Cam Dao nhìn sắc mặt của bác gái, liền biết yêu cầu của mình có chút quá phận. Bác gái chắc chắn sẽ không để người mới tới này rời đi. Mấy tháng rồi mình đều nợ tiền thuê nhà, bà ấy còn chưa giục mình rời đi đã là may mắn.
Mặc dù mình rất không muốn ở cùng phòng với một nam nhân lạ lắm, nhưng hiện tại mình chưa có chỗ nào khác để ở. Không khỏi thở dài:
- Bác à,vậy bác bảo hắn đi ra cho cháu nhìn một cái cũng được. Bằng không cháu ở chỗ này cũng không an tâm lắm.
Bác gái thấy Cam Dao thỏa hiệp, cũng có chút ngập ngùng. Vội vàng tới phòng của Lâm Vân nghe ngóng
- Tiểu Cam à, Tiểu Lâm đã ngủ từ chiều, còn chưa tỉnh. Hắn từng nói là nếu hắn đang ngủ thì không nên quấy rầy hắn. Đợi hắn tỉnh lại thì nói chuyện nhé?
Cam Dao nghe thấy vậy cũng đành chịu. Trong lòng tự nhủ, người khác đang ngủ say mà lại gọi hắn dậy, thực sự hơi vô lễ. Bác gái chủ nhà thấy thế, vội vàng đi xuống.
Lâm Vân ở bên trong nhưng vẫn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên ngoài. Đang muốn ra khỏi phòng, thì nghĩ tới khi mình rời đi cửa hàng áo lót, đã bảo nàng ta là buổi chiều mình có việc. Nếu hiện tại Cam Dao thấy mình hóa ra là ở trong này suốt buổi chiều, không biết nàng ấy sẽ nghĩ gì.
Mặc dù, Lâm Vân không quan tâm tới công ty sẽ nghĩ xử lý mình như thế nào. Nhưng riêng Cam Dao, hắn lại có hảo cảm với nàng. Không chỉ là vẻ đẹp bên trong của nàng, mà tính cách chăm chỉ, hết lòng vì công việc của nàng, cũng rất đáng ngưỡng mộ. Vì thế, dù không quan tâm người khác trong công ty nghĩ gì vì mình, nhưng riêng Cam Dao, hắn không muốn làm xấu quan hệ giữa hai người.
Lâm Vân liền quyết định, đợi khi Cam Dao rời đi thì ra ngoài. Nhưng Cam Dao hình như cũng có ý định chờ Lâm Vân tỉnh dậy ra ngoài. Cho nên liền mở TV xem, không đi đâu cả.
Lâm Vân thầm than một tiếng. Coi như ngươi hung ác. Hiện tại, ta thực sự muốn ngủ một giấc. Chẳng lẽ người có thể chờ ta tới tận nửa đêm sao?
Trong lòng của Cam Dao cũng cảm thấy phi thường kỳ quái. Nghe bác gái chủ nhà nói, vị Tiểu Lâm này đã ngủ cả buổi trưa, lẽ ra giờ này phải dậy đi ra ngoài ăn cơm mới đúng. Chính là, từ lúc mình trở về bật TV xem, gian phòng của Lâm Vân một mực không có động tĩnh gì. Nếu không phải Lâm Vân đã nộp tiền thuê nhà trước, lại nghe bác gái nói hắn có thói quen ngủ cần yên tĩnh, thì nàng đã đi tới gõ cửa rồi.
Mặc dù còn muốn đợi Lâm Vân đi ra. Nhưng hiện tại đã qua nửa đêm rồi. Nghĩ tới ngày mai phải đi làm, Cam Dao bất đắc dĩ trở về phòng ngủ. Lâm Vân hiện tại đúng là đang ngủ. Tuy chưa có ăn cơm tối, nhưng mấy ngày nay một mực tu luyện, một khi nằm xuống, rõ ràng ngủ rất say.
Khi tỉnh lại thì đã nhanh chín giờ sáng hôm sau, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Cam Dao có vẻ như đã sớm đi làm. Lâm Vân không chút hoang mang, rửa mặt xong, chào hỏi bác gái chủ nhà một tiếng, đi ra bên ngoài phòng trọ ăn chút điểm tâm, liền đi tới công ty. Dù sao hôm nay cũng phải có mặt để tham dự cuộc họp
Bởi vì hôm nay có quản lý mới tới, nên Cam Dao đã đến công ty từ sớm, mà không ra cửa hàng. Chính là tám người trong công ty đã đợi nửa ngày, vẫn không thấy Lâm quản lý tới, không khỏi đoán già đoán non.
Lâm Vân ăn xong bữa sáng, đi tới công ty thì đã hơn mười giờ. Bước vào văn phòng, nhìn thấy phòng họp mở rộng, bên trong là mấy nhân viên hôm qua và Cam Dao đang ngồi chờ minh. Thấy mọi người chỉ vì mình mà ngồi đợi lâu như vậy, hắn cũng có chút ngượng ngùng.
- Lâm quản lý, anh đã tới!
Thấy Lâm Vân đi vào, Hồ Thanh lập tức đứng lên. Mấy người kia cũng đang định đứng lên thì Lâm Vân đã khoát tay, bảo mọi người ngồi xuống.
Lông mày của Cam Dao có chút nhăn lại. Nàng có một loại cảm giác, vị Lâm quản lý này tới đây không phải là vì giải quyết vấn đề thị phần của Hồng Tường. Ngày hôm qua hắn còn bảo hôm nay mở cuộc họp sớm. Nhưng tới tận hơn 10h, hắn mới có mặt.
- Tất cả mọi người đã ở đây, ta liền tuyên bố mở cuộc họp. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề thị phần áo lót của Hồng Tường, ai có ý kiến gì thì đều có thể nói ra để mọi người trao đổi. Không biết có ai có ý kiến gì không?
Lâm Vân ngồi xuống chỗ mình, liền rất quy củ hỏi mọi người.
Lông mày của Cam Dao càng nhíu lại. Hiện tại nàng có thể khẳng định, vị Lâm quản lý này không phải tới để giải quyết vấn đề, mà tới để qua loa cho xong chuyện. Bởi vì một quản lý muốn giải quyết vấn đề, sẽ không thể hiện thái độ như vậy. Không nói tới việc đến muộn, riêng lời nói cũng chỉ toàn lời nói nhảm.
Nếu là vô cùng sốt ruột muốn họp hành để giải quyết vấn đề tiêu thụ của công ty, thì hắn phải họp ngay ngày hôm qua, để sớm nắm bắt tình hình thị trường Cho dù mình không ở đây, cũng có thể gọi điện cho mình a. Huống hồ, ngày hôm qua, mình đi tới vài cửa hàng tiêu thụ khác, cũng không nghe nói có vị quản lý nào tới để điều tra thị trường cả. Hiện tại, Cam Dao có chút hoài nghi ngày hôm qua, vị Lâm quản lý này chỉ là vô tình đi vào cửa hàng Hương Tân mà thôi.
Thấy mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chỉ có ánh mắt của Cam Dao là lộ vẻ thất vọng và không cam lòng, Lâm Vân cũng có chút ngượng ngùng. Cho dù mình không có ý làm việc, nhưng có vẻ như quá rõ ràng a.
Còn lại mấy người thì lại thở phào nhẹ nhõm. Vị Lâm quản lý này tới đây quả nhiên là để qua loa cho xong chuyện. Vậy thì không cần phải lo lắng, cố gắng đến khi nơi này giải tán là xong.
- Lâm quản lý, tôi cảm thấy anh nên đưa ra chương trình phát triển và kích thích nhu cầu mua của khách hàng. Chứ không phải là vứt xuống nan đề để cho mọi người ở đây thảo luận, còn anh chỉ làm mỗi việc tóm tắt lại.
Cam Dao có chút kích động đứng lên. Mọi người nhìn cô nàng Cam Dao này, vẫn nhiệt tình như trước, đều thay nàng đổ mồ hôi.
Cam Dao có thể tạm thời quản lý chuyện nơi này, không phải do chức vị của nàng cao hơn người khác. Mà là vì toàn bộ quản lý ở nơi này đã bỏ đi hết, còn lại vài người thì không người nào nguyện ý đi thị trường làm việc vô ích. Cho nên, công việc tự nhiên là giao hết cho Cam Dao.
Lâm Vân thấy Cam Dao đứng lên, có vẻ rất tức giận. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên là một cô gái có vẻ đẹp nội liễm à. Hôm nay nàng mặc một cái áo vàng nhạt bó sát người, khiến ngực của nàng có chút xông ra. Ở cổ có đeo một cái vòng không phải là đắt tiền, nhưng cũng đủ để làm nổi bật làn da trắng noãn của nàng.
Tuy vẻ tuyệt sắc của nàng bị dung nhan bình thường che giấu, nhưng trong mắt Lâm Vân, một Tu Tinh Giả đã bắt đầu hình thành Tinh Hồn, quả thực không chỗ nào giấu diếm được. Tuy người bình thường không thể nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của Cam Dao, nhưng Lâm Vân khẳng định cũng có người cảm giác được. Chỉ là, làm thế nào để đưa vẻ đẹp đó ra ngoài, phỏng chừng chỉ có mình mới làm được.
Mỹ nữ, mình đã thấy nhiều, Hàn Vũ Tích vốn chính là mỹ nữ. Trải qua mình điều trị, nàng càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng Lâm Vân tin tưởng cô nàng Cam Dao này không kém hơn Vũ Tích. Thật giống như Xuân Lan Thu Cúc, mỗi người một vẻ vậy.
Vài nhân viên đang ngồi họp, thấy Cam Dao đứng lên phản bác lời nói của Lâm quản lý, mà Lâm quản lý lại nhìn vào Cam Dao như có điều suy nghĩ. Trong lòng họ tự nhủ, tuy Cam Dao lớn lên không xấu, nhưng cũng không xinh đẹp đến mức Lâm quản lý phải nhìn như vậy chứ? Trong phòng họp này có Kỳ lâm còn xinh hơn Cam Dao, vì sao không thấy Lâm quản lý nhìn chằm chằm nàng.
Cam Dao thấy Lâm Vân nhìn mình như vậy, lúc đầu còn tưởng hắn thật sự có ý với mình, nên rất là xấu hổ. Nhưng chớp mắt lại cảm thấy không đúng. Đây không phải là ánh mắt của sắc lang, mà giống như đang nghĩ tới cái gì đó? Chẳng lẽ là muốn khai trừ mình? Nếu mình bị mất công việc này, thì mình phải làm sao bây giờ?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật