm, mai mốt đến tìm ta, ta cho ngươi vào đấy một lần.
Vương Ngôn nghe thấy thế quá đỗi vui mừng, rối rít nói:
- Cám ơn viện trưởng, tốt qua, thật tốt quá.
Nếu không phải Ngôn Thiểu Triết còn ở đây, chỉ sợ hắn đã hưng phấn nhảy dựng lên rồi. Bất kể là trở thành lão sư nội viện hay vào Mật Đồ Thư quán đều là một trong những mục tiêu quan trọng trong cuộc đời Vương lão sư. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ hai mục tiêu ấy mình lại đạt được trong tình huống này. Thế nên hắn làm sao không vui mừng cho được.
Ngôn Thiểu Triết từ từ bước vào phòng Vương Ngôn, rõ ràng không thấy lão ấy làm hành động gì thế mà cửa phòng lại tự động đóng lại.
Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau Vương Ngôn cũng vội vàng cung kính hành lễ với lão.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo nói:
- Trò Hoắc Vũ Hạo, lần này là ta đặc biệt đến tìm con. Đầu tiên, ta đại diện hệ Vũ Hồn tại học viện Sử Lai Khắc này nói lời xin lỗi con.
Vị này đường đường là một trong những nhân vật số một tại học viện Sử Lai Khắc, đồng thời cũng là một hồn sư nổi tiếng trên đấu la Đại Lục, thế mà giờ lão lại ở đây cúi người nói lời xin lỗi một đưới bé mới mười hai tuổi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không tránh sang một bên né cái cúi đầu này của lão, vì căn bản hắn đã ngẩn ngơ cả người không còn biết gì nữa rồi.
Lúc Ngôn Thiểu Triết đến đây, hắn mang máng đoán được vị viện trưởng đại nhân này rất có thể đến vì hắn, hắn cũng đã quyết định nếu lão có bảo hắn ở lại hệ Vũ Hồn hắn cũng sẽ từ chối. Nhưng nào ngờ vừa mới đến lão đã làm thế này.
Đừng nói là Hoắc Vũ Hạo, ngay cả Vương Ngôn đang đứng bên cạnh cũng khiếp sợ há hốc mồm trước một màn này, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Ngôn viện trưởng cúi người trước bất cứ ai a.
Trước đây từng có một vị đế vương ghé thăm học viện Sử Lai Khắc, thế mà hắn còn phải hành lễ trước Ngôn viện trưởng nữa. Bởi vì, vị đế vương đã từng học tập tại học viện này, hơn nữa còn chưa kịp tốt nghiệp ngoại viện là đã bị khai trừ rồi. Cho dù vậy, vị đế vương đó vẫn vô cùng kính trọng học viện Sử Lai Khắc. Bấy nhiêu đã đủ để chứng tỏ danh vọng của học viện cao đến mức nào. Chuyện vừa rồi mà truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến giới hồn sư vô cùng kinh hãi.
Ngôn Thiểu Triết sau khi cúi đầu liền đứng thẳng lại, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ không hề có chút xấu hổ nào, lão nhẹ nhàng nói:
- Trò Hoắc Vũ Hạo, vì hệ Vũ Hồn không kiểm tra thấu đáo nên suýt chút nữa đã để mất đi một nhân tài, nay ta chân thành xin lỗi con về sai lầm này của chúng ta.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ bé nhất thời đỏ bừng, liên tục xua tay, không nói nên lời.
Hắn mà so với Ngôn Thiểu Triết thì chẳng khác gì một người trên trời một người tận dưới mặt đất. Vậy mà Ngôn Thiểu Triết lại cúi người hành lễ với hắn, chuyện này thật sự đã vượt ngoài sự tưởng tượng của bản thân hắn ròi.
Ngôn Thiểu Triết nói:
- Hôm nay khi con thi triển vũ hồn, nếu ta nhìn không nhầm thì vũ hồn thứ hai của con là Băng Bích Hạt, Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng? Ta biết hiện giờ con đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo, nhưng chẳng có vấn đề gì hết, chuyện này ta sẽ thương lượng với bọn họ sau. Bản thân con có Vũ Hồn Cực Hạn mà lại đi học tập Hồn Đạo Khí chẳng phải là lãng phí quá sao? Ta dám chắc ở đại lục Đấu La này, những người có thể giảng dạy con một cách xuất sắc nhất cũng chỉ có hệ Vũ Hồn ở học viện Sử Lai Khắc này thôi. Ta sẽ đích thân hướng dẫn con tu luyện. Ta thấy, với thiên phú của con, cho dù Vũ Hồn Cực Hạn có bị hạn chế tu luyện chậm hơn người khác đi chăng nữa, ta cũng dám chắc trước bốn mươi tuổi giúp con đạt đến bậc Phong Hào Đáu La, Vũ Hồn Cực Hạn bậc Phong Hào Đấu La, con có hiểu nó có ý nghĩa gì không?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng lắc đầu.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười, kiên định nói:
- Chính là vô định. Thiên hạ vô địch.
Nghe một câu cuối cùng của Ngôn Thiểu Triết, Hoắc Vũ Hạo không kềm được mà lùi về sau nửa bước. May là hắn không bị yếu tim, nếu không chỉ sợ giờ đã lên cơn đau tim mà chết rồi.
---
Ngôn Thiểu Triết nói:
- Đúng thật những năm gần dây Hồn Đạo Khí phát triển rất nhanh, nhưng chúng ta là những hồn sư chân chính, phải dựa vào thực lực chính mình. Nếu con thích Hồn Đạo Khí thì cứ đợi đạt được cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi quay lại học cũng không muộn. Ta hi vọng con suy nghĩ cho kỹ càng, đừng để lỡ một cơ hội tốt thế này. Đồng thời, để bày tỏ tấm lòng của chúng ta, chúng ta sẽ giúp con làm ba chuyện để bồi thường sai lầm ngày trước. Thứ nhất, ta cam đoan những người đã hợp tác cùng con, bao gồm Vương Đông người từng thi triển Vũ Hồn Dung Hơp Kỹ với con và Tiêu Tiêu có Vũ Hồn Song Sinh kia, tương lai nhất định sẽ trở thành đệ tử nội viện. Con cũng biết đệ tử hạch tâm và đệ tử nội viện khác nhau như thế nào rồi chứ. Không phải bất cứ đệ tử hạch tâm nào cũng đều có thể trở thành đệ tử nội viện đâu. Hơn nữa, trở thành đệ tử nội viện thì sẽ được rất rất rất nhiều ưu đãi. Thứ hai, ta lấy danh dự của viện trưởng hệ Vũ Hồn học viện Sử Lai Khắc cam đoan với con rằng học viện sẽ dốc hết sức tìm cho con những Hồn Cốt tốt nhất để dung hợp vào cơ thể. Trong đó sẽ có ít nhất một khối Hồn Cốt từ Hồn Thú mười vạn năm. Thứ ba, ta cam đoan chắc chắn sẽ cho con phụ thêm một cái Hồn Hoàn mười vạn năm.
Cái quái gì thế này??? (M2: mình dịch mà nổi cả da gà, kiểu này ai từ chối cho nổi huhuhuhuhuh )
Vương Ngôn ở bên cạnh càng nghe Ngôn Thiểu Triết nói càng há hốc mồm thật to, đến khi nghe hết, trong đầu hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ: Viện trưởng bị điên rồi.
Học viện Sử Lai Khắc tuy rằng giàu có nhưng ba chuyện Ngôn Thiểu Triết vừa hứa với Hoắc Vũ Hạo đều không phải là những chuyện bình thường a. Hồn Cốt, Hồn Hoàn mười vạn năm? Vậy thì ít nhất học viện phải phái hết cường giả ra tay giúp Hoắc Vũ Hạo rồi. Trong lịch sử học viện, chưa từng nghe nói có chuyện như thế này a. Đấy là chưa nói còn giúp Hoắc Vũ Hạo dung hợp đầy đủ Hồn Cốt nữa chứ.
Không thể không công nhận Ngôn Thiểu Triết vô cùng xảo quyệt khi nói ra ba chuyện này, vì trong đó không hẳn là hoàn toàn chỉ liên quan đến Hoắc Vũ Hạo mà còn kéo cả Vương Đông và Tiêu Tiêu vào cuộc nữa. Cả ba bọn họ là bạn tốt của nhau, nên chắc chắn Hoắc Vũ Hạo sẽ suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định chấp nhận hay từ cghoois.
Nếu như không bị hệ Hồn Đạo cạnh tranh, hay hệ Vũ Hồn sớm phát hiện ra Hoắc Vũ Hạo thì Ngôn Thiểu Triết tương lai chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy, nhưng sẽ không nói ra sớm như thế này thôi. Tình hình hiện giờ vô cùng gấp gáp, Hoắc Vũ Hạo đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo, nếu hắn không đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn thì rất khó làm Hoắc Vũ Hạo đổi ý. Đồng thời, hắn phải khiến hệ Hồn Đạo á khẩu không thể nói gì nữa. Sau đó sẽ quang minh chính đại dẫn Hoắc Vũ Hạo trở về.
Hệ Hồn Đạo có tiền, nhưng bọn họ có thể tìm được Hồn Cốt cao cấp nhất không? Hệ Hồn Đạo có thể giúp Hoắc Vũ Hạo liệp sát Hồn Thú mười vạn năm sau? Chuyện này dĩ nhiên là không rồi.
Ngôn Thiểu Triết ban nãy trở về nội viện chính là để thảo luận những điều kiện này, tất cả bọn họ đều nhất trí quyết định bằng bất cứ giá nào phải đoạt được người trở về.
Nếu có người hỏi hắn làm chuyện này có đáng giá không? Ngôn Thiểu Triết nhất định lập tức trả lời tuyệt đối đáng giá.
Đúng vậy, vì Hoắc Vũ Hạo, hệ Vũ Hồn sẽ không tiếc bất cứ gì hết. Bởi vì, chỉ cần đợi Hoắc Vũ Hạo trưởng thành, thì chắc chắn trong vòng ba trăm năm tới, địa vị đệ nhất đại lục của học viện tuyệt đối sẽ không bị lay động.
Hồn sư đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La thì muốn sống đến ba năm trăm năm là chuyện vô cùng bình thường. Hiện giờ, với thực lực hùng mạnh của học viện Sử Lai Khắc, không cần nói đến đế quốc Nhật Nguyệt kia, ngay cả Tam Đại Đế Quốc ở đại lục Đấu La cũng đã xuất hiện tình trạng bằng mặt không bằng lòng rồi. Điểm này chỉ cần để ý thấy Tam Đại Đế Quốc không còn cử người trong hoàng thất đến học tập nữa là hiểu.
Từ trên người Hoắc Vũ Hạo, Ngôn Thiểu Triết thấy được một tương lai mới của học viện Sử Lai Khắc. Hắn không cần sau này Hoắc Vũ Hạo ở lại học viện, chỉ cần học viện đào tạo ra được một cường giả siêu cấp như thế thì học viện Sử Lai Khắc sẽ lại có thể đứng vững sừng sừng không còn bị cái gì uy hiếp nữa.
Vì mấy trăm năm tương lai của học viện, hiện giờ trả giá một chút thì có là gì? Huống chi học viện từ trước đến nay luôn cần nhân tài. Vũ Hồn Cực Hạn bộ dễ dàng tìm thấy sao? Vương Ngôn là lần đầu tiên và dĩ nhiên Ngôn Thiểu Triết cũng không ngoại lê.
Có điều, không phải cứ là Vũ Hồn Cực Hạn thì là vũ hồn mạnh nhất đại lục, nhưng ít ra, cũng có thể xem là có chút
"máu mặt", là một trong những vũ hồn cường đại nhất. Và đừng quên, Hoắc Vũ Hạo còn là một hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh a.
Từng nhân tốt chồng lên nhau, thúc đẩy Ngôn Thiểu Triết quyết định đánh phủ đầu trước.
Nghe Ngôn Thiểu Triết nói xong, bản thân Hoắc Vũ Hạo thật sự không biết quyết định như thế nào nữa, từng thông tin, từng yêu cầu, từng đề nghị đếu quá sức tưởng tượng. Dù tính tình hắn điềm tĩnh và có chút thông minh nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa bé mới mười hai tuổi.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng gào thật to, doạ Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Ngôn nhãy dựng lên.
- Ngôn - Thiểu - Triết, ngươi có biết xấu hổ không hả????
Rầm.
Cánh cửa phòng bị đánh mở bật ra, Tiền Đa Đa giận dữ bước vào, phía sau hắn là Phàm Vũ.
Ngôn Thiểu Triết đến theo dõi sát hạch, rồi khi Hoắc Vũ Hạo vừa sát hạch xong liền bỏ đi. Sau đó Vương Ngôn lại lôi Hoắc Vũ Hạo đi, Chu Y đứng bên ngoài cảm thấy có chút gì đó quái lạ, thế nên nàng liền viết một mảnh giấy bảo Vương Ngôn đem đưa cho Phàm Vũ.
Phàm Vũ vừa xem xong liền biết có chuyện không ổn, Ngôn Thiểu Triết đến xem sát hạch làm gì? Chắc chắn là vì Hoắc Vũ Hạo rồi. Như vậy, chắc chắn... sau đó hắn lập tức không dám chậm trễ chạy đi tìm Tiền Đa Đa.
Thật ra bọn họ cũng đến được vài phút rồi, Ngôn Thiểu Triết ở bên trong cũng biết, và dĩ nhiên những lời khủng khiếp ban nãy bọn họ hoàn toàn nghe rõ. Thế nên lúc này Tiền Đa Đa mới nổi giận đùng đùng chạy vào chửi ầm lên.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Lão Tiền à, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi ghé thăm ký túc xá chúng ta thế này?
Tiền Đa Đa tức giận nói:
- Ngôn Thiểu Triết, ngươi còn biết xấu hổ không hả? Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi cũng hứa nhường Hoắc Vũ Hạo cho chúng ta làm đệ tử hạch tâm. Đấy là tiền cược lần trước ta đánh thắng ngươi mà.
Ngôn Thiểu Triết nói với giọng vô cùng lưu manh:
- Được rồi, là ta đồng ý, thì sao? Con người ai chả phạm sai lầm đúng không? Ông bà ta nói biết sai chịu sửa mới là tốt, hiện giờ chẳng phải ta đang sửa chữa sai lầm của mình sao?
Tiền Đa Đa giận dữ nói:
- Ngươi câm đi. Chẳng lẽ *** ỉa ra còn có thể nhét trở vào? Ngươi dám cướp người của ông, ông liều mạng với ngươi.
Ngôn Thiểu Triết vẫn giữ vẻ mặt cười híp mắt của mình nói:
- Muốn đánh nhau à? Cũng được, hồi trẻ chúng ta đánh suốt, giờ lớn tuổi rồi, cũng khá lâu rồi chúng ta không luận bàn nha. Đến đây, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ nhanh lên. Nếu ta thắng Hoắc Vũ Hạo sẽ là người của bên ta, ngươi không được đòi hỏi nữa.
Tiền Đa Đa thiếu chút nữa tức đến lên máu, lão chửi um lên.
- Ngôn Thiểu Triết, ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi, cái thứ xỏ lá chết tiệt. Cái đồ nói mà không biết giữ lời. Cái đồ ăn quỵt còn la làng.
Ngôn Thiểu Triết ra vẻ oan uổng nói:
- Ta không giữ lời hồi nào? Ta có ăn quỵt gì ngươi đâu? Ta đồng ý và ta làm rồi mà. Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo các ngươi. Ta có ngăn cản gì đâu, đúng không? Hiện giờ ta chỉ cho nó lựa chọn kèm theo vài điều kiện thôi. Nếu nó bỏ hệ Hồn Đạo về hệ Vũ Hồn của ta cũng là quyết định của nó mà. Rõ ràng không phải là ta không giữ lời. Vũ Hạo, con quyết định đi. Ta khẳng định những gì ta hứa với con ta sẽ làm được, còn hệ Hồn Đạo chắc chắn là không. Hồn Thú mười vạn năm không phải muốn giết là giết. Không có cường giả Phong Hào Đấu La cấp chín mươi lăm trở lên trấn thủ thì tuyệt đối không có khả năng. Tu vi của ta hiện giờ là cấp chín mươi lắm. Nói đơn giản thế này, nếu ta và vị Phó viện trưởng Tiền Đa Đa kia luận bàn, ta chỉ dùng một bàn tay thôi hắn cũng tuyệt đối không có cơ hội chiến thắng. Hắn cũng là một Phong Hào Đấu La đấy, nhưng con hỏi thử xem hắn có khả năng đánh chết Hồn Thú mười vạn năm không?
Tiền Đa Đa cảm thấy lồng ngực của mình muốn nổ tung ra, từ hồi trẻ đến giờ, hắn luôn xếp sau Ngôn Thiểu Triết. Nếu đánh nhau, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Ngôn Thiểu Triết, dù sự thật khó nghe, nhưng đúng là thế. Hắn không ngờ Ngôn Thiểu Triết vì muốn cướp người, điều kiện thế này cũng dám hứa.
Cũng giống như Ngôn Thiểu Triết, Tiền Đa Đa quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vũ Hạo, con là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo chúng ta, và cũng là đệ tử đích truyền của Phàm Vũ. Tương lai Phàm Vũ chính là viện trưởng của hệ Hồn Đạo. Về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí con cũng có thiên phú nữa. Ta nghĩ chắc con biết tâm ý của hệ Hồn Đạo đối với con như thế nào, con phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì? Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo dường như không còn có thể suy nghĩ gì nữa rồi.
Một bên là viện trưởng chí tôn của hệ Vũ Hồn, một bên là Phó viện trưởng hệ Hồn Đạo. Cả hai đều là cường giả bậc Phong Hào Đấu La, Ngôn Thiểu Triết còn là cường giả siêu cấp Phong Hào Đấu La nữa, một đứa trẻ nhỏ bé như Hoắc Vũ Hạo làm sao dám trả lời, bất cứ ai ở đây hắn đều đắc tội không nổi a!
Phàm Vũ nhìn Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh đỏ bừng mặt mà không có chút phản ứng gì liền vội vàng đi đến vỗ vỗ vai an ủi hắn.
- Hai vị viện trưởng à, hai người đừng làm khó Hoắc Vũ Hạo nữa. Ngôn viện trưởng, chuyện này rõ ràng là ngài không đúng, Vũ Hạo đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo chúng ta, vì sự đoàn kết giữa hai hệ, xin người đừng tiếp tục gây thêm phiền toái nữa.
Đối với Phàm Vũ, Ngôn Thiểu Triết lại không dùng giọng điệu giống khi nói chuyện Tiền Đa Đa, hắn thản nhiên nói:
- Phàm Vũ, ngươi hẳn là biết Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn Cực Hạn đúng không? Ngươi nghĩ các ngươi dạy dỗ Vũ Hồn Cực Hạn tốt hay hệ Vũ Hồn chúng ta tốt hơn đây? Một hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn có ý nghĩa gì với học viện ngươi có biết không? Vạn năm nay, học viện chúng ta từng bước phát triển lên đến tầm cỡ đệ nhất đại lục, trừ lúc ban đầu có tiên tổ Đường Tam cùng Sử Lai Khắc Thất Quái dẫn dắt, học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng chỉ có ba thời khắc huy hoàng nhất thôi...
- Ba thời khắc huy hoàng nhất của học viện Sử Lai Khắc chúng ta đều là do những cường giả Cực Hạn Đấu La dẫn dắt. Do đó, việc Hoắc Vũ Hạo có được Vũ Hồn Cực Hạn đối với học viện chúng ta có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Nếu không ta đã không dùng đến cách này mang hắn trở về. Chuyện này không thể thương lượng được, ta thà rằng làm người xấu cũng phải giữ nó ở lại hệ Vũ Hồn, tương lai của học viện chúng ta là nằm trong tay nó.
Phàm Vũ nhíu mày, hắn không ngờ Ngôn Thiểu Triết nổi giận vùng lên lại khó chơi như vậy.
- Ngôn Thiểu Triết, ngươi muốn cướp người có hỏi qua ta chưa?
Một giọng nói vô cùng du dương đột nhiên vang lên, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một người nữa khiến văn phòng của Vương Ngôn bắt đầu trông có vẻ chật chội.
Thấy người vừa đến, sự phẫn nộ trên mặt Tiền Đa Đa nhất thời dịu xuống một chút.
- Lâm Nhi, nàng cuối cùng cũng đến rồi. Nếu không lão Ngôn kia làm ta tức chết mất.
Người vừa đến là một phụ nữ, cao chừng một mét bảy, da dẻ trắng nõn, dung mạo khoảng chừng năm mươi tuổi, mái tóc đen búi cao, bà mặc một bộ quần áo màu trắng viền vàng, trông hết sức gọn gàng, dáng vẻ của bà khiến người ta cảm thấy bà là một người hết sức lão luyện. Tuy lúc này bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất dễ đoán được khi còn trẻ đây tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Phàm Vũ nói nhỏ với Hoắc Vũ Hạo.
- Đây là viện trưởng của hệ Hồn Đạo chúng ta, Tiên Lâm Nhi.
Hoắc Vũ Hạo đứng cạnh Phàm Vũ đã có chút bình tĩnh trở lại, hắn biết lúc này mình nên giữ im lặng thì hơn. Thần tiên đánh nhau, người phàm nhỏ bé như hắn tốt nhất không nên chen vào.
Thấy Tiên Lâm Nhi đến, Ngôn Thiểu Triết cũng nhíu mày.
- Lâm Nhi, chuyện này...
Viện trưởng Tiên Lâm Nhi lạnh lùng ngắt lời.
- Thời trẻ ngươi đã không giữ lời rồi, chẳng lẽ quen thói đến tận tám mươi tuổi vẫn chưa bỏ được sao? Giờ ngươi vẫn còn tìm đến bắt nạt ta à? Ngươi muốn đánh hả? Ta với ngươi một chọi một, đi, đi đến Đấu Hồn Khu.
Một khắc trước Ngôn Thiểu Triết còn trên cơ Tiền Đa Đa và Phàm Vũ, thế mà giờ lại lộ vẻ xấu hổ nói:
- Lâm Nhi, sao phải đến thế chứ? Chuyện này đúng là ta đổi ý, nhưng nàng cũng biết một Vũ Hồn Cực Hạn có ý nghĩa thế nào với tương lai học viện mà. Chuyện đến mức độ này rồi làm sao có thể tính bằng một lần đánh cuộc nữa. Ta đã thảo luận với các lão sư nội viện rồi, Hoắc Vũ Hạo phải ở lại hệ Vũ Hồn.
Tiên Lâm Nhi lạnh lùng nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này? Dựa vào vị trí đệ nhất thiên hạ của hệ Vũ Hồn là muốn hệ Hồn Đạo chúng ta nhường đệ tử hạch tâm cho bọn ngươi sao? Làm sao ngươi biết đứa trẻ này ở hệ chúng ta không tốt hả? Đúng, nếu để hệ Vũ Hồn bồi dưỡng thì tương lai nó sẽ là trụ cột của hệ Vũ Hồn và cũng sẽ tiếp tục giúp các ngươi duy trì vị trí đệ nhất hiện tại. Nhưng ngươi có nghĩ, bên bọn ta bồi dưỡng nó tốt thì sao này nó sẽ giúp hệ Hồn Đạo của học viện chúng ta bước lên vị trí dẫn đầu, dè bẹp đế quốc Nhật Nguyệt đã áp chế chúng ta bấy lâu nay không? Ta xác định lại một lần nữa, ngươi muốn cướp ngươi của chúng ta là tuyệt đối không thể, ngươi cũng không cần bức ép nó nữa, Hồn Thú mười vạn năm chứ gì, đến thời điểm nó cần ta sẽ giúp nó đi liệp sát, cho dù cái mạng ta có làm sao thì cũng là do chính ngươi bức ta thôi.
Vẻ mặt Tiền Đa Đa đang đứng cạnh Tiên Lâm Nhi có chút quái lạ, cũng có thể gọi là xấu hổ, nhưng sự tức giận trong lòng lão lúc này đã hoàn toàn biến mất rồi.
Lần này đến lượt vẻ mặt Ngôn Thiểu Triết lúc trắng lúc xanh. Dù trong lòng hắn có hàng nghìn hàng vạn lời giải thích cũng không thể nào nói trước mặt Tiên Lâm Nhi được. Chung quy cũng vì lúc trẻ có lỗi với người ta mà thôi. Có điều, Vũ Hồn Song Sinh Cực Hạn đối với hệ Vũ Hồn là cơ duyên ngàn năm khó gặp, hắn là viện trưởng hệ Vũ Hồn làm sao có thể vì tình riêng của mình mà bỏ qua được.
Ngôn Thiểu Triết hít sâu một hơi nói:
- Lâm Nhi, hay là thế này. Chúng ta đã không thể thương lượng được thì về đảo Hải Thần mở một cuộc họp rồi từ từ quyết định, được không?
Tiên Lâm Nhi không chút do dự nói:
- Được, hội nghị ở Hải Thần Các thì hội nghị ở Hải Thần Các. Ta sợ ngươi chắc. Dù ở đâu lý lẽ cũng đứng về phía bọn ta. Đi, chúng ta về mời các trưởng lão Cung Phụng Đường ra dự hội nghị. Để ta xem cuối cùng ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp người của ta.
Ngôn Thiểu Triết nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Hoắc Vũ Hạo, chuyện này liên quan đến lợi ích của bản thân con, con cứ từ từ suy nghĩ đi, chúng ta đi thương lượng một chút.
Lão nói xong mới chịu xoay người ra về.
Vẻ mặt Tiên Lâm Nhi vô cùng khó coi, nhưng bà cũng quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi nói:
- Bé cưng, con mặc xác hắn. Chuyện này con đừng lo nữa, con cứ tu luyện cho tốt đi, có gì học viện sẽ thông báo cho con sau.
Nói xong nàng cũng xoay người bước đi. Tiền Đa Đa vội vàng chạy theo, cuối cùng trong phòng chỉ còn Phàm Vũ, Hoắc Vũ Hạo, Vương Ngôn.
Vương Ngôn khổ sở nói:
- Chuyện này, ài...
Phàm Vũ vỗ vỗ vai Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vũ Hạo, con cũng về nghỉ ngơi đi. Tiên viện trưởng nói đúng, con không cần suy nghĩ gì nhiều, cũng không cần khiến mình thêm áp lực. Bất luận kết quả ra sao đều sẽ không mang đến kết quả xấu cho con đâu. Hiện giờ cố gắng tu luyện tăng tu vi mới là quan trọng nhất.
Mấy vị viện trưởng đi rồi nên áp lực tâm lý của hắn cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn vội vàng gật đầu, nói:
- Dạ sư phụ.
Hắn thông minh nhất ở chỗ từ nãy giờ không lên tiếng nói gì cả, lòng của hắn dĩ nhiên hướng về hệ Hồn Đạo, nhưng hắn cũng không phải không cảm động với những gì Vương Ngôn lão sư và Ngôn Thiểu Triết viện trưởng đã làm.
Sự cảm động với Ngôn Thiểu Triết không phải vì những điều kiện kia, bản thân hắn đã có hai cái Hồn Hoàn trí tuệ vô cùng cường đại rồi, còn Hồn Cốt hay Hồn Hoàn cho tương lai, hắn cũng không lo lắng lắm. Cái hắn cảm thấy xúc động chính là việc Ngôn viện trưởng đồng ý cho cả Vương Đông lẫn Tiêu Tiêu trở thành đệ tử nội viện. Hắn không nghĩ cho bản thân cũng lo cho đồng đội của mình chứ. Cho nên bây giờ bảo hắn chọn, hắn cũng không biết nên chọn thế nào. Tuy trong lòng hắn đã có quyết định, học viện bảo hắn thế nào thì hắn sẽ làm thế đấy nhưng thật ra, hắn không muốn bỏ một hệ nào cả.
Từ phòng làm việc giáo viên trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo liền thấy Vương Đông và Tiêu Tiêu đang đứng chờ mình ở bên ngoài. Vừa thấy hắn cả hai đã lập tức chạy đến.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Tình hình sao rồi? Vương lão sư dẫn ngươi đến đây có chuyện gì không?
Hoắc Vũ Hạo không định giấu diếm bọn họ nên lập tức kể lại mọi chuyện xảy ra ở văn phòng Vương lão sư cho bọn họ nghe. Vương Đông và Tiêu Tiêu nghe đến đoạn ba viện trưởng tranh đoạt cũng không kềm được mà há hốc mồm.
Vương Đông giật mình nói:
- Ngươi được đấy, nhanh vậy đã biến thành miếng bánh ngon ai cũng thích rồi, Ngôn viện trưởng đúng là có thành ý, nhưng hệ Hồn Đạo trước nay đối xử với ngươi cũng không tệ. Giờ ngươi định làm thế nào?
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Ta cũng không biết tính sao nữa. Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé, ngươi nghĩ ta quyết định được gì sao? Thôi thì cứ nghe theo học viện an bài. Ngôn viện trưởng, Tiền viện trưởng và Tiên viện trưởng đều đi thương lượng với nhau rồi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi. Có điều, thật lòng ta không muốn bỏ bên nào cả.
Tiêu Tiêu có chút lo lắng nói:
- Không biết kết quả sẽ vào hệ nào nữa. Nhưng bạn đừng lo lắng cho bọn mình, bọn mình sẽ cố gắng vào được nội viện thôi. Bạn cứ chọn cái mà bạn muốn ý.
Nghe cô bé nói thế, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút cảm động, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu, rồi nói một lời cám ơn từ đáy lòng.
Vẻ mặt Vương Đông ở bên cạnh nãy giờ cũng vô cùng căng thẳng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Thôi chúng ta về đi. Ngươi nói đúng, chuyện này để học viện quyết định là tốt nhất.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đúng rồi Tiêu Tiêu, sát hạch của bạn thành tích thế nào?
Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- 110đ, mình là hệ Khống Chế nhưng vẫn chọn Hồn Thú ngàn năm, mình và nó chiến đấu một lúc lâu đến khi hồn lực mình tiêu hao gần hết mới kết thúc. Sau đó lão sư tuyên bố điểm của mình luôn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đúng rồi, tên Đái Hoa Bân lại thua chúng ta một lần nữa, chừng nào tìm hắn tính sổ đây?
Bây giờ Hoắc Vũ Hạo không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện với Đái Hoa Bân nữa, thậm chí hắn còn hối hận vì đã đánh cược với tên kia, nếu không hắn đã không bị bại lộ thực lực rồi sinh ra phiền toái này.
- Tạm thời mặc kệ hắn đi. Chúng ta về ký túc xá đợi kết quả tử học viện đã.
Vương Đông gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta về ký túc xá tu luyện đi.
Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười nói:
- Không ngờ cũng có ngày ngươi lại chăm chỉ đến thế này nha.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Hiện giờ ngươi đã thành miếng bánh ngọt thơm ngon rồi, ta còn không cảm thấy sợ sao? À mà cái Vũ Hồn Cực Hạn của ngươi thật thần kỳ, không ngờ ngay cả Hồn Thú ngàn năm cũng bị doạ chạy té khói.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chỉ là thuộc tính vũ hồn của ta áp đảo nó thôi, cứ thật ra một chọi một, ngươi và Đái Hoa Bân ăn đứt ta là cái chắc. À đúng rồi, Tiêu Tiêu, hồn lực của bạn cấp bao nhiêu rồi?
Tiêu Tiêu nói:
- Hiện giờ mình mới cấp hai mươi tám thôi. Có lẽ trong năm nay sẽ đột phá được cấp ba mươi.
Khi vừa vào học viện, hồn lực của cô bé xấp xỉ Vương Đông, nhưng cô bé không được trợ giúp từ vũ hồn dung hợp giống Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo nên từ từ mới có sự chênh lệch thế này.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng về ký túc xá nào, cố gắng tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất. Như thế sau này chúng ta có trở thành đệ tử nội viện cũng vững vàng hơn.
***
Đảo Hải Thần.
Trên đảo Hải Thần có rất nhiều toà nhà, nhưng chỉ có một toà nhà cao nhất, và nó cũng nằm tại vị trí trung tâm của hòn đảo này, gọi là Hải Thần Các.
Hải Thần Các là toà nhà gồm sáu tầng, mỗi tầng đều cao đến trên mười thước và cực kỳ rộng lớn. Chẳng qua đảo Hải Thần quanh năm đầy hơi nước nên những đệ tử ngoại viện không thể thấy rõ nó mà thôi.
Hải Thần Các chính là vùng quan trọng nhất trong học viện Sử Lai Khắc, đây cũng là chỗ ở của Cung Phụng Đường. Nơi gọi là Mật Đồ Thư Quán mà Ngôn Thiểu Triết ban nãy nhắc đến với Vương Ngôn cũng nằm ở đây. Một số bí mật mà ít người biết đến đều tập trung vào Hải Thần Các này...
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật