Trang chủ » Đại Chúa Tể » Chương 164: Ta đến chưởng huyền hoàng

Chương 164: Ta đến chưởng huyền hoàng

Cảm giác huyền diệu này cứ quanh quẩn trong trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy sợ hãi lẫn vui mừng khôn xiết.

Cảm giác này giống hệt khi trước Đại Phù Đồ quyết đột phá đến cảnh giới Ngưng Hình. Vốn hắn tính toán phải đến khi đột phá tới Dung Thiên cảnh mới may ra có tiến cảnh, nhưng không ngờ lại sớm như thế này.

- Bởi vì thiên lôi lực này sao?

Mục Trần đăm chiêu suy tư, thiên lôi có tác dụng rèn luyện linh lực rất tốt, chỉ mấy ngày tu luyện mà hắn đã nhận thấy rõ linh lực của mình biến hóa khá nhiều.

Tinh luyện và dồi dào.

Mục Trần ép xuống sự vui mừng trong tâm, cảm giác huyền diệu này chắc chắn chỉ xảy ra trước khi Đại Phù Đồ quyết đột phá, nhưng vẫn còn một khoảng cách nhỏ đến thời cơ đột phá, việc hắn cần làm bây giờ là tận dụng cảm giác huyền diệu này tiến thẳng một bước tới đột phá cảnh giới chân chính.

Hiện giờ Đại Phù Đồ quyết đang dừng lại ở cảnh giới Ngưng Hình, chỉ cần thêm vài bước nữa sẽ đến Hóa Tháp, lúc đó Đại Phù Đồ quyết chân chính đăng đường nhập thất!

Mục Trần rất hiếu kỳ đối với linh quyết thần bí do mẫu thân để lại cho hắn, theo lời cha hắn nói, cơ thể hắn có Linh Mạch bí ẩn, bị mẫu thân phong ấn, muốn tháo gỡ phong ấn đó, thì Đại Phù Đồ quyết chính là chìa khóa.

Đại Phù Đồ quyết có thể đột phá, đối với Mục Trần còn quan trọng hơn việc linh lực đột phá đến Thần Phách cảnh hậu kỳ.

Mục Trần vẫn ngồi ngay ngắn, tiếp tục thúc giục Dẫn Lôi đài, quang mang ám kim lóe sáng, mây đen tầng tầng lại tiếp tục cuồn cuộn xoay vần, sấm sét dữ dội lần thứ hai oanh tạc thân thể Mục Trần thân.

"Rầm rầm!"

Lôi điện rực rỡ nhảy nhót quanh người Mục Trần, hắn chỉ có việc vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, thúc giục linh lực hắc ám chạy theo kinh mạch.

Lúc đó hắn nhận thấy ở những nơi sâu trong cơ thể, những đốm đen Linh Mạch bí ẩn kia đang chậm rãi chui ra...

Thế nhưng những đốm đen thần bí đó chỉ lập lòe ẩn hiện, chỉ những lúc Mục Trần bị sét đánh vào người thì sáng lên một chút.

- Quả nhiên nguyên nhân là do thiên lôi lực.

Mục Trần nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đột ngột mở mắt ra, đứng phắt dậy, nhìn về phía sâu trong tầng 3:

- Hiệu suất thiên lôi ở tầng này đã trở nên chậm chạp với ta, nếu cứ ngồi đây e rằng cảm giác huyền diệu sẽ biến mất, lỡ dịp thăng cảnh cho Đại Phù Đồ quyết.

Cơ hội đột phá này khó gặp, nếu bỏ lỡ có lẽ phải đợi đến lần sau đột phá thực lực.

Mục Trần quyết định thật nhanh, hai mắt lóe sáng liền phóng đi, tăng tốc lao thẳng về phía cuối tầng 3 của Lôi vực.

Chỉ vài phút hắn đã xuất hiện ở cuối tầng 3, một cánh cổng không gian uốn khúc lại xuất hiện trước mặt, một quầng sáng nhàn nhạt che lối vào.

Đó chính là bức màng ngăn trở những đệ tử thực lực dưới Dung Thiên cảnh tiến vào tầng 4.

Mục Trần không thèm để ý tới quầng sáng đó mà lao thẳng tới.

Quanh đó cũng có không ít đệ tử ra vào lối tầng 4, những người này đều có thực lực Dung Thiên cảnh, hẳn nhiên là thành phần ưu tú trong linh viện. Bọn họ cực kỳ sửng sốt khi thấy Mục Trần tiến tới.

- Tiểu tử này đi đâu thế, không lẽ chẳng biết là muốn qua tầng 4 phải đột phá lên Dung Thiên cảnh mới đủ tư cách hay sao?

Vài người nhếch mép cười khẩy, đang muốn nhìn thấy một màn chim sẻ lao đầu vào kính. Bọn họ biết rõ lực cản của quầng sáng kia mạnh mẽ thế nào, dù không làm bị thương đệ tử liều mạng đâm đầu xông tới, nhưng bị đánh văng ra cũng không thoải mái chút nào.

Đối với những cái nhìn ngó chung quanh, Mục Trần cũng chẳng quan tâm. Sắp va chạm với quầng sáng kia, năm ngón tay siết chặt lại, hắn quát một tiếng thật lớn, tung quyền đánh tới.

Bốn đạo hắc ấn đột ngột xuất hiện trên nắm đấm của Mục Trần, cùng với quyền phong hóa thành một luồng lực hắc ám hung hăng đánh lên quầng sáng.

"Đùng!"

Quầng sáng bồng bềnh gợn sóng bởi một quyền cuồng mãnh của Mục Trần, dao động càng lúc càng kịch liệt, bất chợt một tiếng động nhỏ vang lên, một điểm trên quầng sáng trước mặt Mục Trần đã bị hắn ngang ngược đấm thành một khe nứt.

"Phốc!"

Cái khe nứt vừa xuất hiện, Mục Trần nhanh chóng lủi vào, để lại đám cường giả Dung Thiên cảnh há mồm to như cái trứng vịt, hai mắt trợn tròn.

- Cái màn này bị yếu đi hay sao thế? Tầng thứ tư mà đệ tử Thần Phách cảnh hậu cũng vào được hả?

- Tên kia từ đâu tới vậy? Công kích Thần Phách cảnh hậu kỳ mà sao lại mạnh ngang ngửa Dung Thiên cảnh sơ kỳ, bản lĩnh không tồi nha....

Mấy người tỏ ra kinh ngạc, nhiều người vừa than thở mấy tiếng cũng hiếu kỳ lao theo vọt vào tầng 4 của Lôi vực.

Mà khi họ tiến vào đến tầng 4, bóng dáng Mục Trần đã chạy đâu mất tăm không thấy. Hắn vừa vào đến, cảm nhận rõ ràng sự bất đồng ở đây với tầng 3 liền nhanh như điện chạy sâu vào trong.

Mây đen trên trời hoàn toàn tối tăm, lôi đình lóe ra lại có vẻ ít hơn tầng 3, nhưng mỗi tiếng sấm ngẫu nhiên đó lại mạnh hơn, lợi hại hơn không ít.

Mục Trần đi sâu vào trong, nhanh chóng tìm một Dẫn Lôi đài không người, nhanh chóng hạ xuống chiếm lấy, ngồi xếp bằng, thúc giục linh lực rót vào Dẫn Lôi đài.

"Ầm!"

Chỉ vừa điều động linh lực đưa vào Dẫn Lôi đài, lôi vân liền xuất hiện trên đầu đen kịt, quan sát kỹ một chút lại giống như một khuôn mặt khổng lồ dữ tợn, một tiếng sấm rền, thiên lôi to cả trượng nện xuống đánh rầm lên thân thể Mục Trần.

Lực trùng kích cường hãn khiến Mục Trần co giật dữ dội, đau nhức kinh hoàng chạy khắp người. Hắn cảm giác rõ sức mạnh thiên lôi ở tầng này khủng bố vô cùng so với tầng ba, không chỉ là hơn một cấp. Khó trách chỉ đệ tử thực lực Dung Thiên cảnh mới đủ sức tu luyện ở đây.

Lôi quang lập lòe trên cơ thể Mục Trần, rồi một luồng lôi lực dũng mãnh chui vào trong người, lượng lôi lực của một đạo thiên lôi này ước tính cũng bằng 10 đạo thiên lôi trong tầng 3!

- Không tồi.

Mục Trần cự kỳ hài lòng, tâm thần chui vào cơ thể, quan sát lượng lôi lực dũng mãnh đó, hắn thấy rõ những đốm đen trong người cũng nhẹ nhàng sáng lên.

Độ sáng nhẹ nhàng, nhưng vẫn rõ ràng hơn trước rất nhiều lần.

Mục Trần tập trung tinh thần, dần dần thích nghi với thiên lôi ở tầng 4, hắn bắt đầu thúc giục Dẫn Lôi đài nhanh hơn, tần suất gọi thiên lôi cũng nhiều hơn, lôi vân trên đầu càng lúc càng cuồng bạo, sấm sét gào thét không ngừng. Cảnh tượng thiên lôi quán đỉnh liên hồi dữ dội khiến cho một vài đệ tử Dung Thiên cảnh gần đó giật mình chấn động.

Dám ở tầng 4 này không kiêng nể gì tăng cường tần suất dẫn phát thiên lôi oanh kích, đệ tử Dung Thiên cảnh sơ kỳ căn bản không có dũng khí và năng lực đó.

Mục Trần không thể thấy được những ánh mắt kinh ngạc kia, tinh thần hắn đã hoàn toàn chìm trong cơ thể, Đại Phù Đồ quyết vận chuyển không ngừng, cảm ngộ cảm giác huyền diệu kia.

Thiên lôi không ngừng giáng xuống, Mục Trần như ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, chỉ một mực quan sát trong người mình. Hắn chìm đắm trong tu luyện quên ngày tháng, thấm thoát 10 ngày nữa trôi qua.

10 ngày đó, cơ thể Mục Trần hoàn toàn không hề sứt mẻ gì, lôi điện kinh hoàng từ trong mây đen liên tiếp giáng xuống đầu không ngừng nghỉ, khiến cho xung quanh cực kỳ chú ý.

Không ít đệ tử quanh đó cũng đang ngừng tu luyện, đưa cặp mắt hoảng sợ nhìn qua chỗ Dẫn Lôi đài ám kim kia, lôi quang điên cuồng bắn phá sáng rực, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi xếp bằng.

Trong tầng 4 này, có thể nói cảnh tượng bên kia là độc nhất vô nhị, liên tục trong 10 ngày không hề có một chút gián đoạn, sự việc này thật quá đáng sợ, ngay cả đệ tử Dung Thiên cảnh trung kỳ tu luyện ở đây cũng chưa chắc dám làm như thế.

Người này là ai vậy? Sao có thể lợi hại đến thế...

Cách đó không xa, vài Dẫn Lôi đài gần nhau có mấy người đang đứng thẳng, họ kinh ngạc chăm chú nhìn qua vị trí lôi đình đầy trời oanh kích như mưa sa bên kia.

Trong đám người này có một gương mặt quen thuộc, áo quần đỏ rực, dung mạo lạnh lùng, chính là người đã bị Mục Trần đánh bại trong ải khiêu chiến cuối cùng ở Bắc Thương giới, An Nhiên.

- Tên kia lợi hại thật, thiên lôi liên hoàn như thế ta chịu không xiết, thật tò mò muốn nhìn xem tên trâu bò nào ngồi bên đó a....

Gần bên cạnh An Nhiên, một thanh niên cười nói, khuôn mặt hắn không giấu nổi phấn khích.

- Bắc Thương linh viện đệ tử quá nhiều, tàng long ngọa hổ không biết bao nhiêu, vô số người luôn âm thầm tu luyện, chờ đợi một ngày tỏa sáng để nổi tiếng. Người kia có lẽ cũng trong đám đó.

Mặt thanh niên khác bình phẩm.

An Nhiên nghe họ bàn luận, đôi mắt xinh đẹp vẫn không rời khỏi bình đài tràn ngập lôi quang, mơ hồ nhìn thấy bóng người xếp bằng ẩn hiện, dáng vẻ có gì đó khiến nàng cảm thấy khá quen thuộc.

- Là ai được nhỉ?

An Nhiên nhíu mày lẩm bẩm.

- Nè, lôi quang bên đó yếu đi rồi.

Đột nhiên gã thanh niên bên cạnh An Nhiên kinh hô.

An Nhiên nheo mắt nhìn sang, quả nhiên lôi điện cuồng bạo đã giảm tần suất oanh kích. Chỗ bên đó hơn một tuần nay rất thu hút chú ý của mọi người ở tầng 4, nhiều người ở khắp mấy chỗ khác cũng kinh ngạc và tò mò phóng mắt quan sát lại đây.

Bên trong lôi quang, Mục Trần cũng đang khẩn trương chú ý cơ thể hắn, những đốm đen mơ hồ ẩn hiện đã sáng ngời, dao động kỳ lạ lan tỏa ra.

"Ooong!"

Đột ngột những đốm đen rung chuyển chấn động, ngay sau đó hắn thấy từng đốm đen một phóng ra những dải hắc ám đen ngòm.

Những cái đuôi đen ngòm kia dường như đang kết nối các đốm đen lại với nhau.

Mục Trần nao nao nhìn diễn biến trong người.

Dải hắc ám len lỏi một hồi, cuối cùng cũng hoàn thành kết nối, thình lình trái tim Mục Trần nhảy dựng lên, vì hắn thấy rõ những đốm đen đó hoàn thành kết nối, hào quang phóng ra, hình thành một hắc tháp thần bí trong người.

Ngay lúc hắc tháp thần bí thành hình, thình lình một tiếng nói như xuyên qua thời gian không gian, thanh âm cổ xưa huyền ảo mà tối nghĩa chậm rãi vang vọng trong cơ thể hắn.

- Thân hóa Phù Đồ tháp, ta đến chưởng huyền hoàng!

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật