- Chuyện gì xảy ra? Vì sao báo chí đều có đăng tin tức này? Hiếu Nghiệp, em ở Phần Giang làm việc kiểu gì vậy?
Lý Hiếu Thành thấy đầu đường cuối ngõ đều biết chuyện này, trong lòng căm tức vô cùng.
- Anh cả, lúc trước phát hiện ra năm người chết ở ngoại ô là một phóng viên. Người phóng viên này không biết nặng nhẹ, vừa rạng sáng y đã thông báo cho tòa soạn báo đô thị Phần Giang. Nhưng tờ báo đô thị Phần Giang lại phát hiện trong năm người có Yamada, từ đó họ nghĩ tới Lý gia chúng ta. Các tờ báo và trang web khác liền đăng lại thông tin đó. Tuy em đã ngay lập tức khống chế, thậm chí thu hồi báo sáng sớm. Nhưng tin tức vẫn bị lộ ra ngoài.
Lý Hiếu Nghiệp cũng rất khó chịu vì mình đã không thể khống chế nổi tin tức lộ ra ngoài.
- Hừ, báo đô thị Phần Giang, là Từ gia làm chuyện tốt, Từ gia….
Lý Hiếu Thành trầm mặc thật lâu, không nói gì.
Cả Phần Giang đã giới nghiêm một tháng, nhưng một đầu mối cũng không tìm được. Trương Tuyền trở lại công ty, thấy mọi việc vẫn gió êm sóng lặng, cũng không có ai đến tìm mình, mới là yên tâm. Xe đã sớm sửa xong liền đi lấy, nhưng Trương Tuyền lại đi mang cỗ xe đó tới chợ đêm, dùng lý do mất giấy tờ đăng ký xe, bán giá thấp cho người khác.
Tuy hiện tại không ai tra ra được mình, nhưng Trương Tuyền vẫn có chút sợ hãi. Sau khi nàng biết những người kia là người của Lý gia, không chút do dự, che mặt mang xe tới chợ đêm bán. Cho dù như vậy, nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu Lý gia muốn đối phó với một nữ nhân không hề có bối cảnh như nàng, quả thực dễ dàng như bóp một con kiến vậy.
Nhưng thấy mọi chuyện vẫn như thường, Trương Tuyền mới lấy lại bình tĩnh.Hiện tại nàng không dám gọi điện thoại cho Hàn Vũ Tích. Bởi vì có vẻ như Lâm Vân chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Hàn Vũ Tích. Vạn nhất nếu nàng ta biết Lâm Vân sống chết không rõ, không biết nàng ta sẽ như thế nào.
Hàn Vũ Tích cuối cùng mới bình thường một chút. Mỗi ngày cùng Mỹ Na đi làm, nhưng trong lòng luôn không yên. Tần Thăng rõ ràng trở thành khách hàng lớn của công ty điện tử Dịch Tác. Trên căn bản, là ngày nào cũng muốn tới. Tuy nhiên, y rất ít khi đi bộ phận nghiệp vù. Dù sao, vô luận là sản phẩm gì, y cũng đều đồng ý.
Mà mỗi lần y tới đây, đều trực tiếp đi tới ngành của Hàn Vũ Tích. Mỗi lần đều mặt dày mày dạn đợi Hàn Vũ Tích ở văn phòng không đi. Mặc dù Mỹ Na và Hàn Vũ Tích không để ý tới y, nhưng hai cô gái khác trong văn phòng rất khách khí với y. Thậm chí có chút nịnh bợ, cho nên Tần Thăng cũng không bị xấu hổ.
Người của công ty giờ mới biết vì sao tên Tần Thăng này ngày nào cũng tới, nhưng cũng không có ai nói gì. Bởi vì y là một trong ba khách hàng lớn nhất của Dịch Tác. Huống hồ, những sản phẩm y mua, không cần nhìn tốt xấu, giá bao nhiêu. Mỗi lần chỉ là nhét một tờ chi phiếu cho phòng tiêu thụ, sau đó phòng tiêu thụ sẽ căn cứ vào giá cả mà trừ đi số tiền trên chi phiếu.
Cho nên phòng tiêu thụ rất thích giao dịch với Tần Thăng, bởi vì giao dịch với y quá nhanh gọn, lại thoải mái. Dẫn đến mọi người đều rất khách khí với y. Thử nghĩ, trong công ty có ai lại muốn từ chối tiền chui vào túi bao giờ?
Cũng may Tần Thăng coi như là người có lễ phép. Tuy mỗi ngày đều tới, nhưng không có làm ra việc gì quá phận. Cho dù như vậy, Hàn Vũ Tích vẫn cảm thấy bị y làm phiền, muốn xin nghỉ việc. Nếu không có Mỹ Na khuyên bảo, nàng đã sớm rời đi công ty.
Nghe nói Hàn Vũ Tích muốn từ chức, Tần Thăng cũng phát hiện mình có vẻ quá nóng vội, cho nên chuyển từ một ngày sang một tuần tới một lần.
Thậm chí có đôi khi y còn mang theo em gái Tần Nhan của mình tới. Vốn khi nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Vũ Tích, Tần Nhan đã rất phục Hàn Vũ Tích. Nhưng khi Tần Nham nhìn thấy Hàn Vũ Tích ở ngoài đời, mới biết nàng ta được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang thực sự không quá phận.
Dung mạo tú lệ như tranh vẽ, lại còn mang theo khí chất cao nhã. Tóc dài xõa vai rất tự nhiên, trên người không có đeo đồ trang sức, trên mặt cũng không có bất kỳ đồ hóa trang nào. Hoàn toàn là thanh thủy xuất phù dung, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như nữ thần. Ở sâu trong đôi mắt là sự ưu tư nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy vừa yêu vừa đáng tiếc.
Đột nhiên Tần Nhan nhớ tới một đoạn văn trong Tiêu Dao Du của Trang Tử:
"Trên núi Cô Dạ xa xôi, có thần nhân ở, da họ trong trắng như băng tuyết, họ đẹp đẽ, mềm mại như gái trinh. Họ không ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sương mà sống; họ cưỡi mây và rồng bay mà đi chơi khắp ngoài cõi bốn bể. Họ định thần mà làm cho vạn vật không bị bệnh tật, mùa màng năm nào cũng trúng "
Làn da nõn nà khiến nữ nhân khác phải hâm mộ. Nhưng mỗi lần gặp nàng ấy, nàng ấy nói nhiều nhất với Tần Nhan cũng chỉ một câu mà thôi. Mà khi làm xong công việc, nàng ấy chỉ nói phiếm với Mỹ Na vài câu, rồi dành phần lớn thời gian ôm cái gối dựa trầm tư.
Tần Nhan kỳ quái vì sao Hàn Vũ Tích cứ ôm cái gối dựa mà không để ở đằng sau để dựa lương. Tuy nhiên, nàng rất bội phục ánh mắt của anh trai. Trong nội tâm nàng cũng vì Hàn Vũ Tích mà khổ sợ, vì Hàn Vũ Tích có một người chồng như vậy. Nàng nghe nói Hàn Vũ Tích đã ly hôn, không biết là thật hay giả.
Nhìn thấy Hàn Vũ Tích xinh đẹp như vậy, Tần Nhan liền quyết định giúp anh trai lần này. Nhất định phải để một nữ nhân hoàn mỹ như vậy làm chị dâu của mình. Cho nên mỗi lần tới, mặc dù Hàn Vũ Tích không nói nhiều, nhưng Tần Nhan, vốn tính cách hoạt bạt sáng sủa khiến mọi người trong phòng rất vui vẻ.
Đối với một cô gái kiêu ngạo như Tần Nhan, phải thấp mình nói chuyện lặt vặt với người trong văn phòng, quả thực là chưa từng xảy ra.
Đối với Tần Thăng, Hàn Vũ Tích không có chút hảo cảm nào. Tuy nhiên, nàng lại có ấn tượng tốt với Tần Nhan vừa xinh đẹp vừa hoạt bát này. Vì vậy, mỗi lần Tần Nhan tới, nàng cũng có thể nói chuyện với Tần Nhan vài câu.
Có vài thời điểm, Tần Nhan cố ý nhắc tới chồng của Hàn Vũ Tích, Hàn Vũ Tích luôn rơi vào trạng thái chờ đợi và hồi tưởng. Tần Nhan thật không ngờ, Hàn Vũ Tích lại lưu luyến với người chồng điên khùng kia của nàng như vậy. Trong nội tâm của cô ta thực sự không nghĩ ra nguyên do. Dần dần liền không đề cập tới Lâm Vân nữa. Miễn cho Hàn Vũ Tích rời vào trầm tư, không để ý tới cô ta.
….
Điền Hiểu Phù đã lấy được bằng tốt nghiệp. Các bạn cùng lớp hoặc là bắt đầu công việc luôn, hoặc là trở về quê. Chỉ có nàng và Hải Huyên là còn chưa tìm được công việc. Hải Huyên cũng chuẩn bị muốn về quê tìm việc làm. Như vậy, ở ký túc xá trường học chỉ còn một mình Điền Hiểu Phù.
Nghĩ tới các bạn cùng lớp đều đi, Điền Hiểu Phù cũng chỉ có thể về Phụng Tân dựa vào phụ thân. Nhưng trong nội tâm của nàng có chút không cam lòng.
- Hiểu Phù, nếu không hôm nay cậu đi tìm Diệp bí thư thử xem, nhỡ đâu là thật? Cùng lắm là bị người ta cười một trận, cũng chả mất mát gì.
Hải Huyên biết Điền Hiểu Phù có một tờ giấy, nghe Hiểu Phù nói tờ giấy có liên quan tới công tác muốn nhờ Diệp bí thư an bài.
Đương nhiên, lúc Điền Hiểu Phù nói chuyện này, mọi người trong phòng ngủ đều cười vang. Mọi người đều cho rằng nàng bị người trẻ tuổi kia đùa giỡn.
Lúc đó Điền Hiểu Phù cũng rất tức giận Lâm Vân. Thậm chí muốn xé nát tờ giấy mà hắn đưa. Nhưng sau đó lại nghĩ lại, cảm thấy người phỏng vấn mình kia, không phải là người thích đùa giỡn. Huống hồ, hắn chỉ viết một tờ giấy, bảo mình đưa cho Diệp bí thư, cũng không có yêu cầu khác. Cho nên nàng liền cất tờ giấy đó đi.
Bây giờ nghe Hải Huyên nói như vậy, nàng cũng muốn đi thử xem. Dù sao cũng không mất mát cái gì. Nàng đã xem qua nội dung trên tờ giấy, ở trên có ghi muốn nhờ Diệp bí thư an bài công việc cho mình ở bệnh viện Ái Thụy, rồi ký tên ở dưới là Lâm Vân. Lúc đo nàng mới biết tên người đã phỏng vấn mình là Lâm Vân.
- Ừ, Hải Huyên, mình sẽ đi thử xem. Không được cũng không sao. Cùng lắm thì ngày mai mình cũng như cậu, về quê kiếm việc làm.
Điền Hiểu Phù trải qua một lúc đắn đo, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật