Trần Phượng càng lúc càng thích Môn Thường anh tú hào phóng này, hơn nữa y nói chuyện cũng rất có tu dưỡng. So với gã chồng Lý Tiếu kia của mình thì không biết là mạnh hơn đến mức nào. Gã chồng kia của mình không chỉ là một Hoa Hoa công tử, mà còn ngày đêm không về. Mỗi lần về nhà thì nằm lên giường mấy phút là đã ngủ như chết, khiến cho cô ta chẳng khác gì một cô ả độc thân cả.
Nếu không phải vì Lý Tiếu là người của Lý gia Phần Giang, nói không chừng cô ta sớm đã ly hôn rồi.
Môn Thường cuối cùng đã hiểu rõ được ân oán giữa Lý gia và Lâm gia, cũng biết rõ được thân phận của Trần Phượng. Cô ta là vợ của nhị thiếu gia nhà họ Lý Phần Giang, lần này về nhà mẹ đẻ là cùng mẹ lên Cửu Hoa sơn cầu nguyện. Xem ra mình có thể liên lạc với Lý gia để nắm chắc nhiều tin tức hơn về Lâm Vân. Gã lập tức đồng ý với ý kiến đi về nhà họ ở mấy hôm.
Trần Phượng thấy Môn Thường đồng ý về nhà cô ta, còn chịu giúp thăm bệnh cho cha cô ta, mị sắc trong mắt càng dày đặc.
Hôm đó Môn Thường đến xem qua bệnh cho cha của Trần Phượng, ông ta hai năm trước hai chân đột nhiên bị liệt, đã đến rất nhiều bệnh viện, cũng đã kiểm tra ra được nhiều vấn đề, nhưng không cái nào chính xác. Trên cơ bản khi bác sĩ xem thì nói trôi chảy lắm, nhưng khi trị thì lại không ra gì cả.
Môn Thường là một tu sĩ Luyện Khí tầng mười, rất nhiều phương diện mạnh hơn nhiều so với một bác sĩ bình thường. Trải qua một lần trị liệu của y, cùng với một viên đan dược, cha của Trần Phượng rõ ràng đã cảm thấy được chân mình có chút cảm giác.
Cứ như vậy người của Trần gia càng tôn sùng Môn Thường, Trần Phượng càng nghênh phụng y. Tối ngày hôm đó hai người đã lăn lộn trên giường một trận. Cho dù Môn Thường là tu sĩ Luyện Khí tầng mười, nhưng cũng cảm thấy ăn không tiêu. Trần Phượng này khi ở trên giường quả thực giống như bị điên vậy. Bà Trần gần như biết con gái mình đang làm gì, nhưng lại giả vờ như không biết.
- Anh còn muốn đến Yên Kinh tìm em họ Lâm Vân của anh không?
Trần Phượng sau khi thỏa mãn, càng bộc lộ rõ sự phong tình, càng không che dấu hai ngọn núi ngạo nghễ trước ngực.
Môn Thường tiện tay nắn nắn vài cái rồi nói:
- Ngày mai tôi sẽ đi sơn trang Hoàn Hồ xem sao. Tuy đã lâu không qua lại với Lâm gia, nhưng đến rồi thì cũng nên chào hỏi chú ấy một tiếng.
Theo cách Môn Thường nghĩ, nếu như gã khống chế được Lâm Viễn Chương, sau đó lại thông qua Lâm Viễn Chương khống chế Lâm Vân, còn gì tốt hơn chứ.
- Thực ra người mà em họ anh cưng nhất là vợ anh ta. Vợ anh ta tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà em từng gặp qua, hơn nữa rất kỳ quái nhé, trước sau mấy lần gặp qua cô ta thì càng thấy cô ta xinh đẹp hơn. Thật sự là kỳ quái, nếu như anh có được sự thừa nhận của cô ta, sao đó anh đi nhận em họ anh thì nhẹ nhàng quá rồi.
Theo Trần Phượng, Môn Thường này đến tìm Lâm Vân không gì ngoài tiền tài của hắn, muốn đến kiếm tí chút mà thôi.
- Vũ Tích, khu này của nhà Lâm Vân rộng nhỉ. Sơn trang Hoàn Hồ này chỉ sợ có một nửa là sản nghiệp của nhà Lâm Vân?
Liễu Nhược Sương đi theo Hàn Vũ Tích đến trước cổng sơn trang Hoàn Hồ. Đối mặt với sơn trang lớn như vậy, Liễu Nhược Sương cảm thán không thôi.
- Nhược Sương, ở đây không phải của Lâm Vân, là của Lâm gia. Lâm Vân và Lâm gia là hai chuyện khác nhau.
Hàn Vũ Tích nhớ lại chuyện ngày đó Lâm Vân bị đuổi ra khỏi sơn trang Hoàn Hồ, lần đó cô lái xe tiễn Lâm Vân tới cổng, về sau Lâm Vân lại đợi cô đi rồi, đến nhìn cũng không thèm nhìn sơn trang Hoàn Hồ này một cái, dứt khoát một mình rời khỏi nơi đây.
Nếu không phải mình và anh ấy đã hẹn là sẽ đi ly hôn, thì có lẽ bây giờ cô thật sự đã mất Lâm Vân. Xua đuổi người con trai bị điên của mình ra khỏi nơi ở duy nhất, Hàn Vũ Tích không có chút cảm giác thân tình gì đối với Lâm Viễn Chương cha của Lâm Vân. Cô cảm thấy cha hắn cũng giống cha cô, đều là loại người chỉ biết lo cho bản thân mà không thèm suy nghĩ cho con cái của mình.
- Vũ Tích…
Liễu Nhược Sương hiểu rõ tâm tư của Hàn Vũ Tích, lúc trước Lâm Vân ở công ty nói qua “Tập đoàn Vân Môn là của mọi người, không phải của Lâm gia.”
Hàn Vũ Tích nhìn sơn trang Hoàn Hồ tráng lệ này, không có bất kỳ ý nghĩ gì, cô chỉ muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Lâm Vân, hoặc là nói cho bọn họ biết nếu như Lâm Vân có quay lại, thì lập tức gọi điện cho cô. Đối với nơi này cô không có chút cảm tình nào, từ trước tới nay cô chỉ mới qua đây có hai ba lần mà thôi.
- Xin chào hai cô, xin hỏi…
Một thanh âm làm hai người Hàn Vũ Tích bừng tỉnh.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương quay đầu lại thì thấy Môn Thường đang đi tới, nhưng lại không biết người này.
Môn Thường lại quên tiếp tục hỏi vế sau, sự mỹ mạo và khí tức linh động của Hàn Vũ Tích khiến y ngây người. Một nữ tử phàm nhân không ngờ lại xinh đẹp như thế, dung mạo của hai cô gái này quả thực không kém gì so với Tiêu sư tỷ của y, thậm chí cô gái bên trái này càng có vẻ linh động hơn.
Thấy Môn Thường nhìn chằm chằm các cô mà không nói gì, hơn nữa ánh mắt có chút không lịch sự, Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều trầm nét mặt, người này thật vô lễ.
Môn Thường phản ứng lại, vội vàng nói:
- Tôi là bạn của Lâm Vân, đến tìm người thân của anh ấy. Đây có phải nhà của Lâm Vân không?
Nghe xong lời nói của Môn Thường, Hàn Vũ Tích mới một lần nữa nhìn kỹ Môn Thường, người này là bạn của Lâm Vân sao? Sao không nghe anh ấy nói qua?
Nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của Hàn Vũ Tích, Môn Thường vội vàng nói:
- Tôi là Môn Thường, lần đầu đến Phần Giang, cho nên mới hỏi thăm hai vị nhà của Lâm Vân. Ở đây có phải không?
Hàn Vũ Tích chưa từng gặp qua người này, cũng không có nghe Lâm Vân nói qua có một người bạn tên là Môn Thường, chỉ đành nói:
- Lâm Vân ra ngoài vẫn chưa về, tôi cũng đến tìm anh ấy. Chỉ có điều sao tôi chưa nghe nói qua anh ấy có một người bạn tên là Môn Thường nhỉ?
Môn Thường vừa nghe Lâm Vân quả nhiên chưa trở về, xem ra Lão tổ nói rất đúng, mình cũng không cần đi Yên Kinh nữa rồi, Lâm Vân này khẳng định đã mất hết tu vị. Nói không chừng bây giờ còn nằm tại nơi hẻo lánh nào đó cũng nên, hoặc là chết rồi. Chỉ có điều nếu như vậy, sự khó khăn để mình tìm được Lâm Vân không phải càng lớn sao?
Cũng may tổ sư cũng không hạn chế mình cần phải tìm được hắn trong bao lâu, nên cũng không vội. Chỉ có điều Trần Phượng so với hai cô gái này giống như là chim sẻ so với Phượng Hoàng vậy, quả thực là chênh lệch nhau quá lớn. Cô gái này nói rằng chưa nghe Lâm Vân nói qua là có một người bạn như y, nói rõ quan hệ giữa hai người rất gần, mình cần phải nghĩ cách để tiếp cận hai người này mới được.
Nghĩ tới đây y vội vàng nói:
- Là thế này, Lâm Vân bị thương rất nặng, hiện tại không thể nhúc nhích, đang ở nhà tôi tĩnh dưỡng, tôi đến là để báo với người nhà.
- Cái gì?
Hàn Vũ Tích lập tức lộ ra thần thái khẩn trương, Lâm Vân chẳng những mất toàn bộ trí nhớ, lại còn bị trọng thương nữa. May mà mình đến đây, nếu không cứ chờ người đến Phần Giang báo cho cô, chẳng phải đã chậm trễ rất nhiều thời gian sao.
- Bây giờ anh ấy đang ở đâu?
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cùng lúc hỏi, có thể thấy rõ sự lo lắng trong lòng.
- Hai cô là?
Môn Thường tuy nghĩ tới một trong hai người là vợ của Lâm Vân, nhưng hai người này đều là trinh nữ, nên cuối cùng vẫn không biết được rốt cuộc ai mới là vợ của Lâm Vân, có lẽ hai người cũng chưa chắc đã là vợ hắn.
- Anh mau nói Lâm Vân sao rồi?
Sự lo lắng và tình yêu thương của Hàn Vũ Tích chất đầy trong câu nói.
Môn Thường sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ hai người đều là vợ của Lâm Vân? Điểm ấy Môn Thường cũng không có quá mức để ý, Khôn Truân giới đừng nói lấy hai người vợ, cho dù là hai mươi người cũng rất bình thường.
- Vậy cô là Hàn Vũ Tích phải không?
Những tin tức này Môn Thường có được từ Trần Phượng.
- Đúng, tôi chính là Hàn Vũ Tích, là Lâm Vân nói sao?
Hàn Vũ Tích vốn rất tỉnh táo, nhưng một khi đề cập đến chuyện của Lâm Vân, cô không còn cách nào có thể bình tĩnh được nữa.
- A, đúng vậy, tuy nhiên mọi người không cần phải lo lắng, tôi là người mà Lâm Vân bảo đến thông báo một chút, hai người có đi cùng tôi không? Anh ta bây giờ đang ở cùng với Mông Văn, Mông Văn đang chăm sóc cho anh ta, hẳn là không có vấn đề gì.
Môn Thường nói xong nửa câu trước, khi nói muốn đi cùng tôi không, y thấy cô gái bên cạnh lộ ra thần sắc cảnh giác, liền vội vàng lôi tên của Mông Văn ra.
Quả nhiên sau khi nghe đến tên Mông Văn, hai cô gái gần như thở phào một cái. Nói rõ rằng cô gái tên Mông Văn này không chỉ bọn họ có quen biết, mà còn là người bọn họ tín nhiệm.
Mình đoán đúng rồi.
- Đúng, chúng tôi muốn đi cùng anh, Lâm Vân bây giờ ở đâu? Anh mau chóng dẫn đường đi?
Hàn Vũ Tích nghe được chuyện của Lâm Vân thì lập tức tinh thần loạn lên.
- Vũ Tích, hiện tại không nên gấp gáp, nếu Lâm Vân đã có tin tức, chúng ta sẽ qua đó là được mà, đừng quá lo lắng.
Tuy Liễu Nhược Sương trong lòng cũng thấy bất ổn, không phải Lâm Vân tại sao lại bị thương, nhưng cô với tâm trạng ngổn ngang lo âu vẫn an ủi Hàn Vũ Tích không cần lo lắng.
- Cách Phần Giang hơn hai trăm dặm, cũng không xa lắm, đợi lát nữa tôi dẫn mọi người đi là được rồi.
Môn Thường vừa nói, vừa nghĩ xem thông qua cách nào để lừa gạt hai cô gái này đến Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân.
- A, thiếu phu nhân đã trở lại rồi à?
Cổng khu viện của Lâm gia ở sơn trang Hoàn Hồ đã mở, một quản gia khoảng hơn năm mươi tuổi vừa khéo đi ra.
Người quản gia này tuy Hàn Vũ Tích có chút quen mặt, nhưng không biết là ai, chỉ đành nói:
- Ừ, tôi về có chút chuyện, ở đây có xe không dùng đến không?
- Ồ, bây giờ cần luôn sao? Nếu bây giờ cần, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị. Lão gia đi Yên Kinh vẫn chưa quay về.
Quản gia này nói xong thì đợi chỉ lệnh của Hàn Vũ Tích, bây giờ chỉ cần bất kỳ người nào có quan hệ với Lâm Vân, người của Lâm gia đều không dám đắc tội. Chuyện của Lâm Khải, tuy không có nói rõ, nhưng mọi người trong lòng đều biết rõ, huống hồ gì người trước mặt này là thiếu phu nhân.
- Vâng, vậy thì cảm ơn chú. Bây giờ chú đi chuẩn bị đi, chúng tôi cần dùng ngay.
Hàn Vũ Tích chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Vân, không còn bất kỳ ý nghĩ gì khác.
- Vâng.
Quản gia không chút do dự quay người đi vào đại viện.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới hồi phục lại tinh thần nhìn nhìn Môn Thường, cô cảm thấy trên người người này có một loại sóng linh lực, thậm chí còn cao hơn cô một bậc. Nghĩ đến đây cô đột nhiên rùng mình, người trước mắt này không ngờ là một tu sĩ sao?
Dựa theo những gì cô biết thì tu sĩ trên địa cầu cực kỳ ít, cho dù mấy tu sĩ trong tổ dị năng, cũng không có một người có thể đạt đến Luyện Khí tầng năm, người này rõ ràng là còn cao hơn cảnh giới của cô. Tuy không biết y đã đến Luyện Khí tầng mấy, nhưng thần quyết Tinh Hà mà mình tu luyện, có thể cảm ứng được tu vị của người này còn cao hơn mình.
Lâm Vân làm sao có thể dưỡng thương trong nhà một tu sĩ chứ? Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác được có chút không bình thường, nhưng chỗ không bình thường đó cô lại không thể nói. Tuy biết thần quyết Tinh Hà của mình cao cấp hơn rất nhiều so với công pháp bình thường, Môn Thường chỉ cần không phải là tu sĩ Trúc Cơ, muốn nhìn ra được tu vị của mình hẳn là rất khó. Nhưng Hàn Vũ Tích vẫn cố gắng khống chế linh lực không bị tràn ra ngoài, sợ Môn Thường này có thể nhìn ra được tu vị của mình.
Cô tuy cảm thấy Môn Thường này không bình thường, tuy không nói ra được, nhưng phòng một chút cũng là điều nên làm.
Môn Thường cũng cảm giác được sự khác nhau giữa Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, tuy nhiên rất nhanh liền bình thường trở lại. Nếu Mông Văn đã học được công pháp nội gia của Lâm Vân, khiến mình cảm giác được khí tức khác với phàm tục, thì vợ của Lâm Vân sẽ học nhiều hơn về loại công pháp này.
Từng hồi tiếng còi xe truyền đến, rất nhanh một chiếc xe ô tô màu đen chạy tới trước mặt Hàn Vũ Tích, từ trên xe bước xuống một người lái xe rất khỏe mạnh, anh ta đi đến trước mặt Hàn Vũ Tích nói:
- Thiếu phu nhân, tôi là Kim Gia Cường, xe đến rồi, bây giờ có thể đi được chưa?
- Ừ, bây giờ đi thôi. Anh Môn Thường, anh ngồi trước chỉ đường đi, tôi và Liễu Nhược Sương sẽ ngồi ghế sau.
Hàn Vũ Tích nói rồi không cần chờ để Kim Gia Cường đi mở cửa, cô tự mình chủ động kéo mở cửa xe phía sau, ngồi vào trong cùng Liễu Nhược Sương. Môn Thường thấy thế, liền vội vàng ngồi lên ghế trước. Một lái xe, cho dù có cường tráng đi nữa, trong mắt Môn Thường cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Hàn Vũ Tích ngồi phía sau tuy sinh lòng hoài nghi tên Môn Thường này rất có thể là một tu sĩ cao cấp hơn cô, nhưng y ngay cả Mông Văn cũng biết, hẳn là không phải đang lừa bọn cô.
Trên đường đi Hàn Vũ Tích không ngừng hỏi thăm Môn Thường về chuyện liên quan đến việc Lâm Vân bị thương, Môn Thường trả lời không chút sơ hở, thậm chí còn nói rằng Lâm Vân bị thương chưa lành là do đi núi Côn Luân. Về sau gặp được sư phụ của y, mới cứu được Lâm Vân một lần dưới cơ duyên trùng hợp đó.
Lâm Vân hẳn là từng đến núi Côn Luân, điều này Hàn Vũ Tích biết, cô vốn định đi núi Côn Luân tìm Lâm Vân, chỉ có điều sau khi trở về Lâm Vân đã mất trí nhớ, lại còn bị thương nữa. Chả trách không nghe Lâm Vân nhắc đến người có tên Môn Thường này, hóa ra Môn Thường này sau khi vì Lâm Vân bị thường đã cùng sư phụ cứu hắn, mới quan biết Lâm Vân.
- Anh Môn Thường, vết thương của anh Lâm Vân có nặng lắm không?
Liễu Nhược Sương có chút lo lắng cho vết thương của Lâm Vân, nếu đã không thể ngồi xe trở về, thì khẳng định là rất nặng.
- Ừ, vết thương không nhẹ, chỉ có điều bây giờ đã qua cơn nguy kịch rồi.
Môn Thường mỗi lần nói chuyện nhất định phải quay đầu lại nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.
- Anh Môn, nếu Lâm Vân đã có thể nói chuyện, anh ấy sao không gọi điện thoại về nhà? Còn đích thân anh chạy một chuyến?
Hàn Vũ Tích đột nhiên hỏi.
Môn Thường căng thẳng trong lòng, điểm này quả thật khiến y bất ngờ, tuy nhiên lập tức nói:
- Lâm Vân sau khi tỉnh lại chỉ nói bảo tôi đi Phần Giang tìm cha anh ta, hoặc là đi Yên Kinh tìm vợ anh ta Hàn Vũ Tích, nhưng lại không kịp nói số điện thoại thì đã bị hôn mê. Tôi tìm trên người anh ta cũng không có điện thoại, chắc là rơi mất rồi.
Môn Thường tuy cảm thấy câu trả lời của mình không có vấn đề gì, hơn nữa hôm qua y đã biết được tình hình đại khái của Lâm Vân thông qua chỗ Trần Phượng. Khặc khặc, còn Trần Phượng kia nữa, để cô ta từ từ đợi đi.
Hàn Vũ Tích lại nhíu nhíu mày, cô không tin Lâm Vân sẽ bảo Môn Thường đến Phần Giang tìm cha hắn, cô quá hiểu rõ Lâm Vân rồi. Nếu nói đi Yên Kinh tìm cô hoặc lão gia tử, cô còn tin một chút, nhưng đến tìm cha hắn, cô thực không tin lắm. Nghĩ đến đây cô hỏi lại một lần nữa:
- Lâm Vân bị thương lâu chưa?
- Bị thương đã lâu chưa?
Môn Thường thầm tính toán thời gian lúc mình rời khỏi núi Côn Luân rồi nói:
- Đã hơn một tháng rồi.
Hàn Vũ Tích suy nghĩ, tên Môn Thường này nhất dịnh đang lừa gạt các cô. Lâm Vân rời đi Trung Ninh mới hơn nửa tháng, Môn Thường lại nói Lâm Vân bị thương ở chỗ y hơn một tháng. Nếu không phải Dương Vân lừa gạt các cô, vậy chính là Môn Thường lừa gạt các cô.
Dương Vân chắc chắn sẽ không làm vậy. Hơn nữa Dư Dụ còn từng nói, nửa tháng trước Lâm Vân còn dùng qua thẻ ngân hàng. Vậy chứng tỏ người lừa các cô là Môn Thường. Liễu Nhược Sương cũng phát hiện ra sơ hở trong câu trả lời của Môn Thường. Nhưng cô là một cô gái gái thông minh, nên không lên tiếng. Nếu Hàn Vũ Tích đã hỏi như vậy, chứng tỏ chị ấy đã hoài nghi.
Tuy nhiên Hàn Vũ Tích lại thấy hơi yên tâm. Nếu Môn Thường đang lừa gạt hai người, vậy thì Lâm Vân có thể không bị thương. Chắc anh ấy đang đi đâu tìm trí nhớ.
Xe đã đi được vài chục phút, nhưng Môn Thường vẫn nói chưa đến nơi, chỉ lái xe về phía trước. Hàn Vũ Tích ước lượng khoảng cách. Với tốc độ lái xe như vậy, chiếc xe này đi ít nhất đã được 800km. Nàng rất sốt ruột, cố gắng nghĩ ra cách giải quyết.
Liễu Nhược Sương thấy xe càng chạy càng xa, Hàn Vũ Tích không biểu lộ gì. Đành phải chủ động nói:
- Chỗ chúng ta hình như đã vượt qua 300km rồi thì phải?
Môn Thường mở cửa sổ ra nhìn, lông mày cau lại, thì thầm nói:
- Chằng lẽ do tôi đi nhầm hướng? Để tôi xem lại thế nào, bình thường là phải tới rồi chứ.
Miệng ngoài nói vậy, nhưng trong đầu thì nghĩ, nói không chừng hai người này đã hoài nghi mình. Cũng không ngờ đi xa như vậy rồi, còn chưa tìm được một chỗ phù hợp để động thủ. Môn Thường hoàn toàn không có ý định đối phó với hai người giống như đối phó với Mông Văn. Chậm rãi để cho hai người tiếp nhận mình. Cứ tìm một chỗ rồi dùng sức mạnh, sau đó trực tiếp đưa tới Côn Luân là được.
Liễu Nhược Sương đang lúc bối rối, bỗng có tiếng của Hàn Vũ Tích vang lên bên tai:
- Chị đang dùng thần thức truyền âm cho em. Tu vị của tay Môn Thường này cao hơn chị. Từ đầu đến cuối y đang lừa gạt chúng ta. Em đừng lên tiếng. Chị không biết y có thần thức hay không. Cho dù có cũng không thể mạnh bằng của chị được. Cũng may y chưa phát hiện ra chúng ta là người Tu Chân, cho nên chúng ta còn có cơ hội.
Liễu Nhược Sương nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, thầm nghĩ, quả nhiên Môn Thường là kẻ dối trá. Lúc y mới lên xe, cô đã hoài nghi rồi, nhưng không tìm được điểm nào đáng nghi vấn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật